Binh bộ chức phương ti lang
trung Quách Bình Quảng, Hộ bộ Phúc Kiến ti lang trung Khưu Duyên Hải,
cẩm y vệ thiên hộ Cát lực, Ti lễ giám lục khoa lang chưởng ti Hồ Chí
Trung, Ngự mã giám võ tướng hữu vệ chưởng ti Trầm Tồn.
Năm người này chính là đội ngũ tới Thiên Tân vệ tra xét, binh bộ chức
phương ti chưởng quản quân chế biên chế trong thiên hạ, lập binh mã mới
hay xóa bỏ binh mã cũ đều phải qua thủ tục của chức phương ti, hộ bộ
thập tam ti phân quản dân gian, việc kinh tế thuế thu của của các vệ sở, Phúc Kiến ti thì phân quản các phủ Bắc Trực Đãi.
Ti lễ giám lục khoa lang chưởng ti thì là quan viên chưởng quản điều
phối nhân viên trong nội bộ ti lễ giám, Ngự mã giám võ tướng hữu vệ
chưởng ti thì vị trí ở dưới cai doanh giám quân, là quan viên phụ trách
kiểm kê và biên chế nhân viên trong doanh, cẩm y vệ thiên hộ thì là
thường trực của cẩm y thân quân kinh sư.
Năm quan viên này phẩm cấp đều là tứ phẩm, ngũ phẩm, có điều ai ai cũng
đều là người ngồi trên vị trí quan trọng, nhìn thấy quan to nhị phẩm,
tam phẩm ở ngoài kinh sư thì cũng chẳng cần phải khép nép.
Trong năm người, tất nhiên lấy Ti lễ giám lục khoang lang chưởng ti Hồ
Chí Trung là người cầm đầu, lần này nội các không phái trung thư ra,
nhưng ti lễ giám lại phái lục khoa lang chưởng ti, là quan viên quan
trọng từ trung tâm xuất ra, địa vị tất nhiên cao vợi.
Nội đình sống an nhàn sung suống, cho nên ai nấy đều có bộ dạng mập mạp, Hồ Chí Trung này thì lại khác, thân hình cao gầy, sắc mắt ngăm đen, nếu không phải là mặc bào phục màu đỏ, nhìn chẳng khác gì dân chúng lao
động chân tay.
Còn hai vị lang trung của binh bộ hộ bộ thì một người ba mươi lăm, một
người ba mươi bảy, tiền đồ vô lượng, đang ở vào niên kỷ ý chí phong
phát, có bộ dạng nhân sĩ tiêu chuẩn, thiện hộ Cát Lực và chưởng ti của
Ngự mã giám hữu vệ Trầm Tồn thì đều là người có khí độ phú quý.
Mọi người liên hợp điều tra, tất nhiên không có ai cao ai thấp, giữa các bên không có xung đột lợi ích gì cả, trước khi đi lại được dặn dò như
vậy, cho nên mọi người rất hòa khí.
Có điều trên dường, cẩm y vệ thiên hộ Cát Lực thì luôn miệng chửi mắng
Vương Thông, nói hắn tại kinh sư hoành hành bá đạo, không ra thể thống
gì cả, hai vị lang trung của binh bộ và hộ bộ thì cười nhạo châm chọc
không ngừng.
Vị chưởng ti ngự mã giám võ tướng hữu vệ Trầm Tồn mặc dù nói không
nhiều, nhưng câu nào câu nấy đều là kiểu châm ngòi thổi gió, mọi người
đều là hạng thông minh, tất nhiên hiểu thái độ của nhau, mấy ngày đi
đường, mặc dù mọi người có văn quan, có võ tướng, có hoạn quan của nội
đình, nhưng quan hệ càng lúc càng thân thiết.
Duy nhất khiến mọi người không hiểu rõ được nông sâu là vị Hồ Chí Trung
đó, vị hoạn quan trung niên xuất thân Ti lễ giám này trên đường luôn
trầm mặc, người khác bất kể là thăm dò thế nào, y cũng chỉ gật đầu không nói gì, coi như không nghe thấy.
