Trong lòng chứa đầy tâm sự, mà trên người còn có vết thương,Kim Hạ cũng ngủ không được, chờ Lục Dịch vừa đi khỏi, Kim Hạ liền khập khễnh đi xuống bếp xem Dương Nhạc làm cơm.
"Làm bánh sao?" Kim Hạ nhìn thấy Dương Nhạc đang nhào bộ bằng nước sôi, rồi vo tròn viên bột."Chuyện này Lục đại nhân đã ra bạc, ngươi cứ làm không cần tiết kiệm."
Dương Nhạc cười cợt:"Ngươi nghĩ xem Thẩm phu nhân là người ở phương nào?"
"Thẩm phu nhân đi theo hướng Đông Nam, nếu không phải là người Chiết Giang thì chính là Phúc Kiến."
"Ta đoán là người Phúc Kiến, lúc vừa thấy hầu bàn mang trà ra, ta thấy bà ấy không uống trà Long Tĩnh, mà là muốn An Khê Thiết Quan Âm."
Kim Hạ vỗ tay cười nói:"Vẫn là Đại Dương ngươi thật thông mình, biết làm vừa lòng người khác."
Chờ Dương nhạc mang thức ăn lên đủ, sắp xếp đạt trên bàn, mới mời Thẩm phu nhân cùng Cái Thúc vào bàn, Kim Hạ chân mặc dù bị thương, nhưng vẫn rất tận tình:"Dì, hai người không phải là lần đầu tiên tới Hàng Châu sao? Ở Hàng Châu cảnh đẹp rất nhiều, Tây Hồ, tháp Lôi Phong, chùa Linh Tự....Chi bằng ở lại thêm hai ngày, ta dẫn hai người đi dạo."
"Chân đã cà nhắc,vậy mà vẫn ham chơi!" Cái Thúc nói,"Nha đầu, ta nhớ ngươi cũng là lần đầu tiên đến Hàng Châu? Vậy sao còn dẫn bọn ta đi dạo?"
Thẩm phu nhân nhìn thấy bánh Dương Nhạc mang ra quả nhiên ngẩn người.
"Ngươi sao lại biết làm món này?" Thẩm phu nhân hỏi
Dương Nhạc nói:"Cha ta thích ăn, lúc ở nhà cũng thường hay làm, chỉ là tảo rêu xanh ở bến nước này không dễ kiếm."
Kim Hạ ở bên cười híp mắt nói:"Dì, nếu như người thích món Đại Dương làm, thì nán lại ở đây mấy ngày, Đại Dương hằng ngày nấu cơm, ta đảm bảo là món ăn người thích."
Thẩm phu nhân biết ý nghĩ của Kim Hạ là muốn khuyên mình ở lại, cười lắc đầu một cái, cũng không để ý tới Kim Hạ, quay sang hỏi tiếp Dương Nhạc:"Cha ngươi cũng là người Phúc Kiến?"
"Cũng không hẳn, vì từ nhỏ ta có ăn qua, nên vẫn nhớ kĩ mùi vị này."
Thẩm phu nhân cười, lấy tay cầm cái bánh rồi gắp thức ăn nói:"Ta nhiều năm nay cũng chưa được ăn, thật không nghĩ tới là ở đây có thể ăn được....Cha ngươi là ai?"
"Cha ta là Lục Phiến Môn bộ đầu, Dương Trình Vạn."
Nghe đến cái tên, Thẩm phu nhân biểu hiện đột nhiên bất ổn định.
Dương Nhạc vẫn không để ý đến vẻ mặt bất thường của Thẩm phu nhân, lúng túng cười nói:"Thẩm đại phu đây có thể là chưa từng nghe nói đến cha ta, trên đùi cha ta có vết thương, cũng ít khi nhận vụ án lớn, vì vậy bọn ta không có tiền đồ..."
Kim Hạ thì lại để ý đến vẻ mặt bất ổn của Thẩm phu nhân, thăm dò hỏi:"Dì, người có nghe qua sư phụ của bọn ta sao?"
"...Không, không có, cũng không hẳn." Thẩm phu nhân trạng thái ổn định trở lại:"Chỉ là tên này nghe giống với một vị cố nhân,xin hỏi chữ "Trình Vạn" trong bộ chữ nào vậy?"
"Chữ Trình Vạn bên trong chữ "Bằng Trường Vạn Lý"." Dương Nhạc đáp
"Vậy...cùng âm nhưng không giống chữ, là ta nhìn nhầm."
