Thập Nhị Loan là một tiểu trấn không lớn lắm, nhờ lợi thế về cửa sông mà vào mùa xuân hằng năm, cá thu đao từng đàn lũ lượt kéo về đây đẻ trứng. Người bản địa chẳng cần phải giới thiệu, chúng lữ nhân khách thương đi ngang qua nơi này, khi ngồi xuống nghỉ chân dùng cơm, đều sẽ muốn nếm thử món cá thu đao ngon lành ấy.
Trên lầu hai của Hi Đồng tửu lâu, tiểu nhị ân cần dọn lên một thẻo cá thu hầm, cười nói: "Nhị vị khách quan, thẻo cá thu hầm này là món ngon nhất ở tiểu điếm bọn ta, nhị vị nếm thử xem, không ngon cứ tát vào mặt ta đây."
Khách thương áo tím đã chán ngấy thái độ niềm nở của tên tiểu nhị này, bực mình định phất tay bảo gã lui xuống, sau khi cân nhắc một lúc lại dặn dò: "Bảo với mã phu tối nay phải lên đường cả đêm, lệnh hắn cho ngựa ăn no đi."
Tiểu nhị vồn vã đáp: "Vâng ạ! Tôi lại gói một vài món mang theo cho ngài nhé, dọc đường có đói thì cũng còn thứ để nhai, đúng không nào."
Vị phu nhân ngồi đối diện với khách thương áo tím khẽ nhíu mày, vừa trách móc vừa làm nũng nhìn ông ta: "Sao lại phải đi cả đêm vậy? Nơi đây cách rất xa kinh thành rồi, thiếp nghĩ..."
Khách thương áo tím phất tay ngăn ả lại, dùng đũa chỉ vào món cá: "Thu xếp ổn thỏa cả thì tốt hơn. Chẳng phải nàng thích ăn cá ư, nhanh nào."
Phu nhân nọ tựa hồ không dám trái ý phu quân mình, chả nhiều lời nữa mà cúi đầu xuống, nâng đũa dùng cơm.
Chốc lát sau, tiểu nhị lại bưng thêm hai bát cơm lên lầu, vừa đặt xuống bàn, chợt cảm nhận được một cơn gió thoáng qua bên mình, trong nháy mắt, giữa hư không đã xuất hiện thêm một người ngồi kề khách thương áo tím và phu nhân.
"Đói chết tiểu gia ta rồi!"
Người ngồi cạnh phu nhân đội mũ quả dưa, mặc áo vải xanh tầm thường, cách ăn vận như phường chợ búa, nhưng gương mặt cáu bẩn lại nhuốm vẻ phong trần mệt mỏi, vừa ngồi xuống đã nhón lấy đôi đũa trúc trong ống tre, dùng tay áo lau qua loa rồi bưng bát cơm lên lùa vào miệng, thỉnh thoảng lại hạ đũa nhanh như gió, gắp vài gắp thức ăn, ngấu nghiến như hổ đói.
Chớ bàn đến tiểu nhị hãy còn ngây ngẩn, mà đến cả khách thương áo tím và phu nhân cũng phải thất thần, nhất thời chẳng nắm bắt được tình huống.
Mũ quả dưa đang ăn nhưng vẫn không quên bật ngón cái lên, lúng búng khen: "Cá này ngon lắm!"
Tiểu nhị lấy lại tinh thần trước tiên, cho rằng người này đi chung với khách thương áo tím, vội cười đón lời: "Món cá thu hầm của quán này ngon nhất cả tám thôn mười dặm gần đây đấy, là dùng nước canh giò, gà, măng hầm chung lại, vì thế tươi ngon vô cùng."
Mũ quả dưa nhai kỹ, ngạc nhiên thốt lên: "Sao không có xương?" Miệng nói, tay lại gắp thêm vài gắp cá cho vào miệng.
Tiểu nhị cười đáp: "Cá thu đao vốn nhiều xương, vậy nên phải dùng dao bén lóc thịt trước, sau đó mới dùng kềm gắp xương ra."
"Các người đúng là không ngại phiền phức đấy."
Phú thương áo tím cuối cùng đã lấy lại tinh thần, khó lòng nén giận mà quát tiểu nhị: "Chuyện gì đây?! Kẻ này chui ra từ đâu thế, định ăn quịt đúng không?!"
"Ngài không biết gã..."
Tiểu nhị hốt hoảng, vội vã muốn đuổi người.
Mồm vẫn không ngừng nhai thức ăn, mũ quả dưa đưa tay rút một vật từ trong ngực áo ra, chẳng thèm nhìn mà đưa đến trước mặt tiểu nhị: "... Không phận sự chớ quấy rầy."