Người tới từ phía Ti lễ giam, đại biểu phía sau là Phùng Bảo Phùng công
công, có lẽ cũng có lời dặn dò của thiên tử và thái hậu, không lên tiếng cũng là hành động ổn trọng, chỉ nghe và nhìn, mọi người cũng không làm
phiền y.
Tới Thiên Tân vệ, theo lệ thì từ cửa tây của Thiên Tân vệ mà vào thành,
mọi người không ngờ rằng, Thiên Tân vệ binh bị đạo tân nhiệm Vu Kế Dũng
và giám lượng tân nhiệm Hứa Quảng lại ra ngoài thành ba mươi dặm để
nghênh đón.
Ra ngoài thành ba mươi dặm, đây là làm trái quy củ lễ chế trên quan trường, có điều lại khiến người ta được nở mày nở mặt.
Thiên Tân vệ Binh bị đạo cũng là chức vị bên dưới Đô sát viện, huống chi vị Vu đại nhân này năm đó cũng từng làm viên ngoại lang ở lục bộ, còn
là thân thích của thân tín của Trương các lão, địa vị không thấp, khách
khí ra đón như vậy, mọi người đều cao hứng.
Càng đừng nói tới hoạn quan giám lương Hứa Quảng, tốt xấu gì cũng là con nuôi của Phùng công công, tuy nói rằng ở trong cung người làm con nuôi
của Phùng công công không ít, nhưng địa vị cũng bày ra đó. Khách khách
khí khí ra đón, mọi người đều hài lòng, trên quan trường, trừ tiền tài
quyền thế ra, ai cũng mong được phong quang.
Lúc hai vị này tới nghênh đón, các vị liên hợp điều tra đều xuống ngựa
xuống kiệu, song phương nói chuyện cười đùa vui vẻ, hòa khí thân thiện
vô cùng.
Hiện giờ hàng hóa cái nơi đổ về Thiên Tân vệ này, đặc sản lễ vật gì cũng rất dễ kiếm, chỉ cần có tiền thì muốn mua gì cũng được, tặng đặc sản,
mọi người đều tươi cười hớn hở.
Khi còn cách Thiên Tân vệ mười lăm dặm, án chiếu theo quy củ, tham
thướng tân nhiệm Tôn Chí Bân được phân thủ Thiên Tân vệ phải phái binh
hộ tống, không thiếu được màn kiến lễ hàn huyên, tặng lễ vật rồi khách
khí vài câu.
Những người tới đây đều là kinh quan, hơn nữa trong tay đều có thực
quyền kiểu này kiểu kia, đặc tội hoặc là không chú ý luôn là điều không
tốt, ai biết hơi thiếu lễ số một chút thì tương lai liệu có bị hhi hận
không, nên tốt nhất vẫn phải chu toàn.
Có điều từ đầu đến cuối, cẩm y vệ thiện hộ phân trú Thiên Tân Vương
Thông không lộ mặt, cho tới tận khi đội ngũ điều tra đi tới cửa tây của
Thiên Tân vệ thành, vẫn không thấy bóng dáng của hắn đâu. Lúc này, ngay
cả quan viên của thanh quân thính và hộ bộ chuyển vận ti của Thiên Tân
đều đã tới đi cùng.
"Tên Vương Thông này quả thật là cuồng vọng, tuy nói là thiếu niên,
nhưng vào cẩm y vệ cũng ba năm rồi, sao vẫn không hiểu những lễ tiết quy củ tối thiểu này. Xuất thân quân nhân nghèo khó, cho dù có mấy phần
thông minh vặt, nhưng vẫn chỉ là hạng thô bỉ!"
Hộ bộ Phúc Kiến ti lang trung Khưu Duyên Hải cười lạnh, binh bộ chức
phương ti lang trung Quách Bỉnh Khiêm ở bên cạnh gật đầu phụ họa: "Khi ở kinh sư, nghe nói Vương Thông này đào Thiên Tân vệ này lên cả ba xích,
Quách Mỗ vốn còn có chút không tin, thầm nghĩ dẫu sao cũng là khu vực
kinh kỳ, không thế làm quá đáng như vậy được, nhưng hôm nay nhìn thấy,
quả nhiên là dân chúng lầm than."
