Cẩm Y Chi Hạ

Chương 137: Chương 137: Ngoại truyện 2: Sơ tâm - Lần đầu gặp mặt




****Chương này được dịch theo hướng suy nghĩ của Lục Dịch nha. Lục đại nhân lúc đầu cũng không lạnh lùng lắm đâu, luôn nghĩ ngợi đến Kim Hạ. Chương này muốn hiểu rõ mời bạn đọc lại chương 1 đến chương 12,13****

Tại Lục Phiến Môn có một vị nữ bộ khoái, Lục Dịch kỳ thực đã sớm nghe nói, nhưng lại chưa từng để ý qua, mãi cho đến tận ngày ấy.

Binh bộ tư vụ nghe đâu là tại châu phòng mất tấm bản đồ nhưng lại không dám nói cho ai biết, che giấu vài ngày, đến khi che giấu không được nữa, thì mới vội vàng bẩm báo. Lúc này trong sở vụ tại sảnh lớn, kẻ tình nghi nhiều nhất chính là Tào Cách thì lại mất tích mấy ngày nay, muốn tìm hắn không dễ. Vừa lúc Tào Cách lại có dính líu đến một vụ án sát thê (giết vợ), nghĩ lại bên Lục Phiến Môn kia chưa bắt được người, nhưng chắc hẳn cũng có chút manh mối. Việc này thật sự rất cấp bách, Lục Dịch liền hướng đi một chuyến đến Lục Phiến Môn.

Sắp tới Lục Phiến Môn, hắn liền nhìn thấy hai tên bộ khoái đang áp giải một nam một nữ tiến vào trong cổng, lúc trước hắn đã thấy qua bức họa vẽ chân dung Tào Cách, liếc mắt một cái liền nhận ra nam nhân kia giống y hệt bức họa đó. Tức thì vươn mình xuống ngựa, mệnh cho Sầm Thọ giữ cương ngựa ở gian ngoài chờ, hắn cùng Sầm Phúc tiến vào bên trong, mang chế bài ra, nói rõ ý định, sai dịch dẫn bọn họ vào trong chờ đợi.

Còn chưa vào trong đại đường, hắn loáng thoáng nghe thấy đằng sau vách tường truyền đến một giọng nói...

“...Ta cùng Đại Dương nhọc nhằn khổ sở ăn ngủ ngoài đường truy đuổi tung tích mấy ngày nay, vất vả mới bắt được chúng, còn chưa giao cho Hình bộ. Ngài liền bảo, họ muốn mang người đi liền phải mang đi, không tốt lắm đâu?” Một giọng nữ tử lanh lảnh, nghĩ lại chắc hẳn là vị nữ bộ khoái vừa nãy áp giải tên Tào Cách vào trước cổng.

Ngay sau đó là một giọng nam quát mắng nàng: “Ta nói cho ngươi biết, đây là vì Cẩm Y Vệ muốn bắt người này, còn ý định kéo dài thời gian nữa thì coi như là đồng mưu, ngươi chịu trách nhiệm nổi sao?”

“Ngài nói như thế cũng không đúng, chúng ta là quan dưới trướng cực khổ làm việc, lao tâm lao lực, rất vất vả mới bắt được người trở về chịu tội, sao người lại bảo là chúng ta có thể là đồng mưu được?” Có thể nghe thấy giọng nàng là ngữ khí bên trong có điểm bực tức.

Lục Dịch nhăn mày, Lục Phiến Môn bên trong quy củ hắn là hiểu biết và tiếp xúc với nhiều người rồi, thường ngày cùng bọn Cẩm y vệ động chạm sứt mẻ cũng nhiều, không nghĩ đến lại có một nữ tử tiểu bộ khoái lại ương ngạnh như vậy.

Tên sai dịch dẫn đường cũng nghe thấy cuộc đối thoại bên trong, trên mặt có chút ngượng ngùng, vừa lúc gặp được một vị lão bộ khoái què chân. Sai dịch tiến đến hắn, thấp giọng nói: “Lão Dương, ngài đi vào trong, nói với bọn họ mau đem người giao ra đây, Kinh lịch đại nhân tự mình đến chỗ này chờ đã lâu.”

Lão bộ khoái gật đầu hai cái, liền liếc mắt cũng không có, khập khiễng đi vào bên trong.

Sai dịch chuyển hướng Lục Dịch, cười nói: “Lục đại nhân, ngài đến đây ngồi nghỉ một lát, uống chén trà được không?”

Tất nhiên là không muốn nghe thấy bên trong ồn ào nữa, Lục Dịch hơi gật đầu mà vẫn còn chau mày. Quả nhiên tên lão bộ khoái què chân này sau khi vào trong không lâu, Tào Cách cùng hắn và một vị bộ khoái áp giải ra ngoài, giao người cho Lục Dịch. Chưa dừng lại ở đó, hắn còn trực tiếp mang người về chiếu ngục.

Đối với chuyện tra tấn, Lục Dịch từ trước đến nay cũng không hứng thú, cũng không phải là do tâm địa hắn mềm yếu, mà là thân thể hắn không chịu được tiếng rên rỉ thảm thiết luôn làm hắn đau đầu. Cho nên trừ phi có chuyện gì quan trọng, hắn rất ít khi lưu lại Bắc Trấn phủ tư, phần lớn thì đều lưu tại Nam Trấn phủ tư.

Tào Cách hoảng loạn mà ngồi ở trong gian ngục, quanh mình loang lổ những vết máu khô làm hắn càng kinh hãi khiếp vía.

“Ta, ta, ta không phạm tội, tại sao lại muốn đưa ta đến đây?”

Lục Dịch ngồi dựa lưng trên ghế, giương mắt nhìn hắn: “Ngươi cảm thấy ngươi vì sao lại ở chỗ này?”

“Ta không biết.” Tào Cách đáp lại rất nhanh.

Lục Dịch ngược lại cũng không vội: “Ngươi có thể thử đoán một chút xem. Như vậy đi, ngươi có thể hỏi ta mười câu, lần này thử đoán xem ngươi vì sao lại ở đây.”

Tào Cách cẩn trọng mà nhìn hắn: “Ta hỏi sao?”

Lục Dịch gật đầu

Từ phòng giam sát vách truyền đến một âm thanh rên tỉ thảm thiết, làm kinh động đến Tào Cách sợn cả tóc gáy.

“..Có phải là chuyện của ta có liên quan đến Binh bộ sở vụ?” Hắn chần chừ hỏi

“Đúng! Đây là câu hỏi thứ nhất!”

“Trong sở vụ đã mất thứ gì phải không?”

“Đúng! Đây là câu hỏi thứ hai!”

Tào Cách do dự thật lâu mới hỏi tiếp: “Đã mất thứ gì?”

“Một tấm bản đồ của châu phòng, đây là câu hỏi thứ ba.” Lục Dịch mới vừa bắt đầu nhưng vẫn còn nhẫn nại. Tào Cách mới chỉ hỏi tới ba câu, hắn đã có thể xác định, việc mất cắp này là cùng hắn có liên quan, đã bắt đúng người. Nếu là người vô tội, vốn sẽ không biết nên hỏi cái gì, mà Tào Cách hiển nhiên đối với việc này biết rõ trong lòng.

“Các ngươi hoài nghi việc này cùng ta có liên quan?”

“Đúng, đây là câu hỏi thứ tư.” Lục Dịch khẽ mỉm cười, “Mới chỉ có bốn câu hỏi ngươi đã biết chính mình tại sao lại ở đây, bây giờ thì đến ta hỏi ngươi, đồ đạc bị mất cắp trước mắt là đang ở nơi nào?”

