Cẩm Y Đương Quốc

Chương 361: Chương 361: Công đạo nghịch cảnh đều thấy lòng người




Từ cuối tháng một cho tới đầu tháng hai, cẩm y vệ thiên hộ Vương Thông được phân trú ở Thiên Tâm lại đưa ba lần kim hoa ngân vào cung, tổng công là mười hai vạn lạng.

Đây quả thật là một kỳ tích, một năm có thể giao lên triều đình mười vạn lạng, vậy thì triều đình phải phái quan viên tới, xem xem có phải đã đào được núi vàng núi bạc gì không, hay hoặc là quan viên đương địa đánh sưu cao thuế nặng.

Khu vực Thiên Tân chẳng qua là một vệ sở thành trì ven biển, dựa vào sự tiện lợi là đầu mối then chốt của thủy vận mà hưng vượng phát đạt, nhưng dẫu sao cũng chỉ là một thành trì mà thôi, nếu so sánh về địa phương thì chỉ là một huyện.

Nhưng Vương Thông tới đó, trong vòng nửa năm làm việc đã gửi về cho triều đình hơn tám mươi vạn kim hoa ngân.

Vương Thông chẳng qua là một thiếu niên mười mấy tuổi, chưa từng được học qua đại học vấn kinh thế gì, ở kinh sư cũng chỉ mở một cửa hàng ăn kiếm tiền mà thôi.

Hắn có năng lực gì, chẳng lẽ chỉ từ trong việc thu thế của thuyền qua lại và mậu dịch biển mà có thể kiếm được nhiều tiền như vậy ư?

Từ lúc Đại Minh lập nước đến nay, công thương Giang Nam hưng vượng đã gần trăm năm, thủy vận nam bắc vãng lai từ thời khai quốc đã có, mậu dịch trên biển thì đã bị chủ động cấm biển đoạn tuyệt, hiện tại cũng bị khống chế rất nghiêm.

Quốc khố Đại Minh gần như từ những năm Gia Tĩnh đã bắt đầu quẫn bách, triều đình và điạ phương đều kiếm chác trên thuế ruộng, nhưng trước mắt có đường lối thu được nhiều bạc như vậy mà không nghĩ tới lại đi đi hành hạ nông hộ, thật sự không biết là đầu óc như thế nào. Đối với mỗi một kỳ tích mà Vương Thông làm ra, trong kinh sư không ít người đều suy ngẫm, Thái Tổ và Thành Tổ đối với thương thuế và những thuế phú tương quan đều bỏ qua và thả lỏng, vào thời đó có lẽ còn có lý, nhưng hiện tại có còn hữu dụng nữa không?

Có điều những nhận thức tỉnh táo này lại không phải là chủ lưu của dư luận, ở kinh sư những gì mà ngôn quan thanh lưu (ngôn quan là quan can gián, thanh lưu là hệ phái chính trị nội đình) bàn tán khá là kinh người, nói rằng Vương Thông tại Thiên Tân Vệ tự lập binh mã, hóa trang thành mã phỉ, nhân lúc đêm khuya tiềm phục ra khỏi thành, cướp bóc khách thương xung quanh Thiên Tân vệ thành, có khi thậm chí còn cướp tới tận Lâm Thanh châu.

Rồi là là bách tính bản địa của Thiên Tân vệ khổ không nói nổi, thuế má cũng thu tới năm Vạn Lịch thứ bốn mươi, lại thường có binh tốt của cẩm y vệ tay cầm binh khí xông vào nhà dân cướp bóc, vô số thương hộ từ phía nam tới sau khi bị cướp bóc còn bị sát hại, nhét đá vào bụng rồi ném xuống biển. Sau đó cấu kết với Oa khấu, cướp bóc thuyền bè Cao Lệ và Giang Nam ở vùng duyên hải. Quả thật là nghe rất kinh người.