Vừa thấy thứ kia, tiểu nhị lập tức thức thời lùi ra.
"Chờ đã!" Mũ quả dưa gọi gã lại, dùng ánh mắt ước lượng kích cỡ của cái bát, "Mang lên thêm... sáu bát cơm nữa!"
"Có ngay, có ngay."
Đương nhiên không dám làm mích lòng bọn họ, tiểu nhị lao xuống lầu nhanh như chớp.
Tuy khách thương áo tím không thấy vật trong tay mũ quả dưa là gì, song lòng vẫn mơ hồ bất an, một tay bấu vào bàn, mắt nhìn chằm chằm hắn: "Ngươi... rốt cuộc ngươi là ai?"
Đũa lại lùa vài cái cho hết chỗ cơm vào miệng, mũ quả dưa mới buông bát xuống, dùng tay áo lau miệng, cau mày nhìn sang khách thương áo tím, mắng thẳng: "Ông cũng thật là, cả đường chạy gấp làm cái gì chứ! Ỷ mình da dày thịt béo à! Làm hại tiểu gia ta phải đuổi theo liên tục vài ngày đường, đến cả cơm nóng sốt vừa dọn lên cũng chẳng kịp ăn..."
Khách thương áo tím hơi hơi run giọng: "Rốt cuộc ngươi là ai?!"
Vật trong tay mũ quả dưa đập bộp xuống bàn, lệnh bài bằng đồng nặng trịch, mặt trên nổi lên chữ "Bộ" được khắc vô cùng tỉ mỉ.
"Kinh thành Lục Phiến môn, có người nhờ ta gửi thứ này cho ông." Mũ quả dưa cho tay vào ngực áo, bàn tay bóng mỡ lần mò trong lòng mình rồi lôi ra một cuộn giấy, đưa sang cho khách thương áo tím.
Khách thương áo tím vừa mở ra, vẻ mặt lập tức cứng ngắc —– Đây là một tờ lệnh truy nã nhận thưởng, trên đấy rõ ràng là chân dung của ông ta, Tào Cách, nam, bốn mươi hai tuổi...
Mũ quả dưa thò người đưa đầu ra nhìn, đối chiếu với vẻ ngoài của ông ta, gật đầu nói: "Vẽ khá giống đấy, nhìn tướng mạo có thể thấy rằng mũi ông chưa đủ dài, thịt cũng ít, đồng ý không?"
Trong lúc nói chuyện, vị phu nhân ngồi bên cạnh đã nhận ra chuyện không hay, run rẩy lê từng bước, chậm chạp nhích người đi. Bỗng cây đũa chớp lên một cái, đau đớn từ đầu ngón tay út dội đến, ả ta cúi đầu nhìn, ngón tay út của mình bị đũa ghim chặt lấy, không thể động đậy.
Mũ quả dưa như cười như không nhìn ả: "Tề Khưu thị, hay là bây giờ ta nên gọi ngươi là Tào Khưu thị nhỉ?"
Tề Khưu thị ra sức ngọ ngoạy vài lần, tiếc rằng cây đũa trúc kia ghim rất chặt, tựa như kềm sắt.
"Ngồi xuống!" Mũ quả dưa buông lời, đồng thời tay cầm đũa khe khẽ xoay một vòng, vặn ngược đầu ngón tay út của ả ra sau.
Tề Khưu thị đau đến khó bề chịu đựng, buộc lòng phải suy sụp ngồi xuống, mặt lộ vẻ bi thương.
"Hai người bọn ông cũng tàn nhẫn ghê, bỏ trốn thì bỏ trốn đi, thế mà lại giết cả tỳ nữ nhà mình, chặt đầu nàng ta rồi thay y phục và trang sức của Tề Khưu thị cho cái xác không đầu, sau đó đưa đến nhà Tề Tú Thành với ý đồ vu hãm Tề Tú Thành sát thê." Mũ quả dưa lắc đầu hai lượt, "Tốt xấu gì cũng đã từng là phu thê, dù ngươi có yêu ông này thì cũng làm gì đến nỗi phải thâm độc như vậy."
Tề Khưu thị lộ vẻ tức giận bất bình: "Tề Tú Thành chưa chết?"
Mũ quả dưa hừ lạnh một tiếng, thở dài chậc chậc: "Tuy tỳ nữ kia có vóc dáng giống ngươi, nhưng tấm thân lại là xử nữ, có quá nhiều điểm khắc biệt nhỏ, lẽ nào tiểu gia ta lại không nhận ra."
