Cẩm Y Chi Hạ

Chương 64: Chương 64








Kim Hạ múc chén cháo, thổi thổi hơi nóng, đưa cho Lục Dịch nói:"Ca ca, đây là gọi là cháo Thần Tiên, ngươi nếm thử."

Lục Dịch liếc nhìn, thấy chỉ là một bát cháo bình thường, không nhìn ra là có điểm nào đặc biệt:"Là cháo Thần Tiên? Ăn xong liền hóa thành tiên?"

Thấy hắn có thể ương bướng cười châm biếm như thế, thân thể hắn cũng không có gì đáng ngại, Kim Hạ cười gật gù:"Ngươi nếm thử liền biết. Cháo này là dùng gạo nếp, gừng, sau đó bỏ vào nhiều hành tây trắng, ta đã luộc kĩ. Hễ nhà ta mà có người bị bệnh, mẹ ta liền nấu cháo thần tiên, bồi dưỡng cực kỳ."

"Đây là ngươi nấu sao?"

Lục Dịch tiếp nhận bát cháo, nếm thử một miếng,có mùi vị gừng cay, ngoài ra không có vị gì cả, so với khi hắn cháo hạt sen, cháo thịt bò, cháo khoai từ tất nhiên là chênh lệch rất nhiều.

"Đúng ta nấu hơn nửa canh giờ." Kim Hạ một đêm không ngủ, xoa xoa con mắt, chờ đợi mà nhìn hắn:"Ngươi ăn ngon không?"

"...Cũng không tệ lắm!"

Hắn cũng từ từ mà tiếp nhận bởi vì trong bụng cũng đang đói, ăn hết cả bát cháo.

Thấy hắn ăn được, Kim Hạ trong lòng vui vẻ, lại muốn múc cho hắn bát cháo khác, vừa lúc Thẩm phu nhân đi vào.

Mặc dù trong phòng toàn là người đang nói chuyện, bà ấy cũng không lấy làm khách sáo, trực tiếp đi đến trước mặt Lục Dịch bắt mạch, một lát sau lạnh nhạt nói:"Trong cơ thể ngươi vẫn còn chất độc, chỉ mới một lát cũng không thể ép nó được, chỉ có thể chờ đợi chính nó tự tiêu tan mất, có thể là khoảng một năm mới hoàn toàn."

Kim Hạ lấy làm kinh hãi:"Hắn, trong cơ thể hắn còn có độc? Trong khoảng một năm đều không được cử động sao?"

Thẩm phu nhân trừng mắt nhìn Kim Hạ:"Ai nói không thể cử động được, chỉ trong khoảng một năm thể chất trong người hắn sẽ kém đi một nửa, dễ bị sốt, kỳ thực sốt là chuyện tốt, là hắn tự thân tiêu tan hết độc."

"Vậy....Độc tố còn sót lại còn có những trở ngại khác không?" Kim Hạ ân cần dò hỏi

"Những trở ngại khác..."Thẩm phu nhân trầm ngâm do dự, nhìn Kim Hạ nghiêm túc nói:"Một năm nay không thích hợp sinh con nối dõi, bằng không đối với con không được tốt."

"....À"

Kim Hạ ngây ngốc một lát, trong đầu cũng không nghĩ rõ ràng tại sao bà ấy lại nhìn mình chằm chằm nói nghiêm túc, nghĩ lại thì không biết Lục Dịch rốt cuộc đã có gia đình hay chưa.

"Đúng rồi, Thẩm phu nhân, ta có nấu cho phu nhân một nồi cháo riêng, đều đã sạch sẽ đặt tại bàn ở trong bếp." Nhìn thấy Thẩm phu nhân định đi ra, Kim Hạ vội ngăn lại nói

Thẩm phu nhân lạnh nhạt nói:"Nếu hắn đã tỉnh, ngươi cũng không cần mất công sức lấy lòng ta làm gì."

