Hai người mỗi người cầm một gậy, cách nhau một trượng.
Du Đại Du trong lòng thầm nghĩ: Hắn dù sao cũng là con trai của Lục Bỉnh, dù là muốn thắng hắn, cũng nên nhún nhường một chút, không nên làm hắn mất mặt, liền định cùng hắn thử qua vài chiêu, xem như là nguyện theo ý hắn cùng nhau so tài.
Lập tức không muốn mất nhiều thời gian, côn cầm trong tay hắn ra sức múa may thể hiện như chuẩn bị nghi thức, sau đó hướng Lục Dịch mà đánh tới, thẳng chạm tới côn của Lục Dịch.
Lục Dịch lấy thân mình né tránh, tựa vào đuôi côn của hắn, thẳng tay đánh trả.
Du Đại Du vươn mình nhảy lên, Lục Dịch lại nhanh nhẹn dùng côn mà sấn tới không ngừng, thân côn cùng thân mình như hình với bóng, bất luận Du tướng quân có nhào lộn trên không như thế nào, thì cũng không thể nào thoát khỏi vòng vây tấn công.
Vốn chỉ là muốn cùng hắn thử qua vài chiêu, cũng chưa từng lường trước được công phu của hắn vượt xa đến mức này, công phu của hắn đặc biệt tốt, trường côn trong tay hắn linh động đến chóng mặt. Du Đại Du không tự lượng sức mình, bây giờ ra sức chống đỡ, dùng chiêu thức của hắn mà xông pha không để cho Lục Dịch có cơ hội.
Nhìn ra được hai người bọn họ tỉ thí vài chiêu, Vương Sùng Cổ đã nhìn ra được Du Đại Du muốn dùng thế hòa hoãn, tất nhiên là không muốn tranh chấp công phu với Lục Dịch, liền thoáng yên lòng.
Xung quanh quan binh hò hét, vì tướng quân của mình mà hò hét cổ vũ, người nào cũng lớn tiếng. Sầm Phúc thì bất mãn, không vỗ tay mà dùng hết lực ở yết hầu la hét nhưng cũng không bằng tiếng hò reo của chúng quan binh, giương đôi mắt nhìn chằm chằm giáo trường.
Du Đại Du nhìn về phía Lục Dịch cười nói:“Công phu không tồi, tiếp chiêu đi!”
Vừa dứt lời,hắn dùng chiêu tiến năm bước, dùng đuôi côn đánh thẳng vào ngực đối phương. Lục Dịch dùng côn chống đỡ, ngược lại không dùng lực mạnh mà xoay người xê dịch, thân nhẹ như chim, nhảy qua đỉnh đầu hắn, trong tay cầm trường côn cưỡi ngựa quay đầu lại, hướng đánh vào điểm yếu sống lưng của Du tướng quân.
Nghe sau lưng có tiếng gió, Du Đại Du nghiêng người tránh cây trường côn, trong lòng không khỏi âm thâm tán thưởng hắn.
“Coi chừng!” Hắn quát
Trường côn hướng xuống đất, quay vòng trên không không dứt, hướng Lục Dịch nhanh chóng hạ côn tấn công, Lục Dịch liên tiếp lui mấy bước, liền đem côn cản lại, hai côn đánh nhau đến mãnh liệt, nhất thời khó thấy thắng bại....
Quan binh vẫn lớn tiếng reo hò, lúc này Sầm Phúc cũng không nhẫn nại được nữa, dù cho tiếng hò reo áp bức của chúng quân, cũng phải thò người hò hét hết mình cổ vũ cho đại công tử.
Sau khi liên tiếp tung ra mấy chiêu, Du Đại Du quay trường côn, hướng côn đến trước ngực khó khăn lắm mới xẹt qua, bên trong áo bào có vật gì đó bị côn lấy ra, bay lên không trung....
Lục Dịch là muốn bỏ côn ra khỏi tay, thấy vật kia bay ra, không bất chấp nghĩ nhiều, thò người duỗi tay nắm lấy vật đó; Du Đại Du cũng không nghĩ tới hắn lại thấy thế mà không đỡ cũng không tránh, định thu hồi côn, nhưng đã không còn kịp, gậy trường côn đã đánh thật mạnh vào chân trái của Lục Dịch.
Bị thương ở đùi trái, Lục Dịch quỳ một gối, trên tay đã cầm vững vàng vật kia, ngẩng đầu cười nói:“Côn pháp của ngài quả là không tầm thường, là ta thua.”
