Cẩm Y Chi Hạ

Chương 121: Chương 121




***Bên mình vẫn còn đang muốn tuyển người cộng tác hỗ trợ dịch nha, đọc giả nào muốn inbox mình với. MAu chóng hoàn thành bộ truyện****

Lúc ấy giặc Oa đã lui binh, Thượng Quan Hi nhìn thấy cổng thành còn nguyên vẹn, mọi người trên tường thành cũng không hề hấn gì, bèn thở phào một hơi nhẹ nhõm. Vừa hay nhìn thấy Sầm Thọ xách một khẩu sung eptigon ba nòng đang cau mày xăm xăm đi ngang qua bèn vội vàng gọi hắn lại hỏi: “Sầm đại nhân, người có thấy lão Tứ không?”

“Hắn và Kim Hạ, còn có Dương Nhạc đang dẫn một toán người đi về hướng sông Thanh Bạc chảy vô thành rồi, lén la lén lút, cũng không biết làm cái trò gì nữa?” Sầm Thọ vì chuyện hoả dược không đủ mà lòng như lửa đốt, đang nghĩ có nên đi đến nhà Đổng Tam lục lọi một phen xem liệu có còn chỗ cất giấu hoả dược hay không.

“Sông Thanh Bạc?” Thượng Quan Hi ngơ ngác, mấy ngày nay nàng đều ở trong biệt viện đối với sông Thanh Bạc hoàn toàn mù tịt.

“Cô nương muốn tìm hắn à? Đi với ta đi, ta cũng đang đi đến đó.”

Sầm Thọ nhiệt tình nói.

Thượng Quan Hi vừa mới nhấc chân lên một bước, A Nhuệ bên cạnh đã chặn trước mặt nàng, khuỵ gối khom lưng xuống, lại lần nữa cõng nàng lên lưng, đi theo Sầm Thọ.

Sầm Thọ nhìn thấy thế, cười tủm tỉm, cũng nhịn không hỏi gì hết.

Bên bờ sông Thanh Bạc, dưới tán cây hoè.

Dương Nhạc chỉ huy đội dân thường nguỵ trang thành binh sĩ, đang nghiêm túc qua lại tuần tra ở bờ sông, nhìn rất uy phong. Kim Hạ đang trốn ở trong một hẻm nhỏ bên cạnh, hướng về phía Tạ Tiêu đang nấp trên cây hoè ra điệu bộ, ý là nếu hắn phát hiện thấy địch thì lập tức báo ngay cho nàng. Nơi sông Thanh Bạc chảy vô thành vốn có hai cửa cống, bọn họ lo lắng giặc Oa tiến vào phải lãng phí nửa ngày động tay động chân, khiến bọn họ phải mệt mỏi chờ đợi nên đặc biệt nhấc lớp cửa cống dày nhất treo lên. Hết thảy ổn thoả, chỉ đợi giặc Oa bơi vào trong thành.

Sầm Thọ đỡ Thượng Quan Hi đi từ đầu hẻm bên kia lại, nhìn thấy Kim Hạ đang nấp ở mé tưởng thập thò nhìn trộm bên ngoài bèn thò tay vỗ vai nàng: “Lấm lét thập thò làm cái quỷ gì thế”

Kim Hạ quay đầu lại, xua xua tay liên hồi ra hiệu cho hắn giữ im lặng, chợt liếc mắt thấy phía sau hắn là Thượng Quan Hi còn có A Nhuệ thì ngẩn người.

“Thượng Quan tỷ tỷ, sao mọi người lại ra hết đây thế?” Nàng hạ thật thấp giọng thì thào hỏi.

A Nhuệ đặt Thượng Quan Hi xuống, im lặng lui sang 1 bên, Kim Hạ lật đật bước đến đỡ lấy nàng.

“Lão Tứ đâu?” Thượng Quan Hi hỏi,“ Hắn không sao chứ?”

“Không việc gì, hắn ở trên cây kia kìa, ổn cả mà.” Kim Hạ thì thầm,“Hắn cứ khăng khăng là tinh mắt hơn ta, trong nước có động tĩnh gì, hắn chỉ cần nhìn thấy gợn sóng là biết.”

“Trong nước có gì cơ?” Thượng Quan Hi bèn hỏi.

“Giặc Oa không nắm được tình hình bên trong thành, từ đó suy ra rất nhanh sẽ phái người lẻn vào trong thành, quá nửa là sẽ dùng thuỷ lộ, cho nên chúng ta cứ ở chỗ này ôm cây đợi thỏ.” Kim Hạ lúc lắc cái đầu.

