Cẩm Y Chi Hạ

Chương 104: Chương 104




Đợi sau khi Thượng Quan Hi hướng thủ lĩnh Nam Thiếu Lâm tự Quảng Trại nói rõ nguyên do,mới hướng bọn họ nói về Kim Hạ và A Nhuệ.

“Đại sư huynh,vị này chính là Lục Phiến Môn Viên cô nương,còn vị này là...” Thượng Quan Hi nhớ tới chính mình cũng không biết của tên Cẩm y vệ này.

“Gọi ta là A Kim là được rồi.” A Nhuệ đúng lúc nói.

“...A Kim,hắn từng giao thủ với giặc Oa,vết thương trên người cũng do bọn chúng gây ra.”

Quảng Trạm hướng hai người vừa chắp tay thi lễ:“Đa tạ hai vị thí chủ trượng nghĩa giúp đỡ.”

Kim Hạ vội vã chắp tay nói:“Đại sư huynh nói quá lời,các người là đệ tử ở Nam Thiếu Lâm,tâm tưởng luôn hướng về bách tính,xuống núi chống lại giặc Oa,các sư huynh mới đáng khâm phục,mới gọi là lòng người từ bi.”

Quảng Trạm cười nói:“Thí chủ quá lời không dám nhận.”

Bởi vì bàn chuyện không được để giặc Oa phát giác,Quảng Trạm lập tức an bài mấy vị sư đệ phụ trách canh gác,Kim Hạ lấy cành cây trên đất vẽ ra vị trí của bọn giặc Oa cho bọn họ xem,đồng thời thấp giọng nói:“Việc này khó khăn nhất chính là dễ dàng liên lụy đến dân chúng vô tội.Bọn chúng tổng cộng có mười tám người,chỉ cần đồng thời chế ngự,không biết các sư huynh có bằng lòng hay không?”

Tạ Tiêu đến lúc này mới hiểu ra rằng Kim Hạ đã phát hiện từ lâu,vậy mà không nói cho hắn biết,đến khi bàn chuyện hắn mới được biết.Tạ Tiêu không khỏi liếc Kim Hạ mấy lần.

Quảng Trạm do dự trong phút chốc,hỏi:“Ngươi mới vừa nói,suy đoán rằng đao của bọn chúng được giấu trong đống củi sao,ngươi có chắc chắn không?”

“Ta chắc đến tám phần mười.”

“Chỉ cần không cho bọn chúng cơ hội lấy đao,phần thắng sẽ lớn hơn.”

“Chúng ta có thể ra vẻ không cam lòng,lần nữa quay về rừng để kiểm tra.” Thượng Quan Hi nói,“Tốt nhất là mỗi người canh chừng một tên,khiến chúng động thủ,mặc dù cho giặc Oa có chống lại,cũng không kịp tương trợ lẫn nhau.Đại sư huynh,ngươi thấy như thế nào?”

Quảng Trạm lắc đầu nói:“Người chúng ta không đủ,chính là tính cả ngươi cùng Lão Tứ,bên chúng ta cũng chỉ có mười lăm người.”

Kim Hạ vội nói:“Cũng có thể tính ta thêm vào,hơn nữa ta còn có đồng bọn,võ công không kém.” Kim Hạ nghĩ đến Cái Thúc,dự tính đối với công phu của Cái Thúc,một chọi hai cũng không thành vấn đề.”

“Còn có ta.” A Nhuệ trầm giọng nói

“Ngươi là A Kim đúng không.......” Quảng Trạm nhìn thấy hắn đi lại bất lợi,“ Thương thế của ngươi vẫn chưa lành,không cần phải gắng gượng mạo hiểm.”

“Ta có thể.” A Nhuệ chậm rãi duỗi thẳng tay,nhưng vẫn che chắn bởi ống tay áo,chỉ nhìn thấy mu bàn tay hắn bị chém nhiều vết,hắn gắng gượng di chuyển ngón tay,trầm giọng nói:“Tay của ta đã phục hồi cảm giác,ta có thể cầm đao.”

“Đại sư huynh, ta vừa lo lắng cho chúng ta không còn cách nào khác để đối phó với giặc Oa,để hắn giúp chúng ta đi.” Thượng Quan Hi mở miệng nói,bản thân mình cũng không biết tại sao lại đồng tình để hắn giúp.

Quảng Trạm gật đầu nói:“Như vậy cũng tốt.”

Tạ Tiêu nhìn về phía Kim Hạ:“Ngươi đã vài lần chỉ toàn múa may tỏ vẻ biết võ,cũng đừng để giặc Oa gây thương tích,giúp ta một tay hạ một tên đi.”