Du Đại Du lại thấy không phục, duỗi tay đỡ Lục Dịch:“Nếu ngươi không bị phân tâm, ta chưa chắc đã thắng....Thành thật mà nói, tuổi còn trẻ như vậy, võ công tốt như vậy, là ta thua mới đúng.”
“Tướng quân quá khen, ta thật không dám nhận, hôm nay gặp phải chuyện này,côn pháp của tướng quân quả nhiên như thần.” Lục Dịch cao giọng nói, “Nếu ta nhớ không lầm tướng quân từng nói *(một câu nói hay trong cuốn “Lục Kinh”, phần này mình không biết dịch ntn)*
“Ngươi chắc hẳn cũng đã xem qua “Lục Kinh” phải không?”
Việc này thực sự nằm ngoài dự liệu của Du Đại Du, câu Lục Dịch vừa nói,đúng là hắn có ghi lại trong “Lục Kinh”
Lục Dịch cười nói:“Cha ta đặc biệt ngưỡng mộ cuốn sách này, còn bảo ta tận tâm mà học theo sách”
Bởi vì trong lòng hắn cũng hiểu lời Lục Dịch nói rất có thể là lời khách sáo, nhưng nghe thấy Lục Bỉnh, một cao thủ như vậy cũng đối với “Lục Kinh” mà ngưỡng mộ rất nhiều, thực tại làm trong lòng hắn vui vẻ không ngớt.
Bản thân ở Chu Sơn đến nay, Du Đại Du hoàn toàn chưa từng có được tâm trạng sảng khoái như vậy, lập tức vẫy tay làm cho binh chúng tản đi, dìu tay Lục Dịch, lại gọi Vương Sùng Cổ đến giúp, đồng thời đi vào trong lều lớn.
Vừa vào lều lớn, hắn liền từ trong túi móc ra mấy bạc vụn, luôn miệng lệnh cho Tường Tử đi mua một ít rượu và thức ăn về.
Trông thấy Du Đại Du khó có được tâm trạng vui như ngày hôm nay, Vương Sùng Cổ cũng vui vẻ, gọi Tường Tử nói:“Phòng ta vốn có chứa một vò rượu, dự định sau khi đánh hạ Sầm Cảng thành công mới uống, bây giờ tướng quân tâm tình tốt, ngươi đi mang vò rượu của ta mang tới.”
Nghe vậy Du Đại Du cười nói:“Không thể tưởng được ngươi lại còn giấu rượu ngon một mình, sao lại hôm nay cam lòng cho mang ra.”
“Lục Thiêm sự, ngài có thể cũng không biết được, đối với công phu của Du tướng quân đây ngay cả hòa thượng Bắc Thiếu Lâm đều phải chịu thua.” Vương Sùng Cổ hướng Lục Dịch cười nói:“Hôm nay có thể gặp tướng quân trên giáo trường mà chịu cúi đầu khuất phục như vậy, ta tất nhiên là muốn ăn mừng, ăn mừng.”
“Nói thực thì cũng nhờ “Lục Kinh” ta mới có kinh nghiệm mà miễn cưỡng dám tỷ thí với tướng quân đây.”
“Vừa rồi bị một côn, ngươi bị thương sao?” Du Đại Du hỏi
Lục Dịch nói:“Không có gì đáng ngại, tướng quân côn hạ lưu tình, chưa đem hết toàn lực ra, ta làm sao bị thương được.”
Lập tức Tường Tử mang rượu và thức ăn đến, trong quân trại này tìm đâu ra chén,ly, rượu thì lấy bát mà đựng, ba người cùng nhau uống rượu, vừa thoải mái tán gẫu.
“Không biết hôm nay ngài phải sợ mất thứ gì mà liều mạng đánh đổi trong cuộc tỷ thí vừa nãy, ta thấy ngài đưa tay nhặt lấy vật gì? Vật này rất quan trọng sao?” Du Đại Du hiếu kỳ hỏi
Lục Dịch tự trong lòng lấy ra vòng nhân duyên, đặt lên lòng bàn tay cho hắn xem.
“Đây là vật gì?” Du Đại Du nhíu mày nói:“....Ta xem chính là mấy viên đá mà thôi.”
Vương Sùng Cổ cũng hiếu kỳ lại xem xét, suy đoán nói:“Chẳng lẽ là vòng ngọc thạch quý? Sợ làm rớt sao?”
Lục Dịch cười nói:“Không phải là vòng ngọc thạch quý gì, là một vị bằng hữu đưa cho ta, nghe nói linh nghiệm liền mang theo bên người.”
