Kim Hạ quay trở lại phòng, trước tiên gọi Dương Nhạc ra ngoài, thấp giọng đem việc này hướng hắn nói rõ. Nghe nói là Lục Dịch an bài, Dương Nhạc không khỏi ngạc nhiên, mà còn có điểm nghi ngờ:"Lục đại nhân nói muốn đưa Địch cô nương đến Cô Tô?"
"Sự tình của Địch cô nương không phải bình thường, sau lưng nàng không phải chỉ có gia đình nuôi lớn nàng, ta cảm thấy Lục đại nhân suy tính rất chu đáo, nàng ở lại đây sớm muộn cũng có một ngày sẽ tìm ra ở đây, Cô Tô tuy không phải là kế hoạch lâu dài, nhưng hiện nay cũng có thể đi trước bước này."
Dương Nhạc do dự một lúc lâu, gật đầu:"Ta sẽ theo lời Lục đại nhân nói mà làm."
"Còn có một chuyện." Kim Hạ giữ hắn lại,trầm giọng nói:"Việc này,Lục đại nhân đã chịu thay chúng ta chu toàn, chúng ta đã thiếu nợ hắn ân huệ bằng trời. Ta nghĩ nếu sau này việc này có bại lộ, hai chúng ta tiếp tục chống đỡ việc này, không để liên lụy hắn."
"Điều đó đương nhiên." Dương Nhạc vội nói
Kim Hạ cũng không dài dòng nữa, vào buồng trong mau chóng thay đổi xiêm áo rồi đưa cho Dương Nhạc:"Đem những y phục này ném trên sông, tốt nhất là có dính vết máu..."
Dương Nhạc hiểu rõ dụng ý của Kim Hạ, trong nha môn khi quan sai tìm thấy xiêm y, chỉ kết luận qua loa, sau một thời gian không tìm thấy người liền không biết kết án như thế nào, như vậy là tốt nhất. Gói kỹ xiêm y, Dương Nhạc không đợi đến hừng đông, liền vội vàng ra cửa tìm Thượng Quan Hi.
Kim Hạ trở lại bên cạnh Địch Lan Diệp:"Đã sắp xếp xong xuôi, trời vừa sáng thì có thuyền đến đón cô nương đi Cô Tô..Tỷ tỷ, ngươi thật sự nghĩ vậy được không...hiện giờ đổi ý vẫn còn kịp."
"Cô Tô..." Địch Lan Diệp cười khổ:"Ta chỉ sợ là không đủ xa, làm sao đổi ý bây giờ."
Kim Hạ thấy nàng đã quyết tâm quyết định, liền không khuyên bảo nữa, gật đầu:"Thừa dịp trời vẫn chưa sáng, cô nương có muốn nghỉ ngơi một lát?"
Địch Lan Diệp nghe bên ngoài mưa rơi nặng hạt, nhớ tới trước đây mình ở trong phòng nghe tiếng mưa ngắm tâm cảnh, bây giờ hoàn toàn không giống. Rời khỏi Địch gia, không còn phải ngày ngày ra ngoài du thuyền, rời hắn mà đi, nàng vừa thấp thỏm lo sợ, lại không mấy vui vẻ. Rời hắn đi, cho hắn biết nàng cũng không phải ngày ngày đều chờ hắn.
Đưa chén nước trà cho nàng, Kim Hạ do dự trong chốc lát, mới mở miệng nói:"Tỷ tỷ, ngươi lập tức phải đi, trước khi đi có một chuyện ta muốn hỏi rõ ràng, là liên quan đến Chu Hiển, là Chu đại nhân."
Chu Hiển...Địch Lan Diệp yên lặng trong chốc lát, nhẹ nhàng nói:"Ngươi hỏi đi."
"Cô nương nếu đã có người trong lòng, việc gì phải thân mật với Chu đại nhân?"
"Ta...Chu đại nhân, là ta có lỗi với hắn, nhưng ta như thế nào cũng không nghĩ tới, hắn sẽ đi đến bước đường cùng này." Địch Lan Diệp vừa nói không khỏi rơi lệ.
"Chu đại nhân là bởi vì thu thập không đủ ngân lượng đến cưới cô nương, cho nên mới..."
"Không phải, hắn sau đó cầm ngân lượng đến, là ta cự tuyệt hắn."