Tào Cách hoảng hốt nói: “....Ta, ta không biết, việc này với ta không có liên quan, các ngươi tìm nhầm người rồi.”

Lại một tiếng gào rống lên thảm thiết đến cực điểm, xuyên qua tường, đâm thẳng vào màng tai, Lục Dịch nhíu nhíu mày, nhìn về phía hắn, nhún vai nói: “Hình cụ đều có sẵn, ta thật ra lại không muốn phí công, ngươi cũng đừng ép ta.”

Tào Cách trên mặt còn do dự, trong miệng đứt quãng nói: “Ta không biết...thật sự không biết..thật sự...”

Lục Dịch hướng mắt nhìn Sầm Phúc, Sầm Phúc hiểu ý, tiến lên trực tiếp, tiến lên trực tiếp ấn đầu hắn vào những vết máu loang lổ dưới đất, Lục Dịch chính mình đứng dậy ra khỏi hình ngục.

Một lát sau, Sầm Phúc liền ra ngoài tiến tới bẩm: “Hắn nhận tội rồi, nói là đã bán đi, nhưng hắn cũng không biết người kia thân phận như thế nào, đêm đó trao đổi, người kia ra vẻ là một vị đạo sĩ đi xem bói đã dụ dỗ hắn không ngừng.”

“Ở chỗ nào?”

“Hắn nói hắn không biết, ty chức thấy dáng vẻ hắn không giống như là cố ý nói dối.” Sầm Phúc bẩm báo: “Bất qua, ty chức gọi người đến tiếp tục tra thẩm.”

“Bán đi sao?” Lục Dịch cân nhắc một lát phân phó nói: “Như vậy thì, ngươi phái người giả trang thành người ngoại tộc, truyền ra tin tức, nói là muốn bán với giá cao, đem người dẫn đến đó.”

“Ty chức đã rõ.” Sầm Phúc bước nhanh rời khỏi

Bên trong hình thất truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, thanh âm này chính là xuất phát từ Tào Cách. Lục Dịch nhăn mày, liền ra khỏi chiếu ngục.

Gần đến chiều tà, Sầm Thọ vội vàng tới báo, nói rằng đã có người tới truyền lời, người kia nói là muốn thu bạc trước thì mới đưa đồ, hắn ra giá năm trăm lượng bạc. Yêu cầu đem bạc vào giờ Tuất chạy tới miếu thổ địa, rồi đứng chờ ở đầu cầu sông Kim Thủy, tự nhiên có người sẽ đem đồ giao đến tay.

“Năm trăm lượng bạc, hắn đúng là đưa giá quá thành thực đây.” Lục Dịch hừ lạnh một tiếng.

Hắn liền sai người giả trang mai phục ở đầu cầu gần miếu thổ địa, chặt chẽ bám theo. Quả nhiên đến đêm chính là lúc náo nhiệt nhất nơi đây, có một người đội khăn, thân mặc áo đạo sĩ, trong tay còn cầm cây trượng vàng có chuông đồng ra vẻ là thầy tướng từ từ đi đến gần miếu thổ địa.

Không ngờ cái miếu thổ địa này quá nhỏ, thân người không thể chui vừa, tên thầy tướng thừa dịp không ai để ý, lấy tay mò vào trong. Vốn là mấy tên Cẩm Y Vệ mai phục gần đó nhận ra là chính hắn, xông ra bắt hắn. Không ngờ tên thầy tướng nhìn nho nhã yếu đuối như vậy, mà công phu lại không tồi, liền tức thì đánh ngã hai người, vội đoạt đường mà chạy.

Chợ đêm tại kinh thành một phen nhốn nháo, đoàn người trong chợ thì đông đúc san sát nhau, tên thầy tướng đã hoàn toàn lẫn vào trong đám đông. Chờ sau khi Lục Dịch đang ở tửu lâu nghe bẩm báo lại, thì tiếp tục bám đuôi hắn nhưng bây giờ thì bóng dáng hắn cũng không thấy., chỉ còn cách chia nhau ra truy tìm cho bằng được hắn.

Ngay lúc này Lục Dịch một mình đã phi thân đến gần đầu cầu sông Kim Thủy, chợt nghe ra tiếng chuông kêu leng keng ẩn trong âm thanh ồn ào ngoài kia, theo hướng âm thanh tiếng chuông, quả nhiên nhìn thấy một tên đầu đội khăn đang lén lút trong đám người. Hắn lặng yên mà từ từ tới gần, thấy rõ tên này mặc áo đạo sĩ trên vai hắn có dấu vết áo bị xé rách, trên cổ còn có vết cào rướm máu, hiển nhiên là do động thủ cùng người khác.

Tên này quả nhiên làn nhạy bén, Lục Dịch còn chưa động vào hắn chỉ là tới gần, nhưng theo bản năng hắn cảm nhận được nguy hiểm, liền chạy nhanh về phía trước.

Thấy Lục Dịch đuổi theo, tên kia thấy tình thế không ổn, liền dùng thủ đoạn, lấy con dao găm trong ống tay áo hướng Lục Dịch mà đâm tới

Xác định được người này rồi mà không cần nghi ngờ gì nữa, Lục Dịch cũng không muốn cùng hắn dây dưa, một chân liền đá bay hắn. Ngay lúc đó lại nghe thấy tiếng lách cách lang cang liên tiếp gần giống với tiếng đổ vỡ chén đĩa...

Hình như là đá bay hắn đâm phải một tiểu sạp hàng nào đó, Lục Dịch tiến về phía trước, chính là nhìn thấy tên thầy tướng giơ dao găm hướng về một vị cô nương, may mà nàng bỏ chạy rất nhanh, chỉ bị rách một bên ống tay áo.

E rằng tên thầy tướng này đang bị nội thương, Lục Dịch lập tức phi thân đá vào ngực hắn làm cho miệng hắn phun ra máu tươi, hai tay chống đỡ thân thể...

“Nói! Ngươi đem mật báo giấu ở đâu?” Một chân dẫm lên bàn tay hắn đang cầm dao găm, thoáng dùng sức, tên này không thể chịu đựng được liền buông dao xuống.

Hắn lại cãi bướng: “....Không biết”

Lục Dịch lại dùng lực khiến xương cổ tay của hắn không thể cử động được nữa.

“Ta...thực sự.... không biết!” Giọng nói của tên thầy tướng nghe thê lương đến cực điểm.

Thật sự là giống như “người chết vì tiền chim chết vì mồi”, ánh mắt Lục Dịch làm người khác sơ hãi vô cùng, năm trăm lượng bạc liền chịu bán tình báo, lúc này nếu như phế đi tay cũng không chịu nói, đang định lại cho hắn chút mặt mũi khai ra, bên cạnh chợt có người ngắt lời.

“Không biết vị thầy tướng này đã phạm phải chuyện gì? Nếu là muốn tra hỏi thì cũng nên.....”

“Quan gia xử án, người không liên quan thì tránh ra!” Lúc xử án ghét nhất là có người nhiều chuyện, Lục Dịch để lộ chế bài Cẩm Y Vệ ở eo thắt lưng, ra hiệu cho người bên ngoài lui ra.

Nhìn thấy chế bài của Cẩm Y Vệ, quả nhiên dân chúng vây xem đều tản ra, tên thầy tướng này đang nằm trên đất nhìn thấy chế bài, sắc mặt liền khó coi.

Sầm Thọ dẫn vài tên thủ hạ tiến đến bắt lấy hắn, hướng Lục Dịch bẩm báo nói: “Đại công tử, Tào Cách đã chết.”

Tưởng là mấy tên thủ hạ tra tấn không đến nỗi, ai ngờ, Lục Dịch thầm than thở, vô tình lúc này lại nghe thấy giọng của một cô nương, nghe ra được trong đó có hàm ý uất ức.

