Bãi lau sậy đang đung đưa,mênh mông mịt mù,những con vịt trời nho nhỏ đen muốt đang chuẩn bị bay đi để trú mưa,khi thì bay cao,khi thì hụp đầu vào trong nước,bay tới bay lui bận rộn vì lo cho đàn con bị đói.
"Ta không,ta không trở về."
Một giọng nói lớn tiếng giống như đang cãi nhau,làm hoảng sợ nhiều người trên con thuyền.
Bên trong khoang thuyền,Thượng Quan Hi có phần bất đắc dĩ nhìn Tạ Tiêu:"Ngươi không muốn quay về,e rằng ta không giúp ngươi được."
"Tỷ,ngươi...ngươi không có trượng nghĩa!"
"Không phải ta không trượng nghĩa,việc này phải để lão gia đồng ý,ta không thể làm chủ được."
Tạ Tiêu quay sang nhìn:"Ngươi là Đường chủ,việc này không làm chủ được sao?Ngươi không phải là đang lừa ta?"
"Hắn bảo là lúc này cũng có công việc hay sao,Cẩm y vệ không dễ đùa được đâu."Thượng Quan Hi lắc đầu mà rót ly trà,hướng về hắn đưa:"Lão gia cũng đã bảo rồi,để bọn quan lại kia giải quyết tuyệt đối không nhúng tay vào"
Tạ Tiêu ngây người một lúc,bưng chén trà một hơi chén sạch,lớn tiếng nói:"Được rồi,để ta tự làm.Tóm lại ngươi cũng phải giúp ta."
Thương Quan Hi bình thản nói:"Bên trong họ bố trí như thế nào ngươi hoàn toàn không biết được,hiện nay trên người còn có thương tích làm sao làm được?"
"Ta.."Tạ Tiêu phiền não lắc đầu:"Ta luôn luôn có cách mà."
Mưa rơi trên mui thuyền,âm thanh lộp bộp nghe rất lớn.Thương Quan Hi lẳng lặng nghiêng đầu lắng nghe,một lúc sau nhẹ giọng nói:"Nhớ lại năm ngoái mùa đông bắt đầu,lão gia sức khỏa cũng không tốt lắm."
Nghe vậy Tạ Tiêu giương mắt nhìn thẳng nàng,trong đôi mắt nhàn nhạt của nàng lộ vẻ lo lắng rõ ràng.
"Không thể nào,ta đã thăm hỏi rồi,cha ta không có bị bệnh."
"Lão gia là như vậy,ngài không để lộ ra sự mệt mỏi của mình dù chỉ là một chút."Thượng Quan Hi khẽ thở dài:"Ngươi trở về,không tiếp nhận chức vụ Bang chủ,còn có thể thương lượng mà. Lão gia,tuổi đã lớn,làm sao có thể chờ được ba năm."
Đôi mày rậm nhíu chặt,Tạ Tiêu bực bội mà gãi đầu,cũng không đáp lại
Thượng Quan Hi cũng không thúc giục hắn,cũng không khuyên nữa,ngồi nghe tiếng mưa và tâm sự với chính mình.
Không lâu sau đó,Tạ Tiêu hung hăng đứng dậy:"Được.Ta cùng ngươi trở về.Tùy ý hắn muốn giết muốn uy hiếp như thế nào,ta cũng chịu."
Thấy hắn cuối cùng cũng đồng ý,Thượng Quan Hi lập tức đứng dậy,cười nói:"Đi thôi,trước hết ngươi cũng phải sửa soạn đã,râu tóc gọn gàng,thay đổi y phục,dáng người ngươi cao to khó mà có sẵn còn phải sửa lại nữa."
"Ngươi chính là muốn cha con ta trở nên thân thiết hơn à?"
Lúc lên đèn,mưa không biết từ lúc nào đã dứt.
Dương Châu tri phủ mở yến tiệc đãi quan Đại Lý và quan thừa tướng Lưu Tương còn có Cẩm y vệ Kinh lịch.
Trời tối liền có kiệu quan tới đón hai người.Lần này Lục Dịch không từ chối nữa mà vui vẻ đi trước.
Vị này đúng là âm thầm bất tán ôn thần,cuối cùng mới cho người khác nghỉ ngơi một lát.
