Cẩm Y Đương Quốc

Chương 481: Chương 481: Muốn không làm thì đừng trách không cảnh báo trước




Rõ ràng nói đến vị lão gia trước mặt này, tính mệnh huynh đệ ta được cứu rồi, nhưng không ngờ vị đại lão gia này lại xuất hiện. Ngô Đại kinh ngạc quay đầu lại, mười lạng bạc không là gì, tối qua tên quan binh này hung hãn xông vào, mọi người đều không có hi vọng sống sót, không ngờ lại bất ngờ xuất hiện lời hứa này, mọi người ngạc nhiên, rồi hét lớn lên.

Cho dù mắt Ngô Đại như bắn ra lửa, Ngô Nhị có ở đó chửi bới, điều này không ảnh hưởng đến mấy nô lệ bị bắt kia chỉ điểm.

Hai bà vợ của Ngô Đại, ba cô con gái và hai thằng con trai, ba bà vợ của Ngô Nhị, 1 thằng con trai, đều là người nhà cả, giờ thì bị lôi hết cả ra.

Không chỉ vợ con, thậm chí đến họ hàng xa cũng không thoát, mất không lâu đã có ba mươi mấy người bị chia ra riêng một nhóm.

Vương Thông cũng giữ lời hứa, phát tiền ngay tại chỗ, lấy hết khẩu cung xong cho mọi người đi, đợi mọi thứ hòm hòm thì đã đến trưa, những người đứng đầu mang rượt thịt đến thết đãi mọi người, nhưng bị Vương Thông bắt mang về. “Huynh đệ hai người ở lại trong căn nhà này, mang theo cả người nhà nữa, cũng vì ở đây đèn tối, không ai biết không nói, ngộ nhỡ hai người trong thành có chuyện thì còn có chỗ trú chân phải không?”

Vương Thông nãy giờ vẫn quan sát người nhà Ngô gia, cho đến giờ mới nhìn Ngô Đại, cười nói hai câu, Ngô Đại lúc này chẳng còn sức lực gì nữa, chủ cúi đầu buồn bã nói: “Đại lão gia minh xét, đúng là như vậy!” Vương Thông cười gật đầu: “Ngươi đưa mấy người đi tìm đi, tìm thấy người thì tha mạng cho hai ngươi và toàn gia quyến, tìm không thấy, hoặc là ngươi chạy, và người nhà ngươi cũng đừng mong sống sót, bản quan là Cẩm Y Vệ ở Thiên Tân này, nếu không cần tính mạng của người nhà nữa, muốn tìm ta báo thù, thì bản quan đợi ngươi!”

“Vương đại nhân, đây là…”

“Đã vậy thì để bản quan giữ hộ ngươi!”

Đổng Sáng Hỉ cảm thấy chuyện có gì khác lạ, đang định hỏi thì Vương Thông trả lời luôn, Đổng Sảng Hỉ muốn nói mà bin Vương Thông lườm nên im thít.

Lúc này Yểu Đầu Chân mới có sai dịch và quan binh đến, Yểu Đầu Chân các Tề Nam chỉ 15 dặm, sáng sớm đã có vài quan sai đến, xác minh tình hình rồi phái một người về báo cáo, nhưng không ngờ lúc này mới tới, đúng là hài kịch.

Thảo nào mà hunh đệ Ngô gia lại dám ngông cuồng như vậy, quan binh chậm trễ như vậy, họ chắc chắn có thể đi về như gió.

Quan trường Sơn Đông không mong thấy Đổng Sáng Hỉ, nhưng thiên hộ cẩm y vệ của hắn đúng là có tác dụng thật, giúp quan binh thu dọn chiến trường.

Tuy nói là thu dọn chiến trường, nhưng những gì có thể làm được là thiêu và chôn cất mấy thi thể mà thôi, còn tất cả đều do Vương Thông và các nô lệ của hắn làm, nhưng những người khác đến xen vào thì Đổng Sáng Hỉ cũng không dám nói gì, chỉ có thể nhăn mũi nghe lệnh.

Điều làm người ta thấy kì quái là, Cái gia nổi danh một phương, cũng tích góp được chút ít, vàng bạc lụa là, Vương Thông lại không cần gì, tùy người của Đồng Sáng hỉ và binh đinh phủ Tế Nam chia nhau, nhưng lại chọn mấy chục con ngựa tốt nhất từ đàn ngựa Cái gia và Võ gia rồi đi.