“Vị quan gia này, các ngài tra án cũng không nên đạp đổ cái sạp này của ta chứ.”

Lục Dịch vừa nãy đã nhìn thấy sạp đậu phụ văng tứ tung nào là đậu phụ, nào là các loại tương đầy trên đất, hắn cũng không muốn dây dưa phiền phức mà nhíu mày, trước tiên mệnh cho Sầm Thọ đem tên thầy tướng áp giải vào trong ngục.

Biết được bên trong chiếu ngục kinh khủng như thế nào, lại vừa nghe nói Tào Cách đã chết, tên thầy tướng tất nhiên không mong bị giày vò cho đến chết, bỗng nhiên vùng vẫy đứng dậy, không phải vì muốn đào tẩu, mà là nhào thân mình cướp lấy đao của mấy tên Cẩm Y Vệ, bất quá trong nháy mắt, hắn miệng phun máu tươi, liền lăn ra chết.

Sầm Thọ liền la lên một tiếng, đưa tay dò hơi thở của hắn, hướng Lục Dịch lắc đầu.

“Lục soát người hắn!” Lục Dịch ra lệnh

Sầm Thọ liền giơ tay, vài tên Cẩm Y Vệ tiến lên cẩn thận mà lục soát thân người tên này, từ đầu tóc cho đến chân, không buông tha chỗ nào.

Lục Dịch chăm chú nhìn động tác của bọn họ, phía sau liền truyền tới một giọng nói nhỏ

“Đúng là soát kĩ thật!” Giọng nam này nói

“Vậy thì có gì hay, quen tay khéo việc mà thôi, cùng lắm thì cũng giống như bọn người trong nha môn chúng ta hay khám nghiệm tử thi mà thôi, một đám thô lỗ.”

Vẫn là giọng cô nương khi nãy, ngữ khí lại mang một chút gì đó khinh miệt, “Nha môn chúng ta” bốn chữ này làm Lục Dịch để ý. Hắn đột nhiên ý thức được giọng nói này có chút quen tai. Hơi nghiêng đầu.

“Lục đại nhân, không có ạ!”

Sau khi lục soát người xong, vẫn không thấy manh mối gì trên người gã thầy tướng này.

Lục Dịch khẽ nhíu mày, trước mắt Tào Cách cũng tên này đều đã chết, lại không tìm ra manh mối gì, thực sự phiền toái, sau lưng lại truyền đến giọng nói nhỏ.

“Ngươi đoán xem bọn họ đang tìm cái gì?” Cuộc nói chuyện này hẳn là của tên nam nhân cao lớn cùng vị cô nương lúc nãy.

“Còn cần phải hỏi sao, hẳn là có liên quan đến vụ án lớn của quốc gia đại sự rồi.”

Giọng nói tuy nhỏ, nhưng nghe ra được hai chữ “đại án” mà cô nương này nói ra có hàm ý trong đó, hiển nhiên là có ý châm chọc. Lúc này Lục Dịch lại nhớ ra được, chủ nhân của giọng nói này chính là giọng nói của vị nữ bộ khoái áp giải Tào Cách vào Lục Phiến Môn hôm nay nhưng lại không chịu giao người, khó trách cô nương này có gì đó bất mãn với Cẩm Y Vệ, chỉ là không hiểu nàng cùng cái sạp đậu phụ này là có quan hệ gì?

Lục Dịch nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái, cho đến lúc này hắn mới thấy nàng quả thật là có chút xinh đẹp, hai mắt cực kỳ linh động cùng với hình ảnh nữ bộ khoái mà hắn dự đoán lại hoàn toàn khác nhau.

Nàng lập tức nhìn hắn, thành khẩn nói: “Quan gia à, thực ra thì đống đậu phụ này của ta chẳng quý báu gì, ngài đưa cho ta hai lượng bạc là đủ rồi.”

Sầm Thọ tiến lên: “Hai người đều đã chết, lại không tìm thấy đồ, bên phía đô đốc...”

Lục Dịch đang định mở miệng, liền nghe thấy nàng bên cạnh ho khan vài tiếng.

“Khụ khụ, các vị quan gia, các người ít ra cũng phải bồi thường cho ta một ít bạc chứ!”

Chuyện này, không chỉ riêng Lục Dịch, mấy tên Cẩm Y Vệ kia cũng nghe thấy, liền tiến tới nhìn xem thử người nào lại dám ồn ào ngay lúc này.

Lục Dịch mặt lạnh mà nhìn, thấy nàng không chỉ không tỏ ra sợ hãi gì, còn đi về phía trước, ý bảo bọn họ nhìn đậu phụ đổ đầy ra đất.

“Hai lượng bạc là đủ rồi!” Nàng tủm tỉm cười nói

Nhìn thấy nàng cười như vậy, Lục Dịch đã hiểu được nàng sẽ đòi cho bằng được, mặc dù hai lượng bạc cũng không tính là nhiều, nhưng không hiểu tại sao bộ khoái của Lục Phiến Môn lại bày trò giả nghèo này để làm gì.

“Ngươi muốn chết à! Còn không mau cút đi!” Sầm Thọ nhìn nàng liền mắng. Hắn tới lúc sau, liền cũng không biết sạp đậu phụ này tại sao lại bị đổ ra đường.

Nàng không nhún nhường cũng không buông tha liền nói: “Bồi thường bạc cho ta thì ta sẽ đi, còn không, ta không có cách nào ăn nói với mẹ ta cả.”

“Ngươi...” Vốn vì công sự trước mắt mà phiền não, bây giờ lại gặp phải chuyện này mà dây dưa mãi, Sầm Thọ ra vẻ muốn đánh nhau, nghĩ rằng sẽ hù dọa được nàng.

Lục Dịch xua tay ngăn lại, không kiên nhẫn mà lạnh lùng nói: “Cho nàng bạc rồi bảo họ đi đi.”

Sầm Thọ cũng không còn cách nào, chỉ đành phải lấy ra hai lượng bạc đưa cho nàng.

Nàng vui vẻ mà nhận lấy bạc, cũng không nhiều lời, liền rời đi. Thấy nàng vui vẻ nhanh chóng như vậy, bộ dạng này bọ Lục Dịch thu vào ánh mắt, không khỏi trong lòng đối với Lục Phiến Môn có chút khinh thường.

Sau khi đi được vài bước, nàng bỗng nhiên dừng bước quay đầu nhìn hắn, cười nói: “Ta không biết chư vị quan gia đang tìm cái gì, nhưng trên ống tay áo của tên này có dính rêu xanh, giày thì ướt một nửa, ta đoán rằng hắn mới đây đã đến những nơi rất gần nước sông như ở đầu cầu chẳng hạn...”

Lục Dịch chằm chằm liếc nhìn nàng, rồi nói quỳ gối xuống xem xét, quả nhiên hai ống tay áo của hắn đều vướng rêu.

“Nơi đó có chút cao, cho nên hắn phải nhón chân, tay trái chạm tường, tay phải với tới.” Nàng tiếp tục nói: “Nếu ta đoán không sai, ở móng tay trái của hắn sẽ vướng một ít rêu.”

Lại cầm lấy tay trái của thi thể lên mà xem xét, quả nhiên phát hiện trong kẽ ngón giữa có vài nốt xanh xanh, như là có suy tư gì.

Không thể tưởng được nàng quan sát lại nhạy bén như vậy, Lục Dịch đứng lên, phân phó nói: “Các ngươi lập tức đi lục soát ngay trên cầu, khắp nơi quanh cây cầu một chỗ cũng không bỏ qua.”