"Nghe phu nhân nói vậy, bảo ta là loại người đó hay sao? Chính là phu nhân trong rất gần gũi, giống như mẹ của ta, không, là phu nhân trẻ hơn, giống như dì của ta, ta chính là muốn đối tốt với phu nhân." Kim Hạ vừa nói,một bên ngăn cản Cái Thúc ăn nồi cháo của Thẩm phu nhân:"Thúc, ngươi chớ ăn vội, ra bên ngoài ăn cơm cùng phu nhân, nếu không phu nhân sẽ phải ăn cơm một mình."

Cái Thúc vặn vẹo nhăn nhó:"Không được không được, ta đây một thân vừa bẩn vừa thối..."

Thẩm phu nhân liếc hắn một cái, trong mắt nhìn không ra tâm tình gì:"Lục đại ca, mau ra đây đi, ngươi là không nhìn ra hai bọn họ đang muốn ở một mình sao, sao ngươi còn châm chọc muốn ở lại?"

"Hả?!...À.."

Cái Thúc bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội vã theo sát Thẩm phu nhân đi ra ngoài

Nhìn dáng dấp của hắn, ngoài miệng Thẩm phu nhân cũng không cự tuyệt nữa, là chính mình ra được tình hình, Kim Hạ trong lòng thở phào, quay người lại múc cho Lục Dịch một chén cháo nữa.

"Ca ca, ngươi ăn thêm một bát nữa?" Kim Hạ ân cần nói

Lục Dịch lắc đầu một cái:"Không cần, ngươi ăn đi...Ta với ngươi đã xảy ra chuyện gì sao?"

Kim Hạ thấp giọng, cười gượng nói:"Là ta lừa bà ấy, khiến bà ấy tưởng rằng ta với ngài là một đôi nam nữ tư thông qua lại với nhau, là tình nhân của ngươi....Nhưng bà ấy lại tin là thật."

Dứt lời, bản thân Kim Hạ cũng không vui vẻ, nhưng nhìn nét mặt của Lục Dịch, không khỏi ngẩn ra

"Ngài giận sao? Chỉ là kế tạm thời mà thôi."

Lục Dịch liếc mắt nhìn Kim Hạ, nhàn nhạt nói:"Việc này có thể là ngươi muốn lợi dụng ta."

"Ta đâu có!" Kim Hạ vừa dứt lời,vcảm thấy không được tự nhiên, ngữ khí cũng biến thành ngượng ngùng:"Là thật, không có, ngài đa nghi rồi, chúng ta đến đây để chữa thương, chữa trị vết thương mới là chuyện quan trọng,phải không?" Nàng vừa nói, vừa xoay người, bưng toàn bộ chén bát ra ngoài.

Lục Dịch thấy nàng bước đi được hai bước,lại bưng mâm bát đũa trở về...

"Làm sao vậy?" Hắn hỏi

Kim Hạ rón rén đặt bát chén xuống, nhỏ giọng nói:"Thẩm phu nhân cùng thúc của ta đang dùng cơm ở bên ngoài, thúc ta thái độ hơi kỳ quặc, ta đều không thể quản được...Ta cuối cùng lại thấy hai bọn họ có chút không bình thường, ngài cảm thấy như thế nào?"

"Có gì kỳ quái, không phải là trong lòng hắn nhớ thương người ta, rồi lại không dám nói ra sao." Lục Dịch cũng không phản đối

"Đúng đúng, ta cũng cảm thấy như vậy."

Kim Hạ cố gắng hướng tai mình ra bên ngoài xem hai người bọn họ rốt cuộc đang nói chuyện gì, nhưng Thẩm phu nhân nói chuyện vốn là nhỏ nhẹ, lại còn nhĩ lực của chính mình cũng bình thường, thực sự không nghe thấy chuyện gì.

Kim Hạ tiến đến giường Lục Dịch, thật thà nói:"Ca ca, ta biết ngươi nhĩ lực tốt, ngươi có thể nghe xem bọn họ nói gì không?"

