Một gia đình bình thường hai lạng bạc có thể sống một năm, năm trăm lạng bạc sống cả đời cũng không
lo đói, huống chi người hiện tại không ở trong nhà, cứ phải bận rộn làm
gì.
Những người chạy thuyền trên biển đều có chút tích súc, nếu cứ vậy được
thả về thì thoải mái sống cả đời, hoặc là thống khoái mấy năm.
Con thuyền bị chìm, trừ bị pháo bắn chết ra, còn lại bốn mươi lăm người, tên được chọn trúng họ Thang gọi là Thang Sơn, ở trên thuyền lo việc
liên quan buồm, nếu tính ở trên thuyền thì xếp ở vị trí bốn mươi lăm.
Lúc Thang Sơn đăng ký sai dịch nói rằng mình ba mươi sáu tuổi, có điều
những ngày tháng ở trên biển luôn hủy hoại người ta, trông cứ như là hơn bốn mươi tuổi rồi.
Bọn họ khác với những con thuyền khác, thái độ của những người còn sống
sót trên con thuyền này đối với binh tốt cẩm y vệ cứ như là với cá mập
trên biển hay là với tổ tông nhà mình vậy.
Tiếng đại pháo như sấm rền vang lên, pháo đạo gào rít bay ngang, nhìn
đồng bạn của mình bị bắn cho tan tành, máu thịt tứ tung, đó thật sự là
uy lực khiến cho trời đất cũng phải sụp đổ, có thể sống sót đều là nhờ
trời cao chiếu cố. Thái Nam vừa tới chọn người, những người này ai nấy
đến thở mạnh cũng không dám.
Thang Sơn này khom lưng cúi mình từ chỗ bị nhốt đi ra, hắn trước tiên
nhìn mặt sông một cái, trong lòng đại khái có tính toán, có điều nhìn
thấy hơn chục pháo đài ở bờ sông, lại nghĩ tới điều kiện mà Thái Nam hứa với hắn, bước chân chậm dần, như đang suy nghĩ gì đó.
Đi được hai bước, Thang Sơn này đột nhiên đứng lại, nói: "Lão gia, tiểu nhân có một việc, xinh ngài đừng trách tội!"
Thái Nam tất nhiên không thèm so đo, mỉm cười gật đầu, Thang Sơn lại
phốc một tiếng quỳ xuống, dập đầu nói: "Lão gia, tiểu nhân không cần chỗ bạc đó, cũng không muốn được thả về, chỉ cần có thể gặp đại lão gia một lần."
Năm trăm lạng bạc bất kể là nói thế nào thì cũng không phải là một con
số nhỏ, nguyện ý bỏ qua phần thưởng năm trăm lạng bạc và sự tự do để đổi lấy được gặp Vương Thông một lần, điều này quả thật khiến người ta khó
mà cự tuyệt được.
Lúc dẫn tới chỗ Vương Thông, Vương Thông đang đứng ở chỗ pháo đài cách
cảng biển gần nhất, nơi này chắc khác nào là chỗ yết hầu, hôm qua mang
theo hỏa pháo tới phong tỏa, sau khi chặn thuyền, công tượng xây dựng,
nhân công lao động và lượng lớn tài liệu đều vận tới đây, phải ở nơi này tu sửa. Pháo đài cỡ nhỏ, ít nhất có bốn khẩu pháo được bố trí tại đây.
Thái Nam dẫn người tới, kể lại qua loa tình huống, dẫn Thang Sơn lên.
Thang Sơn thấp hơn Vương Thông, nhưng lại cường tráng hơn nhiều, vừa
thấy Vương Thông, không nói câu nào quỳ xuống luôn, rầm rầm rầm dập đầu
mấy cái.
Vương Thông híp mắt lại, mở miệng nói: "Ngươi muốn gặp ta làm gì?"
