Giống với bố cục ở các thanh lâu hạng sang, trước cửa Tần quán cũng có một mành rèm, nhưng bên trên dùng thanh trúc và vải bạt, sau đó treo một cái
đèn lồng, làm tầm ngăn cách.
Lầu một vừa
vào cửa là thấy những chỗ ngồi được bố trí bình phòng,
khách khứa sau khi bước vào vừa ngâm trà nghe hát, nếu đúng là phục vụ cho quan lại quý tộc, còn mời các đoàn kịch có
tiếng đến, khiến nơi này trở nên rất phong nhã.
Lầu hai lại
là phòng nghỉ, là nơi khách uống rượu hưởng lạc, nếu muốn ồn ào thì kéo rèm cửa nhìn xuống đại sảnh, cũng là một thú
vui.
Tần quán
cũng vậy, nhưng ngày đã về đêm, những khách đến đây không còn
hứng nghe nhạc ở đại sảnh, khách đến đây chỉ có uống rượu
tìm hoan lạc trên lầu hai mà thôi.
Lữ Vạn Tài
đang tranh cãi với Tống ma ma ở phía dưới, mới nói ra một câu
nói uy hiếp mà đã nghe thấy tiếng quát giận giữ phát ra từ
lầu hai, hắn giật mình ngẩng đầu lên.
Không biết tự lúc nào, cửa sổ lầu hai đã bị kéo ra, có một người đang
ngồi bên cửa sổ, đang là ban đêm, ánh sáng lại không rõ, Lữ
Vạn Tài không nhìn rõ là ai.
“Thật không có thể thống gì cả, dám làm loạn ở Tần quán này!!”
Lại là một
tiếng thét to, sau đó người đó quay người, Lữ Vạn Tài lần này mới nghe rõ giọng, người này quả nhiên biết mình, đó chính
là cấp trên của hắn ở phủ Thuận Thiên phủ thừa Trần Chí
Trung.
Lữ Vạn Tài
thầm chửi thề, cái cầu thang kêu cọt kẹt, phủ thừa Trần Chí
Trung xuống đến chỗ hắn, Trần phủ thừa này cũng mặc thường
phục, hắn đến trước mặt Lữ Vạn Tài, chỉ thẳng vào mũi Lữ
Vạn Tài nói: “Ai bảo ngươi đến đây, au cho ngươi thông văn mà
kiểm tra niêm phong”
Ngón tay đâm
thẳng vào mặt khiến Lữ Vạn Tài lùi lại một bước, cố kìm
ngọn lửa tức giận trong lòng, hắn chắp tay nói: “Phủ tôn, 4
sai dịch của nha phủ chúng ta bị thanh lâu này bắt trói, thuộc
hạ chỉ đến đòi người thôi”
“Ồ, Lữ đại
nhân không thể nói như vậy được, mấy hung đồ đó đến đây đòi
Tần quán mang mấy nghìn lạng bạc ra để mua một tấm gỗ, nô gia
cũng cảm thấy khác lạ, đây chắc hắn là mạo nhận sai dịch đến ăn cướp, vì không muốn chúng là bại hoại thanh danh của phủ
Thuận Thiên, nên mới bảo bọn người dưới bắt lại, đang đợi sáng mai để đưa đến phủ Thuận Thiên đây!”
Lữ Vạn Tài
hai mắt trợn tròn, đang định la mắng thì Trần Chí Trung kia đã
quay đầu lại cười nói: “Tống ma ma nghĩ cho phủ Thuận Thiên như
vậy, Trần mỗ nhất định sẽ nói rõ với phủ doãn đại nhân, còn phải tạ ơn Tống ma ma mới đúng”
Nghe hai người nói chuyện, Lữ Vạn Tài lập tức thấy lạnh gáy, quả nhiên,
Trần Chí Trung quay đầu lại, sắc mặt thay đổi hoàn toàn, hắn
lớn tiếng nói: “Chưa nghe thấy Tống ma ma nói là thổ phỉ sao?
Còn đứng đó làm gì, phải làm gì thì đi làm đi!”
“Phủ tôn,
đúng là có 4 sai dịch của nha huyện bị bắt ở đây, là một sai
dịch của tỳ chức chạy được về báo tin, tin này hoàn toàn
chính xác, đại nhân xin đừng nghe nói bừa”
“Im miệng!!
Tống ma ma là người thế nào mà đặt chuyện, cứ cho là sai dịch trong phủ chúng ta, nhưng dám hoành hành đến đây đòi tiền, vậy bản quan cũng phải gạch tên bắt người hỏi tội. Lữ thông
phán, ngươi mới vươn lên chưa lâu, đầu óc nên tỉnh táo chút, kẻo lại làm hóng tiền đồ, mau đi đi, nếu không lại làm hóng việc
làm ăn của Tần quán!”