Tào Cách run lẩy bẩy rút một xấp nhỏ ngân phiếu trong ngực áo mình ra, có tờ hai mươi cũng có tờ năm mươi lượng, chậm chạp đặt xuống bàn.
"Số ngân lượng này gấp mười mức tiền truy nã, chỉ xin quan gia giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho hai phu thê bọn ta." Ông ta nhìn với ánh mắt cầu xin.
Vừa thấy xấp ngân phiếu, mắt mũ quả dưa sáng lên, không đếm xỉa tới cơm nữa mà giơ tay cầm lên đếm tới lui hai lượt, vui vẻ nói: "Ba trăm hai mươi lượng!"
"Dạ vâng vâng, chỉ là món quà mọn, xin quan gia nhận cho."
"Sao ông biết ta tháng nào cũng mắc nợ chớ," Mũ quả dưa lẩm bẩm tính toán, "Học phí tư thục của đệ ta cũng cần phải nộp rồi, tháng trước vừa mới mua một sọt than tặng tiên sinh, làm ta chẳng còn dư được tý tiền nào."
Trong lòng Tào Cách vừa nhen nhóm lên một tia hy vọng, bỗng lại thấy mũ quả dưa khoác bộ dạng vô cùng rầu rĩ lên người.
"Điều ta lo là, nếu việc này bị đồn ra ngoài, ngay cả mấy việc làm bèo bọt ta cũng chẳng được giao cho nữa. Ta không thể chỉ vì đống bạc này mà giết các người diệt khẩu được."
Phu thê Tào Cách cùng chấn động, sắc mặt trắng bệch như giấy.
Mũ quả dưa nghiêng đầu, nghiêm túc cân nhắc xem chuyện này có khả thi không, lưỡng lự buông lời: "... Chắc là không được đâu nhỉ?"
Nhắm chừng đã chẳng thể xoay chuyển đường sống, Tào Cách không chần chừ nữa, ông ta vốn đang ngồi kế cửa sổ, lợi dụng lúc mũ quả dưa hãy còn đang lan man suy nghĩ, đứng lên nhảy ra khỏi lan can, giẫm nát ngói trên hiên nhà, chạy được vài bước liền chuẩn bị nhảy xuống...
"Tào lang!" Tề Khưu thị chứng kiến Tào Cách thế mà lại bỏ chạy một mình, nôn nóng hét lên.
Lời còn chưa dứt, Tào Cách đã nhảy xuống mà chẳng thèm quay đầu.
Mũ quả dưa trái lại không sốt ruột tý nào, vững vàng như núi Thái Sơn tiếp tục dùng bữa, đưa mắt nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của Tề Khưu thị, lắc đầu thở dài: "Ngươi mưu hại thân phu, bỏ trốn theo Tào Cách, giờ nhìn lại, tình cảm ông ta dành cho ngươi cũng chỉ có thế mà thôi."
Tề Khưu thị ngẩn ngơ ngồi đấy, không thốt lên nổi một lời.
Cầu thang dội lại tiếng bước chân, không phải tiểu nhị mà là một người cao to, tay hãy còn kéo Tào Cách đang khập khà khập khiễng, chẳng rõ đã trẹo chân hay gãy xương.
"Ta nói này Hạ gia, lần sau mà vứt người xuống thì nói trước một tiếng, có được không vậy!" Người cao to túm cổ Tào Cách, hằn học quát mũ quả dưa.
"Lần này không phải ta vứt xuống, thực sự không phải, là ông ta tự nhảy xuống mà." Mũ quả dưa cầm đũa chỉ vào thức ăn trên bàn, "Ngươi đói rồi phải không, ăn nhanh nào."
Tiểu nhị cũng vừa khéo lẩy bà lẩy bẩy bưng sáu bát cơm lên, mũ quả dưa đưa hai bát cho người cao to, đặt trước mặt mình hai bát, sau đó đẩy cho hai vợ chồng Tào Cách mỗi người một bát, thấy hai người họ chẳng ai động đũa thì giục: "Ăn nhanh lên! Từ đây về kinh thành phải mất hai ngày đường đấy, bây giờ các ngươi không ăn, lát nữa đang đi mà than đói thì cũng bó tay thôi."
Chân Tào Cách vẫn đau đến độ khiến ông ta rên hoài không thôi, Tề Khưu thị thì lại bị ông làm tổn thương, chẳng hỏi han gì đã bưng cơm lên ăn, ra vẻ không nghe thấy.