Thẩm phu nhân cúi đầu tiếp tục chậm rãi ăn bánh, chẳng biết vì sao, tay người có hơi run lên. Kim Hạ vẫn để ý, tâm trạng không khỏi sinh nghi, chỉ là nhớ đến chuyện thương thế của A Nhuệ, cũng không nghĩ nhiều đến việc này, phải mau mau nghĩ cách khuyên Thẩm phu nhân lưu lại mới được.
"Dì, không phải là người muốn tìm cố nhân ớ trong kinh thành sao? Nếu không ta giúp người tìm.Ta tốt xấu gì cũng là Lục Phiến Môn Bộ khoái,tuy cũng không phải là quan lớn, nhưng khả năng nhận diện người lại có, tìm người lại không thành vấn đề." Kim Hạ ân cần nói
Thẩm phu nhân quay đầu nhìn Kim Hạ, cũng không nói lời nào, chính là nhìn chằm chằm Kim Hạ, lâu đến nỗi Kim Hạ có chút sợ hãi.
"Thúc..thúc...dì ta bị làm sao vậy?"
Cái Thúc cũng không hiểu, ngửi thử bát súp:"Các ngươi sẽ không ở trong thức ăn mà đầu độc bọn ta chứ?"
Kim Hạ giận dữ:"Thúc, đầu ngươi chính là để trang trí sao,cũng chỉ có dì ta mới không chê ngươi."
Lúc này,Thẩm phu nhân mới chậm rãi mở miệng, biểu hiện chăm chú hỏi:"Viên cô nương,ngươi vì sao lại gọi ta là dì?"
Kim Hạ ngẩn người:"Chính là, chính là cảm thấy người đặc biệt thân thuộc với ta."
"Nha đầu này xem ai cũng đều thân thuộc." Cái Thúc đúng lúc xen vào một câu nói
Kim Hạ bất mãn nói:"Ngươi là thúc ruột của ta sao?"
"Ngươi là cháu gái ruột của ta sao?"
"Người đừng quên, người còn có cháu trai ruột đang ở đây đấy." Kim Hạ hắng giọng, tiếp tục nói lý lẽ:"Lục đại nhân vừa ở trên lầu cùng ta bàn chuyện,đặc biệt hi vọng người sẽ ở thêm ít ngày,muốn tỏ lòng hiếu thuận với người, như vậy khi trở về kinh thành, mới có thể hướng cha hắn nói rõ, mới có thể hướng tổ tiên nói rõ. Thúc, ngươi xem hắn là một lòng hiếu thuận, nếu như người không oan ức vậy thì đồng ý giúp hắn đi."
Cái Thúc nghe được lời này nhưng cũng không bận tâm, cười nói:"Nếu như hắn có ý định như vậy,hắn nên mời ta tới kinh thành, đến chỗ cha hắn rồi từ từ báo hiếu sau, vậy thì mới có thể coi là thành ý, có phải hay không."
"Được!" Kim Hạ phóng khoáng nói:"Ta đi bẩm báo với Lục đại nhân mau chóng viết thư cho cha hắn, để cho bọn họ ở kinh thành chuẩn bị,thúc ở đây thêm mấy ngày chờ hồi âm, sau đó liền đón thúc vào kinh thành."
Dương Nhạc ở bên không ngừng ho khan, ra hiệu cho Kim Hạ đừng nói lung tung.
Đang nói chuyện Lục Dịch chậm rãi thong thả bước đến, ôn hòa nói:"Kim Hạ, tiền bối nếu như chủ ý đã định, ngươi cũng không cần tiếp tục khuyên họ nữa. Chuyện của A Nhuệ ta lại nghĩ cách khác chính là tìm đại phu. Chỉ là bây giờ bên ngoài không yên ổn, hai vị tiền bối đây lại đi về phía nam, nhất định phải thận trọng. Cái này ngoại trừ là một ít lộ phí, còn có một phong thư do ta viết, nếu là gặp phải chuyện gây khó dễ, hi vọng thư này có thể giúp tiền bối giải vây." Lục Dịch cầm lấy một hộp gỗ đưa cho Cái Thúc.
"Ngươi viết phong thư gì vậy?" Cái Thúc muốn mở hộp gỗ lại bị Lục Dịch đè tay lại.
"Sau này lúc dùng đến thì hãy mở."Lục Dịch cười nói
Kim Hạ đoán không ra được dụng ý của Lục Dịch, trong lòng nghi hoặc, lại nghe thấy Thẩm phu nhân nói.
"Bọn ta không đi, trước tiên liền lưu lại thay hắn chữa trị vết thương."
"Dì.." Kim Hạ vui vẻ nói:"Người thật sự là chịu lưu lại sao?...Tại sao?"