Đang nói thì Tạ Tiêu búng nhẹ một hòn sỏi đến rớt ngay trước mũi giày của Kim Hạ. Kim Hạ ngẩng đầu nhìn hắn, hắn vung tay ra hiệu cho nàng: Đáy nước có động tĩnh!

Kim Hạ khoát tay ra hiệu hỏi:“Là người sao?”

Tạ Tiêu nheo mắt nhìn ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời: “Phải, có tới hai người!”

Quả nhiên đã tới! Kim Hạ không thể đi ra ngoài, bèn căng tai lắng nghe tiếng nước, lại nhìn Tạ Tiêu ra hiệu bằng tay.Ý hắn bảo hai kẻ kia nhìn thấy trên bờ sông có cả đội binh sĩ tuần tra nên không dám lên bờ, chỉ dám dầm mình trong nước chầm chầm bơi dọc theo bờ sông, tìm cơ hội lên bờ.

Dương Nhạc dù không nhìn thấy người trong nước, nhưng có thể nhìn thấy Tạ Tiêu hướng hắn ra hiệu, liền biết giặc Oa đã lẻn vào, bèn hắng giọng cố ý cao giọng với người lính tuần tra bên cạnh oán giận nói: “Nếu mà là ta, quân Thích gia chúng ta trong thành còn đến ba, bốn ngàn người, cứ xông ra chém giết hết bọn giặc Oa một trận cho thật thống khoái! Mắc mớ gì còn ở chỗ này tuần tra.”

Dựa theo lời đã học thuộc lòng từ trước, người trong đội bèn đáp: “Có ai nói không phải đâu, nhưng mà Thích phu nhân muốn giữ thể hiện cho Thích tướng quân, phu nhân không tiện ra mặt xử lý đám giặc Oa này, cứ khăng khăng bắt đợi Thích tướng quân trở về.”

“Kỳ thực không nên thủ thành, cứ để giặc Oa vào thành, đến lúc đó đóng cửa thành lại, bọn chúng thành cá nằm trên thớt, chúng ta bao vây lại như bao sủi cảo, nhai sạch bọn chúng!” Dương Nhạc nói.

Cả đội tuần tra ồ lên cười to khoái trá.

Tạ Tiêu âm thầm hướng về phía Dương Nhạc bật ngón tay cái lên, ý khen hắn nói khoác như thiệt, ngay sau đó lập tức ngưng thần lại tập trung vào động tĩnh dưới mặt nước.

Kim Hạ đang nấp trong hẻm cũng âm thầm gật đầu tán thưởng, vở kịch này kể ra diễn cũng quá đạt, nên nhanh chóng tống cổ hai tên giặc Oa này trở về mới được, tránh để bọn chúng lưu lại lâu sẽ phát giác ra điều gì bất ổn, liền hướng Dương Nhạc ra hiệu.

Dương Nhạc hiểu ý, lập tức nói:“Mọi người lưu ý cẩn thận, trong nước có gian tế!”

Đang nói, hắn vừa cầm lấy trường thương, hướng vào trong nước vô thức đâm loạn xạ, đoàn người đi cùng cũng làm theo hắn, dùng trường thương mà đâm tới tấp.

Hai gã hải tặc vốn trốn ở bên bờ nước, thấy tình thế như vậy khiến cho bọn chúng muốn tiếp tục trốn cũng không được.

Một tên tặc bị một trường thương đâm phải vai, dứt khoát trở tay níu lại trường thương, tóm được người cầm súng kéo hắn xuống nước.

Người cầm súng vốn chỉ là dân chúng bình thường, làm sao có thể cùng hải tặc đánh nhau, lại không biết bơi, người đó nhanh chóng sùng sục chìm hẳn xuống nước. Dương Nhạc vội vàng đến cứu, Tạ Tiêu thấy thế cũng từ trên cây phi thân nhảy xuống. Đám người bên Kim Hạ cũng không biết chuyện gì xảy ra, cũng nhanh chân chạy đến.

Nói đến tài bơi lội, Dương Nhạc tất nhiên là không so kịp với Tạ Tiêu. Hắn vừa nhảy xuống nước liền giống như con rồng xuống biển. Chỉ thấy trên mặt nước bọt nước văng tung tóe, bóng người còn không biệt rõ rệt, liền thấy Tạ Tiêu tóm lấy một người ném lên bờ, đúng là người bị tên hải tặc kéo xuống, cũng may chỉ là uống nhiều nước, cũng không đáng lo ngại lắm.