"Món cá thu hầm này... Đầu tiên là dùng dao bén lóc thịt, sau mới rút hết xương." Người cao to gắp cá cho vào miệng, nhai vài lần, "Hẳn là hầm nước canh giò, gà, măng chung lại mà thành, tuy tươi ngon nhưng xem ra hơi lấn át hương vị món chính. Thực ra cá thu đao vốn đã rất tươi, chỉ cần tẩm rượu mật, cho thêm tương nguyên chất vào rồi đem chưng lên là được."
Trong lúc hắn giảng giải, mũ quả dưa đã gắp hơn hắn đến bảy tám gắp, miệng phồng to như cái trống: "Ngươi xem ngươi kìa... làm bổ khoái gì chứ, làm đầu bếp thì tốt hơn biết bao nhiêu."
"Ta cũng định như thế, tiếc là cha ta..." Người cao to thở dài, gắp đậu hũ lên, lại thở dài lần nữa, "Đậu phụ phải ngâm ba lần nước giếng khử đi mùi tanh của đậu mới ổn, miếng đậu phụ này tối đa chỉ mới ngâm hai lần, sao có thể dọn lên bàn chứ. Còn đĩa măng xào này..."
Chờ đến khi hắn bình luận một lượt tất cả các món có trên bàn thì mũ quả dưa đã ăn xong cơm, sai tiểu nhị dọn trà súc miệng, sau lại bảo gã mang chậu rửa mặt lên.
"Bọn chúng có một chiếc xe ngựa to, lúc về bọn mình có thể ngồi xe, chẳng cần gì phải cưỡi ngựa hít bụi nữa." Mũ quả dưa vắt khăn ướt, "Ba ngày nay ngồi miết trên lưng ngựa không xuống, ta sắp rớt xương ra luôn rồi."
Khăn ướt lau đôi gò má, làn da trắng nõn vốn có hiện ra, mũ quả dưa kéo mũ xuống, lấy chiếc lược gỗ từ ngực áo ra rồi nhúng vào nước, chải lại tóc một lượt, buộc thành bím.
"Ngươi... Ngươi là một cô nương?" Tề Khưu thị sửng sốt, thoạt đầu chỉ nghĩ người này là một thiếu niên có vẻ ngoài hơi thanh tú thôi.
Mũ quả dưa nhíu mày: "Sao, không được à?"
"Không không không, không phải ý đó, chỉ không ngờ trong Lục Phiến môn lại có một cô nương."
"Ít thấy mới lấy làm lạ."
Mũ quả dưa lầm bầm một tiếng, tên nàng là Viên Kim Hạ, năm nay mười tám, hai năm trước gia nhập công môn vì cơ duyên xảo hợp; người đồng hành với nàng là Dương Nhạc, lớn hơn hai tuổi. Hai người họ đều đảm đương chức quan nhỏ trong Lục Phiến môn ở kinh thành.
Rửa mặt chải đầu qua loa, cất lược gỗ vào xong, Kim Hạ rảnh rang ngồi không, chán nản ngắm xấp ngân phiếu nọ, thở dài rồi lại thở dài, đến nỗi Dương Nhạc nổi đầy da gà.
Nàng buồn bã gọi: "Đại Dương..."
Dương Nhạc tay chân nhanh nhẹn cất xấp ngân phiếu vào ngực áo: "Cứ để ở chỗ ta trước đã, đợi về đến nha môn rồi ghi vào sổ sau."
Kim Hạ chực khóc nhìn hắn: "Ta trên có mẹ già tám mươi, dưới có..."
"Mẹ ngươi còn chưa đến bốn mươi mà, nói vậy coi chừng bà ấy đập gãy chân đó." Dương Nhạc đến cả liếc nàng cũng chẳng thèm.
Kim Hạ oai phong lẫm liệt nói: "Mẹ đại nhân thân vì nghĩa lớn, biết ta phải chịu nhục chỉ vì năm đấu gạo, đừng nói tám mươi, dù có bảo bà ấy tám nghìn tuổi cũng chả sao cả."
Dương Nhạc gật gù: "Chân của ngươi thì không sao rồi, nhưng cha ta sẽ đập gãy chân ta. Vì cái chân của mình, chỉ đành mời đại nhân tám nghìn tuổi nhà ngươi nén bi thương thôi."
Cha trong lời của Dương Nhạc chính là Dương Trình Vạn, không những là bổ đầu của Lục Phiến Môn, mà còn là người lãnh đạo trực tiếp của Kim Hạ và Dương Nhạc. Tất cả bản lĩnh của Kim Hạ và cả những thứ như kỹ năng lần tìm dấu vết, đều được Dương Trình Vạn truyền dạy. Với Kim Hạ mà nói, Dương Trình Vạn vừa như thầy vừa như cha, nàng tuyệt đối không dám trái lời.