Kim Hạ trốn ở cửa sổ sau lầu trên,nhận thấy kiệu cổ đi xa,lúc này mới nhẹ nhàng để hai cánh tay ra ngoài cạnh cửa sổ,sau khi mưa gió đêm mát rượi sảng khoái,cùng với nhàn nhạt mùi hương hoa,quả thực làm cho lòng người cảm thấy thoải mái.
"Thủ lĩnh!Còn có chuyện này,do có tên họ Lục ở đây nên con không dám nói." Kim Hạ hướng về Dương Trình Vạn nói:"Tên Thiếu Bang chủ của Ô An Bang hình như là kẻ che mặt bắt giữ con đêm hôm đó."
"Cái gì..Là hắn."
Dương Trình Vạn sắc mặt bỗng nhiên cứng lại.
Nghe Kim Hạ nói vậy,Dương Nhạc cũng hồi tưởng lại,cũng gật đầu đáp:"Đầu hắn rất giống,thân thể cao,tay chân cũng dài."
"Ngươi không phải nói hắn giống người nào trong vụ án ở kinh thành hay sao."Kim Hạ cố ý cười
"Bỏ đi,bỏ đi"
Dương Trình Vạn trầm mặt nhìn Kim Hạ:"Là người đàn ông che mặt đêm đó sao,con chắc chứ"
"Vóc người,giọng nói,còn nữa,bên trái lông mày của hắn có một vết sẹo nhỏ." Kim Hạ hết sức chắc chắn."Trừ phi hắn có anh em song sinh,còn vết sẹo thì không thể nào lầm được."
Nghe vậy Dương Trình Vạn im lặng hồi lâu,đứng dậy đi về phía bọn họ nói:"Đi,chúng ta đi đến Ô An Bang một chuyến xem sao."
"Đến Ô An Bang làm gì,thủ lĩnh?"Kim Hạ ngạc nhiên hỏi
"Đến chào hắn"
Dương Trình Vạn đứng dậy lảo đảo, Dương Nhạc vội đưa tay đỡ cha:"Cha,chân của người có tật không phải lại tái phát chứ?"
"Không sao đâu."Dương Trình Vạn ngồi dậy hẳn:"Chúng ta phải lập tức đi ngay,chuyện này không thể chần chờ được."
Kim Hạ cùng Dương Nhạc cả hai đều không hiểu tại sao
"Con có thể nhận ra hắn,Lục Dịch cũng có thể đã nhận ra,lại thêm vụ món tiền dùng để tu sửa sông bị mất cắp,Lục Dịch lập tức sẽ đi tìm Ô An Bang.Ta cùng Tạ Bách Lý là bạn đã lâu,ta phải đi thông báo hắn một tiếng."
Tạ Tiêu đối với Lục Dịch không hề chịu thua, điều này cho thấy Tạ Bách Lý hẳn cũng đã biết,vậy còn cần chúng ta đi thông báo làm gì?" Kim Hạ sờ lấy vết thương trên cổ,không đồng ý nói.
"Hai cha con hắn có phần tương khắc nhau,hơn nữa đêm đó Tạ tiêu lại che mặt,vì vậy chuyện này chưa chắc Tạ Bách Lý đã biết."Dương Trinh Vạn mệt mỏi nhíu mày:"Tóm lại,ta vẫn nên đi một chuyến,hắn biết rõ cũng không sao,nếu hắn chưa biết,có thể để hắn đề phòng."
"Cha chuyện này ngộ nhỡ Lục Dịch biết được,có thể chúng ta sẽ gặp phiền toái?"Dương Nhạc không yên tâm nói.
Kim Hạ gật đầu liên tục:"Đúng vậy,tên ôn thần đó cũng không có chút tình người đâu,hắn quá tàn nhẫn."
"Ta chỉ là đi thăm hỏi bạn cũ,ngài ấy sẽ không nhận ra đâu,nhân tiện thì...." Dương Trình Vạn dừng ở chỗ đó,không nói nữa,khập khễnh đi ra ngoài:"Ta đi xem xét một chút"
Kim Hạ cùng Dương Nhạc nhìn nhau khó hiểu,vội vàng đuổi theo Dương Trình Vạn đi ra ngoài
Đôi giày ủng không dính bụi trần,đôi vớ trắng như tuyết láng bóng,hắn mặt một bộ xiêm y cầu kỳ,quý tộc,lại còn râu tóc gọn gàng, mặt mày sáng sủa,nếu không phải bên cạnh có Thượng Quan Hi,thì Kim Hạ cũng không tin vào mắt mình rằng người vừa hạ kiệu xuống là Tạ Tiêu.