Rồi lấy bạc ra để Yển Đầu Chân làm cơm, chuẩn bị cả cá khô, thịt muối, và cả lương thảo nữa, trông có vẻ như là chuẩn bị đi xa.

Vi Vương Thông không giao huynh đệ Ngô gia cho mình nên Đổng Sáng Hỉ có phần tức, nhưng đâu có dám nói ra, dù gì thì huynh đệ Ngô Gia cũng đã bị bắt, , mình ở Tế Nam cũng được yên thân, Bách Hộ Từ Đông của mình thì điều trị dần dần, giờ cho người về nhà báo tin bình an, điều binh trong thành đến. đến khi trời sắp tối, thì Vương Thông gọi hắn lại: “Đổng đại nhân, không làm phiền mọi người ở Tế Nam, đêm nay Vương mỗ phải khởi hành quay về rồi!”

Không ngờ lại đột ngột vậy, khiến Đổng Sáng Hỉ giật mình, hắn khách khí chắp tay nói: “Đại ân của Vương đại nhân, Đổng mỗ dù gì cũng phải bày yến tiệc ở Tế Nam mới phải, sao lại đi nhanh vậy?”

Câu nói này của hắn không được thật lòng, vừa nghe thoáng qua đã nhận ra, Vương Thông cười nói: “Đổng đại nhân thấy bản quan dễ dãi, cảm thấy không đáng là đại ân đúng không? Nhà bản quan có chuyện phải đi trước, để lại 20 người áp tải những tù binh này về Thiên Tân vệ, còn phải nhờ đại nhân sắp xếp binh đinh áp tải cùng” Vương Thông nói thẳng, Đổng Sáng Hỉ cũng không biết nên tiếp lời thế nào, chỉ đành cười khan: “Nói hay lắm, nói hay lắm!”

Vương Thông lườm hắn rồi nói: Mấy cửa hàng của Cái gia, cửa hàng của Ngô gia ở Tế Nam, điền trang ở ngoại thành, Đổng đại nhân lần này có nuốt hết được không?” nói đến vấn đề này Đổng Sáng Hỉ không khỏi bật cười, xua tay nói: “Đều là nhờ phúc của đại nhân, đến lúc đó không thiếu phần của đại nhân đâu”, không nhớ đến ân huệ của người khác, Đổng Sáng Hỉ này hiển nhiên là như vậy, huynh đệ Ngô gia bị trừ bỏ, hắn không có mong muốn gì hơn với Vương Thông, thái độ lập tức thay đổi. những chiến lợi phẩm vốn dĩ của Vương Thông lại bị chia ra.

“Thuyền công, thợ thuyền, Ngô Đại đã tìm, Đổng đại nhân cũng phải đi tìm đi chứ!”

“Cái này, Vương đại nhân, thực ra…”

“Huynh đệ Ngô Đại bị bản quan bắt về Thiên Tân vệ, cũng chưa biết chắc lúc nào sẽ được thả ra, Đổng đại nhân đừng có mừng vội”

Vừa nói ra câu này, Đống Sáng Hủ lập tức lạnh tanh mặt, Vương Thông cười nói tiếp: “Nhận lời với bản quan thì phải làm được, Đổng đại nhân đừng có làm trò, trước 15 tháng 9, bản quan đợi tin của ngươi”

Đổng Sáng Hỉ há hốc miệng, cuối cùng cười khan đáp: “Đại nhân trấn thủ Thiên Tân vệ, vùng Sơn Đông này ắt tự biết lo, đến đúng lúc đó thì bàn giao được cho đại nhân là được”

Có thân binh đến bẩm báo, nói mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, Vương Thông gật đầu, nhưng lại quay đầu lại nói: “Ý Đổng đại nhân ta hiểu, ta là thiên hộ, không quản được rộng như vậy, đến lúc đó không nề hà đại nhân không được, hơn nữa người Ngô gia này lại đến thì đại nhân cũng biết cách đối phó rồi phải không? Đổng đại nhân phải nghĩ cho kĩ, sau lưng bản quan là ai, đừng có làm mất cái chức quan của mình, vất vả bao nhiêu năm, không đáng đâu”