Vương Sùng Cổ nghe xong ngẩn người:“Với tướng mạo, nhân phẩm của Lục Thiêm sự, còn có gia thế như vậy, lo gì hai chữ nhân duyên..”
“Đại trượng phu sao lo không có vợ!” Du Đại Du cũng không hiểu Lục Dịch vì sao xem trọng vật này đến như vậy,“Việc này nếu mà ở trên chiến trường, vì vật này mà cả mệnh cũng bị mất đi thì làm sao bây giờ?”
Lục Dịch cũng không muốn giải thích nhiều hơn, khẽ mỉm cười, đem vòng nhân duyên thạch bỏ vào trong ngực áo, nói tránh đi:“Ta biết được rằng tướng quân là người Phúc Kiến, không biết võ nghệ cao cường như vậy là học từ đâu?”
“Là sư Lý Lương của ta,“ đã lâu chưa không uống rượu, Du Đại Du bị Vương Sùng Cổ rót chén rượu liên tục, khiến hắn say từ lúc nào, vừa uống vừa thở dài nói:“Nhớ năm đó tại môn hạ của sư phụ, ngoại trừ luyện công, chính là cùng sư đệ lên núi xuống sông tập luyện, thật là thích thú cực kỳ.”
“Tướng quân còn có sư đệ sao?”
“Sư phụ ta khác với những người ngoài, không giống những người khác thu nhận mấy chục đồ đệ, sư phụ chỉ thu nhận hai người là ta cùng sư đệ ta và dốc lòng dạy bảo. Nghĩ đến hai bọn ta cũng thật là không có tiền đồ, vì chưa từng khiến cho sư phụ nở mày nở mặt.” Uống rượu say, lời của Du Đại Du đều nói thẳng ra hết, lại còn than thở.
Lục Dịch nhìn Vương Sùng Cổ, hắn cũng gật đầu nhún vai hiểu chuyện, hiển nhiên đã quen với việc nhìn thấy hình dáng của Du tướng quân uống rượu say.
“Sư đệ của ngài bây giờ đang ở đâu?” Lục Dịch thuận theo hắn sẵn tiện hỏi
“Ta cũng không biết...” Du Đại Du hình nhớ nhớ tới chuyện gì, lại tiến tới vỗ vai Lục Dịch mấy lần,“Đại trượng phu mà lại lo không vợ, dù thế nào cũng có thể cưới nhiều thiếp dễ dàng,chuyện khổ sở vì nữ nhân ngàn vạn lần đừng đi vào ngõ cụt.Sư đệ ta chính là minh chứng chứng tỏ việc đó.”
Nghĩ đến là chuyện khốn khổ từ ngày xưa, Lục Dịch cũng không muốn hỏi kĩ, Du Đại Du lại tự phát giác nói tiếp:“Sư đệ của ta từ nhỏ đã luyện võ rất tốt, sư phụ ta vốn chỉ nhận một mình ta là đồ nhi, sau khi gặp được sư đệ ta, có đủ cốt cách, tư chất tốt liền đơn giản thu nhận thêm sư đệ ta. Lại nói, sư đệ lại so với ta có nhận thức, học một chút liền hiểu, học cái gì cũng đều nhanh hơn ta,đáng tiếc là khốn khổ vì tình, nên không đến nơi đến chốn, bảo là muốn vào trong kinh thành, có được công danh.”
“Vậy hắn hiện nay như thế nào?” Vương Sùng Cổ hỏi:“Có hay không là người trong triều đình?”
Du Đại Du liền xua tay nói:“Lúc hắn ra đi ngay cả tên đều sửa lại, mới đầu còn biết tin hắn trở thành Cẩm y vệ, về sau thì tin tức toàn bộ đều không nghe tới.”
Lục Dịch cười nói:“Nếu là Cẩm y vệ, tướng quân không ngại nói một chút về sư đệ này họ tên là gì, nói không chừng ta nhận ra?”
“Hắn họ Dương, tên thì một chữ. Về sau ngay cả tên cũng đều sửa lại, nói là đại trượng phu bay xa vạn đạm, đổi tên là Dương Trình Vạn. Ngài có nghe qua tên hắn không?”
Dương Trình Vạn?Lục Dịch như thế nào cũng không nghĩ tới sư đệ của Du Đại Du lại chính là hắn, lại vừa suy xét, khó trách Dương Nhạc từng nói phụ thân thích ăn nhuận bánh,vốn chính là bánh của người Phúc Kiến, lúc đó hắn còng kinh ngạc rằng Dương Trình Vạn chưa đi Phúc kiến, sao lại thích ăn bánh này.