Sầm Thọ không hiểu: “Đại công tử, cô nương kia chỉ là người bán đậu phụ, lời nàng nói sao lại tin được.”

“Nàng là bộ khoái của Lục Phiến Môn.” Lục Dịch thúc giục nói: “Các ngươi mau đi đi.”

Mặc dù không hiểu làm sao mà một cô nương bán đậu phụ sao lại trở thành bộ khoái Lục Phiến Môn được, lại còn lấy hai lượng bạc của mình nữa, nhưng lời của đại công tử nói ra không dám không nghe, Sầm Thọ liền dẫn thủ hạ của mình đi điều tra.

Nửa canh giờ sau, tấm bản đồ bố trí canh phòng Kế châu bọc trong vải dầu đã được tìm thấy trong một chỗ lõm tại trụ cầu, cuối cùng thì hắn cũng kinh ngạc vô cùng.

******

Lần gặp lại nàng chính là mấy ngày sau đang đi trên con thuyền đến Giang Nam.

Hành trình lần này đi đến Giang Nam, Lục Dịch biết trước đi theo lần này còn có Bộ đầu Lục Phiến Môn - Dương Trình Vạn, mà còn biết được nữ bộ khoái kia tên gọi là Viên Kim Hạ. Cùng là đệ tử của Dương Trình Vạn, đêm đó nam nhân cao to đứng bên cạnh nàng chính là con trai của Dương Trình Vạn - Dương Nhạc, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, sau đó cùng trở thành bộ khoái.

Ngày ấy hắn đến thuyền trạm khá sớm, đợi hơn nửa canh giờ, Đại Lý Tự Tả tự Thừa tướng Lưu Tương Tả cùng đám người Dương Trình Vạn mới lên thuyền.

Vốn nghĩ đến gian phòng gặp mặt Lưu Tương Tả để thi lễ, hắn vừa ra khỏi khoang thuyền, liền nhìn thấy Kim Hạ cùng Dương Nhạc đang ngồi ở mép thuyền nói chuyện phiếm về những đàn vịt bơi trên sông..

Bước chân hắn ngưng lại, hắn nhìn thấy Dương Nhạc nhét vào tay nàng cái túi bánh rán dầu, còn nghe nói nàng đã dự chi hai tháng lương, lại còn chuyện thiếu tiền mà không ăn cơm,...

Nàng rốt cuộc là thiếu bao nhiêu tiền chứ?

Lúc đó người chèo thuyền bất giác kinh ngạc nhìn thấy Lục Dịch, khó hiểu hắn vì sao lại đứng đó cũng không tiến không lùi. Lục Dịch do dự một lát, xoay người trở về khoang thuyền, bưng bát trà, từ tốn đi dạo quanh boong thuyền, ra vẻ uống trà xem cảnh.

Về phía hai người không hay biết gì này, họ vẫn còn nói chuyện tán gẫu, chính là đang nói đến chuyện trong nhà nàng hối thúc nàng gả đi cho người nào đó, còn nữa chuyện hàng năm đệ đệ của nàng còn có thể tiết kiệm được biết bao chi phí tiền của. Lục Dịch đứng đó hứng thú mà nghe, ngại người chèo thuyền để ý, lại không thể cười được, hắn chỉ có thể cúi đầu nhấp trà che đi ý cười.

Cho đến lúc nàng vô ý xoay người lại, lúc này họ mới hậu tri hậu giác phát hiện trên boong thuyền còn có hắn nữa.

Rõ ràng khóe mắt đã liếc thấy, nhưng hắn vẫn ra vẻ là chưa nhìn thấy, thong thả ung dung mà thổi thổi nước trà, hai mắt chỉ nhìn cảnh sông nước xung quanh, chờ đợi bọn họ tới thi lễ.

Tiến lên trước quả nhiên không phải là nàng, mà là Dương Nhạc.

“Lục Phiến Môn Dương Nhạc, tham kiến Lục đại nhân.”

Sau đó mới tới nàng, tiến lên thi lễ, trong giọng nói lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Lục Phiến Môn Viên Kim Hạ, tham kiến Lục đại nhân.”

Hắn ngước cao mí mắt, khói trà lượn lờ trước mắt, mờ mịt một màng sương mà nhìn nàng. So với đêm đó, nàng hiện tại theo quy củ mà mặc y phục bộ khoái, trên đầu còn đội mũ quả dưa, nhìn qua rất giống với bộ dáng thiếu niên thanh tú.

“Ừ!” Hắn nhàn nhạt hỏi: “Dương Trình Vạn, Dương bổ đầu đang ở đâu?”

“Cha ta đi đứng bất tiện, đang nghỉ ngơi trong khoang phòng.” Dương Nhạc tiến lên đáp

Lục Dịch vung tay hướng về phía khoang thuyền, có ý bảo Dương Nhạc dẫn đường, cầm bát trà cố ý hướng qua một bên, để nàng tiếp nhận. Biết rõ nàng không vừa mắt Cẩm Y Vệ, hắn cố tình muốn làm nàng bực mình, đối với nàng mà nói, cũng không tính là chuyện xấu gì.

Sau đó hắn cùng Dương Trình Vạn nói chuyện với nhau nhưng cũng không thuận lợi lắm, Dương bổ đầu tuy trước sau vẫn luôn khách khí, không mất cung kính, không nói đến lời nói của hắn mà là cử chỉ, đều lộ ra vẻ xa cách, hẳn là trong lòng có khúc mắc gì.

Đến giữa đêm, quà sinh thần mà Vương Phương Hưng đang áp giải trên thuyền bị mất. Lục Dịch vốn là muốn xem thử Dương Trình Vạn tột cùng là có năng lực như thế nào, lại nghe hắn nói mắt có tật nên đành thoái thác trốn tránh, chỉ đành khiến cho Kim Hạ cùng Dương Nhạc lên thuyền điều tra.

So với đêm hôm trước mới nói vài câu, lần này hắn xem như đã biết rõ kinh nghiệm thực sự cùng năng lực điều tra của Kim Hạ. Từ trên thuyền tra ra mùi hương còn lưu lại, còn nhìn ra được sáp đèn cầy ở trên thuyền, xung quanh còn có những dấu vết, nàng dù chưa từng nhận thấy mà lại có thể nói ra được kích thước lớn nhỏ của cái rương quà. Chỉ là tới khi nàng biết được kẻ trộm rốt cuộc là ai, thì bị Dương Nhạc cắt ngang câu chuyện, liền hàm hồ nói tránh đi sự tình nhằm lừa gạt bọn họ.

Lục Dịch phỏng đoán chắc hẳn hai người bọn họ trong lòng có giấu diếm, nhưng nếu trực tiếp dồn ép, chắc chắn hai người họ cũng sẽ bẩm báo không đúng sự thật. Sau khi trở lại thuyền mình, hắn nhìn thấy hai người bọn họ tiến vào trong khoang thuyền của Dương Trình Vạn, liền trầm ngâm một lát, sau đó trước tiên ẩn mình trong chỗ tối.

Không bao lâu sau, hắn liền thấy Viên Kim Hạ cùng Dương Nhạc trở ra ngoài.

Tưởng rằng bọn họ sẽ trở về khoang thuyền, Dương Nhạc lại bị Viên Kim Hạ túm lấy: “Lại có chuyện gì nữa?”

“Suỵt...Ta định lặn xuống xem thử!”

Lục Dịch nghe vậy, hơi hơi nhướng mày: Lặn xuống nước? Hay là quà sinh thần đang ở dưới nước.

Dương Nhạc liên tục lắc đầu: “Cha đã nói, không cho chúng ta nhúng tay vào.”