Không nghĩ là ở cổng nhà họ Tạ lại gặp được bọn họ,Tạ Tiêu cũng ngẩn người ra,tiếp đó thầm thở phào,là khách quý đến,ngay sau đó tiến lên làm lễ:"Dương thúc!Sao đến lại không vào?"
Dương Trình Vạn cười nói:"Người trong nhà đã vào thông báo,để cho bọn ta chuẩn bị vào."
"Lẽ nào lại như vậy,làm sao để Dương thúc đúng bên ngoài chờ lâu được."Tạ Tiêu lông mày nhướng lên,bất mãn nói:"Để con giáo huấn bọn họ."
Dương Trình Vạn vội nói:"Người hiền đức chớ vội làm gì,ta lần đầu đến đây,vốn phải chấp hành quy củ như vậy,không thể trách bọn họ được."
Kim Hạ cười chen miệng nói:"Thiếu Bang chủ thay đổi cách ăn mặc,thực tại thì thần thái của ngài có chút quý tộc,ta liền nhận không ra."
Nghe lời Kim Hạ nói vậy,Tạ Tiêu không cho là đúng,chỉ là ngẩn ra nghĩ rằng mình mới vừa thay đổi y phục,nhưng lập tức phát giác ra rằng trong lời nói ấy có ẩn ý,ánh mắt cảnh giác nhìn về phía Kim Hạ cười nhưng không cười.
Sẽ không đâu,đêm hôm đó bản thân đã che kín mặt, sẽ không thể nào nhận ra được đâu.
Tạ Tiêu trong lòng thầm nghĩ,lại không khỏi thấp thỏm,nhịn không được liếc nàng vài lần.
Thượng Quan Hi ở bên cạnh,phát hiện ra có điều gì làm hắn khác thường,ánh mắt cũng lập tức quan sát Kim Hạ.Tạ Tiêu sĩ diện hảo,đêm hôm đó tự mình lên thuyền,cứu Sa Tu Trúc không thành,rồi còn để mình bị thương,đến nỗi bắt cóc Kim Hạ,đối với hắn căn bản mà nói thì không có gì.Cho nên Kim Hạ cũng không chú ý đến bầu không khí kì lạ của hai người.
Bên trong cánh cửa tiếng bước chân đến gần,rồi sau đó cánh cổng màu đen từ từ mở ra,một người mặc y phục vải được làm từ cây trầm hương cùng với áo choàng lông chồn,râu tóc dài bỗng bước nhanh ra nghênh đón,hướng đến trước Dương Trình Vạn,gọi lớn tiếng:"Dương huynh a Dương huynh,đợi mấy năm nay ngươi cũng chịu tới."
Dương Trình Vạn mỉm cười chắp tay thi lễ.
Tạ Bách Lý nhìn Dương Trình Vạn từ trên xuống dưới đánh giá hắn,nhíu mày nói:"Năm đó ta mời ngươi đến Giang Nam,ngươi không chịu,Ta chỉ nói ngươi hãy đợi thời cơ quay trở lại...nhưng ngươi hiện tại.Ngươi đâu có tội tình gì đâu mà lại khổ sở như vậy?".
Dương Trình Vạn cười nói:"Ta già rồi,không còn dùng được nữa.Đây là con trai ta,cùng người nữ nhi này,Dương Nhạc cùng Kim Hạ,có vụ án gì đều là hai đứa làm."
Kim Hạ cùng Dương Nhạc vội vàng theo quy củ hướng về phía Tạ Bách Lý cúi đầu thi lễ.
"Con trai ngươi..."Tạ Bách Lý tay hắn dùng sức vỗ lên vai của Dương Nhạc:"Thoáng một cái đã mười mấy năm,đã lớn như vậy sao,nên cũng giống con ta cao lớn như vậy..." Hắn dừng lại một chút,nhưng lại không nói tiếp nữa.
"Cha.."Tạ Tiêu đứng phía sau hắn,nhẹ giọng thưa.
Nghe thấy tiếng,Tạ Bách Lý sống lưng tự nhiên cứng lại,không nhúc nhích.
Tạ Tiêu xấu hổ nhìn cha phản ứng.
Thượng Quan Hi nhẹ nhàng thọt Tạ Tiêu,hắn chỉ đành phải gọi thêm một tiếng:"Cha..con đã về".