Cái Thúc cũng không hiểu:"Vì sao lại không đi?"
Thẩm phu nhân bình tĩnh, nhàn nhạt giải thích:"Bọn nhỏ một phen có lòng, món ăn chúng làm lại rất ngon, chính là cũng không ngại ở thêm mấy ngày."
Lục Dịch cũng không nghĩ tới Thẩm phu nhân đột nhiên lại thay đổi chủ ý, cười nói:"Như vậy thì rất tốt, ta bảo chủ quán chuẩn bị cho hai vị tiền bối đây hai gian phòng hảo hạng."
"Không cần." Thẩm phu nhân nhìn về phía Kim Hạ:"Hà tất gì phải tiêu tốn, ta cùng đứa nhỏ này ngủ chung là được."
Kim Hạ lần thứ hai sửng sốt.
Thẩm phu nhân từ tốn nói:"Chân ngươi còn có vết thương, ở cùng một chỗ chăm sóc ngươi cũng dễ dàng một chút,cũng không thể để ngươi như vậy được."
"Vậy ta..." Cái Thúc chuyển hướng Dương Nhạc,thâm tình nói:"Ngươi ngủ không ngáy đấy chứ?"
Thừa dịp Thẩm phu nhân cho A Nhuệ châm cứu, Kim Hạ cà nhắc kéo Lục Dịch sang một bên trầm giọng nói:"Ngài tra ra thân phận của Thẩm phu nhân rồi sao?"
"Chuyện gì?" Lục Dịch cau mày nhìn:"Ngươi sao không đi nghỉ ngơi một chút mà lại đến đây?"
"Ngài đừng giấu ta,nếu không biết được thân phận của Thẩm phu nhân,ngài hà tất gì phải viết phong thư." Kim Hạ nói:"Bọn họ có gặp qua giặc OA, thư của ngài có thể dùng vào việc gì, nhất định là sẽ có lúc Thẩm phu nhân gặp phải quan gia khiến họ phiền phức, lúc đó có thể nhờ phong thư này mà giải nguy."
Lục Dịch thầm than thở, không biết nên oán giận vì nàng quá thông minh, hay là vui mừng vì nàng quá thông minh
"Ta cũng vừa mới nhận được thư từ bồ câu đưa thư." Hắn không thể làm gì khác hơn là thành thật nói:"Thẩm phu nhân,bà ấy là người Phúc Kiến-Tuyền Châu trước kia là người trong Lâm gia,sáu đời làm nghề y, Thẩm phu nhân là con gái của Lâm gia, tiểu thư khuê các, mười mấy năm trước hứa gả cho Thẩm Đoàn, còn chưa kịp xuất giá, Thẩm Đoàn liền xảy ra chuyện."
"Thẩm Đoàn là người phương nào?"
"Ngươi không biết Thẩm Đoàn, thì nên nhớ tới người tên là Thẩm Luyện, Thẩm Đoàn là đệ đệ của hắn."
"Thẩm Luyện!" Kim Hạ sau đó kinh ngạc, đã hiểu rõ một chút:"Thẩm Luyện ngày đó bị Nghiêm Tung làm hại, hai đứa con trai đều chết, nói như thế thì đến đệ đệ của hắn cũng khó tránh khỏi?Chẳng trách Thẩm phu nhân góa chồng trước khi cưới...Không đúng, Thẩm phu nhân nếu như chưa xuất giá, chẳng phải nên ở lại nhà mẹ đẻ mình, lẽ nào nhà của Thẩm phu nhân cũng bị liên lụy sao?"
Lục Dịch thở dài:"Việc này cũng không đến nỗi liên lụy đến vậy, chỉ là trong nhà tỷ tỷ của bà ấy, chồng của tỷ tỷ là Hạ Trường Thanh."
"Hạ Trường Thanh?" Kim Hạ cảm thấy cái tên này tựa như có chút quen thuộc.
"Hạ Trường Thanh là con trưởng của Hạ Ngôn."
Thì ra là con trưởng luôn phụ cận bên Hạ Ngôn, Kim Hạ lần này đã hoàn toàn minh bạch.
"Tổ chim đã bị phá thì trứng cũng không được an toàn, Hạ Ngôn chết rồi, Lâm gia cũng bị cướp nhà, lúc đó Lâm gia sống nhờ bên ngoại nhà chồng, mới tránh được kiếp nạn này." Lục Dịch nhìn về phía Kim Hạ:"Vì vậy Thẩm phu nhân chịu giúp ngươi, ta cũng đã vô cùng cảm kích, không muốn làm khó dễ cho bà ấy sau này nữa."