Dương Trình Vạn không muốn cho bọn họ nhúng tay? Tại sao? Là cảm thấy thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, vẫn là không ưa Cừu Loan, vốn là không muốn giúp hắn tìm lại quà sinh thần. Hay là, Dương Trình Vạn ở trước mặt hắn, không mong mỏi biểu lộ tài năng mà là muốn đề phòng hắn? Lục Dịch không khỏi nhíu mày lại.

Nãy giờ, Dương Nhạc cùng Kim Hạ lẩm bẩm nói gì đó với nhau nửa ngày, hình như không chấp thuận điều gì, liền thấy nàng chắp bước rời đi.

Lục Dịch nhìn thấy Dương Nhạc không chần chừ mà vội đuổi theo Kim Hạ.

“Ta bơi không được tốt, ngươi cũng biết rồi đấy!”

“Yên tâm, không cần ngươi xuống nước, ngươi ở trên thuyền tiếp ứng cho ta là được.” Kim Hạ cười mỉm mà căn dặn hắn, “Quan trọng chính là, đừng làm cho người khác phát giác.”

“... Rõ ràng là quan mà vẫn cứ thích làm trộm, tội gì phải thế.” Dương Nhạc lẩm bẩm

Nàng bơi xuống nước, chẳng lẽ là muốn chiếm đoạt rương quà sinh thần này? Lục Dịch trầm ngâm nhìn bọn họ trên boong thuyền, lúc này mới yên lặng không một tiếng động trở về khoang thuyền mình, thay y phục xanh. Hắn vốn là có thể chờ ở trên thuyền, nhưng đối với vị trí ẩn giấu của quà sinh thần bị mất cắp này, nói thẳng ra thì chính hắn cũng tò mò.

Nếu giấu ở dưới sông, rốt cuộc là có thể giấu ở chỗ nào?

Hắn nhanh chóng lẻn lặn xuống nước, hướng đến thuyền trạm của Vương Phương Hưng, chính là nhìn thấy Kim Hạ ở đáy thuyền mò được thứ gì đó. Nhìn thấy hắn xuất hiện, dáng vẻ của nàng quả thực là có chút buồn cười, đầu tiên là sửng sốt, sau đó ngượng ngập nói ra một tràng lời nịnh hót, cuối cùng dùng ngón tay chỉ lên trên mặt nước, ra hiệu muốn lên mặt nước lấy hơi.

Lục Dịch không ngu ngốc, thừa biết nàng định trốn đi, liền kéo cánh tay trái nàng dùng sức kéo xuống, nhìn thấy một màn bộ dạng giãy giụa của nàng. Kỳ thật diễn trò một chút cũng không ra gì, hắn ở trong chiếu ngục lâu ngày, bộ dạng người nín thở là như thế nào hắn đã rõ ràng, bộ dáng này của nàng mà nói chính là có tật giật mình.

Cuối cùng chờ nàng thành thật bơi xuống dưới, chấp nhận mà không hề đào tẩu, Lục Dịch lúc này mới buông nàng ra, bơi tới chỗ khối boong thuyền nàng mới vừa mới lăn lộn, thấy vậy liền mới dùng quyền đá vỡ khói boong thuyền, thấy bên trong tám cái rương bằng gỗ ở trong đó.

Quả nhiên là giấu ở chỗ này! Thuyền trạm này lớn cực kỳ, ở dưới đáy thuyền lại có chỗ khoang kín này, nàng như thế nào là có thể tìm được này khối boong thuyền? Lục Dịch quay đầu nhìn nàng, nàng chỉ nhìn chằm chằm cái rương, tựa hồn nhiên bất giác.

Lần này Lục Dịch ra ngoài, không mang theo thủ hạ, đến Sầm Phúc cùng Sầm Thọ cũng không đi theo, hắn cố gắng vác một rương, thấy Viên Kim Hạ bơi thực sự không tồi, trên thuyền còn có Dương Nhạc tiếp ứng, liền mệnh cho nàng đem mấy cái rương còn lại mang lên thuyền.

Hắn quay trở về khoang thay y phục, mở ra cái rương ra, thoáng nhìn thấy có mấy vậy quý báu, xem ra Cừu Loan làm quan cũng không nhàn rỗi, có thể hối lộ hay tham quan một chút nào đó thì cũng không bỏ qua.

Ở cửa có tiếng gõ nhẹ, lường trước được chính là Dương Nhạc cùng Viên Kim Hạ, hắn nói: “Vào đi!”

Lúc nàng tiến vào, Lục Dịch giương mắt nhìn, không khỏi giật mình: T óc nàng ướt dầm dề, sắc môi hơi hơi trắng bệt, thân thể nàng vốn có chút gầy yếu, người ngoài nhìn vào có vài phần cảm thấy đáng thương. Dù sao cũng là một cô nương, tiết lạnh mùa xuân, chắc hẳn là ở dưới nước lạnh như băng. Lục Dịch xưa nay luôn sai phái người khác, mới vừa rồi sai nàng đem nâng mấy cái rương lên, vẫn chưa suy xét kĩ mà đã quên nàng vẫn là một cô nương, bây giờ không khỏi hơi có một chút hối hận.

Kim Hạ một mực không để ý đến ánh mắt của hắn đang nhìn nàng, hai mắt trước tiên đã dán chặt vào cái rương gỗ, cùng Dương Nhạc thì thầm to nhỏ: “...Nhìn kìa, sư tử bạc cẩn ngọc!”

“... Ấm kỳ lân có chóp nạm sư tử và bát lệ chi anh vũ bằng vàng, nhìn sơ thì cái bát ấy dễ cũng phải nặng bốn năm lạng đấy.”

“Chắc thế rồi!”

Kim Hạ tấm tắc vừa khen vừa thở dài, hai mắt rạng rỡ hẳn lên, Lục Dịch hơi nhíu mày, trong lòng lúc nãy có một chút xót thương bây giờ đã không còn sót lại chút gì.

“Hai người các ngươi lén lặn xuống nước là muốn nuốt trộm đống quà này chứ gì?” Hắn mặt lạnh hỏi

Hắn hỏi câu này, Viên Kim Hạ cùng Dương Nhạc nhất thời cuống lên, nhanh chóng một tràng giải thích, nói năng hoàn toàn có chút lộn xộn.

Dù gì cũng là bộ khoái, bị người khác hỏi một câu như vậy họ cảm thấy có chút bối rối, Lục Dịch âm thầm buồn cười, vặn hỏi tiếp: “”Các ngươi làm thế nào biết được đống rương này được giấu dưới nước? Ngươi nói xem.” Thấy nàng như vậy hắn để Dương Nhạc trả lời trước.

“À thì.. Là... Trên mấy cái rương đó có sáp nến, à không, là trên mặt đất đầy sáp mới đúng... Cả mấy dấu vết kia nữa... Là thế đấy, sau đó bọn ta mới đoán...” Dương Nhạc lắp bắp nói

Lục Dịch không thể nhịn được nữa mà ngăn lại hắn, giương mắt nhìn về phía Viên Kim Hạ: “Ngươi nói.”

Nàng có chút không muốn nói thẳng nói thật thả lỏng tay mình: “Thực ra chỉ là đoán mò thôi, chẳng ngờ lại may như thế, vậy mà lại tìm được.”

“Thì ra là như vậy!” Lục Dịch nhìn chằm chằm nàng nói: “”Vậy chi bằng các ngươi đoán thêm một lần, đoán xem ta có đóng các ngươi vào rương rồi dìm xuống sông không.”

“Kinh lịch đại nhân quả rất thích nói đùa, ha ha...” Nàng cười khan hai tiếng

Ánh mặt Lục Dịch vẫn không rời khỏi nàng, vẫn nhìn chằm chằm nàng

Nàng chỉ còn cách đem những phát hiện, cùng lập luận phỏng đoán của mình nói thật ra tất cả, cũng không giấu diếm gì nữa.