"Hả?"
Địch Lan Diệp nhìn về phía Kim Hạ:"Việc đã đến nước này, ta liền nói thật cho ngươi biết. Lúc Chu đại nhân mới đến Dương Châu, ta liền nhận được phân phó, bảo ta phải làm vừa lòng hắn, cùng hắn quan hệ thân thiết."
"Là ai phân phó?"
"Ngươi không cần hỏi, ta cũng không thể nói..." Địch Lan Diệp lắc đầu một cái, lại nói tiếp:"Chu đại nhân là người rất tốt, đối với ta, trước sau lấy lễ để tiếp đón, trong lòng ta đối với hắn cũng vô cùng kính trọng. Sau đó hắn liền viết thư về nhà xoay sở bạc, chờ bán được đất đai, hắn liền muốn cưới ta."
"Hắn đối với cô nương thật tốt." Kim Hạ thở dài.
"Ta biết là không thể kéo dài, liền nói cho lão gia. Lão gia nói cho hắn biết, là đã có công tử nhà khác muốn kết hôn với ta, để hắn từ bỏ tư tưởng cưới ta nữa. Không ngờ, ngày kia hắn liền mang tới đầy đủ ngân lượng, ta tất nhiên không thể gả cho hắn, liền quyết tâm cự tuyệt hắn. Ai biết đêm đó hắn...hắn treo cổ tự tử."
Kim Hạ trong lòng cũng đã hiểu rõ, Chu Hiển ngày hôm sau liền mang bạc đến, hiển nhiên không phải là của cải nhà hắn, mà rất có khả năng là khoản bạc tu sửa sông. Có thể Địch cô nương không biết, khoản tu sửa sông có tới mười vạn lượng bạc, còn khoản còn lại rốt cuộc đã ở nơi nào?
"Hai ngươi, ở trên cửa sổ..." Kim Hạ thăm dò hỏi
Địch Lan Diệp không ngờ việc này Kim Hạ cũng biết:"Đúng vậy, từ tiểu lâu của ta có thể nhìn thấy chỗ ở của hắn, nếu là dùng ống nhòm, nhìn càng rõ hơn. Hắn khi đó công việc bề bộn, không còn cách nào ngày ngày gặp lại, bọn ta thường xuyên nhìn từ xa qua cửa sổ."
"Vì lẽ đó đêm đó, hắn là cố ý mở cửa sổ, cho cô nương nhìn thấy hắn treo cổ tự sát."
"Ta...ta cũng không ngờ hắn lại như thế..." Địch Lan Diệp nhăn mày rơi lệ:"Là ta sai rồi, hắn hận ta là phải."
"Cô nương đối với hắn....Ở bên phần mộ của hắn có một túi hương, là của cô nương?"
"Túi hương đó các ngươi cũng tìm được sao?" Địch Lan Diệp đối với chuyện tra án thủ pháp đều không quen, có vẻ rất kinh ngạc:"Là của ta, từ khi đêm đó..chính là đêm Chu đại nhân chết...ta lại nằm mộng thấy hắn, sau đó nha hoàn của ta nói là do hắn nhớ ta vẫn còn quanh quẩn trong mơ, để tiễn hắn đi, hãy chôn một phần tóc của ta xuống mộ hắn, để hắn có thể an tâm ra đi."
"Túi hương cùng xiêm áo của Chu đại nhân đường kim mũi chỉ là cùng của một người." Kim Hạ càng làm rõ:"Không phải của cô nương?"
"Không phải, là trong phòng của lão ma ma nhà ta." Địch Lan Diệp lúng túng nói:"Xiêm y này...Chu đại nhân tưởng ta may."
Kim Hạ không biết nên nói cái gì, Địch Lan Diệp chối bỏ Chu Hiển, chính mình bây giờ cũng bị người khác từ chối, Chu Hiển đã treo cổ tự sát, chính nàng cũng đã nhảy sông.
Lúc trời lờ mờ sáng, Dương Nhạc trở về, nói tất cả mọi chuyện đều đã an bài thỏa đáng.
Kim Hạ cho Địch Lan Diệp cải trang nam tử, theo Dương Nhạc cùng đưa nàng đưa lên thuyền. Thấy người đứng trước mũi tàu là A Nhuệ, Kim Hạ cũng an tâm rất nhiều, trong lòng âm thầm kính phục Thượng Quan Hi làm việc ổn thỏa, chỉ là không rõ A Nhuệ nhìn Kim Hạ lúc nào cũng bằng ánh mắt hung ác.