"Nghe trộm ở góc nhà,không phải là hành vi của quân tử." Lục Dịch từ chối

"Chẳng lẽ, Cẩm y vệ các ngươi nếu không nghe từ góc nhà, vậy thì từ đâu có được tin tức." Kim Hạ sợ hắn tức giận, lại vội nói thêm:"Kỳ thực bọn ta cũng là Lục Phiến Môn, có lúc còn phải trốn trên nóc nhà. Nhưng chính là nhĩ lực của ta không bằng ngươi, nếu không ta liền chính mình hành động."

Lục Dịch không làm sao làm khó dễ Kim Hạ nữa, đành chịu, nghiêng tai lắng nghe trong chốc lát:"...Thẩm phu nhân nói năm ngoái ở bên trong rừng hoa đào có chôn vài hũ rượu, bảo thúc rãnh rỗi đi mang về..."

"Còn chuyện gì nữa không?"

Lục Dịch lại nghe thêm chốc lát:"Đều là làm chút việc vặt, ta không muốn nghe nữa."

Kim Hạ thẳng thắn ngồi xuống bên cạnh giường Lục Dịch, nghi ngờ hỏi:"Thẩm phu nhân sai bảo thúc đi làm việc vặt cho mình....vậy là thấy được chân tình, tiếp đó...Thúc ta nói cái gì?"

"Chỉ nghe hắn bảo được được..."

"Nhìn ra ý đồ của hắn rồi." Kim Hạ thở dài nói:"Còn gì nữa không?"

"Thẩm phu nhân hỏi hắn làm thế nào quen biết được ngươi..." Lục Dịch nghiêng đầu liếc xéo Kim Hạ:"Bởi vì ngươi bị chó cắn sao?"

Kim Hạ ngồi chống tay bên giường, ngượng ngùng nói:"Vì đây không phải chó bình thường, ta đã nói rồi, được gọi là tuyết sơn sư tử, sao hắn dám nói ta chuyện này, ta cũng không thật sự bị chó cắn."

Lục Dịch khẽ mỉm cười, tiếp tục nghiêng tai lắng nghe. Kim Hạ cũng nhắm mắt lại, thử nghiêng tai lắng nghe âm thanh bên ngoài.

"...Hắn nói hai ngày nay hắn đã ngủ ở giường tre ngoài chỗ mái hiên bóng mát, có dược liệu cần hong khô cũng dễ dàng mang đến cho bà ấy....Thẩm phu nhân nói việc này không vội..."

Hắn vừa nói, nhưng không nghe thấy Kim Hạ trả lời, hướng nhìn nàng, mới phát giác hơi thở của nàng, không ngờ đã nằm nhoài bên cạnh giường ngủ thiếp đi. Đêm qua, gặp phải người Đông Dương, lại phải vội vàng báo tin, sau đó Lục Dịch trúng độc, Kim Hạ cũng lo lắng khôn nguôi, bây giờ Lục Dịch đã giải được độc hơn một nửa, tính mạng không còn nguy hiểm, Kim Hạ nhất thời thư giãn nghỉ ngơi, cơn buồn ngủ cũng không thể nào ngăn được nàng...

Lục Dịch ngừng nói, lẳng lặng nhìn Kim Hạ, từ lúc quen biết đến nay, cũng là lần đầu tiên thấy nàng yên tĩnh như vậy, nghĩ đến nhất định đêm qua cực kỳ mệt mỏi...

Hắn đột nhiên nhớ tới lúc ở ngoài rừng trúc, Kim Hạ đã không ngần ngại thoa thuốc phấn lên mặt mình. Hắn không tự chủ được mà đưa lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa lên lông mày, rồi từ từ đến gò má, cuối cùng dừng lại ở bờ môi trên..

Bờ môi trên này thấy được rõ ràng vết thương đỏ sẫm, hắn hơi nhăn lông mày, lòng bàn tay nhẹ nhàng sờ vào vết thương,cuối cùng vươn người, dịu dàng hôn nhẹ....

