Chiếc thuyền trạm hộ tống quà sinh thần này to hơn thuyền mà bọn Kim Hạ đang trú nhiều, các rương quà được để dưới gầm khoang của bọn lính, cũng có binh sĩ thủ vệ phía ngoài. Theo lời Vương Phương Hưng, cứ hai canh giờ đổi ca một lần, trong ngoài khoang thuyền đều có binh lính trấn giữ.
"Quân sĩ bên trong không ai bị giết?" Kim Hạ vừa đi vừa thuận miệng hỏi.
"Đúng là không có, bọn chúng đều hôn mê dưới đất."
"Trúng mê hương? Hay là mông hãn dược? Người phụ trách ăn uống trên thuyền là ai? Vẫn đang ở đây chứ?" Nàng đặt câu hỏi liên tiếp theo thói quen.
Tên quan kỳ bài vừa đáp lời khi nãy liếc nàng một cái, thấy nàng chẳng qua chỉ là một con nhóc mười bảy mười tám tuổi, vẻ ngoài hồn nhiên phóng khoáng nhưng khi đặt câu hỏi thì lại rất lão luyện, tức thì không dám chậm trễ, vội đáp: "Đồ ăn thức uống của mọi người đều như nhau, mà sau giờ cơm tối mới đổi ban, sau đó, bọn chúng cũng không ăn thêm bất cứ thứ gì."
Có tên lính đi trước đưa họ đến khoang thuyền chứa quà sinh thần, Kim Hạ đi rất chậm, dọc dường nhìn đông ngó tây, vừa khom lưng xuống hầm thì dừng bước, sau đó ngửi ngửi vài lần, cười tủm tỉm hỏi:
"Đại Dương, ngươi ngửi thử xem, đây là mê hương hay mùi rau hẹ?"
Dương Nhạc làm theo lời nàng, đáp: "Đích thị là họ đã dùng món rau hẹ xào trứng trong giờ cơm tối."
"Bảo sao vừa ngửi là ta đã thấy đói rồi."
Kim Hạ chợt tỉnh ngộ.
"Ngươi có lúc nào là không đói đâu?" Dương Nhạc thuận miệng trêu, bước vào khoang, thấy ba bốn tên lính tê liệt ngồi nghiêng ngả dưới đất, đúng là có vẻ đã trúng mê hương.
Lục Dịch vào ngay sau đó, thản nhiên quan sát khoang thuyền, cái kho này chiều dài chưa đến hai trượng, bề rộng hơn một trượng, chỉ có một cửa một cửa sổ, khác với khoang thuyền bình thường.
"Quà sinh thần có tổng cộng mấy rương?" Hắn hỏi Vương Phương Hưng.
"Tổng cộng có tám rương, không riêng gì vàng bạc trang sức các loại, trong đó còn có tranh chữ, lụa là." Vương Phương Hưng than thở, "Trước khi đi Cừu đại tướng quân cứ mãi dặn dò, ta cũng rất cẩn trọng, thuyền này chỉ dùng để vận chuyển quà, không dám cho người lạ bước lên, tránh tình trạng đông người phức tạp. Nhưng ai mà ngờ tên trộm này xảo quyệt đến thế..."
Lục Dịch lơ đãng nghe Vương Phương Hưng tố khổ, nhìn Kim Hạ ngồi xổm xuống đất, khẽ miết tay xuống sàn nhà, đưa lên mũi ngửi thử.
Có thể thấy khắp mặt đất đều là sáp nến! Trên nền đất ngang dọc dấu chân!
"Nhiều sáp nến đến thế cơ à?" Nàng lầm bầm.
"À... Đây là..." Quan kỳ bài vội giải thích, "Ta sợ mấy thứ tranh chữ lụa là lên thuyền bị ẩm nên dùng sáp nến bít kín những khe hở lại. Chuyện này ta đã hồi bẩm tham tướng đại nhân rồi."