“Ca ca,ngươi....”

Kim Hạ trong lòng cũng biết rõ công phu của chính mình không sánh được với bọn họ,hơn nữa ở chân còn có vết thương,mặc dù đi lại không ngại,nhưng cùng bọn chúng giao thủ thì không được thuận tiện,vì vậy cũng không tranh cãi với Tạ Tiêu nữa.

Tạ Tiêu hướng Quảng Trạm nói:“Phía bên ta còn có lão Sa,công phu của hắn không yếu,có thể giúp một tay.”

Trừ Kim Hạ cùng A Nhuệ không được tính vào,Quảng Trạm tính toán nhân thủ,lắc đầu nói:“Còn kém hai người.”

“Ta đi gọi Thúc ta cùng Đại Dương tới đây.” Kim Hạ nói.

Tạ Tiêu trước hết phản đối nói:“Dương Nhạc công phu cũng là so với ngươi hơn một tí nhưng cũng không được.Còn Thúc ngươi,là lão ăn mày kia sao?Hắn biết võ công?”

“Công phu của Thúc ta,có thể là đỉnh nhất,ngươi chớ coi khinh hắn.” Kim Hạ quay đầu nhìn,vừa lúc nhìn thấy Sầm Thọ đã quay trở lại,mặt lộ vẻ mừng rỡ:“Còn có một vị cao thủ,các ngươi chờ ta,ta đi gọi hắn.”

Xe ngựa không bán được giá tốt,gần như là nửa bán nửa tặng lại còn lời lẽ nhiều lần,Sầm Thọ cũng đang tự buồn phiền,lại nhìn thấy Kim Hạ không yên một chỗ ở dưới tán cây,trái lại còn đi khắp nơi,không khỏi càng thêm căm tức.Chờ Kim Hạ đi đến trước mặt hắn,không chờ Kim Hạ mở miệng,hắn liền nói trước:“Không phải nói rằng các ngươi ở dưới tán cây chờ ta sao,ngươi lại như vậy đi loanh quanh khắp nơi,nhỡ có xảy ra chuyện gì,ta làm sao hướng Đại công tử nói rõ!”

Kim Hạ nhìn ra được hắn đang nóng giận,nếu là bình thường Kim Hạ sẽ cãi nhau với hắn,nhưng trước mắt muốn thỉnh cầu hắn,không thể không chịu đựng.

“Là ta quá lỗ mãng.” Kim Hạ một mặt thành khẩn nói.

Sầm Thọ sửng sốt,từ lúc cùng Kim Hạ quen biết tới nay,còn không gặp được lúc nàng nói chuyện như vậy:“Ngươi....Trúng tà rồi hả?”

“Ca ca,chuyện là có vị kia.....” Kim Hạ liền đưa hắn đi:“Nam Thiếu Lâm Quảng Trạm Đại sư huynh đối với ca ca ngưỡng mộ cực kỳ,đến xin ta gặp ngươi một lần.” Kim Hạ không quên kéo Cái Thúc cùng đi.

“Ngưỡng mộ ta sao?Không thể nào!”

Sầm Thọ đúng là nhìn thấy đoàn người của Nam Thiếu Lâm,chỉ là không hiểu bọn họ sao lại muốn gặp mình.

Chờ đến khi kéo Sầm Thọ cùng Cái Thúc đi đến trước mặt Quảng Trạm,xác định giặc Oa không phát giác,Kim Hạ mới nói rõ nguyên do hướng bọn họ nói một lần.

Cái Thúc người tài cao có gan lớn,tất nhiên không từ chối,cười hướng Kim Hạ nói:“Ta liền biết nha đầu ngươi lén lén lút lút chính là không có chuyện gì tốt.”

“Việc này.....”

Sầm Thọ có chút do dự,trước khi đi Đại công tử đã dặn dò hắn bảo vệ tốt cho mọi người,không nên gây rắc rối.

“Công phu của ngươi tốt như vậy,một mình đối phó với một tên giặc Oa,cũng không thành vấn đề phải không?” Kim Hạ lầm tưởng Sầm Thọ do dự là vì lo lắng việc giao thủ với giặc Oa.

Tạ Tiêu ở bên hừ lạnh nói:“Cẩm y vệ chỉ là Cẩm y vệ,bọn họ cứ bắt bọn phản đảng của triều đình,đối với giặc Oa bạo loạn đối với bọn họ không có liên can gì cả.”