“Lão Tứ!” Thượng Quan Hi lo lắng cho Tạ Tiêu gặp chuyện gì, thuận tay từ bên cạnh đoạt lấy một thanh cây, hướng vào trong nước ném xuống:“Cầm lấy!”

Dù sao cũng cùng nhau học võ nhiều năm, lại là cùng nhau lớn lên, hai người ăn ý đến nỗi không thể gọi là tầm thường được, Tạ Tiêu nhảy lên mặt nước, đón lấy thanh cây nhọn, xoay người đâm hẳn vào ngực trái của một tên hải tặc.

Tạ Tiêu đột nhiên rút thanh cây ra.

Máu trên mặt sông lan tràn, hải tặc chậm rãi chìm vào đáy sông.

Một tên đồng bọn hải tặc bỏ lại một tên, mà thấy quân Minh tự nhiên đông đúc đến vậy, công phu của Tạ Tiêu lại cao như thế, không dám ham chiến, ẩn vào trong nước, liền muốn chạy trốn. Tạ Tiêu nhìn thấy, không cần suy nghĩ, cầm lấy thanh cây sắc nhọn vừa rồi ngắm thẳng vào lưng tên kia.

“Ca ca, ngươi không cần phải như vậy!”

Kim Hạ nhanh chóng kêu lên, trơ mắt nhìn thấy thì thanh cây nhọn hoắc đã đâm xuyên tim tên hải tặc kia, thân thể tên đó run rẩy, giãy giụa nhưng vẫn cố bơi về phía trước. Kim Hạ nhìn chăm chú nhìn hắn chìm dần trong màn nước...

Tạ Tiêu toàn thân ướt nhẹp lên bờ, lau mặt toàn là bọt nước.

“Ca ca, ngươi...” Kim Hạ hướng hắn căm tức nói, “Không phải đã nói là dọa bọn chúng để cho chúng bỏ chạy trở về sao, ra tay nặng như vậy làm gì?”

Tạ Tiêu ra vẻ vô tội nói:“Ta chỉ là thuận tay ném thanh cây ai ngờ trúng hắn mà thôi.”

“Cái gì mà nhẹ tay, ngươi thiếu chút nữa là giết chết hắn!” Kim Hạ lo lắng nhìn vào trong nước.

“Nếu là nghĩ muốn giết hắn thì ta trực tiếp đập vào đầu hắn rồi.” Tạ Tiêu nói

Bây giờ mà cùng hắn nói tiếp, Kim Hạ sợ rằng chính mình sắp đập đầu hắn mất, xoay người đi đến xem tên hán tử được Tạ Tiêu cứu lên bờ.

Trông thấy Tạ Tiêu ngoại trừ toàn thân ướt đẫm, cũng không bị thương gì, Thượng Quan Hi yên lòng, đang muốn tiến đến nói chuyện...Bỗng nhiên tên tặc mà mọi người cho rằng đã chết ở trong nước khi nãy xuất hiện, cầm trong tay thanh cây nhọn, thân mình nước chảy như rót, hướng Tạ Tiêu cố sức bổ nhào đến! Tạ Tiêu đang quay lưng về phía bờ sông, đang dùng tay ngoáy lỗ tai cho ra hết nước sông, trong lúc nhất thời không phát giác được.

“Lão Tứ, coi chừng!”

Thượng Quan Hi vội la lên, nghĩ rằng sẽ nhào tới, không ngờ chân còn bị thương, lảo đảo thiếu chút nữa là ngã xuống.

Một bóng người bên cạnh nàng xẹt qua, ngăn cản trước người Tạ Tiêu, hắn chính là A Nhuệ. Hắn bị thanh cây nhọn hoắc đâm trúng, đồng thời cầm ngược thanh cây, nặng nề đánh vào vết thương trên ngực trái của tên hải tặc. Tên này lúc nãy chính là cố gượng sức một chút hơi thở cuối cùng để tập kích Tạ Tiêu, không ngờ bây giờ lại không chịu nổi nữa, phun ra máu tươi, ngửa mặt ngã vào trong nước. Sầm Thọ chỉ sợ hắn còn chưa chết, dùng trường thương đâm một lần nữa, thấy hắn vẫn không nhúc nhích, mới thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện này xảy ra thật khiến nhiều người một phen sợ khiếp vía, đoàn dân chúng giả làm binh lính chưa từng thấy tên nào bị thương sắp chết lại còn vùng dậy chống trả, tất cả một phen lạnh người, từ từ tránh xa chỗ đó.

