Kim Hạ cười hì hì, nhỏ giọng nói:"Tiểu Lam đạo trưởng, ngươi có biết hay không chính mình đang xông vào đại họa, lại còn dám nói như vậy! Ngươi cũng biết bọn ta là ai phải không?"
"Ta xem cô nương đương nhiên là khí phách hào phóng, còn vị công tử này toàn thân cũng khí thế, nên chắc là người trong công môn." Lam Đạo Hành biểu hiện tự nhiên nói
Được hắn hết sức khen ngợi, Kim Hạ cười híp mắt quay đầu hỏi Lục Dịch:"Ngài không phải cảm thấy ta khí phách hào phóng sao?"
Lục Dịch suy nghĩ chốc lát:"Không cần nói đến mặt mũi thì đương nhiên là xác thực."
Kim Hẹ cười nhe răng. Lục Dịch mau chóng an ủi nàng dễ như ăn cháo.
"Tiểu Lam đạo trưởng, ngươi xem mệnh cho ta được không, ta muốn xem thử tiền đồ của ta như thế nào?" Kim Hạ nhanh chóng hướng Lam Đạo Hành:"Ta nghĩ không biết khi nào mới được thăng chức tăng lương."
Lam Đạo Hành cười gật gù
"Vậy thì chờ một chút, ta muốn hỏi xem tử vi hay xem bát tự cái nào đúng nhất." Kim Hạ không yên tâm hỏi.
"Cô nương đưa ta bát tự đi, chỉ cần năm đồng là ta sẽ xem."
Nghe nói tới chỉ có năm đồng, Kim Hạ nhất thời vui vẻ, ngay sau đó lại lo lắng nói:"...Ngươi sẽ không lợi dụng ta mà không xem đàng hoàng đấy chứ?"
"Giá rẻ nhưng được điều ước muốn, không dám dối trên lừa dưới." Lam Đạo Hành cười
Ngay sau đó, xin mời chủ quán lấy giấy bút lại đây, Kim Hạ cầm lấy bút do dự viết, nghĩ thầm mình là Lục Phiến Môn Bộ khoái, liền trên giấy viết ngay chữ Bộ
Kim Hạ đưa giấy cho Lam Đạo Hành.
"Bộ" Lam Đạo Hành nhìn chữ trên giấy, suy nghĩ một lát
"Thế nào? Trong năm có thể thăng chức sao?"
Thấy Kim Hạ một mặt thân thiện, Lục Dịch ở bên nhìn không khỏi buồn cười.
"Bên trái là vi thủ, là người có tài, đối với quyền thuật thì cô nương không tránh khỏi cùng người khác động quyền cước, thật là cực khổ rồi. Bên phải là vi phủ..." Lam Đạo Hành giương mắt nhìn Kim Hạ, mới nói tiếp:"Mà phổ chính là có nước, là người mệnh thủy, làm việc gần sông nước thì mới có thể sinh sống được." (xem quẻ, xem bói ở Trung Quốc ntn mình không biết, nên có thể lướt qua phần này nếu ko hiểu)
"Chờ chút, chờ chút." Kim Hạ không rõ:"Vì sao phải ở gần nước, ở những nơi khác không được sao?"
Lam Đạo Hành cười chỉ bên cạnh tay, Kim Hạ mới cúi đầu nhìn xuống tiện tay uống chén nước trà.
"Vì cô nương muốn được thăng chức, thứ nhất là phải cùng người khác động quyền cước, thứ hai là phải ở nơi gần sông nước." Lam Đạo Hành nói tiếp
"Ở nơi gần nước sao? Phạm vi cũng hơi quá rộng, là nước giếng, hay là sông nước, hay là gần biển?"
"Phổ chính là cửa biển, hẳn là cửa biển sông Giang Hà rồi."
Kim Ha thầm nghĩ, chuyến đi lần này chính là hướng về vùng duyên hải, cũng không hẳn là không gần nước, nói như thế trong năm có hi vọng thăng chức rồi. Nghĩ đến, Kim Hạ cực kỳ vui mừng.
Nhìn biểu hiện của Kim Hạ, Lục Dịch làm sao có thể không biết nàng đang suy nghĩ gì, kề bên tai nàng cười nói:"Xem ra lần này, ngươi là nên chuẩn bị được ghi tên lên bảng quan thăng chức, là chuyện đáng chúc mừng."
