Kim Hạ bình thường cũng coi như là nhanh mồm dẻo miệng, nhưng hết lần này đến lần khác hắn đều phản bác lại, Kim Hạ do dự trong chốc lát, không nghĩ ra cách gì, ủ rũ cụp đuôi mắt mà đi ra ngoài.
Chân trước vừa mới bước ra cửa, chân sau chưa kịp bước ra liền nghe thấy Lục Dịch ở phía sau nói:"Sau này khi không có người khác ở đây, ngươi nếu không có việc gì, tốt nhất đừng vào phòng của ta, trên đời này kẻ tiểu nhân khua môi múa mép ta cũng không tránh khỏi, mặc dù cũng không ảnh hưởng đến danh dự gì đến Lục gia, nhưng ta vẫn còn muốn bảo vệ sự trong sạch của ta."
Lời này có chút không đầu không đuôi, Kim Hạ ngây cả người, chần chừ quay đầu hỏi:"Kẻ tiểu nhân khua môi múa mép?"
"Hôm nay ta vì giúp các ngươi tra án, không thể không xã giao với Địch cô nương, dù không muốn nhưng lại có đám tiểu nhân, sau lưng nói ta quỷ sắc lang trung." Lục Dịch xoay người cũng không nhìn Kim Hạ.
Kim Hạ cuối cùng cũng đã hiểu rõ chuyện này, suy xét hồi tưởng lại khi đó ngoài cửa có tiếng bước chân, bản thân cũng chưa từng để ý tới, nghĩ đến chính là Lục Dịch ở ngoài cửa, những lời nói khi ấy hắn đã nghe toàn bộ. Lập tức lại hối hận chính mình không thể ngăn cản mồm miệng lời nói, đã không kịp nữa rồi, Kim Hạ nghĩ tới nghĩ lui cũng không có cách gì, chỉ phải thành thật nói:"Đại nhân, ta sai rồi! Ta vì muốn giải vây cho Đại Dương, nhất thời tình thế cấp bách, mới nói ra những lời không nên nói, xin đại nhân độ lượng, tha ta lần này, ta lần sau cũng không dám."
"Mồm miệng ngươi không thể ngăn cản lại sao?" Lục Dịch thoáng nhíu mày.
Lúc này Kim Hạ phản ứng nhanh nhẹn:"Không phải, không phải, những lời nói kia quả thực trắng đen rối rắm, đều là thị phi không rõ ràng, do ta mất trí. Đại nhân ngài tạm tha cho ta lần này đi!"
Lục Dịch không để ý tới Kim Hạ, ngón tay tựa như lướt nhẹ qua thành lan can cửa sổ phòng mình, tự nhủ:"Ở đây có chút không sạch sẽ..."
Kim Hạ hơi run, vội gấp rút tiếp lời:"Ta đến, ta đến giúp ngài quét tước."
"Không thỏa đáng lắm!"
"Thỏa đáng, thỏa đáng, làm cho đại nhân ở thoải mái, vốn là chuyện ty chức nên làm." Kim Hạ ân cần nói.
Lục Dịch lại không nói lời nào, quay người trở lại xem án thư, tiếp tục xem xét bản đồ, mọi cử chỉ đều không nhìn Kim Hạ một lần.
Kim Hạ ngầm hiểu ý tứ, vội đi ra ngoài lấy chậu nước cùng khăn lau đến, vén tay áo lên liền bắt đầu lau mọi thứ trong phòng. Những việc này từ thưở nhỏ ở trong nhà làm đã trở thành thói quen, thuận tay, nhanh nhẹn cực kì, trước mắt lại toàn lực dốc sức, chờ mong Lục Dịch hết giận, đem chuyện nợ nần hai lượng bạc ba đồng ra nói để bớt chuyện lo.
Một lát sau, Cao Khánh bước vào, thấy thế, nhìn chăm chú Kim Hạ mấy lần, không dám hỏi nhiều, chắp tay hướng về phía Lục Dịch nói:"Đại nhân dặn dò việc, ty chức đã sai người đi thăm dò, không biết đại nhân còn việc gì khác căn dặn hay không?"
"Tạm thời không có việc gì quan trọng." Lục Dịch đang đề bút chấm mực, giương mắt nhìn hắn nói:"Ngươi hai ngày nay khổ cực rồi, trở về nghỉ ngơi chút đi, ngày mai dậy sớm là được."
"Đa tạ đại nhân, ty chức xin cáo lui."