"Thượng Quan Đường chủ nói ở Cô Tô có một chợ hàng thêu, nàng đi tới đó làm việc, có khó khăn, tháng ngày kham khổ một chút, không biết nàng có chịu đựng được không?" Dương Nhạc nhìn Địch Lan Diệp tiến vào khoang thuyền
"Chờ tin tức của nàng, ngươi cũng sẽ an tâm thôi." Kim Hạ nhìn thuyền rời bến:"Đi trên thuyền hừng đông ngày mai sẽ đến."
Dương Nhạc không nói gì, chỉ nhìn thấy thuyền chậm rãi biến mất ở trong mắt.
Sau hai ngày
Kim Hạ ngồi xổm ở bếp, tỉ mỉ tìm thức ăn trong giỏ, quay đầu lại nhìn tên sai dịch cười nói:"Ca ca, có thể hay không cho ta hai quả trứng gà."
Tên sai dịch nhìn Kim Hạ chọn ra một ít thức ăn ở trong giỏ bếp: nào là nấm, măng mùa xuân, đậu phụ, củ cải, trứng gà...Cũng may những thức ăn này cũng không đáng đồng tiền bao nhiêu, hắn là muốn hỏi
"Ngài đây là muốn làm một bàn thức ăn chay sao?"
Kim Hạ cười híp mắt gật đầu:"Đúng vậy, hôm nay là ngày chay tịnh, có thể tích mười vạn công đức, ngươi cũng ăn chay đi."
"Là thật sao?"
"Tất nhiên là thật, ta đã xem sách tra ngày."
Kim Hạ bưng giỏ thức ăn ra khỏi nhà bếp, trực tiếp đi về hướng tiểu viện của Lục Dịch. Tiểu viện của hắn vốn là nơi nhiều tiện nghi nhất, chỉ là Lục Dịch tới Dương Châu lần này, đều không mang theo người làm, vì vậy chưa bao giờ dùng qua nhà bếp, nhưng bếp bên trong đầy đủ mọi thứ.
Ra ngoài lấy nước giếng, Kim Hạ rửa sạch nguyên liệu, làm tất cả mọi thứ nào là nấu cơm, hầm nước,..cho đến khi mùi thức ăn tỏa ra thơm ngát, trong lòng mới thấy thỏa mãn...Muốn mời Lục Dịch ăn bữa cơm, đây là cơ hội tốt nhất mà Kim Hạ nghĩ ra để báo đáp Lục Dịch.
Khổ nỗi trong giỏ bếp toàn là rau củ, nguyên liệu nấu ăn như vậy chỉ có thể ăn chay. Chỉ với vài đồng bạc của mình không đủ để mua những thứ này nói chi là thịt cá. Vì thế, hôm nay Kim Hạ đặc biệt tra sách xem ngày thấy hôm nay đặc biệt thích hợp mời khách ăn cơm.
Mắt thấy trời bắt đầu tối, cũng không biết vì sao, Lục Dịch còn chưa trở về. Kim Hạ tiện tay cầm một củ cải nhỏ đã rửa sạch, cắn một cái rồi hướng ra ngoài nhìn dáo dác.
Vừa lúc, ngoài nguyệt nha môn, cũng có người đang nhìn ngó xung quanh.
"Đại Dương!" Kim Hạ nhận ra hắn vội vàng kêu
"Vừa đến phòng ngươi tìm, liền đoán ngươi không chừng đang ở cùng Lục đại nhân ở nơi này." Dương Nhạc bước vào sân, lập tức nghe thấy mùi hương:"Ngươi lấy măng mùa xuân cùng nấm nấu canh đúng không?"
"Đúng vậy, mùi thơm chứ? Chờ một chút ta còn phải thêm váng sữa đậu nành vào." Kim Hạ vui vẻ nói:"Ngươi vừa tới đúng lúc, giúp ta luộc món củ cải này."
Dương Nhạc tiến vào bếp, theo thói quen xắn ống tay áo lên, rửa sạch tay, đem củ cải ra cắt thành từng miếng đều nhau.
