Dương Trình Vạn ở y quán chữa trị vết thương, hắn đang ngồi tựa trên giường trúc.
"Cha, đây là canh thuốc." Dương Nhạc bưng chén thuốc đến:"Thẩm đại phu nói, uống chén dược này, sau nửa canh giờ là có thể giúp cha nối xương một lần nữa."
Dương Trình Vạn tiếp nhận chén thuốc, vẫn là có chút chần chừ:"Cái chân này của ta...Vẫn là thôi đi..."
"Đừng như vậy, thủ lĩnh." Kim Hạ vội vàng khuyên nhủ:"Lục đại nhân đã đưa người tới đây, Thẩm đại phu đặc biệt dành ra không ít thời gian chữa trị, Đại Dương đêm qua cũng không ngủ ngon, đều là do lo lắng chân của người. Chúng ta cần phải cố gắng hết sức."
Nha đầu này miệng mồm vẫn không ngưng nghỉ, Dương Trình Vạn không làm sao được với Kim Hạ:"Lục đại nhân vẫn còn đang đứng bên ngoài đấy, ngươi hãy thận trọng, tốt xấu gì ngươi cũng là quan đấy."
"Vâng!" Kim Hạ nhanh nhẹn đáp
Dương Trình Vạn uống xong chén canh thuốc, Dương Nhạc thì đỡ cha đứng dậy, Kim Hạ bưng bát đi ra ngoài, nhìn thấy Lục Dịch đang ngồi trên ghế tre, đang ngắm chậu hoa lan. Tuy rằng không thích hắn, bất quá Kim Hạ cũng tự thừa nhận rằng đối với việc chữa trị thương tật cho thủ lĩnh, hắn quả thực tận tâm tận lực. Tạm thời bất luận hắn vì lí do gì, nhưng bây giờ đang phải chịu ơn hắn.
"Đại nhân ngài khát không, để ta đi pha trà?"
Lục Dịch cũng không liếc nhìn Kim Hạ, lắc đầu một cái.
Kim Hạ nhìn thấy tầm mắt của hắn ngắm chậu hoa lan, bừng tỉnh ngộ nói:"Ngài nhớ Địch cô nương sao? Hôm qua đã tặng nàng hộp hương liệu, Địch cô nương trông cũng rất thích. Nói không chừng, hai ngày nay nàng đã tự mình xuống bếp làm thức ăn để thỉnh ngài nếm thử. Ngài hẳn là muốn mau chóng gặp lại nàng."
Lần này Lục Dịch cuối cùng cũng nhìn về phía Kim Hạ, chậm rãi hỏi:"Ta có sở thích gì?"
"Khi nhàn hạ thì ngài yêu thích nấu nướng, thường thường chính mình tự xuống bếp nấu ăn."
Lục Dịch lặng yên, quay đầu không tiếp tục để ý đến Kim Hạ.
Cách không xa một bức bình phong, hai tên y đồng trong quán nói chuyện truyền đến tai Kim Hạ.
"Ngươi đun một ít nước đem đi xông phòng đi, khi đổi khăn cần phải rửa qua nước sôi nữa, loại chất độc này của người Đông Dương sư phụ vẫn chưa tìm ra thuốc giải, phải cẩn thận."
Tên còn lại lo lắng hỏi:"Ta xem ra bọn họ đều không qua khỏi, cơ thể đều đã bị thối rửa một nửa, chuyện này..."
Kim Hạ đang nghe liền thấy Lục Dịch đứng dậy, di chuyển ra ngoài bình phong.
"Các ngươi nói ba ngày trước có hai người bị người Đông Dương gây thương tích?" Lục Dịch trầm giọng hỏi.
"Đại nhân...Là đúng vậy, cũng không biết người Đông Dương dùng loại độc gì, trên người họ từng khối từng khối bị thối rữa. Nếu có thể bắt được một trong số bọn người Đông Dương, buộc họ giao ra thuốc giải, nói không chừng còn có thể cứu được." Tên y đồng cung kính đáp
Người Đông Dương dùng là độc
Kim Hạ ngay tức khắc nhớ tới hôm qua huynh đệ bị thương ở Ô An Bang, hay là bọn họ bị cùng chính một loại độc, cũng là bị ám khí gây thương tích.
"Bọn họ trúng độc có miệng vết thương như thế nào?" Kim Hạ vội vàng đi ra ngoài hỏi.
"Miệng vết thương rất nhỏ, vào thịt không sâu, nhưng vết cắt dị thường bóng loáng."