Kim Hạ tâm tình rất tốt, cũng không để ý đến Lục Dịch giễu cợt mình, mà nói:"Đạo trưởng này đúng là kỳ nhân, xem được quả thực chính xác, đại nhân ngài cũng xem đi, đại nhân ngài cũng nên xem bát tự đi.."
"Ta...."
Hắn vẫn còn chần chờ, Lam Đạo Hành đã mỉm cười đưa giấy bút trước mắt, dùng tay ra hiệu mời.
"Cũng được, ta coi như là cùng ngươi xem thử." Lục Dịch cười lắc đầu, tiếp nhận bút, vài nét lại thành một chữ
Kim Hạ nhìn xem thử, thì trên giấy hắn cũng viết chữ "Bộ". Hắn cũng viết bát tự giống mình, hành động này dù sao cũng thấy cố ý làm khó ý tứ Lam Đạo Hành, có thể là Lục Dịch vẫn cảm thấy Lam Đạo Hành là một tên bịp bợm giang hồ.
Lam Đạo Hành nhìn một chút, không chút hoang mang, trên mặt mỉm cười bất biến, hỏi:"Công tử muốn xem chuyện gì?"
Lục Dịch trầm ngâm một lát, hai mắt đối diện hắn, chậm rãi nói:"Chí nguyện của ta vẫn chưa hoàn thành..."
Lam Đạo Hành gật đầu, cúi đầu xem chữ của hắn:"Chữ Bộ, trái là thủ - phải là phủ, còn cấn vi thủ...Xem đến quẻ cấn, công tử muốn làm việc gì thì cũng làm được, muốn kết thúc việc gì thì sẽ kết thúc, nhưng tất cả nhất định là phải thận trọng."
Lục Dịch cười nhạt:"Đạo trưởng tuy là nói như vậy, nhưng thật sự còn mơ hồ, làm việc gì thì cũng làm được, kết thúc việc gì thì cũng kết thúc, lời này với ai cũng có thể dùng mà nói."
"Công tử chớ vội, trở lại mà xem, bên phải là vi phủ, nghĩa là bây giờ cần có thêm xe ngựa mới giúp đỡ được, bây giờ đang thiếu mất một chiếc xe ngựa."
"Chờ đã!" Kim Hạ ngạc nhiên nói:"Vừa mới nãy ngươi nói ta phủ là nước, bởi vì sao lại là nước, vì sao hắn cũng là phủ mà lại là xe ngựa? Chẳng lẽ hắn trong đó có khác gì với ta sao?"
Lam Đạo Hành cười nói:"Vị công tử này cùng cô nương không giống nhau, hắn là quan lại của triều đình, là quân phò tá nhà vua, hắn vốn chính là nên xem địa vị thế nào. Chỉ là trước mắt, có một việc công tử đây chưa hoàn thành được."
Tựa như nghe ra một chút ý nghĩa lời nói của hắn, Lục Dịch sắc mặt dần dần nghiêm nghị, hỏi:"Xe phải như thế nào?""
"Có thể tiến quân thần tốc, có thể phá tan hoàn toàn, cuối cùng..." Lam Đạo Hành dừng một chút, mới mỉm cười nói tiếp:"Còn có thể là xe đã cũ nhưng vẫn bảo vệ được chủ soái..."
Đối thoại của hai người lần này, Kim Hạ cho rằng là như nói năng lung tung, chỉ cảm thấy hai người biểu cảm khác thường.
Qua thật lâu sau, Lục Dịch mới nói:"Xin hỏi đạo trưởng từ nơi nào đến?"
Lam Đạo Hành hai mắt nhìn hắn, cười chậm rãi nói:"Ở Linh Đài Phương Thốn Sơn, Tà Nguyệt Tam Linh Động."
Kim Hạ ngẩn người, Tà Nguyệt Tam Linh Động, đây không phải là chỗ tu hành bái sư trong quyển Tây Du Kí hay sao? Người đạo trưởng này còn ở trước mặt Lục Dịch đùa giỡn như vậy, chỉ sợ Lục Dịch không dễ tha cho hắn.
Lục Dịch nghe vậy, vẫn không trách móc, lại hỏi tiếp:"Sư phụ của ngươi là ai?"