Loại trình báo này cũng bị nha môn đi theo điều tra báo cho các vị đại lão, sau khi hoàng đế Vạn Lịch đọc xong thì đều khó mà có được tinh thần, nghe nói từng ở trong Ngưu Thư phòng hỏi những lời như sau: "Trương bạn bạn, Phan Đạt và Vạn Đạo này lần đầu tiên gặp mặt Vương Thông, nhìn thấy Vương Thông chi tiêu đơn giản. Qua hơn chục ngày đi xem, Vương Thông áo lông đồ quý giá đầy phòng, mọi người kinh ngạc hỏi thì Vương Thông hờ hững nói "Binh sĩ hôm qua tới Tĩnh Hải mò được". Trẫm sao thấy cái này quen thế?"

Trương Thành suy nghĩ một chút rồi mỉm cười trả lời: "Vạn tuế gia, cái đó giống như điển cổ kể về Tổ Địch ấy mà. Vương Thông ở Thiên Tân vệ và đám người Phan Đạt, Vạn Đạo như nước với lửa, kiểu gì chả kể xấu nhau."

Ti lễ giám cầm bút chấp chưởng việc cơ quan hành chính của nội đình, bác văn cường ký không kém sĩ học sĩ nội các, Trương Thành đối với dạng điển cố này hạ bút thành văn, hoàng đế Vạn Lịch suy nghĩ một chút rồi cũng cười nói: "Trẫm hiểu rồi, cái gì hóa trang thành phỉ đạo cướp bóc khách thương, cũng dùng điển cố thời Lưỡng Tấn này, thế há chẳng phải là nói Thạch Sùng ư?"

Hiện giờ người chủ sự của Đại Minh không phải là thiên tử và Trương Thành, cho nên thiên tử có nhận thức gì về những lời đồn đại ở kinh sư thì cũng chẳng có tác dụng gì.

Các ngôn quan thanh lưu sau khi hình thành nhất trí, lại thêm sự ủng hộ của các nhân sĩ kinh sư, cũng là một lực lượng không thể xem thường, huống chi có người còn ở sau lưng lửa cháy thêm dầu, còn có cả các thương hộ lợi ích bị hao tổn cũng trắng trợn cổ vũ.

Phải biết rằng, mặc dù hải vận, thủy vận còn chưa có một thuyền hàng nào vận vào Thiên Tân vệ, kinh sư và Bắc Trực Đãi cũng vẫn sử dụng hàng tồn của năm ngoái, nhưng giá tiền đã giảm xuống không chỉ hai thành.

Các phương diện hợp lực lại với nhau, việc tra xét Vương Thông như đạn là lên nòng, không thể không bắn ra.

Đội ngũ do nha môn các bộ và các giám của nội đình tổ thành đi tới Thiên Tân vệ, trên danh nghĩa là tra án, đã có chữ "án", vậy thì có nghĩa là những gì mà Vương Thông làm ở Thiên Tân vệ là những hành động bất hợp pháp, phải định tội tra hỏi.

Có điều trong quá trình quyết định nhân tuyển của các bộ, Tôn Đại Hải lại áp tải kim hoa ngân vào kinh, sau khi trong cung nhận bạc, Từ Thánh thái hậu Lý thị lại nói một cầu: "Thằng nhỏ Vương Thông này ở Thiên Tân vệ làm không ít chuyện, đúng hay sai thì tạm thời chưa nói, nhưng một là nó không có tư tâm, hai là đều lo cho việc tiêu dùng trong cung, ít nhất cũng có khổ lao..."

Câu nói này nhanh chóng từ trong miệng nữ quan truyền tới miệng các hoạn quan, sau đó nhanh chóng truyền tới tai của người ở ngoài cùng.

Thái hậu nương nương đã nói như vậy, mọi người lập tức sửa lại. Vốn nói là tra án, nhanh chóng biến thành điều tra, mà "tra" thì khó mà nói rõ được kết quả.

Vẫn như trước kia, khi kim hoa ngân vào kinh, phía Vương Thông cũng có thư gửi tới Trị an ti.