Kim Hạ chần chờ trong chốc lát, lấy trong áo ra cái khăn tay bọc viên ám khí ngày hôm qua thu được, hỏi:"Vết thương có giống như mũi ám khí này không?"
Ám khí có dạng hình thoi sáu cánh đều có lưỡi dao, hơi hơi có màu xám, Lục Dịch nhìn thoáng qua liền nhíu mày nói:"Đây là vũ khí của người Đông Dương, sao ngươi có được trong tay?"
"Hôm qua ta cùng bọn giặc Oa đã từng giao thủ, ở Ô An Bang bọn họ cũng không ít người bị thương, đã chết bốn người, và còn sáu, bảy huynh đệ bị thương do trúng độc."
Chưa nghe Kim Hạ nói chuyện này bao giờ, Lục Dịch chăm chú nhìn nàng liếc một cái, biểu cảm phức tạp khó phân biệt.
Y đồng xem qua cẩn thận mũi đao trong khăn tay, mới nói:"Ta tuy rằng không dám xác định, nhưng xem qua lưỡi đao hình dáng, có tám phần mười là bị nó gây thương tích."
Kim Hạ cảm ơn tên y đồng, một mạch cúi đầu suy nghĩ: Hôm qua quan phủ sau khi biết được việc này, không biết có hay không sai người đi càn quét bọn chúng? Nhóm giặc Oa này xâm nhập vào đất liền hống hách lộng hành làng xã, ngoại trừ người dẫn đường ở bên ngoài, hay còn có người khác giúp bọn chúng? Nếu quan phủ mà không hành động, tánh mạng của sáu bảy huynh đệ bị thương trong Ô An Bang sẽ bị đe dọa, chính mình có nên hay không mau chóng báo cho Tạ Tiêu hay Thượng Quan Hi, để bọn họ nghĩ cách tìm được giải dược.
Trong lúc nhất thời Kim Hạ đang suy nghĩ mọi chuyện, nàng ưu phiền đẩy trán, giương mắt đối diện với Lục Dịch, bên cạnh tên y đồng chẳng biết lúc nào đã rời đi.
"Việc bọn giặc Oa ta chưa nghe ngươi nói qua, sao bây giờ mới nói?" Lục Dịch nhàn nhạt hỏi.
"Chuyện này...Ta tưởng việc này cùng vụ tra án không quan hệ, đại nhân trăm công ngàn việc, vẫn là đừng nên khiến ngài nhọc lòng."
Lục Dịch xoay người đi vào bên trong:"Đi vào trong, nói tường tận cho ta nghe."
Kim Hạ không còn cách nào, đi vào trong theo, đem chuyện hôm qua cùng giặc Oa kể lại tường tận cho hắn.
"Trương Phi?"
"Vâng, có thể nói là người gian xảo, ta dự đoán được này chắc chắn không phải tên thật của hắn. Hắn có thể nói lưu loát tiếng Bắc Kinh, tiếng Đông Dương có thể nói một chút, nghe không ra hắn là người từ phương nào."
Lục Dịch tiếp tục nhìn Kim Hạ:"Ngươi còn nhớ hắn không?"
Kim Hạ nghiêng đầu hồi tưởng một chút:"Hắn một thân ăn mặc giống người Đông Dương, cũng không nhìn ra sơ hở gì, màu da sạm đen thô ráp, hắn bảo đã từng trên thuyền buôn bán cùng Uông Trực mấy năm."
"Bên ngoài có đặc trưng gì khác không?"
"Mặt dài, mắt nhỏ, lông mày thưa thớt, xương gò má cao, cánh mũi bên trái có nốt ruồi nhỏ."
Kim Hạ biết rõ Cẩm y vệ có mạng lưới tình báo không thiếu sót nơi nào, không cần nói lãnh thổ Đại Minh, ngay cả Triều Tiên Đông Dương đều có mật thám. Nếu nói muốn tra ra lai lịch của người này, Lục Dịch hiển nhiên so với Kim Hạ chiếm ưu thế hơn nhiều.
Một tên y đồng đi vào nói:"Bên ngoài có một vị tiểu ca bán cá muốn tìm một người tên là Dương Nhạc, có ở đây không?"
Tiểu ca bán cá? Làm sao lại tìm đến y quán, Dương Nhạc thì vẫn đầu óc mơ hồ:"Là ta, ta ra ngoài xem xem."
Hắn ra ngoài y quán, quả nhiên nhìn thấy một vị mang giày đan bằng tre, khoác áo màu đen cũ, là một người trẻ tuổi, bên cạnh còn bày một gánh hàng cá.