Vương Phương Hưng nghe thế gật đầu: "Chuyện là thế đấy, những bức tranh chữ đó vô cùng quý báu, nếu xuất hiện vết mốc thì không hay cho lắm."
"Không ngờ các ngài cũng tinh tế như vậy." Kim Hạ cười như không cười đáp, cũng không nhìn bọn họ mà rút một miếng thủy tinh nhỏ tròn tinh xảo trong suốt từ ngực áo ra, tỉ mỉ kiểm tra sáp dầu dưới ánh lửa.
Dương Nhạc ngồi xổm trước mặt những tên lính đang hôn mê, kề sát vào miệng và mũi chúng ngửi thử, lại cau mày chán ghét.
Lục Dịch cầm cổ tay của một tên khác, ngón tay thon dài đặt trên mạch của gã, cẩn thận bắt mạch. Vương Phương Hưng đứng nhìn mà sốt ruột ra mặt, không kìm được hỏi: "... Thế nào?"
Sau một lúc lâu, Lục Dịch mới thả cổ tay của tên kia xuống, lạnh nhạt nói với Vương Phương Hưng: "Không nguy hiểm đến tính mạng, chờ một hai canh giờ nữa thuốc hết tác dụng sẽ tỉnh."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Vương Phương Hưng lo lắng siết tay thành quyền, nói, "Có khi bọn chúng đã thấy tên trộm, tỉnh rồi có thể khai ra manh mối."
Bấy giờ Kim Hạ đã gạt lớp sáp vụn, tay cầm nến chậm rãi di chuyển quanh khoang, chốc thì nghiêng đầu nhìn kỹ vết xước trên vách thuyền, chốc lại cúi đầu đưa tay đo nền nhà, cuối cùng dừng trước cửa sổ, lại lấy mảnh thủy tinh tròn (Kính lúp) ướm lên khung cửa sổ xem xét tỉ mỉ...
Vương Phương Hưng không biết hai tên bổ khoái nho nhỏ này rốt cuộc đang làm cái quái gì, thấy bọn họ hành sự không nhanh không chậm, lại chẳng báo cáo có manh mối gì không thì lòng đã mất kiên nhẫn, nếu không vướng mặt mũi Lục Dịch thì sớm đã đuổi cổ hai người ra ngoài rồi.
Từ đêm ở cầu Tân Phong nghe Kim Hạ mở miệng chỉ điểm sơ hở trên y phục của gã thầy tướng kia, giờ lại biết nàng theo học Dương Trình Vạn, Lục Dịch thật sự rất muốn chiêm ngưỡng thuật truy tung mà phụ thân đã nói, vì thế không gấp cũng chả vội, từ tốn chờ hai người tra xét trong khoang.
Soi được càng nhiều chi tiết, sự nghi hoặc ở đáy mắt Kim Hạ càng tăng, sau một hồi trao đổi ánh mắt với Dương Nhạc, nàng đã vỡ lẽ thâm ý trong lời dặn của Dương Trình Vạn —– "Không thể ăn nói hồ đồ được". Nhưng nếu vụ án thực sự là thế thì đúng là chả có gì thú vị cả, nàng vươn vai thầm bĩu môi, cho rằng về thuyền đánh lại một giấc mới là chuyện nên làm.
"Hai vị có manh mối rồi?" Chưa từng bỏ sót bất kỳ biểu cảm rất nhỏ nào của nàng, Lục Dịch lập tức hỏi.
"Việc này..." Kim Hạ liếc Dương Nhạc một cái rồi mới chậm rãi đáp, "Tên trộm hầu như không để lại manh mối gì, e rằng bọn tôi phải bó tay thôi."
Dương Nhạc đứng bên cạnh gật đầu lia lịa, không biết là đang đồng ý với lời nàng nói, hay đang tán thưởng nàng phát biểu quá hay.