Cao Khánh lui ra trước, mắt vẫn liếc nhìn Kim Hạ một cái. Kim Hạ thì vẫn còn đang lau dọn mọi ngóc ngách trong phòng, dịch chuyển đồ đạc trong phòng thật tốn sức, nàng phải lau đi lau lại nhiều lần. Lau dọn hăng say được một lúc, lại ghé mắt nhìn Lục Dịch, vẫn phong thái lạnh lùng dáng dấp, thấy như thế nào cũng như mèo vờn chuột, cũng không hiểu vì sao lại phải làm khó tên tiểu bộ khoái này, Kim Hạ âm thầm lắc đầu.
Mắt thấy đến giữa trưa, Lục Dịch cũng không hề để ý tới Kim Hạ, tự mình ra ngoài, chắc hẳn là đi dùng cơm. Kim Hạ trong lòng hiếu kì, cầm khăn lau đi đến án thư, trên tay mặc dù vẫn liên tục lau, nhưng mắt lại nhìn vào án thư.
Quả nhiên là một tấm bản đồ không sai, chính là bản đồ thành Dương Châu. Kim Hạ cũng không bị khó khăn, có thể tìm ra vị trí quan dịch trên bản đồ, sau đó là Đề hình án sát sử ti, tiếp theo lại tìm đến nhà của Địch lão gia, ngay cả bến tàu lên thuyền ngày hôm nay.
Hắn nhìn chằm chằm vào bản đồ cả nửa ngày, đến tột cùng là tìm kiếm thứ gì đây?
Kim Hạ nhăn mày hồi tưởng khi nãy ngón tay của Lục Dịch, là một đường thẳng nghiêng về phía góc trái kéo dài phía tây bắc. Ánh mắt của Kim Hạ nhìn lướt qua bản đồ góc phía Tây Bắc, tinh tế quét mắt tìm mấy lần, nhưng thật ra vẫn không nhận ra vấn đề gì.
Giữa lúc Kim Hạ đang nghi hoặc suy nghĩ, Lục Dịch đã trở lại. Lại thấy Kim Hạ vẫn còn đang lau, nhíu mày nói:"Ngươi quét tước đã xong chưa? Ta muốn nghỉ tạm một lát."
"Xong rồi, đã xong rồi!" Kim Hạ tăng cường lau chùi vài lần, thu tay lại cười nói:"Đại nhân, ngài nhìn xem, bàn ghế, tủ, giường ngủ, ta đã dọn sạch sẽ, ta làm việc không thể chê được, không tin ngài hãy kiểm tra thử xem."
Lục Dịch không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn Kim Hạ.
Kim Hạ cũng ý thức lời nói của mình cũng có điểm hơi quá, tiếp theo lại cười nói tiếp:"Đại nhân, ngài cũng thấy ta biết sai rõ rồi, vậy thì chuyện bạc...Có phải là..."
Lục Dịch trừng mắt nhìn, đột nhiên hỏi:"Chỉ có hai lượng bạc mà thôi, tại sao ngươi lại quỳ gối ủy khuất cầu xin ta?"
Nghe vậy Kim Hạ trên mặt tỏ ý cười nhẹ, cúi đầu nói:"Đương nhiên đáng ạ, các đại nhân ở phía trên đương nhiên sẽ không biết chúng quan mọn phía dưới khó xử thế nào! Bây giờ Đông Hán, Tây Hán, Nam trấn phủ, Bắc trấn phủ bồi dưỡng biết bao nhiêu người, hàng năm chi tiêu bao nhiêu là bạc, nói vậy thì trong lòng ngài cũng hiểu. Ngược lại, Tam Pháp Ti phân chia bạc trong một năm rất ít, lại muốn bọn quan ty chức phải tiết kiệm hành sự, bây giờ chỉ thuê một hương thuyền mà phải bỏ ra một tháng lương, thủ lĩnh đi tìm Lưu đại nhân hoàn trả, nhất định là sẽ bị hắn răn dạy. Ta quỳ gồi cầu xin, dù sao cũng tốt hơn là thủ lĩnh quỳ gối cầu xin."
Sau khi nghe xong, Lục Dịch không nói gì, lại nghe Kim Hạ nói tiếp.
"Hơn nữa, đây chỉ là việc quét tước nhà cửa mà thôi, ta cũng không phải bán mình, việc này ta vốn thành thạo, cũng không cảm thấy oan ức gì. Đại nhân ngài thấy ta chịu uất ức sao?"