"Ngươi là?"
"Ngươi là Dương Nhạc Dương bộ khoái, Thiếu Bang chủ nhà ta có lời muốn nhắn, hắn có việc muốn tìm ngươi gấp để thương lượng, thỉnh ngươi hướng đến Thành Tây rừng hoa đào."
Hóa ra là Tạ Tiêu, cũng không biết tột cùng là chuyện gì? Dương Nhạc lúng túng nói:"Nhưng ta bây giờ có việc không đi được, có thể hay không dời sang ngày khác?"
Tiểu ca bất đắc dĩ nói:"Ta chỉ chuyển lời, chuyện khác ta không làm chủ được. Ta nghĩ Thiếu Bang chủ nhất định là sốt ruột, mới vội vàng tìm ngươi như thế. Rừng hoa đào này dễ tìm cực kỳ, ra cửa tây, đi theo hướng tây nam không tới một dặm là đến." Nói xong, hắn cũng không quản Dương Nhạc có đồng ý hay không, vội vàng bốc hàng cá lên rời đi.
Dương Nhạc phiền não mà trở lại phòng trong, gọi Kim Hạ ra ngoài chỗ yên tĩnh vội nói:"Tạ Tiêu phái người tới truyền lời, nói có chuyện gấp muốn ta đến thành tây rừng hoa đào gặp mặt, nhưng ta hiện nay không đi được, làm sao bây giờ?"
"Tạ Tiêu tìm ngươi?" Kim Hạ trước hết vẫn nghĩ đến chuyện giặc Oa, kinh ngạc nói:"Hắn sao biết chúng ta ở đây?"
"Đại khái là tối hôm qua ta đã nói." Dương Nhạc tửu lượng không tốt, uống rượu say nói chuyện mơ mơ hồ hồ:"Hắn muốn tìm ta, còn phải chạy thật xa đến rừng hoa đào gặp mặt. Ta không thể đi được."
Kim Hạ suy nghĩ:"Ta thay ngươi đi."
"Ngươi đi?" Dương Nhạc do dự đáp
"Vừa lúc ta cũng có việc muốn tìm hắn, ngươi an tâm ở bên cạnh thủ lĩnh, có việc gì ta trở về nói cho ngươi biết."
"Được, ngươi đi ra cửa tây, hướng theo phía tây nam chưa đến một dặm là đến rừng hoa đào. Ngươi trên đường cẩn thận, đi sớm về sớm, đừng gây thêm rắc rối."
Ra cửa tây, Kim Hạ trên lưng ngựa trông ra xa, đúng là ngày mùa xuân, ở phía tây nam có một ngọn núi nhỏ ở đó nở đầy hoa đào, xa xa nhìn thấy đám mây bay là đà trên mặt đất. Nàng giục ngựa chạy nhanh, sắp tới rừng hoa đào, đêm qua có một trận mưa mùa xuân, lá cây rơi đầy đất. Xuống ngựa, buộc ngựa vào gốc cây, Kim Hạ bước đi, vừa đi vừa tìm Tạ Tiêu.
Khu rừng hoa đào này khá rộng, hướng về phía sâu xa trong núi không biết kéo dài bao nhiêu dặm, Kim Hạ đi đường được một đoạn, liền cảm thấy nơi đây khắp nơi đều kỳ lạ.
Ngày xuân đúng là mùa để ngắm hoa, khu rừng hoa đào này cách thành Dương Châu cũng không xa, hoa nở rực rỡ, theo như thực tế thì phải có nhiều người đến ngắm hoa, không những Kim Hạ không nhìn thấy bóng dáng người mà ở đây cũng không có dấu tích của người đến, quan trọng là ở đây không có ruồi, ong bay lượn, càng làm cho khu rừng vắng vẻ.
Không có dấu tích của người ở đây, có lẽ bởi vì mãnh thú thường hay qua lại, hoặc có kẻ giả ma quỷ ở đây, vì lẽ đó không ai dám tới chăng, nhưng trong rừng không có tung tích của côn trùng, sao lại có chuyện như vậy được?
Kim Hạ nhăn mày nhìn sâu xa trong rừng...
*******
Bên trong y quán, Lục Dịch lạnh nhạt nhìn thấy Dương Nhạc cùng Kim Hạ đi ra ngoài lén lút nói chuyện, một hồi lâu sau Dương Nhạc chính mình đi vào, nhưng không thấy Kim Hạ, trong lòng hắn đã có chút nghi ngờ. Đợi gần nửa canh giờ sau, cũng không thấy Kim Hạ đi vào, hắn trong lòng mối hoài nghi càng sâu.