Lam Đạo Hành không trả lời mà hỏi lại:"Ngài nói đến Lưu Sa Hà, vị Quyển Liêm Đại Tướng, có gì lạ hay sao?"
Nghe được lời này, Lục Dịch nhìn sâu vào trong mắt hắn, chậm rãi nói:"Có lẽ là một cao nhân, đáng tiếc là ta không biết."
Lam Đạo Hành cười cợt, cuối cùng cũng không huyên thuyên nữa, đưa tay cầm lấy hai tờ giấy viết chữ Bộ, liếc nhìn, sau đó nhìn về phía Kim Hạ cười cợt nói:"Cô nương tuổi cũng không còn nhỏ, sao lại không muốn hỏi một chút về nhân duyên của mình?"
"Ta muốn chứ."
Kim Hạ chợt ý thức được một chuyện quan trọng, liền lấy tờ giấy ghi chữ Bộ của Lục Dịch nghiêm túc đặt trước mặt Lam Đạo Hành, nghiêng người thấp giọng hỏi:"Tiểu Lam Đạo trưởng, ngươi giúp ta xem cho hắn thử xem, sau này phu nhân của hắn là người nào? Hắn sẽ thu nạp thêm thiếp hay không? Bao nhiêu tì thiếp?"
Lời nói vừa thốt ra, Kim Hạ đã bị Lục Dịch nắm lấy tay, khiến cho Kim Hạ phải ngồi xuống...
"Tại sao ngươi lại nghĩ đến chuyện tương lai làm gì?" Hắn vừa tức giận lại vừa buồn cười
"Việc này, ta đương nhiên là muốn hỏi cho rõ ràng." Kim Hạ làu bàu:"Ngộ nhỡ, ngài có nghĩ đến sẽ có tam thê tứ thiếp thì sao..."
"Cái gì mà tam thê tứ thiếp, ta chưa từng nghĩ qua..." Lục Dịch tức giận nói
"Hai vị, hai vị." Lam Đạo Hành vội hòa giải nói:"Ta nhìn ra được vị công tử này không phải là người ham mê sắc đẹp, cô nương không cần lo lắng. Như vậy thì, ngoại trừ xem bói tình duyên ra, ta cho ngươi xem một sợi dây có viên đá nhân duyên có được không."
Vừa đưa, Kim Hạ vừa cười híp mắt mà cầm lấy, cẩn thận nhìn xem, nhìn như thế nào thì viên đá nhỏ này cũng thấy cực kì tầm thường. Lục Dịch cầm trên tay thưởng thức, chăm chú nhìn xem nhưng cũng không nói là muốn có hay không
"Nó có hữu dụng gì?" Kim Hạ hỏi
"Nhìn sơ qua chỉ nhìn thấy vật này không đáng chú ý, đây chính là Tống Thành Nguyệt Lão Từ trước đây đã từng làm ra nó." Lam Đạo Hành cười nói thêm:"Có thể từ tình nhân tiến đến thành người trong gia quyến."
Kim Hạ liếc nhìn Lục Dịch, hắn cũng liếc nhìn nàng.
"Đạo trưởng đưa vật này tốt như vậy, ngươi nhất định là muốn lấy nó, nhìn ta làm gì?" Lục Dịch nói
"Cũng phải, vậy ta nên lấy nó, nói không chừng liền hiệu nghiệm thật." Kim Hạ hướng Lam Đạo Hành cười nói:"Cảm tạ Lam Đạo trưởng." Nói xong, Kim Hạ từ trong túi lấy ra năm đồng bạc, luyến tiếc mà trả cho Lam Đạo Hành.
Vừa lúc, tiểu nhị đem món ăn được gói kĩ trong túi đưa cho hắn, thì hắn vội vàng thu dọn hành trang của mình, đứng dậy cáo từ Kim Hạ cùng Lục Dịch, liền nhanh chóng rời đi.
Lục Dịch nhìn bóng lưng của hắn biến mất trong dòng người, biểu hiện đăm chiêu...
"Sao vậy? Ngài cảm thấy hắn có gì đó kì lạ hay sao?"
"Ngươi cảm thấy thế nào?" Hắn hỏi ngược lại nàng.