Mọi người đều mới tới Thiên Tân vệ, cho dù là văn quan cũng không ngồi
kiệu, ai ai cũng kiếm một con ngựa, để cho phó dịch dắt đi dạo trên
đường, còn những tùy tùng và lại mục thì đều tới quan dịch trước để an
bài chỗ ở.
Ti lễ giám lục khoa lang chưởng ti Hồ Chí Trung vẫn có bộ dạng thờ ơ,
người khác nói gì y cũng chỉ nhắm mắt gà gật trên lưng nựa.
Nghe thấy những lời vị Khưu lang trung này nói, kinh ngạc ngẩng đầu lên
nhìn hai bên, trên đường vô cùng náo nhiệt, trạch viện bên đường đều mở
cửa hàng, cho dù là không mở thì cũng được sửa chữa chính tu lại, chuẩn
bị tương lai mở cửa hàng, sao có thể nói là dân chúng lầm than được.
Có điều nhìn mấy cái rồi y lại nhắm mắt, cẩm y vệ thiên hộ ở bên cạnh đã hầm hừ, ồm ồm nói: "Vương Thông đó lúc ở kinh sư đã vô pháp vô cương,
hoành hành bá đạo quen rồi, khi làm giáo uý còn dám đánh cả tiểu kỳ, khi làm tiểu kỳ thì dám động thủ với tổng kỳ, khi làm bách hộ thì trong
kinh sư chẳng có ai là hắn không dám đánh, hơn nữa còn tham tài háo sắc, thanh lâu trong kinh sư đều phải giao tiền lời cho hắn thì mới được
khai nghiệp. Phía kinh sư còn có chư vị đại nhân quản thúc, hắn không
dám làm loạn quá đáng, tới Thiên Tân vệ rồi không biết còn gây nên những việc gì."
Sau khi nói xong lại thuận miệng chửi mấy câu, mọi người chỉ đành giả vờ như không nghe thấy, Vu Kế Dũng ở trên lưng ngựa cười nói: "Chư vị đại
nhân mới tới, đứng nói những chuyện làm phiền lòng như vậy làm gì, Vu mỗ đã chuẩn bị bàn tiệc ở khách sạn Tứ Phương để tẩy trần cho các vị rồi."
"Vu đại nhân, chuẩn bị tiệc ở khách sạn, vậy nhất định là có tiết đặc sắc rồi, có thể nói cho mọi người nghe không."
Ngự mã giám võ tướng hữu vệ chưởng ti Trần Tồn cười hỏi, nhưng tiếp lời
lại là hoạn quan giám lương Hứa Quảng ở bên cạnh, nói tới những chuyện
phong hoa tuyết nguyệt thì ai cũng thích cả: "Khách sạn Tứ Phương chính
là khách sạn lớn nhất ở bản địa, là do một tri huyện hồi hương mở,
thường dùng làm nơi tiếp đãi quan viên, sạch sẽ tao nhã thì không nói,
thức ăn cũng không kém những khách sạn nổi tiếng ở kinh sư. Lại rất biết chiều khẩu vị của nam nhân, có nữ nhạc từ phủ Tế Nam và phủ Tế Ninh
tới, cũng có phong phi đặc sắc."
Vu Kế Dũng gật đầu cười nói: "Ở đó sinh ý rất tốt, người có tiền nam lai bắc vãng đều vào đó tiêu tiền, nếu không phải là Vu mỗ bảo đầy tở mang
thiệp đến trước, có khi còn không có được chỗ!"
Mọi người bất cười ha ha, trong những lời mà Vu Kế Dũng và Hứa Quảng này nói, rõ ràng đã chỉ ra rằng thương nghiệp của Thiên Tân vệ phồn thịnh,
thị diện phồn vinh, có điều mọi người lại giả vờ như không nghe thấy.