“Lão Tứ,không được nói bậy.” Quảng Trạm nhìn ra được vẻ khó xử của Sầm Thọ:“Nếu thí chủ là có việc khó khăn,không sao cả....”

Lúc này,một tên trong bọn người hòa thượng phụ trách canh gác vội vã tới nói:“Đại sư huynh,trên sông lại có thêm vài thuyền qua đò này.”

Quảng Trạm dõi mắt quan sát thấy,quả nhiên có thêm hai,ba chiếc thuyền đi ngang,nhưng đều là thuyền nhỏ,có thể là quan phủ biết được nơi này dân chạy nạn rất nhiều,đặc biệt sai thuyền đánh cá phụ giúp đưa đò.

Tạ Tiêu vội la lên:“Đại sư huynh,không thể đợi thêm được nữa.”

Thượng Quan Hi cũng cau mày nói:“Lỡ như để cho bọn chúng qua sông,sẽ mất tung tích,và sẽ gây ra bao nhiêu tai họa cho bách tính.”

“Không được trước mắt nhân thủ không đủ,động tay sơ suất thì sẽ liên lụy cho dân chúng vô tội.” Quảng Trạm vẫn là lắc đầu: “Người già và trẻ nhỏ rất nhiều,nếu như không chắc chắn rằng tốc chiến tốc thắng được thì không thể động thủ.”

“Đại sư huynh!” Tạ Tiêu nhìn trên mặt sông,vội vã kêu lên

Sầm Thọ ở bên,nhìn thấy ánh mắt của mọi người,do dự trong chốc lát,kiên quyết nói:“Xem như tính cả ta vào.”

Kim Hạ vui mừng đáp:“Đa tạ ngươi!”

Quảng Trạm hướng hắn chắp tay nói:“Đa tạ thí chủ giúp đỡ.”

Dương Nhạc sau khi biết được chuyện,không nói hai lời,để Kim Hạ ở lại dưới tán cây,hắn đi đến tiếp viện thay Kim Hạ.

“Đại Dương,ta....”

Kim Hạ cố gắng thử,Thẩm phu nhân ở bên không thể không ngăn lại:“Chân ngươi còn chưa lành hẳn,ngươi đừng có hồ đồ.”

“Dì....” Kim Hạ không thể lay chuyển được họ,chỉ đành đồng ý:“Được,được,ta sẽ trung thành mà ở đây.”

Trong lúc nhất thời mọi việc an bài thỏa đáng,giao ước rằng lấy tiếng huýt của Quảng Trạm làm mật hiệu,mọi người cùng nhau động thủ,chế ngự giặc Oa.

Kim Hạ không được động thủ,chỉ biết đứng tựa ở trên thân cây,ra vẻ đưa ống tay áo lau mồ hôi,kì thực là đang quan sát tình hình của người đi đường.Tạ Tiêu,Dương Nhạc,Cái Thúc cùng mấy tên hòa thượng đi một hướng,chầm chậm hướng mấy tên giặc Oa đang tiến đến gần bờ sông,trong đó Cái Thúc là có điệu bộ bình tĩnh nhất,một bên đi theo một bên nói chuyện cùng Dương Nhạc, còn Thượng Quan Hi,A Nhuệ cùng Quảng Trạm Đại sư huynh cùng các huynh đệ đi một hướng,A Nhuệ trước sau trầm mặc cùng Thượng Quan Hi vẫn duy trì khoảng cách nhất định,nhắm về hướng Đông của đám giặc Oa mà đi theo,cuối cùng là Sầm Thọ cùng mấy vị hòa thượng còn lại một hướng,bọn họ phụ trách đám giặc Oa ở phía Tây.

Không cần thời gian quá lâu,bên phe của Cái Thúc tất cả đã sẵn sàng,mỗi người đều quan sát thật cẩn thận bọn giặc Oa,khoảng cách giữa họ rất gần,chỉ cần hai, ba chiêu thì sẽ đánh bại địch giành chiến thắng.

Cái Thúc nhàn nhã tựa vào cây,nhìn mặt sông,rất có tâm tình liền ngâm thơ:“......” Hắn ra hiệu cho Dương Nhạc đọc tiếp theo thơ mình

Dương Nhạc ngây cả người,căn bản chính là ý thức được dụng ý liền đọc:“......”

Cái Thúc rất say sưa nghe,tiếp theo dùng tay chỉ trỏ Tạ Tiêu,ra hiệu hắn cùng ngâm thơ.

Lập tức Tạ Tiêu toàn thân căng thẳng như dây cung,nơi này mà còn ngắm cảnh ngâm thơ,nhíu chặt lông mày khoát tay áo một cái nói:“Nơi này cũng không phải sông Trường Giang,ngâm thơ cái gì.”