Vương Phương Hưng phất phất tay, mặt đầy vẻ biết-tỏng-từ-sớm-rồi: "Đây cũng chả phải mấy vụ trộm gà trộm chó tầm thường, các ngươi không tra ra nổi cũng chả có gì lạ, được rồi được rồi, vốn cũng chẳng trông đợi gì vào các ngươi, rời thuyền đi."
Uể oái ngáp một cái, Kim Hạ cũng không định chấp nhặt với bọn chúng, túm Dương Nhạc vừa muốn đi thì lại nghe Vương Phương Hưng cảm thán với Lục Dịch sau lưng mình...
"Ta biết ngay mà, hiện giờ các vụ án trong kinh thành hầu như đều do Cẩm Y Vệ xử lý, Lục Phiến Môn chẳng qua chỉ có hư danh, nuôi một bọn nhàn rỗi, thường đẩy mấy vụ án không điều tra nổi sang cho bọn họ..."
Nghe được lời này, Kim Hạ dừng bước, ngoái đầu nhìn Vương Phương Hưng, nói: "Đám bọn ta tuy bất tài, nhưng cũng chẳng phải loại đến một chút manh mối mà cũng không tra ra nổi, chỉ là ta lo nếu nói ra, tham tướng đại nhân chưa chắc bắt được bọn chúng."
Vương Phương Hưng hoàn toàn không xem nàng ra gì, cười khan đáp: "Buồn cười, bọn ta canh phòng biên quan, chém giết người Hồ, sao lại có chuyện không bắt nổi vài tên trộm be bé. Một tên bổ khoái nho nhỏ như ngươi khỏi phải nói mấy lời dọa người này, có manh mối gì thì cứ khai ra."
"Mấy cái rương của ngài làm bằng gỗ nhãn sơn đen, dài hai thước tám, rộng một thước sáu, cao hai thước mốt, không sai chứ?" Kim Hạ khẽ nhướng mày, cười như không cười nhìn hắn.
Vương Phương Hưng và cả quan kỳ bài dưới quyền mình lập tức ngây ra.
"Ngươi, ngươi từng thấy qua mấy cái rương này?"
"Chẳng qua chỉ là lần theo manh mối thôi, dưới đất nhiều vết sáp nến như vậy, muốn giả vờ không biết cũng khó." Kim Hạ nói tiếp, "Lúc nãy ta vừa bảo tham tướng đại nhân chưa chắc bắt được bọn chúng, là vì đám trộm này rất đông lại có chỗ dựa, vô cùng kiêu ngạo, ngay từ đầu đã không để nhóm quân sĩ của Vương Phương Hưng vào mắt."
"Làm thế nào khẳng định được?" Lục Dịch nhìn chằm chằm vào nàng, hỏi kĩ.
Kim Hạ chỉ vài vết xước trên vách thuyền: "Vách cũng đã bị xước thành thế này, tiếng động lúc khuân rương khỏi nghĩ cũng biết, ồn ào lớn như vậy, chỉ có thể nói rằng bọn trộm này chẳng e sợ gì."
"Ngươi làm sao biết những vết xước này là trộm gây nên, nói không chừng là lúc đám lính khuân rương vào đụng phải thì sao."
Kim Hạ đưa mảnh thủy tinh trong tay sang, tỏ ý bảo hắn tự đi mà xem, sau đó nói: "Hướng va quẹt khác nhau thì dấu vết cũng bất đồng, ngài quan sát kỹ vết xước đi."
Mảnh thủy tinh trong tay vẫn còn hơi ấm của nàng, nhẵn nhụi bóng loáng, Lục Dịch cúi đầu nhìn, mảnh thủy tinh tinh xảo khéo léo, giữa lõm ngoài lồi, khi nhìn xuyên qua nó, vật thể được phóng đại gấp mấy lần. Trên vết xước thật mảnh, vụn gỗ cuộn lại, quả thực hướng lên trên như lời nàng nói, hiển nhiên là dấu vết chỉ có khi nhấc rương lên.