“Ngươi đã suy luận được như vậy mà lại dụng tâm giấu diếm, còn bảo là không có ý đồ chiếm làm của riêng nữa à.” Lục Dịch chậm rãi buông lời.

“Vương Phương Hưng và thuộc hạ của ngài ấy tự có suy nghĩ riêng của mình, ta đương nhiên không tiện ra mặt góp lời rồi.” Kim Hạ cười bợ đỡ, “Lại nói, bọn ta chẳng cách nào khẳng định số rương ấy được giấu dưới nước, thế nên muốn tìm thấy rồi mới báo cho đại nhân.”

Nhìn nàng cười ranh mãnh như vậy, một mực không ra thể thống gì cả, Lục Dịch không khỏi trong lòng âm thầm buồn cười. Hắn sai Dương Nhạc đi mời Vương Phương Hưng đến đây, thấy nàng đứng ở nơi đó không có việc gì, nhịn không được cố ý mở miệng đâm nàng hai câu, thấy nàng rõ ràng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi lại ương ngạnh chịu đựng, hắn vô cớ cảm thấy một chút thích thú.

Sa Tu Trúc là hán tử phương Bắc, không khỏi trải qua nhiều ít chuyện này, thấy những cái đó cái rương kia liền ngây ngẩn cả người, Lục Dịch lại thoáng giả vờ, hắn liền nghĩ lầm rằng sự tình đã bại lộ, thản nhiên nhận tội. Lục Dịch trong lòng biết rõ, việc này tuy là hắn làm, nhưng sau lưng nhất định còn có người nào thay hắn bày mưu tính kế.

Bên dưới cửa sổ còn có người bên ngoài nghe lén, Lục Dịch đã biết được là người nào, trong lòng âm thầm bực bội. Hai tên tiểu bộ khoái này đến tột cùng là không biết sống chết không biết thân phận.

Sa Tu Trúc tính tính quật cường, không chịu nói ra đồng bọn đến tột cùng là ai. Lục Dịch liếc mắt cửa sổ, đột nhiên ra đòn ở chân, nhanh như chớp làm chân hắn quỵ xuống...

Tiếng xương cốt kêu lên vang giòn, Sa Tu Trúc kêu là thảm thiết

Lục Dịch sắc mặt không thay đổi, chuyển hướng ngoài cửa sổ, đối diện hai mắt nhìn Kim Hạ. Hành động lần này lại khiến cho hai tên tiểu bộ khoái thấy được cảnh tượng này, hắn cũng không tiện quản thúc Sa Tu Trúc thêm nữa. Lục Dịch chuyến này đi không mang tùy tùng, Viên Kim Hạ cùng Dương Nhạc hai người họ dám cách vách tường nghe lén hắn, hiển nhiên là không đáng tin cậy.

Chưa phản ứng tới bọn họ, hắn trước tiên mệnh người chèo thuyền đem Sa Tu Trúc đưa về khoang đáy giam giữ, rồi mới lập tức đi gõ cửa khoang phòng của Dương Trình Vạn.

“Lục đại nhân?” Dương Trình Vạn một chân què ra mở cửa.

Lục Dịch ôn tồn lễ độ nói: “Đồ nhi của ngài không biết vì sao lén lút ở cửa sổ phòng ta nghe lén? Ngôn Uyên ta hành sự tự hỏi luôn quang minh lỗi lạc, chỉ là lo lắng tiền bối hay không đối ta có điều hiểu lầm, cho nên trong lòng nghi ngờ hay có khúc mắc?”

Dương Trình Vạn trước tiên ngớ người ra, ngay sau đó hiểu ra, vội vàng hướng Lục Dịch nói: “Không phải, không phải, tuyệt đối không có! Đại nhân ngàn vạn chớ nên hiểu lầm. Tiểu đồ bất hảo, dám mạo phạm đại nhân, là ta thất trách, ta nhất định làm cho bọn nó hướng đại nhân ngài xin lỗi đền tội.”

“Tiền bối nói quá lời,“ Lục Dịch phong khinh vân đạm mà cười nói, “Ngôn uyên ta trẻ người non dạ, lần này hành trình ở Giang Nam, nếu như có chuyện gì không phải nên thỉnh tiền bối cứ nói thẳng ra mới phải.”

“Không dám không dám.” Dương Trình Vạn vội nói

“Đã gây ra chuyện hiểu lầm vừa rồi, tiền bối trước hết nên đi nghỉ ngơi, Ngôn Uyên ta không quấy rầy nữa.”

Lục Dịch xoay người rời đi, để lại Dương Trình Vạn đứng tại chỗ lông mày nhíu chặt.

Dương Trình Vạn cũng từng là Cẩm Y Vệ, hắn cũng biết được, Cẩm Y Vệ hành sự hay theo dõi nghe trộm là chuyện thường ngày, nhưng nếu dùng người của mình đi nghe lén chuyện của Cẩm Y Vệ, lại là phạm vào tối kỵ. Không nghĩ tới Dương Nhạc cùng Kim Hạ lại không biết tốt xấu như thế, dám chạy đến cửa sổ phòng Lục Dịch nghe lén, với thân phận quan giai của Lục Dịch, muốn uy hiếp này hai tên nhãi ranh này dễ như trở bàn tay, còn đến phòng hắn nói thẳng, đã vậy còn làm hắn mặt mũi. Hành trình đi Giang Nam vừa mới bắt đầu, phải làm cho Lục Dịch bớt giận mới được, bằng không chỉ sợ sau này Dương Nhạc cùng Kim Hạ làm thuộc hạ ở dưới trướng hắn sẽ chịu nhiều thiệt thòi.

Đang nghĩ ngợi, thì Dương Trình Vạn liền gọi hai tên đồ nhi phiền nhiễu lại, thầm than khẩu khí, xụ mặt, cố ý nói to: “Các ngươi bây giờ cương quyết rồi đúng không, lời ta nói cũng không nghe theo, xem ra cũng không cần phải đi theo ta nữa.”

“Cha, hài nhi biết sai rồi!” Dương Nhạc trước hết liền quỳ xuống.

Kim Hạ vội vàng quỳ xuống theo: “Thủ lĩnh, người đừng nghe vị Lục đại nhân kia nói bừa, kỳ thật bọn con......”

Nàng lời còn chưa dứt, đã bị Dương Trình Vạn hung hăng trừng mắt, chỉ đành phải ngậm miệng.

“Thủ lĩnh, con sai rồi, sau này cũng không dám nữa.” Nàng đành phải nói.

Ý định muốn bọn họ tự kiểm điểm lại mình, cũng là vì muốn cho Lục Dịch nhìn thấy bộ dạng này của bọn họ, Dương Trình Vạn không để ý tới bọn họ, ầm ầm cửa đóng lại, tùy ý bọn họ ở bên ngoài mà quỳ.

Sáng sớm, Lục Dịch đi xuống thang lầu vài lần, xa xa là có thể thoáng nhìn hai tên tiểu bộ khoái quỳ gối trước của phòng Dương Trình Vạn, hắn trong lòng cũng biết được Dương Trình Vạn là vì làm bộ dạng này là để cho chính mình thấy được, nhưng này hai tên này liền tự mình ở dưới chân tường phòng Lục Dịch dám nghe lén, thật sự là không biết trên dưới phép tắc, cũng nên khiển trách bọn họ một chút mới đúng.

Bất quá chỉ là cho họ quỳ trên đất đã là hình phạt nhẹ cho bọn họ rồi.