Cái Thúc oán trách nói:“Tên tiểu tử nhà ngươi,thật là mất hứng....”

Đại sự trước mắt,lại gặp phải lão già nói lải nhải như thế này,Tạ Tiêu cực kỳ đau đầu.

Tình cảnh này bị Kim Hạ theo dõi nãy giờ,đúng là yên tâm cực kỳ,Cái Thúc quấy rầy như vậy,vì để cho giặc Oa không phát hiện dụng ý thật sự của họ.

Khiến cho người ta lo lắng chắc hẳn là phe phía Tây,trong đó có vài tên hòa thượng trẻ người non dạ không giấu được sự tình trong lòng, thỉnh thoảng ánh mắt sắc bén cứ nhìn chằm chằm vào mấy tên tiều phu giả trang.Kim Hạ quan sát nhìn thấy chúng đã có chút nghi ngờ đứng ngồi không yên,có người đã lặng lẽ đưa tay về phía đống củi,tựa như lúc nào cũng có thể rút đao ra đối mặt.

Kim Hạ lo lắng nhìn về phe của Quảng Trạm,cuối cùng cũng thấy bọn họ đã sẵn sàng mọi thứ.

Quảng Trạm không chút nào do dự mà kéo dài nữa, một tay nắm chặt trường côn,rồi nghiến răng huýt lên một tiếng thật to.

Trong phút chốc còn tựa mình vào thân cây,rãnh rỗi ngâm thơ,Cái Thúc đã tập trung toàn lực đánh một cước vào bó củi của tên tiều phu bay ra ngoài,bó củi tản ra,một thanh trường đao từ không trung nặng trịch rơi xuống đất.Giặc Oa đang muốn nổi dậy,bị hắn đánh một quyền vào cổ giặc Oa,âm thanh xương vỡ vụn,không thể kháng cự mà ngã xuống.

Tạ Tiêu cùng Dương Nhạc bên này cũng nhanh nhẹn chế ngự được mấy tên giặc Oa.

Đáng lo ngại chính là giặc Oa ở phe phía Tây,bởi vì với sự chú ý của mấy tên hòa thượng,bọn chúng đã có ý nghi ngờ đề phòng,sau khi có lệnh động thủ,bốn tên giặc Oa rất nhanh công kích mấy tên hòa thượng,đồng thời rút đao ra,một bên đánh một bên lui.

Bọn chúng cũng uy hiếp một vài bách tính,còn họ thì đối với người Đông Dương hoảng sợ,thấy thế dồn dập tứ phía chạy trốn,hỗn loạn không thể tả.Quảng Trạm chính là muốn đi qua giúp đỡ,trong lúc nhất thời lại bị bách tính cản trở...

Nam Thiếu Lâm hòa thượng ngoài trận này,trước đó đã liên tiếp đánh thắng giặc Oa,ở vùng duyên hải tên tuổi thật vang dội,những tên cướp biển này đã tận lực hết sức,nhưng không phải đối thủ với bọn họ,trong lúc giao thủ cũng chờ thời cơ mà đào tẩu.Mắt nhìn thấy bách tính hoảng loạn,chúng tiện tay nắm một tên phụ nhân,đem đao Đông Dương chống lên cổ,buộc mấy tên hòa thượng lui lại....

Chỉ lo cho bọn chúng làm hại đến bách tính,hòa thượng nhất thời không dám tiến lên,chỉ trơ mắt nhìn bọn chúng bắt người phụ nhân mà từ từ thối lui.

Cách bọn chúng không xa,chính là Kim Hạ đang đứng sau tán cây,bên cạnh có giữ ba con ngựa.Mấy tên giặc Oa vừa thấy ngựa liền nảy ra ý muốn cướp,kéo người phụ nhân bước nhanh về hướng này.

Kim Hạ đoán ra được dụng ý của bọn chúng,nhanh chóng mở dây cương giữ ngựa,đánh mạnh mấy lần,làm ngựa giật mình kinh hãi,chạy như bay.

Đi đến mà không có được ngựa,giặc Oa thấy thế giận dữ,đẩy phụ nhân ra,chạy nhanh đuổi theo ngựa.Không may Thuần Vu Mẫn cùng nha hoàn đang trốn phía sau cây,không muốn đụng phải giặc Oa,bọn chúng vừa đuổi theo vừa vung đao chặt liên hồi.Ánh đao lướt qua,Thuần Vu Mẫn cùng nha hoàn hai người ngã xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.