"Đại lão gia, tiểu nhân không cần năm trăm lạng bạc dó, cũng không muốn
về, chỉ cầu được theo lão gia làm việc. Tiểu nhân mười bốn tuổi đã lên
thuyền, ở trên biển cũng được hai mươi hai năm rồi, hiểu rất rõ về biển, cũng hiểu rõ về thuyền, nam bắc các nơi đều đi qua, thấy phía lão gia
thiếu người, tiểu nhân mặc dù năng lực không lớn, nhưng đối với lão gia
cũng vẫn có chút tác dụng, nguyện ý theo đại lão gia làm việc, bán mạng
cho đại lão gia.”
Nói xong lại dập đầu binh binh, dụng sức cực mạnh, ngay cả Thái Nam ở
bên cạnh cũng cảm thấy trán mình đau theo. Vương Thông nhìn Thang Sơn
mấy cái, trên trán đối phương đã ứa máu, hắn cũng không bảo Thang Sơn
dừng lại.
Vương Thông nhìn mặt sông, cột buồm của con thuyền đó vẫn lộ trên mặt
nước, một đám người đang ở đó xử lý, nếu không con thuyền này về sau sẽ
trở thành hại lớn cho Hải Hà.
Ba con thuyền căng buồm bỏ chạy, một con thuyền bị pháo bắn chìm, người
này chính là ở trên con thuyền đó, không thể là chuyện trùng hợp như
vậy, có thể đặc biệt an bài một người ở bên cạnh mình làm tai mắt.
Hơn nữa Vương Thông có chút cảm giác khái lại với tên Thang Sơn này.
Người này trong lòng có một loại hi vọng cuồng nhiệt muốn được bò lên
cao, còn có một loại năng lực có thể nắm lấy cơ hội.
Phía mình quả thật là thiếu một người hiểu về hải vận, đối với thuyền,
đường hàng hải, đều một khiếu cũng không thông. Nhưng Đại Minh cấm biển
nhiều năm, phía Thiên Tân lại là quân cảng, muốn chiêu mộ nhân tài hiểu
về những điều này cơ hồ là không có khả năng.
Nếu không phải hôm qua kiểm tra những con thuyền đi biển này, còn bắt
các tù binh cùng đi, phía Thiên Tân là hải cảng, bất kể là kinh tế hay
là quân sự, chỗ có thể dùng loại nhân tài này là rất nhiều.
Kẻ có dã tâm thì không sợ, chỉ sợ kẻ vô năng, Thang Sơn này có lẽ từ
chuyện ngày hôm qua đã phân tích ra gì đó, cho nên mới hạ quyết tâm
nương tựa, dạng người này, Vương Thông rất thích.
"Đứng dậy đi, trước tiên làm xong chuyện được giao đã rồi hẵng nói, lấy áo của cẩm y vệ cho hắn thay."
Vương Thông hờ hững nói một câu, Thang Sơn này lập tức thôi dập đầu,
trán hắn đã thấy máu, có điều trên mặt vẫn đầy vẻ hưng phấn, Vương Thông đã thu nhận hắn rồi.
Bị quấy rầy như vậy, Vương Thông cũng trở nên hiếu kỳ, dứt khoát dặn dò
lại chuyện ở phía pháo đài mấy câu, cùng bọn Thái Nam lên thuyền biển
kiểm tra.
Chủ thuyền của con thuyền biển chủ động yêu cầu được nạp thuế chịu phạt
và mấy đầu mục đều được gọi ra. Con thuyền của họ khá may mắn, bị đạn
bắn thủng mấy cái lỗ trên thân thuyền, nhưng vẫn kịp thời ghé vào bờ.
Lúc Vương Thông và hơn chục người ở bên cạnh đi tới đây, còn có thể nhìn thấy thuyền tượng đang sửa thuyền ở đó, mấy người trên thuyền thì bị
binh tốt của cẩm y vệ vây lại, có điều vẫn ở phía sau cười nói: "Đại lão gia, hôm qua mạo phạm tới hổ uy của đại lão gia, là bọn tiểu nhân không biết chuyện, hôm nay nguyện ý chuộc tội, bọn tiểu nhân cũng thật sự óc
heo, đại lão gia công chính như vậy, bọn tiểu nhân không ngờ lại muốn
chạy. Mấy người bọn tiểu nhân đã thương lượng, cho dù lần này sinh ý
không kiếm được một phân tiền thì cũng phải án chiếu theo quy củ của đại lão gia.”