Kim Hạ lại một lần nữa quay về nơi đường phố kia....

Một nơi huyên náo phồn hoa, Kim Hạ cô độc một mình, chung quanh hoảng loạn, không biết mình đang rốt cuộc là tìm ai..

Kim Hạ thử đi về phía trước, từ trong khe hở của một đám người có thể nhìn thấy một nghệ nhân đang làm xiếc ảo thuật đem dầu ngậm vào miệng rồi phun tóe ra lửa,trên mặt hắn thì cải trang thành một thứ gì đó kỳ lạ....

Ánh lửa trên không trung sáng sủa mà chói mắt...

Đột nhiên từ bên trong đám đông có người nắm lấy tay mình, lại kìm sắt nắm chặt, cứng đến nỗi thoát không được.

Kim Hạ liều mạng trốn thoát, muốn la lên nhưng dường như không thể la thành tiếng, thân thể như đang rơi xuống một vực sâu...Kim Hạ đột nhiên mở mắt tỉnh dậy, kịch liệt thở hổn hển, ánh mặt trời bây giờ đã xuyên qua giường trúc chiếu vào, bên cạnh lúc đó, là Lục Dịch đang nhìn chằm chằm Kim Hạ.

"Ngươi lại thấy ác mộng?" Hắn nhìn thấy nàng hoảng hốt chưa được hoàn hồn.

Hóa ra là mộng, Kim Hạ hít sâu một cái, bình phục lại:"...Chỉ là nằm mơ mà thôi, không có chuyện gì...Ta làm sao lại ngủ thiếp đi? Ngủ đã bao lâu?"

"Ngủ chưa tới một lát.."

"Sao?"

Kim Hạ dùng sức làm cho mình tỉnh táo lại

Lục Dịch cau mày lại:"Ngươi mệt mỏi rồi nên ngủ một lúc nữa."

Kim Hạ đứng dậy, duỗi hai tay hai chân, cười nói:"Không có việc gì, ta không mệt, rửa mặt là đỡ hơn.."

Lục Dịch còn chưa kịp nói chuyện, Kim Hạ đã vội ra ngoài từ cánh cửa, một lát sau nghe thấy tiếng nước ào ào, hẳn là đang vốc nước bằng hai tay rửa mặt.

Sau đó âm thanh ngừng hẳn, yên tĩnh qua một hồi, hắn không khỏi có chút bồn chồn lo lắng

"Kim Hạ?" Hắn thử gọi một tiếng

Kim Hạ vụng về đáp lại một tiếng, sau đó đi vào, biểu hiện trên mặt bất an, trong tay tựa như đang cầm một vật gì đó.

"Có chuyện gì vậy?" Hắn hỏi

Kim Hạ vẫn đi đến trước mặt hắn, đưa cho hắn xem một vật lấp lánh sáng trong tay, là một trang sức bạc màu mỏng manh..

"Ngài còn nhớ thứ này chứ?" Kim Hạ thấp giọng cực điểm nói:"Thứ này là của Địch Lan Diệp, là trang sức của cô nương.."

"Làm sao xuất hiện ở chỗ này?"

"Đúng thật là ta ở trong dòng suối nước nóng phát hiện ra, có lẽ là không cẩn thận rơi nó ở đây."

Kim Hạ lông mày nhíu chặt, bình tĩnh nhìn hắn, trong lòng hai người suy nghĩ đều giống nhau, chẳng lẽ nơi đây Thẩm phu nhân và Địch Lan Diệp đang mất tích có liên hệ?

Nghĩ như thế nào đi nữa, nơi đây là vô cùng nguy hiểm, Kim Hạ không khỏi lo lắng cho thương thế của Lục Dịch, ngộ nhỡ Thẩm phu nhân đã sớm biết thân phận của hắn, mà đã chữa thương cho hắn trong bí mật, đây chẳng phải là muốn hại hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.