Lục Dịch đỡ trán, không tiếp tục để ý đến Kim Hạ nữa, quay đầu đi vào trong.
"Đại nhân....đại nhân..Chuyện bạc thì..." Kim Hạ kiên nhẫn không buông mà cười nịnh nọt.
"Có hai việc, thứ nhất, sau giờ ngọ ngươi hãy ra ngoài một chuyến, tìm xem Địch cô nương hiện nay đang ở nơi nào, thay ta đưa cái này cho nàng." Lục Dịch đưa cho Kim Hạ một cái hộp:"Lại hỏi thăm xem nàng ngày thường có yêu thích cái gì, muốn ăn cái gì, thường hay làm gì?"
Ngửi thử cách nắp hộp Kim Hạ nghe thấy mùi hương kì lạ:"Hương liệu sao?"
"Xạ hương cùng băng phiến."
Cái hộp ước chừng trọng lượng, Kim Hạ tính toán bên trong hương liệu cũng đáng ba, bốn mươi lương bạc, chỉ là không biết ngân lượng là do Lục Dịch chi trả hay do tiền công triều đình trả.
Lục Dịch chuyển đề tài, chợt nhìn Kim Hạ nói:"Thượng Quan Đường chủ ta xem ra là một người tốt, thấy ngươi gọi tỷ tỷ cũng rất ngọt, ở Ô An Bang đã lâu, nếu Địch cô nương ở gần bến thuyền, tìm Thượng Quan Hi hỏi thăm không chừng là sẽ mau tìm ra tung tích."
"Ngài bảo ta tới tìm Thượng Quan Đường chủ sao?" Thật ra,vì chuyện xảy ra hôm trước ở trên hương thuyền, Kim Hạ nghĩ rằng nên đi tìm Thượng Quan tỷ tỷ một chuyến, bây giờ Lục Dịch đã mở miệng nói lời này, không khỏi làm cho Kim Hạ hoài nghi có phải là bị hắn nhìn thấu tâm tư hay không.
"Có vấn đề gì sao?"
"Không có không có.."
Lục Dịch tiếp tục căn dặn:"Chuyện thứ hai, tối nay canh hai, ngươi đến tiểu lâu chỗ ở của Chu Hiển, đốt đèn cầy, mang cửa sổ mở ra, yêu cầu là giống như đêm Chu Hiển treo cổ tự tử, sau đó, ngươi ở bên trong chờ đợi."
Giống như đêm treo cổ tự tử của Chu Hiển? Lại còn phải chờ đợi? Kim Hạ từng trận lạnh gáy:"Đại nhân, ngài đây là có phương pháp gì? Không lẽ muốn bắt quỷ ma sao?"
Lục Dịch trừng mắt nhìn Kim Hạ
Kim Hạ không thể không cẩn thận hỏi:"Ở đó chờ tới khi nào?
"Gà sau khi gáy quá ba lần, ngươi mới thổi đèn xuống lầu...Còn chuyện sau đó ta không thể nói với ngươi ngay bây giờ được."
Nghe xong lời này, Kim Hạ lại một trận sống lưng lạnh người, lại vẫn không cự tuyệt:"Vậy...chuyện bạc..."
Hắn lạnh nhạt nói:"Việc này ngày sau lại bàn."
Lại bàn, vậy ít nhất cũng còn đường thương lượng, Kim Hạ vui vẻ lĩnh mệnh ra ngoài.
Lúc này buổi trưa đã qua, quan dịch bên trong yên tĩnh, tất cả mọi ngươi đều nghỉ trưa, Kim Hạ phỏng đoán bây giờ thủ lĩnh cũng đã nghỉ trưa. Xem xét Dương Nhạc sẽ chừa phần cơm cho mình, Kim Hạ đi tới bếp, nhưng nhìn thấy Dương Nhạc bên trong ôm củ cải đang tỉa hoa văn.
"Đại Dương? Có cơm không?"
Dương Nhạc hướng về bên cạnh vỉ hấp bên trong gắng sức bĩu môi.
Kim Hạ đến mở vỉ hấp, thấy một bát cơm hoàng kim rang trứng ở bên trong, đại hỉ, đem hộp đặt ở bên cạnh, tiện thể lấy đũa sau đó thổi cơm cho vào miệng.
"Đây là cái gì?" Dương Nhạc cầm hộp cũng ngửi được mùi hương:"Là xạ hương, còn có băng phiến, vật này không rẻ, ngươi nơi nào lại có được?"