Vương Thông bước lên khoang thuyền, nghe thấy những lời này, mỉm cười
quay đầu lại mỉm mai: "Vô cớ lại xum xoe như vậy, không phải là kẻ gian
thì cũng là trộm, nếu thật sự nói ra sự hoài nghi của bản quan, hủy con
thuyền này của các ngươi, xem xem rốt cuộc là giấu diếm cái gì."
Vừa nói xong câu này, mấy người kia lập tức mặt tối xầm lại, Vương Thông quay đầu, Thang Sơn đứng cách đó nói: "Đại lão gia trông thuyền này
ngập nước rất sâu."
Vương Thông liếc nhìn thân thuyền, quả nhiên là có một đoạn cự ly rất
lớn, Thang Sơn nói: "Đại lão gia không biết đó thôi, qua hải châu, cũng
chính là Hải Hà của Thiên Tân vệ có thể ăn nước sâu như vậy, giờ là lúc
đủ nước mưa, trong sông không đọng cát."
Trên khoang thuyền không ngờ còn đặt hai khẩu pháo nhỏ kích cỡ như cổ
tay, điều này khiến Vương Thông kinh ngạc một hồi, bước lại gần quan
sát, phát hiện chữ khắc trên thân pháo giống như là chữ Tây Dương, án
chiếu theo kinh nghiệm tạo pháo của hắn, hỏa pháo này thậm chí không
nặng tới một cân, chỉ có thể bắn được hơn trăm bước mà thôi, không biết
dùng để làm gì.
Thang Sơn đó thấy vậy liền vội vàng giải thích: "Đại lão gia, đây là ưng pháo, lúc đánh nhau trên biển, dựa vào pháo này tiêu diệt người trên
thuyền của đối phương, rất hữu dụng."
Mấy chủ thuyền của con thuyền này cũng lên khoang thuyền, nhìn thấy
Vương Thông quan sát hỏa pháo đầy hứng thú, trái tim đang thấp thỏm cũng bớt đập mạnh, đây rõ là kẻ chưa từng lên thuyền, việc gì phải sợ, cùng
lắm nói bớt đi vài câu là được.
Xuống khoang chứa hàng, có thể nhìn thấy không ít cuộc vải nát tươm, xem ra là bị trúng pháo, có điều những cái khác thì vẫn nguyên vẹn, bên
trên chùm vải dầu, còn dùng dây thừng buộc rất chặt.
"Tộng cộng là ba ngàn một trăm cuộn, đại lão gia cắt dây ra kiểm tra là
biết bọn tiểu nhân nói có đúng hay không, tuy bị bắn cho nát bươm, nhưng vẫn tính là của bọn tiểu nhân, tiền thuế và tiền phạt vẫn án chiêu theo con số ba ngàn một trăm cuộn mà nộp, đại lão gia đánh thuế thấp như vậy là cho bọn tiểu nhân cơ hội phát tài, nếu không thức thời thì bọn tiểu
nhân mất thể diện quá rồi."
Nói nghe rất chi là khẳng khái, nhưng càng nói Vương Thông càng không
tin, Thang Sơn lại bước lên nói nhỏ: "Đại lão gia, bên dưới còn có đồ."
Loại kết cấu cải trang thuyền Phúc Kiến này Vương Thông hai ngày nay
cũng tìm hiểu được một chút. Bình thường có một tầng tới hai tầng
khoang, bên dưới thì là khoang đáy.
Kết cấu của khoang đáy tương tự như là từng cái rương hợp lại, nối liền
thành dạng ô vuông, tường chính là cột chống khoang thuyền của bên trên, bên dưới tuy có không gian, nhưng cao không tới ba thước, hơn nữa có
chút ẩm ướt, thuyền ở trên biển mười ngày nửa tháng là hàng hóa đặt ở
đây sẽ bị ướt hết.
