Trước mặt Dương Trình Vạn là cái bàn nhỏ, có nghiên mực, có bút, ngay sau đó lại đưa giấy viết thư. Vì bên ngoài trời âm u, bên trong tối u, Dương Nhạc đứng cầm đèn cho cha. Dương Trình Vạn xua tay, tỏ ý không cần.
"Cha, chuyện của Tạ Tiêu người tính sao?" Dương Nhạc thăm dò hỏi
Dương Trình Vạn liếc hắn một cái không lên tiếng.
Dương Nhạc lại nói:"Con thấy Kim Hạ đối với Tạ Tiêu không có ý kia, lại nói đây là Dương Châu, cũng cách kinh thành khá xa."
"Hôn nhân đại sự, cha mẹ chi mệnh, người làm mai nói như vậy, nơi nào cho phép con xen vào." Dương Trình Vạn trầm mặt nói
"Con...con...chính là..."
Bị cha trừng mắt nhìn, Dương Nhạc ấp úng một lát, cảm thấy không ổn, nhưng cũng không dám nói nữa, lại nghe thấy có người gõ cửa.
"Thủ lĩnh, người đã đỡ hơn chưa?" Chính là giọng nói của Kim Hạ
Nha đầu này, đến cũng thật đúng lúc, Dương Nhạc thay nàng mở cửa. Kim Hạ đi vào, trên mặt cười vui vẻ
"Miệng ngươi đều sắp nhếch thành ba cánh hoa, có chuyện tốt đẹp gì sao?" Dương Nhạc ngạc nhiên nói
"Đâu có!" Kim Hạ nhếch miệng, chỉ chốc lát sau lại cười mỉm, hướng Dương Trình Vạn nói:"Thủ lĩnh, chân người còn đau không?"
Dương Trình Vạn nhìn Kim Hạ mang bộ mặt cười vui vẻ, hồi tưởng trong ký ức khuôn mặt ấy giống nhau, làm cho hắn tinh thần có chút vui vẻ theo.
"Thủ lĩnh?" Kim Hạ kinh ngạc gọi hắn
Hắn phục hồi lại tinh thần, hạ bút hỏi:"Mấy ngày nay ngươi không xuất hiện, lại có chuyện gì gạt ta sao?"
"Không có! Việc tìm bạc đến nay vẫn chưa có tung tích gì, Lưu đại nhân hiện nay cũng đang trong lòng nôn nóng, hắn bắt gặp ai người nào người nấy đều trốn hắn, đến khi gặp con hắn lại giáo huấn một trận, cũng là thấy Lục đại nhân không dám hé răng." Kim Hạ nghiêng đầu thở dài:"Chu đại nhân vì sao mà chết, đúng là đã rõ, nhưng bạc thì không có tung tích ở nơi nào, thật sự là không bình thường."
"Hắn vì sao mà chết?" Dương Trình Vạn hỏi
Kim Hạ liền đem chuyện Địch Lan Diệp cùng Chu Hiển ra kể một lần, Dương Trình Vạn sau khi nghe xong trầm ngâm một hồi lâu, cũng không nói gì, chỉ gật đầu.
"Nghe nói, Địch Lan Diệp mất tích?" Hắn hỏi
Kim Hạ cẩn thận "Vâng" một tiếng, một câu thừa thãi cũng không dám nhiều lời.
"Ngươi không đi tìm sao?" Dương Trình Vạn hỏi tiếp
"Tìm người sao?" Kim Hạ liếc mắt nhìn Dương Nhạc:"Nghe nói ở trên sông có tìm thấy xiêm y của cô nương, không biết có phải hay không là đã có người hại....Đúng rồi, thủ lĩnh con có việc tốt muốn nói với người!" Nếu để Dương Trình Vạn dò hỏi, nhất định sẽ có kẽ hở, Kim Hạ mau chóng nói sang chuyện khác.
"Chuyện gì?"
"Là liên quan đến người thân của con, chính là bố mẹ đẻ."