Mọi cách nói của Lữ thông phán đều bị phủ thừa Trần Chí Trung chặn họng,
dù gì cũng là quan trên, cho dù gần đây có đi xuống, nhưng vẫn
là quan trên, Lữ Vạn Tài cũng không dám cứng họng cãi tiếp,
chần chừ mãi mới chắp tay nói: “Phủ tôn, có lẽ chuyện này có hiểu lầm, vậy để tỳ chức dẫn 4 tên sai dịch này về dạy bảo
thì sao ạ?”
Thế này đã
là mềm mỏng lắm rồi, gương mặt Trần Chí Trung hiện lên sự đắc ý, quay đầu lại nhìn Tống ma ma, thấy người con gái trẻ này
có phần sa sầm mặt mày nói: “Quan dịch bao che cho nhau, ai biết được sẽ thế nào, trong thành có một đám hung đồ như vậy,
không biết đã gõ cửa bao quán rồi, nô gia nhất định phải đưa
những tên thổ phỉ này đến nha môn, xin phủ doãn đại nhân trừng
trị. Nếu không nô gia sẽ đến gõ trống bộ hình, nhất định phải đòi lại công bằng”
Chiếc quạt
trong tay Lữ Vạn Tài gõ mạnh lên bàn, chỉ Tống ma ma giận giữ
nói: “Mụ đàn bà này, bản quan phát thẻ bài bình an là vì an
ninh cho những ngành nghề này, sai dịch đó cũng là bản quan
phái đến hỏi han, ngươi đối xử như vậy, trong mắt ngươi còn có
vương pháp không?”
Nói được nửa câu, thì bị Trần Chí Trung bên cạnh ngắt lời, Trần Chí Trung
vừa nhìn sắc mặt Tống ma ma, vừa lạnh lùng nói: “Thẻ bài gì
chứ, bản quan là phủ thừa tại sao lại chưa nghe qua, Lữ Vạn
Tài ngươi còn ở đây làm loạn là ngày mai bản quan sẽ tham tấu
ngươi, phủ doãn đại nhân sẽ không tha cho ngươi đâu, mau cút đi!!”
Tống ma ma
lại mỉm cười, yên lặng nhìn Lữ Vạn Tài, đại sảnh yên tĩnh
huyên náo hẳn lên, không ít cửa sổ ở lầu hai được mở ra, rất
nhiều người nhìn xuống dưới, chỉ chỉ trỏ trỏ, cười hi hi ha
ha.
“Trần đại nhân trượng nghĩa, làm chủ cho bách tính!!”
Không biết là ai gào lên, khung cảnh xung quanh như vậy khiến Lữ Vạn Tài đỏ
gay mặt lên, miệng hắn há hốc muốn nói mà không nói nổi, cuối cùng chỉ chắp tay chào rồi đi ra.
“Lữ đại
nhân, sau lần trước ngài tới đây, mấy cô nương Tần quán vẫn
nhắc ngài suốt! Có cần lên trên để nói chuyện không!”
Theo sau lời
mời mọc ân cần của Tống ma ma là tiếng cười rộ lên của lầu
hai và đại sảnh, Lữ Vạn Tài ngượng chín mặt mà lại tức giận nữa, bước chân ngày càng nhanh.
Vương Tứ và
Lý Quý không vào theo, nhìn thấy cấp trên sầm mặt đi ra, theo
sau còn có tiếng cười nữa, biết là chuyện chưa giải quyết
được, không hỏi nhiều, chỉ nghe Lữ Vạn Tài nghiến răng nói:
“Đi, chúng ta về tìm Vương đại nhân, để đại nhân xả giận cho
chúng ta”
“Vương huynh
đệ, Lữ Tập sau khi trúng khoa cử đã làm quan gần hai mươi năm,
chưa từng chịu ấm ức thế này bao giờ, nếu không trút được cục giận này thì e rằng hắn đau tim mà chết mất!”
Lữ Vạn Tài
khi về đến nhà Vương Thông, Vương Thông cùng mấy người đó vẫn
chưa giải tán, Lữ Vạn Tài đến nơi lập tức kể hết đầu đuôi câu chuyện ra.
Vương Thông
đứng dậy rót trà cho Lữ Vạn Tài, mỉm cười nói: “Lữ đại ca
vất vả rồi, uống tách trà cho bình tĩnh lại, rồi từ từ nói
lại chuyện ở Tần quán xem”
Tách trà này để giải khát, vừa để biểu đạt thành ý của Vương Thông, Vương
Thông và Lữ Vạn Tài đều biết lần này Lữ Vạn Tài phải đứng
mũi chịu sào, thăm dò đối phương, để xem sau lưng đối phương là
ai.