Đi thêm được mấy bước, cẩm y vệ Cát thiên hộ đó cố ý thả chậm ngựa, đợi
hoạn quan giám lương Hứa Quảng tới gần liều cười bồi hỏi nhỏ: "Hứa công
công, Thiên Tân vệ này sinh ý nam lai bắc vãng cũng không tồi, sớm đã
nghe nói phía bờ sông Hải Hà là nơi trù phú, nhưng hiện tại cửa hàng mặt tiền lại chưa có. Tới lúc đó có thể nhờ Hứa công công giúp đỡ không."
Hứa Quảng gật đầu mỉm cười, nói: "Không dám, không dám, một khi tên
Vương Thông đó ngã xuống, Thiên Tân vệ có cục diện tốt, chư vị đều có
phần, mấy cái cửa hàng mặt tiền thì có đáng gì."
Nghe nói Hứa Quảng nói vậy, Cát thiên hộ mặt mày hớn hở, trên đường Vu
Kế Dũng và Hứa Quảng ngầm ám chỉ, nói rằng Thiên Tân vệ núi rừng biển
bạc, hài hóa đổ về ùn ùn, hiện tại Vương Thông săm soi quá chặt, nếu như Vương Thông ngã rồi, mọi người đều có lợi ích, thật sự là khiến người
ta nghe mà ngứa ngáy, Cát thiên hộ không nén được cho nên mới nhỏ giọng
hỏi han.
Nghe thấy đối phương trả lời như vậy, Cát thiên hộ không nén được vui
nừng, vừa đi nói tới chi tiết thì nghe thấy xung quanh vang lên tiếng
kinh hô, tiếp theo có người hét toán lên: "Nha môn ban sai, người không
phận sư lập tức tránh ngay!"
Tiếp theo là tiếng còi đồng bén nhọn vang lên, trên đường vừa rồi còn
đông đúc náo nhiệt nghe thấy tiếng còi lập tức chạy tứ tản, cửa hàng
cũng đều vội vàng đóng cửa, người đi đường không kịp tránh thì đều quay
mặt vào tướng, ôm đầu ngồi ở đó, có một số người rõ ràng là không hiểu
quy củ, thấy bộ dạng đó thì cũng học làm theo.
Đúng lúc này, mấy người liên hợp tra xét đi vào, ai ai cũng ngơ ngác không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này lại có một tiếng la, tiếng bước chân dày đặc lập tức vang lên,
trước sau đội ngũ quan viên tra xét đều có một lượng lớn quan binh tay
cầm binh khí ùa ra.
Mọi người đều là quan viên triều đình, lại đã vào trong thành, chẳng ai
nghĩ là sẽ gặp nguy hiểm, chỉ mang theo bảy hộ binh, ai mà ngờ được giữa ban này ban mặt, ở trong nội thành mà có bị binh sĩ toàn thân vũ trang
ùa ra vây chặt, mọi người thoáng chốc đã luống cuống chân tay.
Mấy tên văn quan như Quách Bình Quảng và Khưu Duyên Hải mặt mày trắng
bệch, tí nữa thì từ trên lưng ngựa ngã xuống, Cát Lực rút đao ra, nhưng
mãi vẫn không rút được, không cẩn thận còn đánh rơi xuống đất. Trầm Tồn
thì ở trên lưng ngựa há to miệng nhưng không nói được gì, cuối cùng chỉ
có Ti lễ giám lục khoa lang chưởng hộ ti Hồ Trí Trung mở mắt ra nhìn
thấy cảnh trước mặt, lãnh lùng nói: "Cuồng đồ lớn mật, không ngờ lại dám cản trở quan sai do triều đình phái tới, trong mắt các ngươi không có
vương pháp nữa à?"
Tiếng quát của y không có hiệu quả gì cả, lại một tiếng la nữa vang lên, nhưng binh tốt toàn thân võ trang lập tức đặt ngang vũ khí trong tay,
sát khi đằng đằng nhắm vào trong đám quan viên tra xét ở trong vòng.