Cho đến lúc hoàng hôn, dừng tại một trạm thuyền, người chèo thuyền đều đi chuẩn bị thức ăn. Lục Dịch ngồi dựa ở đầu thuyền nhìn mặt trời lặn, đồng thời lưu ý ở đoàn người trên bến tàu. Sa Tu Trúc bị áp ở trên thuyền, lại bị thương, đồng bọn của hắn nếu muốn hòa giải cướp người, chỉ sợ đêm nay liền sẽ tới cứu hắn.

Dương Trình Vạn khập khiễng mà bước tới, cùng hắn nói chuyện phiếm hai câu. Lục Dịch thỉnh hắn cùng đi dùng cơm, Dương Trình Vạn thoái thác không được, hai người liền cùng hướng mà đi tới.

“Bọn họ đây là...” Nhìn thấy hai bọn họ đang quỳ, Lục Dịch cố tình tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Kẻ hèn mọn không hiểu quy củ, đã mạo phạm Lục đại nhân.” Dương Trình Vạn nói, “Không cần để ý bọn họ.”

Lục Dịch liếc mắt nhìn Viên Kim Hạ, thấy nàng rũ mi mắt xuống, không rên một tiếng, khó gặp được bộ dạng ngoan ngoãn này của nàng. Quả nhiên cũng phải để nàng chịu chút giáo huấn.

“Chỉ là hiểu lầm, chuyện nhỏ mà thôi, tiền bối không cần lưu tâm, hay là để cho bọn họ đứng lên đi, nếu không hãy cho qua chuyện này đi.” Lục Dịch mỉm cười đối với Dương Trình Vạn nói.

Những lời này, Dương Trình Vạn đã đợi một hồi lâu, hai đứa nhỏ quỳ một ngày, hắn đã sớm đau lòng. Bây giờ thật vất vả mới nghe thấy Lục Dịch lên tiếng như vậy, liền thuận theo nói: “Cũng là Lục đại nhân lên tiếng, liền chính là tha cho bọn ngươi. Có nghe thấy không, còn không tạ ơn Lục đại nhân! Nếu có lần sau nữa, tuyệt đối không tha cho!”

Kim Hạ vách thuyền gian nan đứng dậy, chuyển hướng Lục Dịch, trong miệng nói: “Đa tạ Kinh lịch đại nhân khoan hồng độ lượng......” Lời còn chưa dứt, hai chân đều không còn sức lực đứng thẳng, nhào đầu về phía trước một chút, lập tức quỳ xuống.

Biết được nàng hơn phân nửa là chân quỳ đã tê rần, Lục Dịch theo bản năng liền muốn ra tay đỡ nàng, may mà kịp thời kiềm chế, đứng yên, nhàn nhạt nói: “Không cần đại lễ, mau đứng lên đi.”

Nàng cà nhắc cùng Dương Nhạc rời đi.

Dương Trình Vạn thở dài: “Hai đứa đồ nhi vô dụng, đã để đại nhân phải chê cười.”

Lục Dịch hơi hơi mỉm cười: “Tiền bối quá khiêm nhường rồi, đêm qua chuyện quà sinh thần, ít nhiều cũng nhờ hai người bọn họ mới có thể tìm trở về.”

“Hai người bọn họ, không gây hoạ gì thì ta liền an tâm.”

******

Trong màn đêm buông xuống, một chiếc thuyền con lặng yên không một tiếng động mà tới gần trạm thuyền, thực nhanh chóng, một bóng người nhanh như mèo nhảy lên thuyền, không một tiếng động.

Ẩn trong bóng tối, Lục Dịch vẫn luôn chờ người nọ lẻn vào khoang thuyền, lúc này mới hiện thân, nhảy lên thuyền nhỏ của người này, lấy ra mái chèo côn, đối với đường rãnh nơi đáy thuyền, dùng lực một cái chọc thủng, mái chèo côn chọc thủng đáy thuyền, nước sông ào ào mà chảy vào trong thuyền nhỏ.

Đế ủng giày hơi ướt, hắn nhanh nhẹn như con diều hâu mà xoay người, quay trở lại trạm thuyền, dựa vào mép thuyền ngồi chờ.

Ước chừng qua một hồi lâu, khoang thuyền mới truyền đến âm thanh rất nhỏ của tiếng bước chân, Lục Dịch xoay người, nhìn thấy một người thân cao che mặt

“Tay chân ngươi có phần hơi chậm chạp một chút.”

“Chính là ngươi đã hại Sa đại ca tàn phế?”

Lục Dịch vốn không để ý đến lời hắn, ánh mắt nhìn đến bên hông hắn là roi sắt chín đoạn, nhàn nhạt nói: “Roi chín đoạn là một vũ khí dễ công khó thủ, ngươi không mang theo binh khí gì khác sao?

“Ta chính là tay không, có thể khiến ngươi tàn phế!”

Vừa dứt lời, người che mặt chạy gấp mấy bước, bay lên đến gần, tấn công Lục Dịch. Hai người cứ thế mà đánh nhau, roi chín đoạn cứ thế mà vù vù quất vào làn gió, công phu của hắn không yếu, ý định của Lục Dịch muốn thử xem lai lịch của hắn, cho nên vẫn chưa đem hết toàn lực mà đánh.

Nằm ngoài dự kiến của Lục Dịch chính là sự việc xảy ra lúc sau, nhìn thấy Sa Tu Trúc bắt cóc Viên Kim Hạ ra đó. Một tên bị tàn phế một chân mà lại có thể cư nhiên bắt cóc một tên Lục Phiến Môn bộ khoái sao?

Thấy chủy thủ đặt trên cổ của Viên Kim Hạ, Lục Dịch trong đầu liền nghĩ: Lục Phiến Môn bộ khoái chính là đồ ngu ngốc? Nàng là có ý định gì? Làm thế nào có thể ngu xuẩn như vậy được?

“Ngươi dám qua đây, ta liền giết tên này!” Vừa nói, Sa Tu Trúc quay sang đoản kiếm ra trên cổ Kim Hạ đe dọa.

“Vị ca ca này, ngươi tốt nhất bình tĩnh một chút.”

Nàng thực ra lại rất bình tĩnh, Lục Dịch thầm than thở, dùng lời lạnh nhạt nói: “Ta sớm liền đoán được, ngươi cùng bọn họ là cùng một hội. Chẳng lẽ ngươi cho rằng như vậy có thể lừa gạt được ta?”

Nàng ngây người chớp mắt, lập tức hướng hắn khẩn thiết nói: “”Oan uổng quá đại nhân, ta thật là bị bọn họ bắt giữ...”

Lục Dịch lạnh lùng cắt ngang lời nàng: “Không cần lại làm trò, các ngươi chi bằng cả ba cùng tiến lên, ta đây công phu vẫn có thể ứng phó.”

“Hừ.”

Người che mặt lại tiến công, công phu của tên này không yếu, Lục Dịch không thể lơi là mà trước tiên đối phó với hắn.

Sa Tu Trúc trước sau một mực vẫn đặt thanh đao trên cổ Viên Kim Hạ, khẩn trương mà chú ý hai người họ đánh nhau, sợ người che mặt ngã quỵ

Lục Dịch một bên đối phó người che mặt, một bên còn nghe thấy Viên Kim Hạ oán trách Sa Tu Trúc: “Đừng nhìn nữa, ngươi còn hướng bọn họ đánh nhau làm gì. Tiểu gia ta rốt cuộc là bị các ngươi làm khổ.”

Nàng cư nhiên còn ở đó mà oán giận, không phải nên nhanh chóng nghĩ biện pháp thoát thân hay sao? Lục Dịch lúc này trong lòng lại nghĩ: Nha đầu này làm sao trở thành bộ khoái cho đến bây giờ?