Dương Nhạc nặng nề ho khan vài tiếng, ý bảo Kim Hạ không được nói tiếp nữa, hắn mới buông lời: "Tuy có thể nhìn ra những manh mối đó nhưng vụ án này phức tạp, bọn ta chỉ là hai tiểu bổ khoái ít kinh nghiệm, chỉ biết đấy là một bọn cường đạo, khoảng từ bốn đến sáu tên, thủ pháp gây án thành thạo, rõ ràng là kẻ quen phạm tội, chỉ e giờ phút này đã xuôi dòng mà trốn xa vài dặm, không dễ truy tìm."
Kim Hạ liếc nhìn hắn, cuối cùng miễn cưỡng không nói nữa.
Vương Phương Hưng ngơ ngác nghe cả nửa ngày, đến giờ phút này mới khép miệng lại được, gật đầu lia lịa: "Con sông này có nhiều nhánh, nếu bọn trộm đã thuận dòng mà trốn thì sao mà bắt được? Vương mỗ thân mang ân trọng của đại tướng quân, giờ đây quà sinh thần bị cướp, trộm thì không có tung tích gì, thực sự chẳng còn mặt mũi nào về nhìn đại tướng quân nữa."
Chẳng quan tâm tý nào đến cảm xúc của Vương Phương Hưng, Kim Hạ chế giễu: "Vương đại nhân phải nghĩ thoáng ra một chút, đừng tự hạ thấp bản thân, nếu không chẳng phải quá đáng tiếc cho cái đống báu vật đang ở ngay dưới mắt mình..."
"Ngươi... Đây là ý gì?" Vương Phương Hưng nhìn thẳng vào Kim Hạ, ánh mắt rõ ràng hiện lên vẻ tức giận.
"Ý của nàng ấy là, Vương đại nhân có thể làm việc dưới trướng của Cừu đại tướng quân, phú quý khó mà lay chuyển, bọn ta thực sự vô cùng ngưỡng mộ, vô cùng ngưỡng mộ." Dương Nhạc vội giảng giải trước khi Kim Hạ kịp mở lời, chắp tay vái Vương Phương Hưng: "Bọn ta bất tài, không giúp gì được, xin đại nhân thứ lỗi." Ngụ ý cáo từ.
Dường như cũng đã hết kiên nhẫn với bọn họ, Vương Phương Hưng đưa tay ra hiệu "cứ tự nhiên" với vẻ khá là bất mãn, dõi theo Kim Hạ và Dương Nhạc ra khỏi khoang thuyền rồi mới cười khan với Lục Dịch: "Ngài nhìn xem, đám Lục Phiến Môn này, hoặc thoái thác bằng lý do mắt có tật, hoặc chỉ biết phun vài lời ba hoa chích chòe, một tý việc cũng làm không xong."
Lục Dịch ho khẽ hai tiếng, cũng chắp tay cáo từ Vương Phương Hưng: "Đại nhân cũng đừng quá lo lắng, đợi quân sĩ tỉnh lại, có lẽ còn xoay chuyển được không chừng."
Vương Phương Hưng chỉ đành mày chau mặt ủ, đáp lễ xong bèn sai quan kim bài tiễn Lục Dịch xuống thuyền.
Về đến thuyền trạm, trời đã hơi ánh lên sắc bạc mênh mang, sương mù bao trùm mặt sông vào buổi sáng, khí lạnh ngấm người.
"Hừ! Tiểu gia chừa đường lui cho hắn, hắn lại tưởng chúng ta ăn chay cơ đấy!" Kim Hạ rụt cổ tức giận giữa trời rét, "Thứ không biết điều!"
Dương Nhạc quay đầu liếc thoáng qua chiếc thuyền của Vương Phương Hưng rồi mới nói với nàng: "Cha đã dặn đi dặn lại chớ có nói bậy, còn ngươi vừa nãy đã nói cái gì rồi? May mà ta lựa lời uốn lại, nếu không thì rắc rối thật đấy."