Du Đại Du thấy Lục Dịch sắc mặt kỳ lạ nói:“Nghe có nghe nói qua tên hắn?”
“Là, trùng hợp có nghe nói qua...Người này nhiều năm trước bởi vì tổn thương ở chân từ khi còn là cẩm y vệ, bây giờ là bổ đầu ở Lục phiến môn.Hắn hiện nay cũng đã lấy vợ sinh con, con trai đã là bộ khoái ở Lục phiến môn.” Lục Dịch đang nói, trong đầu hình như có ý định gì, nhất thời không nói nữa
Nghe nói chuyện về Dương Trình Vạn, biết được cố nhân vẫn mạnh khỏe, Du Đại Du xúc động vui mừng nhường nào, sau đó thở dài.
“Tướng quân,ngài nói hắn năm đó khốn khổ vì tình, không biết...Là vì vị cô nương nào?”
“Năm đó,ở phủ Tuyền Châu có một nhà làm nghề y là Lâm gia, hắn cùng Lâm gia miễn cưỡng xem như là có đính ước, cũng thường xuyên qua lại. Lâm gia có hai vị cô nương, trong lòng hắn nhớ thương vị tỷ tỷ kia, đáng tiếc Lâm gia nhìn hắn không thuận mắt, đem vị tỷ tỷ kia gả cho người ngoài, không ngờ hắn lại là quan gia.Sư đệ ta thật sự không cam lòng, lúc này mới muốn vào kinh thành tìm danh phận cho mình.”
Lâm gia đại cô nương, gả cho Hạ Trường Thanh; Thẩm phu nhân là Lâm gia nhị cô nương, khó trách bà ấy nghe nói đến Dương Trình Vạn sau đó liền có ý để trong lòng không muốn nói ra...Lục Dịch lại nghĩ xa hơn nữa: Đến vụ của Hạ Ngôn, khi ấy Dương Trình Vạn vẫn là Cẩm y vệ,hắn không thể nào không biết được chuyện này sẽ liên lụy đến Hạ Trường Thanh, lúc ấy hắn đã lựa chọn như thế nào?Hắn lại bị giam vào Bắc trấn phủ ti,và với chuyện này có quan hệ gì?
“Lục đại nhân, Lục đại nhân?”
Thấy hắn suy nghĩ thất thần, Vương Sùng Cổ kinh ngạc nhìn hắn.
Lục Dịch phục hồi tinh thần lại, không thể che giấu được vẻ âu lo, Du Đại Du thấy thế nhân tiện nói:“Không nói nữa,hôm nay khó có được thời gian thoải mái uống rượu, chuyện này không nói thêm nữa,không vì duyên cớ này mà làm mất hứng.Nào, cạn một chén nữa!”
Trong lòng hiểu rõ không nên nói chuyện của Dương Trình Vạn ở đây, Lục Dịch hồi phục tâm trạng, rót một chén rượu đầy, hữu lễ mà uống rượu.
Thấy Lục Dịch một hơi uống cạn chén rượu, không hề có ý từ chối, Du Đại Du lại càng vui vẻ nói:“Hôm nay ta rất vui! Ở trong quân đội chúng ta đã coi nhau như huynh đệ, hôm nay Lục Thiêm sự nếu như ngài không bận lòng, ta liền nhận ngươi làm huynh đệ, như thế nào?”
Lời hắn vừa nói ra, Vương Sùng Cổ trong lòng thầm kêu không ổn: Lục Dịch là thân phận cao quý, là con trai của Cẩm y vệ Chỉ huy sứ Lục Bỉnh. Tướng quân đã say rượu lại hứng lên nói ra lời này, Lục Dịch tất nhiên khó chịu trong lòng, sợ rằng sẽ từ chối, làm mất thể diện của tướng quân.
Hắn đang định giảng hòa, đã thấy Lục Dịch đặt chén rượu xuống, đứng dậy, làm hắn hơi lo lắng Lục Dịch sẽ nói điều gì không tốt...
Đặc biệt không ngờ, Lục Dịch phủi áo bào, hướng Du Đại Du cung kính cúi đầu:“Ca ca, xin hãy nhận ta một lạy.”
Lục Dịch cư xử hợp tình hợp nghĩa, đúng là hiểu được tính tình của Du Đại Du, lập tức đưa tay, dìu hắn cười to nói:“Được!Mau cạn chén rượu này! Hai người chúng ta không câu nệ tiểu tiết nữa, dùng rượu xin thề từ nay sinh tử vì huynh đệ!”