"Thật không nghĩ tới thân thế của Thẩm phu nhân lận đận như vậy." Kim Hạ khẽ thở dài:"Có điều vì sao Thẩm phu nhân lại đồng ý ở lại?"
Lục Dịch lắc đầu nói:"Ta cũng không hiểu,chẳng lẽ những lời nói ngon ngọt của ngươi có tác dụng?"
"Lời nói ngon ngọt sao...." Kim Hạ nhe răng
Sầm Phúc vội vã từ bên ngoài chạy về,hướng Lục Dịch bẩm:"Đại công tử,quan phủ đã phái binh tới,người trong thôn xóm đã đào tẩu toàn bộ,đuổi theo ra mấy dặm cũng chỉ bắt được phụ nữ già trẻ cùng hài tử."
Lục Dịch gật đầu.
"Hồ đô đốc cũng tự mình đi,còn tìm thấy Hạ Chính đã bị giết trong gian phòng,hung khí là một cái lưỡi liềm." Sầm Phúc thở dài:"....Thật đúng là bị bọn chúng xử giảo,róc xương lóc thịt,nghĩ đến Hạ Chính là chịu không ít tội.Nghe nói trên đường trở về,Hồ đô đốc từ trên lưng ngựa mà ngã xuống,cuối cùng bị đưa trở về phủ."
"Hắn bây giờ ra sao?"
"Nghe bảo là đau khổ tột cùng,người thì đã tỉnh,không có gì đáng ngại."
Kim Hạ không rõ:"Chắc chắn biết là có ngày này,hắn hà tất gì phải đem Hạ Chính ra giao nộp.Thời điểm chém Uông Trực,hắn chắc chắn biết được Hạ Chính đã bị giết."
Lục Dịch nhớ lại biểu hiện của Hồ Tông Hiến ngày hôm qua.Khó trách hắn từ đầu đến cuối có dáng dấp mang tâm sự nặng nề,cùng Lục Dịch mở tiệc ăn uống linh đình,lúc đó tâm trạng của hắn cũng thấp thỏm lo sợ,chính là đợi tin của Hạ Chính được truyền đến."
"Hạ Chính rời khỏi là khi nào,người có thể điều tra rõ không?" Lục Dịch hỏi Sầm Phúc
Sầm Phúc gật đầu nói:"Chính xác là rời khỏi vào mùa thu năm trước,Hạ Chính tới Chu Sơn,lúc đó cong trai nuôi của Uông TRực cũng tới đây.Sau đó Hạ Chính cũng không trở lại nữa."
"Trung Thu năm ngoái." Kim Hạ nhắc nhở Lục Dịch nói:"Đêm qua hai vị cô nương kia có nói,Trung Thu năm ngoái Hồ Tông Hiến tâm tình rất tốt,đã từng nói với các nàng là muốn du ngoạn trên núi Phổ Đà,chẳng lẽ cùng việc này có quan hệ?"
Lục Dịch im lặng không nói,mắt đảo qua nhìn nóc nhà,nhìn thấy bóng đen hiện lên rồi biến mất,cười nhàn nhạt
"Sắc trời cũng không còn sớm,đều đi nghỉ chút đi." Hắn nói
Sầm Phúc cung kính lui ra
Kim Hạ cũng quay người trở về phòng,mới đi được vài bước,suýt ngã thì đã bị Lục Dịch ôm lấy
"Ta không trở về phòng,ta muốn đi xem A Nhuệ!" Kim Hạ nói
"Hắn đang toàn thân châm cứu,quần áo đều cởi..."
Kim Hạ không rõ:"Không sao,ta không ngại."
"Ta để ý!"
Đường đường là một đại nam nhân,lại còn là Cẩm Y Vệ Tứ Phẩm Thiêm Sự,sao lại cổ hủ như vậy,nàng dùng miệng lưỡi giải thích với hắn rằng nhìn thấy nam nhân không mặc quần áo sẽ không bị đau mắt hột,nàng làm Bộ Khoái đến nay,người sống người chết đều xem qua,căn bản là không có chuyện gì.Kết cuộc Lục Dịch nhíu mày không thua không kém,chỉ hỏi nàng một câu:"Nếu là có nữ nhân không mặc quần áo đứng trước mặt ta,ta vẫn cứ xem hay sao?"
"Đương nhiên không thể nhìn!Mắt sẽ bị kim châm!" Kim Hạ dùng lời lẽ chính nghĩa
"Người biết được là tốt rồi!"
Lục Dịch thản nhiên rời đi.