Nghe vậy, Dương Trình Vạn sống lưng cứng đờ, trong ánh mắt mang ý lảng tránh, nhưng rất nhanh đã che giấu, đè nén tâm tình, nhàn nhạt hỏi:"Làm sao, ngươi có manh mối gì rồi hả?"
"Không có, hôm nay con cùng Lục đại nhân nói chuyện, con nghe trong lời nói của hắn có ý chịu giúp con tìm người thân. Tình báo ở Cẩm y vệ rất nhiều, hắn chịu giúp con, không chừng...." Kim Hạ vừa dứt lời, liền nhìn thấy Dương Trình Vạn mặt tái xanh, trên trán mơ hồ lộ gân xanh:" Thủ lĩnh, người làm sao vậy....?"
"Quỳ xuống!"
Nghe ra được trong giọng nói của Dương Trình Vạn hàm ý tức giận, tuy rằng không rõ sự tình ra sao, Kim Hạ cũng không dám trì hoãn, lập tức quỳ xuống.
"Cha..." Dương Nhạc cũng không hiểu tại sao cha lại tức giận:"Nếu Lục đại nhân chịu giúp việc này, đây không phải là chuyện tốt sao?"
"Con cũng quỳ xuống cho ta!" Dương Trình Vạn giận dữ trợn mắt nhìn hắn
Dương Nhạc đàng hoàng quỳ xuống.
Dương Trình Vạn thẳng tay khiển trách:"Hai ngươi đều không có đầu óc. Ta mấy năm nay đã nhiều lần dạy bảo các ngươi, Lục Dịch là người ra sao, hắn là Cẩm y vệ. Ta đã nói biết bao lần với các ngươi, cùng Cẩm y vệ qua lại, nhất định phải cẩn thận đề phòng, không thể cùng Cẩm y vệ bọn họ thân thiết, nói cách khác khiến ta bán đứng chính mình còn không biết. Còn nữa, Lục Dịch là thân phận như thế nào, hắn là con trai của Lục Bỉnh, còn các ngươi là thân phận gì, bất quá cũng là chức quan nhỏ bộ khoái của Lục Phiến Môn, hắn sai các ngươi làm việc, hắn nói chuyện có lễ có tiết, đó là hắn có bản lĩnh, hắn ăn nói khó nghe, ở trong mắt hắn các ngươi cùng một con chó cũng không có khác biệt. Ngươi ngược lại thân thiết với hắn, trên dưới không phép tắc, không biết xấu hổ..."
"Cha!..." Dương Nhạc cảm thấy lời cha nói bây giờ có chút khó nghe, trước đây cho dù Kim Hạ có làm sai chuyện gì, nhưng chưa bao giờ thấy cha mắng nàng nặng như vậy.
"Con câm miệng!" Dương Trình Vạn trợn mắt nhìn hắn giận dữ:"Ta hôm nay giải thích cho các ngươi, Kim Ha cũng phải nghe theo, ngươi cũng nghe theo. Các ngươi khi nói chuyện hay làm việc đều phải cẩn thận, nếu để ta biết các ngươi vượt quá mức hành động, ta liền đánh gãy chân các ngươi! Nhớ kỹ chưa?"
"Nhớ kỹ rồi!" Dương Nhạc nói
"Nhớ kỹ rồi!"
Kim Hạ sắp rơi nước mắt nhưng lại mau chóng câm nín.
Dương Trình Vạn nhìn Kim Hạ, trong lòng chập trùng khó định, nhưng lại không nói ra lời, một lát sau mới nói:"Đều đi ra ngoài cả đi."
Kim Hạ cúi đầu đứng dậy, yên lặng lui ra ngoài. Dương Nhạc do dự trong chốc lát, cũng lui ra ngoài.
"Kim Hạ...Kim Hạ...Hạ gia." Dương Nhạc chạy đến chỗ Kim Hạ ngồi ngay góc tường lau nước mắt, thiện ý dỗ dành:"Cha ta nhất định mấy ngày này bực bội chuyện gì, mỗi ngày đều ở trong phòng chữa bệnh, còn phải uống thuốc nữa, dù là ai cũng có tính cách nóng nảy, đúng không?"