Lữ Vạn Tài
uống trà, bắt đầu kể, Vương Thông tập trung nghe, nói xong, Vương Thông suy nghĩ một hồi nhưng không hỏi gì cả, quay đầu lại nói với Đàm Tướng: “Mười mấy người chỗ huynh, ngày mai, gọi tất
về đây!”
Đàm Tướng dạ một tiếng, Vương Thông giờ mới hỏi: “Lữ đại ca, phủ thừa Trần Chí Trung cũng là người có tiếng tăm ở phủ Thuận Thiên, có
thể khiến hắn tốn công nói như vậy là loại thần tiên nào
đây?!”
“Cái này
không tiện nói, phủ Thuận Thiên là nơi chịu ràng buộc ở kinh
thành này, loại thần tiên nào cũng phải nịnh bợ”
“Tần quán mở được bao lâu rồi?”
“Cái này
phải điều tra triệt để, trước kia cũng là một nơi tử tế, nhưng danh tiếng thì không…” Lữ Vạn Tài ấp úng nói, rồi Lý Quý bổ sung: “Danh tiếng cũng phải 3 tháng gần đây mới lên, Lão Đinh
phụ trách tiền lương ở nha môn có quen với tiểu nhị ở đó, con
người hắn thích nhất là những nơi như vậy”
Vương Thông
gật gật đầu, giơ 3 ngón tay lên nói: “Sau lưng Tần quán này có
một vị đại gia, là thứ nhất; vị đại lão gia này mới phất lên chưa lâu, là thứ hai; câu nói ‘ác đồ bắt nạt đồng nghiệp’
chắc hắn nói Tần quán này cũng không phải là bộc phát mà là sớm đã có mưu đồ, e rằng người của chúng ta đến sớm hay muộn cũng đều bị hại!”
Sau khi phân
tích xong, mọi người đều gật đầu đồng ý, Vương Thông đứng dậy
đi lại vài bước rồi lại nói tiếp: “Toàn bộ người ngoài thành đều tập trung hết lại, Vương Tứ, Lý Quý, những người trong tay các huynh có thể đi đánh nhau được là bao nhiêu, bất luận có
phải là sai dịch hay không?”
“Mấy chục người cũng gọi được”
“Được, gọi
hết đến, cần chi tiền bản quan sẽ chi, sáng mai chúng ta đi thăm dò xem hậu đài của chúng rốt cuộc là ai?”
Nghe Vương
Thông nói vậy, Lữ Vạn Tài giờ đã bình tĩnh lại mới chần chừ do dự, còn đứng lên nói: “Vương huynh đệ, sau lưng những nơi như
thế này toàn những người không dễ chơi đâu, 4 sai dịch kia chịu
đau chút, đưa đến nha môn nhận về là xong, nếu vì chuyện này
mà đắc tội với ai đó thì thật không đáng”
Vương Thông
cười ha ha xua tay nói: “Đi nghe ngóng không phải sợ là ai, chỉ
là muốn làm rõ thôi, giờ rõ ràng là Tần quán muốn ra uy với
chúng ta, nếu để yên thì những nơi khác thẻ bài cũng chẳng
còn tác dụng gì nữa, hơn nữa, khiến người của bản quan phải
chịu ấm ức sẽ phải trả lại gấp 10 lần”
Lữ Vạn Tài,
Vương Tứ, Lý Quý nghe câu này mà không biết nên nói gì, vẫn là Lữ Vạn Tài dẫn đầu, cả 3 người đều cúi người cảm tạ.
Sáng sớm hôm
sau, nhưng cũng thật trùng hợp, vì trong cung bị dùng gần 300
người, số phần thiếu cũng cần phải nhanh chóng tìm người thay
thế, Cáo Nghĩa dẫn người của Đông xưởng vừa sáng sớm không
đến chỗ võ quán Hổ Uy, mà đến thẳng Từ Ân tự đến chọn
người.
Không có sự
trợ giúp của Đông xưởng, Vương Thông muốn nghe ngóng cũng có
phần khó, Vương Thông mặc kệ, dẫn Đàm tướng và Lý Văn Viễn
đến bao vậy Tần quán.
Buổi trưa
Trương Thế Cường lại nghe được tin khác: Mấy sòng bạc và thanh
lâu ở Tây thành và Nam thành bắt tay lại với nhay, nếu Tần
quán có thể qua được chuyện thẻ bài này thì về sau Tần quán
làm chủ.
Võ quán Hổ
Uy có được một buổi chiều bình yên, Vương Thông về nhà tắm
rửa, thay bộ quần áo khác, khi ra ngoài thì trời đã tối mù.