"Chính vì nhìn không vừa mắt cái loại được lợi lại còn khoái khoe khoang ấy đấy," Kim Hạ bất mãn, "Không nhắc tới chuyện khác, chỉ nói tới việc tự dưng quấy rầy giấc ngủ ngon của ta rồi ầm ĩ tới độ gà chó không yên này, chẳng phải chỉ vì muốn kéo đám người chúng ta tới làm nhân chứng cho gã thôi à."
Dương Nhạc sao có thể không biết dụng ý của Vương Phương Hưng, có điều bọn họ chỉ là hai bổ khoái nho nhỏ, không bàn đến việc dời sông lấp biển, ngay cả một chút bọt nước nhỏ cũng khó mà khuấy động nổi, gặp quan lớn, cũng chỉ có thể bấm bụng giả câm vờ điếc thôi.
"Hạ gia, chờ tới ngày ngươi thăng lên chức thủ phụ rồi hẵng thể hiện, được không... Bổng lộc nha môn không nhiều, nhưng tốt xấu gì cũng là bạc mà."
Dương Nhạc chọc chọc trán nàng.
"Biết rồi biết rồi, nể mặt ngân lượng, lần sau ta sẽ nhịn thêm một chút." Kim Hạ đành đáp.
Hai người về khoang thuyền Dương Trình Vạn, thuật lại tình hình trên thuyền của Vương Phương Hưng.
"Quân sĩ trông giữ quà sinh thần không trúng mê hương mà là nuốt phải mông hãn dược mới bất tỉnh." Dương Nhạc bẩm báo phụ thân.
Kim Hạ cũng không thừa lời, trực tiếp nói: "Tất cả các dấu chân trong khoang đều là của binh sĩ, căn bản không có người ngoài bước vào —– Vương Phương Hưng rõ ràng là muốn nuốt trọn chuyến hàng, ăn cướp mà còn la làng."
Dương Trình Vạn nghe xong cũng chẳng có vẻ gì là kinh ngạc, thản nhiên nói: "Chưa hẳn, ta thấy vẻ sốt ruột của gã không giống giả vờ. Trái lại tên quan kim bài bên cạnh gã hơi có vấn đề?"
"Quan kim bài..."
"Các con không chú ý đến hắn à?"
"Con chỉ thấy hắn ta hơi quái, vạt dưới áo của hắn dính rất nhiều sáp nến, trên ủng cũng vậy... Lúc ấy con cũng lấy làm lạ, khi thấy sáp nến trong khoang thuyền thì mới vỡ lẽ." Kim Hạ suy nghĩ, "Hình như chẳng còn gì khác."
"Cha, cha nghĩ hắn trộm à? Nhưng nếu thế thì hắn giấu mấy rương quà ở đâu?" Dương Nhạc hỏi.
"Đương nhiên là vẫn ở trên thuyền." Dương Trình Vạn nhìn hai người họ với vẻ không vừa lòng, "Sau khi về, các con vẫn không chú ý đến độ nổi của chiếc thuyền này à? Chiếc thuyền này, từ lúc đỗ lại đến bây giờ, mực nước chưa từng thay đổi."
Kim Hạ thè lưỡi, sau đó bừng tỉnh: "Đống sáp nến đó! Không phải để ngừa hơi ẩm, mà là để không ngấm nước, con hiểu rồi! Hắn đã thả rương hàng xuống nước. Chắc hẳn hắn cảm thấy phải đặt đống hàng này dưới mắt mình thì mới an tâm được."
Nghe ra sự sốt ruột trong ngữ khí của nàng, Dương Trình Vạn liếc nàng với vẻ cảnh cáo: "Việc riêng của Cừu Loan chẳng liên quan gì đến chúng ta, mất thì cũng đã mất, không được nhúng tay."
"Vâng..."
Kim Hạ và Dương Nhạc đáp lời, vâng dạ rồi lui ra ngoài.