Hắn vừa đến, Kim Hạ đặt khuôn bánh trước mặt hắn, vừa gặm củ cải, vừa nói không rõ ràng:"Tiện tay thì ngươi..làm bánh đi...ngươi nhớ làm món này bánh mỏng thôi..."
"Ta biết rồi." Dương Nhạc giơ tay lau mồ hôi, nghiêng đầu nói:"Ngươi muốn mời Lục đại nhân, sao lại mời tiệc chay, không phải không tốt lắm sao?"
"Lục đại nhân món nào mà chưa từng ăn, ta mà dùng hết tài sản của ta đãi hắn gà vịt, hắn cũng chưa chắc là hứng thú." Kim Hạ nói năng hung hồn:"Ta tuy rằng không dùng bạc nhiều nhưng không cần phải khó khăn như vậy. Chỉ mời hắn ăn cơm, chính là nhờ tâm ý, hắn làm sao không hiểu."
Lúc này ở ngoài nguyệt nha môn, có người chậm rãi bước vào, Kim Hạ vẫn chưa phát hiện.
"Đúng rồi, ngươi tìm ta có chuyện gì? Thủ lĩnh có việc bàn giao? Hay là có động tĩnh gì khác?" Kim Hạ hỏi Dương Nhạc
"Nghe nói là đang tìm xiêm áo." Dương Nhạc mặt mày nặng nề:"Đại khái là có người phái người đến tìm người ở sông."
"Vậy thì tốt, nhiều lắm là chỉ ồn ào khoảng hai ngày, suy đoán lại yên tĩnh, người Đông Dương còn đang ở bên ngoài, bọn họ cũng không chia ra nhiều người đi tìm." Kim Hạ dò xét Dương Nhạc biểu hiện
Dương Nhạc lúc này cúi đầu cười cợt, không đáp lại lời Kim Hạ:".....Thật ra ta có thư, chính là của ngươi." Trên tay hắn toàn là bột mì, lấy trong túi áo.
"Là thư của ta?" Kim Hạ ngạc nhiên nói, đưa tay lấy phong thư
"Thư mang đến chỗ cha ta, đoán chừng là mẹ ngươi nhờ người mang cho ngươi."
Đang nói chuyện, Kim Hạ lấy thư ra xem, nghiêng đầu nhìn kỹ, trong thư chữ vừa nhìn liền biết là đệ đệ Viên Ích, nhưng lại viết..."
Kim Hạ đọc thư liền nói không ra lời:"Việc này...việc này rốt cuộc mẹ ta đã chấp nhận bao nhiêu của hồi môn. Dịch gia như vậy cũng đồng ý sao?"
Dương Nhạc trước đó dĩ nhiên đã xem qua, cười nói:"Xem ra Dịch gia lão Tam đối với ngươi rất có tình nghĩa, đại khái là nhớ kỹ khi còn bé ngươi giúp hắn đánh kẻ xấu."
Kim Hạ buồn rầu:"Chút chuyện này, tiểu gia ta cũng không còn nhớ tới, hắn cũng không cần phải lấy thân báo đáp."
"Hạ gia, ngươi trước tiên hãy bình tĩnh, còn có một chuyện ta muốn nói cho ngươi biết." Dương Nhạc ổn định vững vàng xoa mặt
Kim Hạ cảnh giác nhìn hắn:"Chuyện tốt? Chuyện xấu?"
"Chuyện này tùy ngươi nghĩ như thế nào, ngược lại ta cảm thấy chuyện này tốt."
"Ngươi nói đi..." Kim Hạ trực giác bất ổn.
"Tạ Tiêu, Tạ gia ca ca, hắn chạy đến trước mặt ta nói..." Dương Nhạc cố ý dừng một chút:"Hắn dự định cưới ngươi, muốn viết thư cầu hôn gửi tới mẹ ngươi."
Lần này Kim Hạ ngơ ngác nhìn hắn.
Dương Nhạc nói:"Ta suy đoán gần đây ngươi có số đào hoa phải không?"
Thật lâu sau, Kim Hạ mới thở dài:"Việc này, tiểu gia ta thật sự không quan tâm, không khẩn trương.."
Phía sau lưng tự nhiên có giọng nói của người phía sau, âm thanh nhàn nhạt.
"Lời này, ngươi nói không đúng lắm."