Kim Hạ cẩn thận hồi tưởng lại:"Chiếc áo đạo sĩ nửa cũ nữa bạc màu, đôi ủng hắn đi cũng đã cũ, trên đầu tóc búi gọn gàng, hắn đích thực là đạo sĩ, hay ít nhất cũng từng là đạo sĩ, bằng không y phục của hắn sao lại vừa vặn đến vậy chắc chắn không phải giả danh. Chỉ là cách hắn nói chuyện, hành động, thật là kỳ quái." Nói xong, Kim Hạ liền đem chuyện đêm qua Lam Đạo Hành mắc một chiếc lục lạc vào dây câu sự tình kể cho Lục Dịch nghe.
Nghe xong sự tình, Lục Dịch lại chìm vào trong suy tư, đột nhiên tỉnh ngộ khi nghe Kim Hạ la lên một tiếng " A"
"Ta biết rồi! Tà Nguyệt Tam Linh Động, chính là chữ "Tâm", hắn hóa ra là môn khách tâm học, chẳng trách làm việc cùng người ngoài không giống." Kim Hạ đã sáng tỏ nói. Ngoài ra, Tâm học chính là một môn phái trong Nho giáo, do vua Minh triều xây dựng nên, cùng Tống Triều triết học đối lập, chính là học về sự thống nhất giữa nhận thức và hành động.
"Làm sao cho ngươi nhận ra được đây là môn phái đó?" Lục Dịch hỏi nàng.
"Như thế nào mà ta biết được, chỉ là nghe nói Đường đại nhân và Từ đại nhân có một chút biết về nó nên mới biết, ở trong kinh thành ta cũng gặp những kẻ như vậy, tự xưng mình thuộc môn phái Tâm học, những người này hay làm nhiều điều không ai hiểu nỗi, chỉ còn cách cho hắn xung trận." Kim Hạ lắc đầu thở dài.
Lục Dịch cảm thấy buồn cười, một hồi lâu sau lại hỏi:"Chuyện đêm qua ngươi gặp phải Lam Đạo Hành, đã nói với người khác chuyện này chưa? "
Kim Hạ lắc đầu:"Vẫn chưa!"
"Được, vậy chuyện liên quan đến hắn, ngươi đừng cho người thứ ba biết được, ngay cả Dương Nhạc cũng không nói." Lục Dịch trầm giọng nói, liếc nhìn Kim Hạ ánh mắt nghi hoặc:"Trước tiên chuyện này ta muốn tìm hiểu nguyên cớ, sau này biết rõ ràng chuyện này ta sẽ nói cho ngươi biết."
Nếu Lục Dịch đã nói như vậy, Kim Hạ liền không hỏi nguyên do, gật gật đầu.
"Ta chỉ muốn hỏi một câu." Kim Hạ không yên tâm cầm lấy sợi dây nhân duyên này hỏi:"Vật này ta có thể giữ lại không?"
Lục Dịch khẽ mỉm cười:"Tất nhiên có thể."
Kim Hạ vui vẻ đem sợi dây nhân duyên thắt trên thắt lưng, cũng thấy Lục Dịch cất nó cẩn thận vào trong túi.
"Ngài sợ bị nhìn thấy, có phải hay không?" Kim Hạ đùa giỡn:"Đường đường là Cẩm Y Vệ Chính Tứ Phẩm Thiêm sự, là người của triều đình, còn giữ thứ này, chỉ sợ người khác chê cười phải không?"
Lục Dịch sửa sang lại áo bào, lạnh nhạt nói:"Ta là lo lắng cùng người khác động thủ lúc không cẩn thận chạm hỏng thôi. "
Không ngờ đến hắn cũng trân trọng chiếc vòng này, trân trọng tâm ý này, đương nhiên cũng trân trọng cùng nàng còn có duyên phận, Kim Hạ trong lòng cảm thấy bản thân không thể đuổi kịp hắn, ngượng ngùng nở nụ cười, đem chiếc vòng của mình cất cẩn thận vào trong túi.
***********
Đêm nay tất cả mọi người đều ngủ, cho đến nửa đêm cũng không có chuyện gì xảy ra.
Canh ba vừa khỏi, nghe được bốn phía đều yên tĩnh, Lục Dịch khe khẽ đẩy cửa sổ, phi thân nhảy ra ngoài, lẻn vào trong màn đêm.