Nam nhai cẩm y vệ bách hộ Lý Văn Viễn sau khi nhìn thấy thư, lập tức mời Thuận Thiên phủ thông phán Lữ Vạn Tài và Trâu Nghĩa trong cung tới thương lượng. Không ngờ Trâu Nghĩa lần đầu tiên không đến.

Trả lời là trong cung có quá nhiều việc, nhất thời không dứt ra được, chuyện ở phía Vương Thông cũng là khẩn cấp, Lý Văn Viễn cũng không để ý nhiều như vậy, lại phái người giục giã, lần này người mới chịu tới.

Đã là đầu tháng ba rồi, ba người ngồi ở Chấn Hưng lâu, bầu không khí không được hòa khí nhẹ nhõm như trước kia, gọi mấy món đơn giản, chẳng ai buồn động đũa, Lý Văn Viễn lên tiếng đầu tiên: "Vương đại nhân gửi tin tức tơi, phía Lý mỗ nên làm gì thì sẽ lập tức làm ngay, cũng có không ít chỗ cần hai vị đại nhân động thủ, cho Lý mỗ một thời hạn đi, Đại Hải đang đợi ở kinh sư, tới lúc đó sẽ cưỡi khoái mã về Thiên Tân vệ."

Lữ Vạn Tài gật đầu, Trâu Nghĩa không có phản ứng gì, chỉ ngồi đó trầm ngâm không lên tiếng, đợi ánh mắt của hai người nhìn thấy, mới mở miệng nói: "Chỗ ta không như trước kia, người phía Ngự mã giám Tôn Hải hoành hành kiêu ngạo, muốn nghe ngóng chuyện gì cũng không dễ dàng, trong cung thật sự là khó làm lắm."

Lý Văn Viễn và Lữ Vạn Tài ngây ra, sắc mặt của Lý Văn Viễn lập tức trầm xuống. Lữ Vạn Tài thì xoẹt một tiếng xòe quạt gập trong tay ra, phe phẩy mấy cái, Trâu Nghĩa nhìn trái phải, ho khan một tiếng rồi đứng dậy nói: "Trong cung còn có việc, ta xin về trước, ngày sau lại gặp nhé!"

Lý Văn Viễn biến sắc, đứng bật dậy, Lữ Vạn Tài lại dùng quan trong tay cản lại, mở miệng thản nhiên nói: "Trâu công công xin đừng đi vội, huynh đệ có mấy lời muốn nói."

Trâu Nghĩa nhìn Lữ Vạn Tài, gật đầu trầm mặc rồi lại ngồi xuống. Lữ Vạn Tài ôm quyền chắp tay, cười nói: "Mọi người quen nhau nhiều năm rồi, Lữ mỗ cũng xin nói thẳng, xin chớ trách. Trâu công công, vinh hoa phú quý tương lai của ngài là ở trên người ai?"

Trâu Nghĩa ngước mắt nhìn, thấy Lữ Vạn Tài vẫn tươi cười, tiếp tục nói: "Là thánh thượng ư, hay là Trương công công? Trâu công công, nếu không có Vương đại nhân của Thiên Tân vệ, ngài cho rằng sau khi bị người ta nắm thóp, Trương công công còn để ngài lo việc của Trị an ti nữa ư? Trâu công công có lẽ cho rằng Trị an ti hiện giờ cũng giống như Đông Hán, cẩm y vệ, tự thành hệ thống ở kinh sư, không cần Vương đại nhân chiếu cố nữa. Lý mỗ xin nói thẳng, đó là Vương đại nhân chống đỡ ở Thiên Tân vệ, quan viên sĩ tử của nội đình ngoại triều đều nhìn chằm chằm vào Thiên Tân vệ, nếu Vương đại nhân hỏng việc ở đó, tất cả tan rồi, ngài cho rằng hành động nhận tiền, xét lỗi người ta của chúng ta có thể làm được bao lâu, ngay cả sủng thần của thiên tử còn bị bắt, chúng ta thì tính là gì, còn có thể làm lâu dài được ư?"