Sa Tu Trúc cùng người che mặt nói chuyện qua lại, đơn giản chỉ là chuyện huynh đệ nghĩa khí linh tinh, Lục Dịch thừa cơ tấn công mấy chiêu, làm người che mặt không kịp ra tay liền thấy mình có vài vết đao chảy máu. Đang xảy ra chuyện này, Dương Nhạc từ đâu chạy tới, Lục Dịch vốn là trông cậy vào hắn mà tới cứu Kim Hạ, không nghĩ tới, hắn cư nhiên còn nhường đường cho Sa Tu Trúc mà chạy trốn.

Lục Dịch nếu muốn giữ chặt Sa Tu Trúc, liền hướng người che mặt ra sức tấn công, roi chính đoạn chớp nhoáng đã bay tới yết hầu của người che mặt. Đột nhiên, Viên Kim Hạ lại ngã lại đây, chắn ngang phía trước người che mặt.

Căn bản là không kịp nghĩ nhiều, Lục Dịch con ngươi co rụt lại, gấp rút thu lại nội lực, ngực do gấp rút thu lại nội lực nên bị phản lại mình đau đớn, đau đến hắn nhịn không được nhíu nhíu mày, không dùng nội lực nhưng roi chín đoạn lại không may xẹt qua cổ nàng, chảy ra một chút máu tươi.

Sa Tu Trúc nhào lên trước ôm lấy hai chân Lục Dịch, hướng người che mặt rên rỉ kêu to, người che mặt vừa nãy bị quật ngã liền sau đó nhảy xuống sông. Dương Nhạc khẩn trương chạy đến xem xét Viên Kim Hạ.

“Ngươi, ngươi... Ngươi cảm thấy thế nào?”

“Ta cũng không biết,có phải ta sắp chết rồi không?” Nàng đưa tay lên cổ, đau đơn nhe răng

Âm thầm điều chỉnh hơi thở, đợi ngực mình mau chóng thuyên giảm, Lục Dịch mới hướng Dương Nhạc nói: “Ngươi sang đây cho ta, lập tức đem hắn về giam giữ... Kim Hạ chỉ là bị thương ngoài da, cần gì phải kinh hãi.”

Dương Nhạc tức giận đáp:“Ngài thiếu chút nữa làm Kim Hạ mất mạng rồi!”

Vốn không nghĩ rằng phải giải thích, nhưng thấy nàng đứng ở nơi đó vuốt cổ, bộ dáng có điểm đáng thương lại có điểm ngu đần, nếu là lúc này không nói rõ, e rằng thật sự sẽ nghĩ lầm chính mình muốn giết nàng. Lục Dịch chỉ đành phải nói: “Thứ nhất, Kim Hạ là bỗng nhiên bị Sa Tu Trúc đẩy tới, giúp kẻ gian kia trốn thoát bằng pháo; thứ hai, lúc ấy ta đã không dùng nội công, thương thế của Kim Hạ cũng giống như nhất thời bị nhánh cây xước mà thôi; thứ ba, Sa Tu Trúc cũng đang bị thương, cho dù bị hắn bắt giữ chắc hẳn Kim Hạ có năng lực chạy khỏi, vì sao còn trì hoãn không trốn thoát?”

Bộ dáng Dương Nhạc lúc này cũng có chút ngốc.

Ngực mình vẫn còn hơi đau, cần nhanh chóng trở về tĩnh tọa điều chỉnh hơi thở, Lục Dịch không nhịn được nói:“Ta nếu xem Kim Hạ là kẻ gian đồng bọn với bọn chúng thì chính là giết nàng cũng không quá đáng. Viên bộ khoái trước mắt chỉ bị vết thương nhỏ, là ta đã hạ thủ lưu tình.”

“Ngài... Ngài không phải trước đó đã nghĩ ta cùng bọn họ có một bọn hay sao?” Nàng nhìn hắn hỏi

Nha đầu này là quá ngốc, vẫn là ngốc, vẫn là ngốc mà?

Lục Dịch bất đắc dĩ mà nhìn nàng một cái, không muốn lại phải giải thích, rồi mới quay đầu phân phó Dương Nhạc dẫn Sa Tu Trúc đi. Y phục vẫn còn dính vết máu, chán ghét phủi phủi y phục, Lục Dịch nhấc chân rời đi, chuẩn bị quay về khoang.

“Ngài lúc ấy nói như vậy, chính là vì danh chánh ngôn thuận không cần để ý ta sống chết thế nào!” Nàng cảm thấy mình đã hiểu ra mọi chuyện

Lục Dịch thầm than khẩu khí, dừng bước chân, hơi nghiêng đầu về phía nàng, lại vẫn là ngắn gọn nói: “Cũng là quan gia như ta, lời nói quá rõ ràng, không đúng sao.”

“Ngài...”

“...... Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.”

Vốn còn muốn quở trách nàng vài câu, nhưng thấy nàng trên cổ còn chảy máu, Lục Dịch chỉ nhàn nhạt nói một câu, liền vội quay trở về khoang thuyền.

Sau khi tĩnh tọa điều chỉnh hơi thở, ngực đau đớn đã giảm, Lục Dịch lúc này mới nằm xuống, ngủ được một chút, trời liền sáng.

Sau khi tỉnh dậy, không biết vì sao liền nghĩ đến tên tiểu bộ khoái kia trên cổ vẫn còn bị thương, Lục Dịch cân nhắc một lát, đứng dậy lấy ra một bình thuốc mỡ từ trong tay nải của mình.

Rốt cuộc nàng vẫn là bị chính mình gây thương tích; rốt cuộc nàng vẫn là một cô nương, trên người để lại vết sẹo không phải chuyện tốt; rốt cuộc còn phải để lại ba phần thể diện cho Dương Trình Vạn. Hắn nghĩ, đem bình thuốc nhỏ giấu trong ngực áo, nghĩ ngợi sau khi dùng cơm sẽ đến thăm dò chỗ nàng, thuận tiện đem thuốc mỡ cho nàng.

Đợi sau khi dùng cơm, hắn đi đến khoang của nàng, đang muốn gõ cửa, liền nghe thấy bên trong có giọng nói chuyện

“Ta xem ngươi nên tránh xa vị Lục đại nhân ra một chút, cha nói cũng không sai, đối với hắn chỉ lo cung kính là được.” Là giọng nói của Dương Nhạc

Kế tiếp là Viên Kim Hạ, trong miệng tựa hồ còn ăn cái gì đó “Dương Châu án tử còn chưa bắt đầu tra, tên họ Lục bên người không mang theo tùy tùng, đến lúc đó khẳng định tới sai phái hai chúng ta? Chúng ta không thể trốn tránh được.”

Họ Lục? Lục Dịch nhíu mày

Dương Nhạc lại nói: “Chúng ta chỉ cần làm theo phân phó của hắn, chớ làm cho hắn nghi ngờ hiểu lầm.”

Viên Kim Hạ khịt mũi coi thường: “Họ Lục như vậy mà âm hiểm, giảo hoạt, gian trá, rất có khả năng là đổ tội cho chúng ta làm sai. Đêm qua lúc đánh trúng yết hầu ta còn không thèm liếc mắt lấy một lần, Đại Dương, hắn chính là người ở Bắc Trấn Phủ Tư, mặt lạnh tâm lạnh......”

Nghe được những lời này, Lục Dịch càng nhăn mày hơn, đã không muốn nghe nữa, thuốc mỡ cũng không cần cho, lập tức quay trở lại khoang mình.

Như thế qua mấy ngày, trạm thuyền chậm rãi ngừng ở bến thuyền Dương Châu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.