Tạ Tiêu quay người đỡ lấy A Nhuệ, thấy ngực hắn bị thanh cây gây thương tích, bởi vì một cú chống trả kịch liệt của tên hải tặc kia khiến miệng vết thương quá sâu, máu tươi càng không ngừng thấm ra ngoài.

“A Nhuệ, A Nhuệ...” Thượng Quan Hi như thế nào cũng không thể nghĩ rằng hắn sẽ một thân mà nhào tới đỡ thay cho Tạ Tiêu. Mắt thấy hắn lúc này đã bị trọng thương, những khúc mắt khó chịu ban nãy đem bỏ đi hết.

A Nhuệ hướng nàng lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng nhẹ nhàng nói:“Dương Nhạc có nói, chỉ cần ta còn ở đây, chung quy có thể giúp được Đường chủ...Là thật, thật tốt!”

“Đừng nói nhiều nữa, vội nhanh đến chỗ dì ta chữa trị vết thương.”

Kim Hạ không biết từ chỗ nào thuận tay xé một phần vạt áo, che lên vết thương của A Nhuệ, dùng sức ấn chặt. Tạ Tiêu cõng A Nhuệ trên lưng, vội vàng hướng đến Thuần Vu gia.

Thượng Quan Hi vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, hai mắt không ý thức được đã khóc. Nàng thân là Đường chủ của Ô An Bang, xử lý công việc trong bang, quyết đoán lưu loát, rất ít khi lộ vẻ yếu đuối của một cô nương. Ở trước mắt mọi người rơi lệ vì chuyện này, nhưng không biết làm sao cho nước mắt đừng chảy nữa.

“Tỷ tỷ, miệng vết thương mặc dù sâu, nhưng chưa thể làm hại hắn, hắn nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Kim Hạ là lần đầu nhìn thấy Thượng Quan Hi rơi lệ như vậy, có điểm hoảng hốt, hướng Dương Nhạc nháy mắt,“Đại Dương, ngươi cõng tỷ tỷ trở về đi, ngươi cũng tiện thể thay bộ xiêm y khác tránh ướt người. Chuyện ở đây, ta sẽ xử lý tốt.”

Dương Nhạc gật đầu, dặn dò:“Ngươi cẩn thận một chút, nhớ rõ phải đem lấp miệng cống lại.”

“Ta biết rồi!”

Dương Nhạc cùng Thượng Quan Hi rời đi, Kim Hạ cùng Sầm Thọ hợp lực chuyển động trục bánh đà, đem miệng cống lấp lại, lại nhờ một người trông chừng miệng cống. Những người này đều là dân chúng tầm thường, không hiểu phải làm như thế nào để ngăn địch, Kim Hạ liền chỉ bọn họ một mẹo. Dùng tay đặt tại mặt nước ở trên miệng cống, chỉ cần dưới nước có người bắt đầu cưa miệng cống, dùng tay không có thể cảm nhận được chấn động, lúc này phái người đi thông báo cũng còn kịp.

Sau khi an bài thỏa đáng, Sầm Thọ thấy Kim HẠ vẫn còn nhìn chằm chằm trong nước, nghi ngờ nói:“Ngươi còn muốn làm chuyện gì sao?”

“Tên hải tặc bị Tạ gia ca ca đánh trúng rốt cuộc đã ra ngoài chưa?” Chuyện sinh tử của tên hải tặc này có quan hệ đến “Không thành kế”, không biết rốt cuộc có thể xúc tác chống lại binh lính của chúng. Kim Hạ thấp thỏm, ở bên bờ sông thong thả đi đi lại lại vài lần, nhưng cuối cùng vẫn là muốn biết chắc chắn:“ Ta nhảy xuống sông xem sao.”

Vừa mới dứt lời, Kim Hạ liền nhảy xuống nước, hít sâu một hơi liền lặn xuống đáy.

Sầm Thọ không giỏi bơi lội, lúc này không giúp được gì, không khỏi âm thầm ảo não.

Bởi vì bây giờ là ban đêm, dưới nước lại càng trông như mực, cũng may Kim Hạ nắm bắt phương hướng khá tốt, dựa vào trí nhớ đường chạy trốn của tên hải tặc kia, từng chút từng tìm kiếm kĩ lưỡng.