Trăng sáng sương mờ, một người mặc áo lam bạc màu, đưa lưng về phía Lục Dịch, dây câu của hắn là đang thả bên dòng suối.
Lục Dịch chậm rãi tiến đến, không nói một lời, cũng nhìn vào trong khe suối âm u.
Qua thật lâu sau, người mặc áo lam xoay đầu lại, chính là Lam Đạo Hành, nhìn về phía Lục Dịch cười:"Lục đại nhân tại sao biết ta ở chỗ này?"
"Lúc ngươi uống nước trà, tay ngươi gõ nhẹ ba lần, là có ý tứ nhắc nhở ta canh ba đến nơi có nước." Lục Dịch lạnh nhạt nói:"Kim Hạ có nói cho ta biết một chuyện, ngươi thường ở đây ở bên dòng suối thả câu cùng với cái lục lạc, ta đoán là một nơi ở bên dòng suối, mà chắc chắn không phải là bên cạnh giếng."
Sau khi nghe xong, Lam Đạo Hành cười mỉm chốc lát, dường như hiểu được ý tứ của hắn, ngược lại sắc mặt bắt đầu nghiêm nghị, sắp xếp hành lý bên mình, hướng Lục Dịch chắp tay thi lễ:"Tại hạ phụng mệnh Hà Tâm Ẩn, trước kia từng giúp đỡ đại nhân. Đây là thư." Hắn lấy ra một phong thư đưa cho Lục Dịch
Quả nhiên là người của Hà Tâm Ẩn (Hà Tâm Ẩn, đại nho Tâm Học đời Minh, truyền nhân nhánh Thái Châu học phái của Tâm Học Vương Dương Minh, du học thiên hạ truyền đạo thụ nghiệp), là người trong môn phái của Lưu Sa Hà, là Quyển Liêm Đại Tướng. Lục Dịch từ lâu đã mơ hồ đoán được, nhưng vẫn không thể tin tưởng lắm, cho đến khi xem thư, đọc xong liền hướng Lam Đạo Hành nói
"Ngươi có biết tại sao Hà Tâm Ẩn nói ngươi đến gặp ta?" Hắn hỏi
Lam Đạo Hành nói:"Đương nhiên là ta hiểu rõ rồi mới đến, ta từ thuở nhỏ đã tu hành ở đạo quán, không cha không mẹ, không có bận tâm chuyện gì, cũng không muôn liên lụy ai."
Lục Dịch suy nghĩ rồi nói:"Chuyện tiến cung, muốn an bài phải có một chút công phu. Thánh thượng tính cách đa nghi, chờ đến khi thiếu người có thể bù vào một người."
"Tiểu đạo lẳng lặng đợi đại nhân an bài."
"Ngươi...lần trước có nhắc tới xe, là đang chỉ chính ngươi hay sao?" Lục Dịch nhớ lại những câu nói kia của Lam Đạo Hành
Lam Đạo Hành cười cợt, không trả lời mà hỏi lại nói:"Đại nhân cảm thấy tiểu đạo có khả năng hay không?"
Lục Dịch không đáp, chỉ nhìn con suối nhỏ, khẽ thở dài:"Ngươi vừa cam nguyện làm quân xe cho ta, lấy một chọi mười, tiến quân thần tốc, cho nên ta tất nhiên cũng sẽ tận lực bảo đảm chu toàn cho ngươi."
"Lục đại nhân, lời này nói sai rồi." Lam Đạo Hành nghiêm nghị cắt ngang lời hắn:"Việc này muốn thuận lợi, thì không thể liên lụy đến bất luận người nào, bằng không tất sẽ bị Nghiêm Thế Phiên nắm lấy nhược điểm của mình. Đại nhân không thể để việc nhỏ mà hỏng việc lớn."
Hắn nói xong, Lục Dịch suy nghĩ, yên lặng trong chốc lát, lạnh nhạt nói:"Ngươi nghĩ như vậy rất đúng."
Lam Đạo Hành cúi người đem lấy cần câu của mình, thẳng thắn dứt khoát ném vào trong khe suối. Chỉ nghe thấy tiếng suối vang vọng, một lát sau là tiếng nước chảy nhẹ nhàng.