"Nhưng ta,..chỉ muốn tìm lại bố mẹ mình cũng là sai sao, thủ lĩnh trước giờ chưa từng ngăn cản ta." Kim Hạ nức nở nói:"Ta không sai gì cả!"
"Là không phải nói ngươi sai. Tìm bố mẹ đương nhiên không sai, những năm này chẳng phải chúng ta vẫn cứ đang tìm không phải sao." Dương Nhạc an ủi
"Tại sao thủ lĩnh lại mắng ta?" Kim Hạ càng nghĩ càng oan ức, nước mắt vẫn rơi xuống.
"Cha...cha nhất định là sợ ngươi bị tổn thương, Cẩm y vệ cũng không phải là cùng một loại người giống chúng ta, đúng không?"
Kim Hạ xoa mắt đỏ, hướng hắn nghẹn ngào nói:"Ta làm chuyện gì mất mặt hay sao?"
"...Không phải, bất quá ta cảm thấy..." Dương Nhạc cân nhắc trước khi nói:"Mấy ngày nay, ngươi cùng Lục đại nhân có thân thiết hơn một chút, hắn là có thân phận cao quý, vẫn là có quan hệ không nên thân thiết, ngươi nói xem?"
"Chính là ta cảm thấy, hắn đích thực là người tốt."
"Cho dù hắn là người tốt nhưng vẫn là Cẩm y vệ, cha của hắn lại là Lục Bỉnh. Cẩn thận ngẫm nghĩ lại, thành thật mà nói, ngươi có nịnh bợ hắn bao nhiêu, thì trong mắt hắn chúng ta cũng chỉ giống như tên tiểu cẩu, lâu lâu sai vặt làm việc mà thôi." Dương Nhạc khuyên Kim Hạ:"Ngươi cũng đừng ôm hy vọng quá."
Kim Hạ ngồi ôm đầu, không lên tiếng một lúc, qua hồi lâu mới rầu rĩ nói:"Ta biết rồi." Kim Hạ đứng dậy, dùng ống tay áo lau nước mắt nhưng nước mắt vẫn còn.
Dương Nhạc ở bên an ủi, thở dài, dẫn nàng ra ngoài căn bếp:"Ngươi trước tiên đi rửa mặt, ta dậy sớm có làm cho ngươi bánh mang theo bên người."
Kim Hạ gật gù tự đi tìm chậu nước rửa mặt, sau đó mang bánh gói kĩ lại để trong túi áo, dưới ánh mắt không an tâm của Dương Nhạc, sau đó hắn quay trở lại y quán.
Đi được nửa đường, Kim Hạ không còn nhớ chính mình đang định đi đâu, sau một hồi hồi phục tinh thần, mới nhớ nên đi tìm Tạ Tiêu.
Mực tàu trong nghiên mực đã có chút khô, ngón tay thon dài cầm bút lông nhìn vào trang sách đang lật sàn sạt. Lục Dịch nhíu mày, hết sức chăm chú hồi tưởng lại việc gì đó, hoàn toàn không bị ai quấy rầy.
Trí nhớ của hắn rất tốt, ở kinh thành hắn đã có xem qua hồ sơ. Trên đó ghi rõ ràng là hồ sơ của Dương Trình Vạn, là người Giang Tây, hắn đã từng giữ chức vụ Cẩm y vệ kinh lịch. Chuyên dùng đao, kiếm trên thương trường, khinh công, võ công đều cao cường, có sở trường trong việc ra sách lược. Bởi vì thương tật ở chân gây cản trở, từ chức Cẩm y vệ, đảm nhiệm chức vụ Bộ đầu Lục Phiến Môn.