"Sao lại là của ta, là Lục đại nhân bảo ta đưa thứ này cho Địch cô nương." Kim Hạ vừa nói, vừa nuốt phần cơm trong miệng:"Còn bảo ta hỏi nàng bình thường thích ăn những gì, thích làm gì, xem ra hắn đối với Địch cô nương vẫn đúng là để ý."
Đem củ cải đang khắc hoa bỏ xuống, Dương Nhạc đứng lên, ngữ khí có chút hưng phấn:"Cái này là muốn đưa cho Địch cô nương sao?"
"Đúng vậy."
"Ta cùng ngươi đi."
Không ngờ nhanh như vậy lại có thể gặp lại nàng, đột nhiên Dương Nhạc sửa soạn lại bếp chuẩn bị nấu đồ ăn, không tiếp tục nói chuyện với Kim Hạ.
"Ngươi nói thân thể nàng không được tốt, phải ăn một chút gì bồi bổ khí huyết mới được...canh gà ác hầm? Không được, không được món đó quá mặn." Hắn tự lẩm bẩm:"Hầm yến thì sao...?"
"Tổ yến chúng ta còn không mua nổi nữa." Kim Hạ nhắc nhở hắn.
"Ngoài bồi bổ khí huyết, còn phải ngon miệng, thoải mái ăn, phải làm cho nàng càng muốn ăn.." Dương Nhạc vắt hết óc
Kim Hạ nghe đều cảm thấy thật sự lao lực.
"Bánh gạo, ngươi thấy có được hay không?" Qua thật lâu, hắn cuối cùng cũng nghĩ ra một chủ ý
Kim Hạ gật đầu, tán thành:"Được được,dù sao cũng chỉ là chưng cách thủy, ta cũng muốn ăn."
Bên trong bếp của quan dịch gạo kê là có sẵn, lập tức Dương Nhạc lấy gạo mài thành bột, hăng say mải mê làm bánh, chừng nửa canh giờ, bỏ vào lồng hấp, chờ hơi khí bay lên, đem ra ngoái gói lại cẩn thận, còn dư Kim Hạ bỏ vào túi rồi ôm vào trong lồng ngực.
"Đi thôi, chúng ta mau đi thôi, cái này tốt nhất là thừa dịp ăn nóng."
Hai người đi hỏi thăm thì nghe nói Ô An Bang đang ở gần bến thuyền, trước tiên là hướng về bến tàu. Bến tàu bỏ neo ít nhất cũng có mấy chục chiếc thuyền, tiếng người ồn ào thật là náo nhiệt. Dương Nhạc đang tìm con thuyền nào có cờ Ô An Bang, Kim Hạ thì khóe mắt nhìn thấy một người, trông rất quen mắt, lại chăm chú nhìn hắn một lần nữa, cười nói:"Hôm nay chúng ta số may, vừa đến là tìm thấy chủ nhân."
Dương Nhạc theo ánh mắt của Kim Hạ nhìn, là một người đàn ông cao lớn, thân hình khôi ngô, cơ thể cường tráng, đang đưa lưng về phiá bọn họ, tháo dây thừng, trên đỉnh đầu đội một vành nón cúi đầu.
"Ca ca, lão gia tử cam lòng cho ngươi ra ngoài sao?"
Kim Hạ đi tới chính diện hắn cười hì hì
Người này chính là Tạ Tiêu, nhìn Kim Hạ mà ngây người, sau đó cười nói:"Ngươi tại sao lại ở chỗ này, ta còn đang muốn đi tìm ngươi."
"Tìm ta có việc gì?" Kim Hạ thấp giọng cười nói:"Ngươi đêm đó gây họa còn chưa đủ hay sao? Nửa thành Dương Châu gây ra ba chấn động lớn, ta nếu là lão gia tử, liền bắt giam ngươi ba tháng, không cho ngươi ra ngoài nửa bước."
"Ngươi sao lại biết.." Tạ Tiêu nói phân nửa câu ngừng nói, nghi ngờ nhìn Kim Hạ. Lúc này Dương Nhạc bên cạnh hướng hắn thi lễ.
"Thượng Quan tỷ tỷ có ở đây không?" Kim Hạ nhìn xung quanh
"Tỷ tỷ không có ở đây, hôm qua trong bang có việc, nàng đã đi Giang Ninh, vẫn còn chưa trở về."