Lại bởi vì gió và sóng biển làm cho thuyền chòng chành, để bảo trì ổn
định, bình thường đều đặt đá ở đây, được gọi là áp thương thạch.
Đây cũng là kinh nghiệm mà Vương Thông mới được nghe hôm qua, nghe Thang Sơn nói vậy, hắn cũng thấy hiếu kỳ, quay đầu lại phân phó mấy câu, lần
này hắn đã nhìn thấy rõ ràng mấy người trên thuyền vừa rồi còn ăn nói
dõng dạng giờ đã biến sắc rồi.
Sau khi mở ra, bên dưới tối tăm vô cùng, châm đuốc lên nhìn xuống, thì
ra là những vò rượu miệng rộng cao hơn đầu gối, bên trên còn đầu đủ giấy dầu và niêm phong.
"Đại lão gia..."
Mấy người đó hét to đên khản cả giọng, Vương Thông bực bội xua xua tay,
mấy binh xa lập tức động thủ đè những người này xuống sàn thuyền.
"Đây là cái gì?"
Vương Thông kinh ngạc hỏi, chẳng lẽ là vàng bạc châu báu y, Thang Sơn
thấy mình đoán đúng, tâm tình cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, không ngờ còn
dùng tiếng phổ thông đầy khẩu âm Phúc Kiến nói: "Đại lão gia chắc cũng
đoán ra được ít nhiều, hay là xuống dưới xem đi!"
Mấy con thuyền này tàng chứa trái phép, Vương Thông cũng nhẹ người, nghe thấy câu này thì dứt khoát nhảy xuống khoang đấy, ôm lấy vò rượu dùng
sức nhấc lên.
Vương Thông cả ngày rèn luyện thân thể, vậy mà khí lực còn không đủ để
khiến vò rượu nhúc nhích dù chỉ một chút, đủ thấy nó nặng như thế nào.
"Bên trong chẳng lẽ là vàng bạc ư?"
Trong ấn tượng của Vương Thông, có thể có dạng cân nặng này thì chỉlà
vàng bạc, thấy Vương Thông mặt mày nghi hoặc, Thang Sơn cười nói: "Đại
lão gia, vàng bạc châu báu thì người Oa có nhiều hơn Đại Minh nhiều, vận tới đó thì chỉ tổ lỗ, bên trong vò rượu này là chứa thủy ngân”
"Thủy ngân?" Phản ứng đầu tiên của Vương Thông là nghĩ về cái nhiệt kế,
thứ này vượt biển vận tới Oa quốc thì có tác dụng gì, lần này Thang Sơn
không lằng nhằng nữa mà mở miệng cười nói: "Mỏ vàng mỏ bạc của Oa quốc
rất nhiều, cần thủy ngân để luyện, cho nên giá rất cao. Đại nhân biết
một cân thủy ngân có thể kiếm được bao nhiêu tiền không, năm mươi cân
thủy ngân, từ Thiểm Tây vận tới chẳng qua chỉ kiếm được bốn mươi lăm
lạng, vận tới Oa quốc thì có thể bán bảy trăm lạng, có lúc thầm chí còn
lên tới tám trăm năm mươi lạng, vận thủy ngân và ngưu vĩ dược tới Oa
quốc là món lãi kếch sù, thủy ngân trên con thuyền này theo tiểu nhân
ước tính thì không dưới hai ngàn cân, đại lão gia tính thử xem bán ra sẽ được bao nhiêu."
Tính nhẩm là sở trường của Vương Thông, nhưng kết quả cũng khiến y vào
kinh hãi, không tính lãi mà chỗ vải kiếm được, chỉ lợi nhuận của thủy
ngân thôi cũng hơn hai vạn lạng rồi.
Lãi to như vậy còn muốn mười thành rút hai, lại thêm hai thành tiền phạt, nào có loại chuyện tiện nghi như vậy.