Lần này đến Giang Nam, yêu cầu Lục Phiến Môn Dương Trình Vạn đi theo, nhưng thật ra cũng là ý tứ của Lục Bỉnh, kể cả chuyện đến Dương Châu tìm Thẩm đại phu để Dương Trình Vạn trị vết thương chân, cũng là chuyện Lục Bỉnh đã sớm an bài. Nguyên do của chuyện này, Lục Bỉnh đối với Lục Dịch không nói lời nào, chỉ nói Dương Trình Vạn khi còn trẻ ở trong Cẩm y vệ cũng coi như là một người tài giỏi, có năng lực, không đành thấy hắn tuổi già sống thống khổ như vậy, vì lẽ đó mà muốn Lục Dịch quan tâm đến việc trị vết thương ở chân cho hắn mới là chuyện trọng yếu.
Dương Trình Vạn là người Giang Tây, hắn sao lại đến Phúc Kiến sống nhiều năm ở đây? Lục Dịch tường tận hồi tưởng lại giọng nói của hắn, cũng không nghe ra là người Phúc Kiến.
Tại sao Dương Trình Vạn bị thương tật ở chân, cha cũng không nói.
Cho đến khi Lục Dịch đến Dương Châu, mới tình cờ biết được chân của hắn là bị chiếu ngục đánh gãy.
Chiếu ngục! Đó là địa bàn của cha, chẳng lẽ năm đó cha muốn đánh gãy chân của Dương Trình Vạn sao? Có thể bây giờ lại chính mình muốn lấy lễ tiếp đón Dương Trình Vạn như vậy? Những chuyện này thật khó hiểu, Lục Dịch cũng không thể hỏi Lục Bỉnh, bởi vì hắn biết cha không muốn nói chuyện này, mặc dù cho đến chết cũng không hé lộ nửa chữ.
Còn có Kim Hạ....Viên Kim Hạ. Hắn thẳng thắn đặt bút xuống, buồn phiền nhíu mày.
Nữ bộ khoái tuy rằng không nhiều, nhưng không phải không có, chính tai mắt trong Cẩm y vệ cũng không thiếu nữ tử, hết sức cố gắng luyện đao khí, các kỹ năng đều có thể học được, đây cũng không phải chuyện gì ngạc nhiên. Lúc hắn ở kinh thành biết được Dương Trình Vạn có nữ đồ nhi, cũng không lấy làm lạ.
Nhưng Kim Hạ là được người ta thu nhận nuôi dưỡng, hắn cũng không ngờ đến. Bây giờ hắn hối hận khi đó không xem kĩ hồ sơ. Ở Dương Châu muốn xem tài liệu hồ sơ trong kinh thành, không phải là không thể, mà là tốn chút thời gian.
Trên con phố náo nhiệt, có một đôi sư tử đá...
Hắn chịu không nổi ưu phiền, lưng tựa vào ghế, đường phố như vậy, ở Đại Minh triều chỗ nào cũng có, Kim Hạ dựa vào kí ức mơ hồ, linh tinh mà muốn tìm người nhà, không khác nào mò kim đáy bể, nói nghe thì dễ.
Huống hồ tìm kiếm là chuyện tốt sao? Hắn cảm thấy không phải như vậy.
Lần trước viết thư yêu cầu tìm hiểu tài liệu về hình cụ "Ái biệt ly "đó, vẫn là chưa có hồi âm, hắn quay đầu nhìn ra hướng cửa sổ, không thể nghe thấy gì bên ngoài, liền thở dài, không do dự nữa, cầm bút chấm mực viết thư.
Đang viết thì có một con chim bồ câu đang đậu ở bên cửa sổ, kêu to. Dường như nó đã bay cả một chuyến hành trình dài, chim bồ câu trắng nõn trở thành xám xịt.
"Cuối cùng thì ngươi cũng đến, động tác càng ngày càng chậm." Lục Dịch cau mày đặt bút xuống, mềm mại đón lấy bồ câu, lấy ra một ống giấy. Hắn cũng không sốt ruột xem giấy thư, mà lập tức đứng dậy cho vào lồng trúc, thêm hạt kê cùng nước cho vào lồng, xem bồ câu nhấp thức ăn, hắn mới quay trở lại bàn ngồi xuống, mở cuộn giấy ra xem.