Sau khi nói xong câu đấy Đổng Sáng Hủ mới nghĩ ra sau lưng vị thiếu niên khách khí này là ai, ta đã thông đường của TRương các lão, bỏ tiền ra làm thiên hộ, nhưng đối phương là sủng thần của thiên tử, trực tiếp phái đến đây, nếu đấu đá nhau thì ta chỉ có thiệt. nhớ ra rồi Đổng Sáng Hỉ lập tức mềm mỏng hơn: “Vương đại nhân nói đi đâu vậy, chuyện tại hạ đã hứa nhất định sẽ làm được, hà tất phải nói vậy, không phải làm tổn hại đến hòa khí sao?”

Vương Thông cười gật đầu điềm nhiên nói: “Vốn tưởng Đổng đại nhân tận tình giúp đỡ, đến lúc đó thương đoàn Lỗ Hải còn kiếm được bao nhiêu tiền ở Thiên Tân vệ nữa, nhưng Đổng đại nhân lại lo sợ điều đó, chuyện đã đồng ý rồi, thực làm khó bản quan quá, không nói trước ra thì Đổng đại nhân có hợp tác không?” Nói rồi mặc kệ thái độ của Đổng Sáng Hỉ, quay người bỏ đi.

“Huynh đệ Ngô gia vốn định để cho Đổng Sáng Hỉ lo, nhưng lại có thuyền công và thợ thuyền kia, vậy không ổn, đó là lũ đạo tặc, phải dùng cách của đạo tặc, mang về còn có lúc cần đến”

Ngoài khuôn viên Cái gia, Vương Thông dặn dò bọn Lý hổ đầum Lịch Đạo và Tôn Tân đều ở đó chuẩn bị, Vương Thông cười tiếp tục nói: “Tên Đổng Sáng Hỉ đó không tự nguyện, nhưng không cần lo lắng về hắn lắm, hắn đến binh tốt ở Tế Nam hắn còn không điều động nổi, dưới địa phương cũng có người đến giúp giải người đi, Bảo Nhị Tiểu đi theo chắc sẽ giúp ích cho mọi người được”

Lý Hổ Đầu khó chịu gật đầu, Lịch Đạo và Tôn Kim lại cung kính nghe lệnh, Vương Thông vừa quay người là Lý Hổ Đầu nói: “Vương đại ca, tôi muốn đi theo huynh, áp giải người về thì chán chết!”

Vương Thông lắc đầu, lại gần vỗ vai Lý Hổ Đầu, trước nay theo thói quen là xoa đầu, giờ Lý Hổ Đầu cao rồi, nên vỗ vai thuận tay hơn: “Nay đệ đã là binh đinh của Hổ Uy, hành sự phải theo lệnh, sao có thể lấy thú vị với cả chán ra đây!” Nghe vậy Lý Hổ Đầu không nói gì nữa, nhưng sắc mặt vẫn không đỡ hơn.

“Những người lần này đi đều là nhưng gia bộc Vương đại ca huấn luyện ở kinh sư, đều phân ở các quân doanh, lần này đều dùng đến họ, lại còn Đàm tam ca, ngũ ca, rõ ràng hành sự lần này toàn người nhà, tại sao không dùng đến bọn đệ?”

Khi Vương Thông đi xa rồi Lý Hổ Đầu vẫn còn ấm ức nói với Lịch Đào và Tôn Kim, Tôn Kim nói: “Vương đại ca cũng là nghĩ cho chúng ta, chắc là có lý do”

Lịch Đào thì nói: “Vương đại ca xưa nay coi chúng ta như nhau, chưa bao giờ coi chúng ta là thuộc hạ…”

Một đội quay về Thiên Tân vệ, còn phải đợi vài ngày, phủ Tế Nam mới phái người đến trợ giúp, một đội khác lúc này đang ở ngoài Oa tử, Đàm Binh, Đàm Cung đều đang trên lưng ngựa, 15 người, nhưng có trên 200 con ngựa, trên ngựa đều đầy ắp lương thực, Vương Thông khoác áo choàng đi lên trước, nhảy lên lưng ngựa rồi nói: “Hôm nay đã có tin tức, 16 tháng 8 rời khỏi kinh sư, giao tình mọi người tốt như vậy, dù gì cũng phải theo tiễn một đoạn!!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.