"Cha ta đã ngủ, có thể hay không thỉnh Thẩm đại phu bắt đầu không?" Dương Nhạc hỏi tên y đồng
Y đồng vào xem Dương Trình Vạn, vuốt cằm nói:"Ta đi mời sư phụ đến."
"Đa tạ đa tạ"
Muốn để cho chân cha bị gãy rồi nối lại, Dương Nhạc vẫn có chút căng thẳng, lo lắng cha vì chữa trị vết thương mà vất vả. Hắn hít một hơi sâu, xoay người đối diện với Lục Dịch.
"Không cần căng thẳng như vậy, Thẩm đại phu thông thạo việc chữa xương, đã chữa khỏi qua rất nhiều người." Lục Dịch nhìn ra tâm tư của hắn, an ủi hắn, ngược lại tỏ vẻ hờ hững hỏi:"Viên cô nương đâu rồi?"
"Kim Hạ, Kim Hạ...đi làm chút chuyện?"
Lục Dịch bâng quơ tiếp tục hỏi:"Có chuyện gì sao?"
Dương Nhạc trong đầu hồi hộp mà nhất thời đáp:"Ta nhờ Kim Hạ đi mua một chút mứt hoa quả, chờ cha ta uống canh thuốc liền có thể ăn."
"Ngươi đúng là hiếu tử, ngươi nghĩ cũng chu đáo thật." Lục Dịch gật đầu
Xem ra là hắn tin, Dương Nhạc vừa mới thở phào nhẹ nhỏm, liền nghe thấy Lục Dịch lại nói:"Có điều ngay bên đường gần y quán có cửa hàng bán mứt hoa quả, mà Viên cô nương đã đi được hơn nửa canh giờ rồi."
"..."
"Lần này ta phụng mệnh cùng Lục phiến môn các ngươi hợp tác tra án, ta tận tâm tận lực vậy mà các ngươi lại đối với ta lại là đề phòng, có phải là có chuyện gì liên quan đến vụ án mà giấu ta không?" Lục Dịch lạnh lùng nói.
"Tuyệt đối không phải! Thật sự không phải!" Cái tội danh này nói ra thật không phải chuyện đùa, Dương Nhạc vội vàng nói:"Ta chưa nói chuyện này là vì sợ đại nhân đối với chúng ta sẽ sinh ra kẽ hở. Mới vừa rồi có người từ Ô An Bang phái tới đây để truyền tin, bảo ta đi vào rừng hoa đào gặp mặt, cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì. Ta bởi vì cha ta nên không đi được, vì lẽ đó đã để Kim Hạ đi thay ta một chuyến. Ta thật sự không biết hắn tìm bọn ta có việc gì, bọn ta từ trước đến giờ vẫn công tư phân minh, tuyệt đối không có giấu diếm đại nhân, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm."
"Ô An Bang phái Thiếu Bang chủ? Rừng hoa đào?" Lục Dịch nhìn hắn:"Nơi nào có rừng hoa đào?"
"Từ cửa tây ra ngoài thành, hướng theo phía tây nam đi chưa tới một dặm là tới rừng hoa đào."
Nói đến chỗ này, Thẩm đại phu tiến vào, bên cạnh tên y đồng mang theo hộp thuốc vào bắt đầu chữa trị. Dương Nhạc xin lỗi mà cận thận cung kính với Lục Dịch rồi rời đi.
*****
Từng mảnh hoa đào không có gió thổi mà tự rớt xuống đỉnh đầu Kim Hạ, trên vai cũng có.
Quả đào thì xanh xao, trước mắt mỹ cảnh như vậy cũng làm say đắm lòng người, nhưng Kim Hạ lại ngửi thấy mùi kì lạ, giống như mùi xác thi thể nằm trong lòng đất đã lâu ngày.
Kim Hạ cẩn thận kéo vạt áo, đem che miệng mũi, tiếp tục hướng vào bên trong mà đi.
Trên mặt đất cỏ dại mọc không quá đầu gối, Kim Hạ cũng không phải là ngốc hay có gan to như thế nào, hầu như có thể khẳng định rằng Tạ Tiêu không ở trong rừng sâu xa như thế. Không biết nguyên do là gì, đầu óc bỗng chốc mơ màng, trước mắt cảnh vật thì mơ hồ, trong lòng thầm than có điều không ổn, chạy đi muốn hướng về trước vài bước, chợt quay đầu nhìn cách đó không xa dưới cây đào có bóng người.