Sầm Thọ ở trên bờ, đưa mắt nhìn mặt nước, nín thờ chờ đợi, liền sợ xác chết của tên hải tặc lại vùng dậy một lần nữa.

Đợi chờ rất lâu, Sầm Thọ không khỏi lo lắng nóng nảy, lúc này mới thấy mặt nước động đậy, dò xét thấy không chỉ là đầu Kim Hạ ngoi lên mà còn có tên còn lại.

“Đem hắn lên bờ đi!” Kim Hạ nắm lấy tên này đưa đến bờ.

Sầm Thọ sau khi kéo hắn lên bờ, dò xét hơi thở của hắn, nhíu mày:“Chết rồi!”

Kim Hạ ướt nhẹp lên bờ:“Ta liền biết được, thủ hạ của Tạ gia ca ca không nhẹ không nặng, nhất định là vừa vặn đánh vào yếu huyệt, hắn vừa trốn thoát được liền bơi đi nhưng không xa lắm.”

Sầm Thọ dùng chân đá đá tên hải tặc đã chết, thở dài nói:“Tên này cũng chết thì không ai báo tin cho đồng bọn của chúng, vậy lại làm cho bọn tặc ngoài thành thêm nóng lòng mà tấn công bất cứ lúc nào.”

“Bận rộn toi công nửa ngày,...Ngoài thành mấy tên hải tặc đối với tình hình trong thành không nắm chắc, thấy không ổn có thể lại tiến thẳng vào tấn công một lần nữa.” Kim Hạ lại là rầu rĩ,“Trong thành hỏa dược đều không đủ làm sao bây giờ?Bọn chúng mà tấn công một lần nữa thì có thể nhín thấu tình hình của chúng ta.”

*************

Trời dần dần sáng.

Miệng vết thương của A Nhuệ đã được băng bó thỏa đáng, bị thương rất nặng, cả người lâm vào trạng thái mê ngủ. Thượng Quan Hi ở bên canh chừng, lặng yên nhìn hắn không nhúc nhích, cũng không nói tiếng nào.

Dương Nhạc, Tạ Tiêu cùng Kim Hạ thay đổi xiêm y lại chạy trở về tường thành.

Kim Hạ trông thấy Thích phu nhân còn đang đứng trên tường thành, mặc một bộ áo giáp, uy phong lẫm liệt, hai mắt nhìn về phương xa, không biết là đang chờ đợi viện binh hay đang suy nghĩ chuyện gì khác....

Canh giữ thành suốt cả đêm, dân chúng trong thành có chút mệt mỏi không chịu nổi.

Phía dưới tường thành, tiếng người dần dần nhiều hẳn, mọi phụ nữ trong thành đều nấu cơm tiếp tế lương thực mang đến. Kim Hạ tựa vào tường thành đứng trên thềm đá, nghe xung quanh mình tiếng nói náo nhiệt, chợt cảm thấy trong bụng trống rỗng.

“Còn phải thủ thành bao lâu thì Thích tướng quân mới đến viện binh?” Có người phụ nữ ở một bên thấp giọng nói,“Đã qua một đêm, không biết là có viện binh đến hay không?”

“Chớ có nói hưu nói vượn.” Một người nói

“Ta không nói bậy, nghe nói Thích tướng quân bên ngoài nuôi vài thiếp, ngay cả hài tử đều sinh rất nhiều. Thích phu nhân ở thành này lại không thể sinh con. Mọi người đều bàn tán, có thể là Thích tướng quân đã sớm ngại chuyện của phu nhân vướng bận, cố ý không chịu phái binh trở về viện binh chăng?”

“Ngươi nhỏ giọng một chút! Không thể suy đoán bậy bạ, Thích tướng quân sao lại là người như vậy, Được,được ta ăn xong rồi, bà về nhanh đi. Quay về không cho phép ăn nói huyên thuyên nữa.”

Kim Hạ ôm bụng, nghe những người này nói chuyện linh tinh, nhớ tới bộ dáng của Thích phu nhân ở trên tường thành, không khỏi thở dài.Thích phu nhân trong lòng nghĩ gì?Chắc hẳn trong lòng bà ấy cũng có nhiều khổ sở...

“Viên cô nương! Viên cô nương!”

Có người gọi Kim Hạ, thoáng cái làm cho nàng hoàn hồn trở lại, nghe ra lại là giọng của Thuần Vu Mẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.