Những lời này nói rất kịch liệt, Trâu Nghĩa vô thức phản bác, nói: "Trị an ti này đã thành quản gia tai mắt thân thiết nhất của bệ hạ, làm sao không thể làm lâu dài?"

Nụ cười trên mặt Lữ Vạn Tài biến thành cười lạnh, khép quạt lại gõ vào lòng bàn tay, nói: "Vương đại nhân sai rồi, vị trí vừa có tiền vừa có quyền như Trị an ti còn có thể tới lượt chúng ta ư, Tôn Hải đó vì sao không làm, mà lại để một tội nhân không có phẩm cấp như Trâu công công gánh vác việc ở đây."

Lời nói tuy khó nghe, nhưng bất luận là công hay tư đều đã đắc tội với người ta rồi, sắc mặt Trâu Nghĩa biến đổi liên tục, ban đầu từ hầm hầm tức giận, nghe tới sau cùng thì toàn là vẻ mặt xấu hổ và sợ hãi. Đứng ngây ra đó một hồi lâu, mới cúi đầu ôm quyền, nói: "Là Trâu mỗ không biết nông sâu. Trâu mỗ giờ về cung làm việc đây, bất kể là như thế nào, ba ngày sau khẳng định sẽ có một câu trả lời cho phía bên này."

Lữ Vạn Tài lúc này mới thu lại nụ cười lạnh trên mặt, cũng đứng dậy ôm quyền xin lỗi: "Những lời nói vừa rồi đã đắc tội với ngài, xin Trâu công công chớ trách."

Tình tự của Trâu Nghĩa biến chuyện rất nhanh, sắc mặt đã khôi phục lại như bình thường, đứng đó cười cười xua tay, tự giễu: "Ta tự cảm thấy nhìn rõ được mọi việc, nhưng ở những chỗ nhỏ như thế này thì lại nhiều lần phạm sai lầm, không thành được đại sự, khó gánh được trách nhiệm lớn!"

Vẻ mặt của Lý Văn Viễn không có biến hóa gì, nhìn song phương ngồi xuống, lại tiếp tục nói: "Lần này việc tới Thiên Tân vệ điều tra, các vị đại nhân trong triều đều có dặn dò, Thủ phụ Trương các lão dặn dò là "điều tra công bằng", binh bộ thượng thư Trương Đại Nhân thì dặn là "điều tra nghiêm khắc", mà hộ bộ thượng thư Mã Tự Cường thì lại dặn dò là "điều tra kỹ càng", không biết là vì sao lại như vậy?"

Lữ Vạn Tài cười cười, nói: "Phía Lữ mỗ tiếp xúc với nhiều người tạp nham, có người nghe lướt nói nhầm thôi. Trương các lão và mạc liêu của mình ngẫu nhiên có đề cập tới, trừ thuế ruộng ra, đích xác là có nói tới khoản khác, nhưng liên lụy quá nhiều nên không ai dám thử. Thiên Tân vệ đã có người làm, lại mở được ra mấy phần cục diện, về sau cũng dễ làm hơn một chút. Nhưng những lời này cũng chỉ là lời đồn, không biết thật giả."

Trâu Nghĩa gật dầu, cũng nói theo: "Phía Trương công công có nói, Vương Thông lần này bị lời đồn ác ý đả kích, chính là vì chạm vào muối, lần này ồn ào tới mức này, bằng vào bản sự của đám ngôn quan thanh lưu, căn bản không làm được như vậy, sau lưng khẳng định có người xúi bẩy, nếu như có thể tra ra người này là ai..."

Lý Văn Viễn nhíu mày xua tay, nói: "Những chuyện này để sau hẵng nói, trước tiên làm tốt việc mà Vương đại nhân giao phó đã, phía Tần quán Tống cô nương cũng phải nhanh chóng thông báo..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.