Tạ Bách Lý lúc này mới chậm rãi xoay người lại,trên mặt lộ vẻ hết sức bình tĩnh,ông nhìn chầm chầm Tạ Tiêu,thật khó nói được thành lời.
Ước chừng ba năm,hai ngươi vẫn không gặp nhau một lần.
Mặc dù Tạ Tiêu có quay trở về Dương Châu,Tạ Bách Lý ắt hẳn cũng có tin tức,nhưng cả hai người trời sinh đều vô cùng ương bướng,Tạ Tiêu không chịu nhượng bộ,Tạ Bách Lý cũng kiên cường chịu đựng,chỉ là không để ý tới hắn nữa.
"....Không nhìn thấy khách quý của ta đang ở đây sao,còn không mau qua đây chào hỏi." Hồi lâu sau đó,ông cũng mở miệng nói,hướng về phía Dương Trình Vạn miễn cưỡng nói:"Ngươi xem xem,đứa con này của ta từ nhỏ đã không biết phép tắc gì cả."
Lơi còn chưa dứt,giọng nói như có chút nghẹn ngào,hai mắt không chịu được mà đục ngầu lập tức đứng dậy.
Dương Trình Vạn cười,vỗ vỗ vai Tạ Bách Lý nói:"Tạ Tiêu cũng giống ngươi thôi,ngươi mà có phép tắc thì sẽ không có gia sản như ngày hôm nay đâu."
Tạ Bách Lý hơi ổn định tinh thần,lại nhìn về phía Kim Hạ chần chờ nói:"Người nữ nhi này...chính là,chính là..."
"Ngươi không nhớ sao."Dương Trình Vạn cười nói:"Kim Hạ cùng Tiêu nhi đánh nhau,sau đó rớt xuống sông,còn nhớ rõ không?"
"Nhớ,nhớ" Tạ Bách Lý cười to.
"Trời ạ,là ngươi sao?"Tạ Tiêu bừng tỉnh hiểu ra chỉ ngón tay vào Kim Hạ quát to.
Kim Hạ cũng kinh ngạc:"Ngươi,tại sao lại là ngươi?"
"Khụ.Khụ" Dương Trình Vạn che miệng ho khan,tỏ ý Kim Hạ hãy chú ý ý tứ.
Tạ Bách Lý cũng cười bộc phát cởi mở:"Ngươi xem xem,những đứa con này đã từng gặp nhau rồi vậy mà chúng cũng không nhận ra.Đi thôi,chúng ta vào nhà nói chuyện."
Hắn choàng tay trên vai Dương Trình Vạn cùng nhau vào trong.
Kim Hạ cùng Tạ Tiêu vẫn còn trừng mắt nhìn nhau.
Muốn nói về nhân duyên của hai người thì phải quay về mười mấy năm về trước.
Tạ Tiêu khi còn nhỏ,thường theo cha vào kinh thành. Lúc ấy là vào tiết tháng chạp,tuyết rất nhiều.Hắn cùng cha đến nhà Dương thúc,lúc ấy thấy Kim Hạ đang nghịch tuyết thì,Tạ Tiêu lại gần chọc nàng.
"Ai ngờ nha đầu này có chút dữ dằn,cắn vào tay ta trả thù."Tạ Tiêu hướng về Thượng Quan Hi có chút trầm giọng nói:"Ta lúc đó so với Kim Hạ vẫn thua thiệt."
Kim Hạ nhe răng,rung đùi đắc ý nói:"Không phải ngươi ghen tị rằng ta có hàm răng khỏe sao."
Thượng Quan Hi bật cười:"Vậy chuyện rơi xuống sông rốt cuộc là như thế nào?"
"Đều do hắn!"
"Đều do ngươi!"
Hai người không thẹn mà cùng chỉ trích đối phương.
Dương Nhạc nhìn về phía Thượng Quan Hi lắc đầu nói:"Chính là vì một miếng bánh hoa quế,có lẽ họ cũng không có mặt mũi để kể chuyện này."
Nhắc đến chuyện này,Tạ Tiêu cũng có một chút khó xử,hắn dù sao cũng không nên trêu chọc Kim Hạ,cố ý cướp miếng bánh quế hoa ra dẫn dụ nàng.Kim Hạ cũng không cam chịu,hai người rượt đuổi nhau ra bờ sông,không may hai người đều rơi xuống,trời đông giá rét làm cho người nhà hết mực lo lắng