Cẩm Y Đương Quốc

Chương 417: Chương 417: Thu lòng người gì cũng mua




“Lão gia, mấy người Phiên đó nói tốt nhất là làm một kho thủy, họ chế tạo rất nhiều thứ cần đến thủy lực vận hành”

Thợ rèn sưới trướng Vương Thông bẩm báo, nghe vậy Vương Thông không khỏi kinh ngạc, rồi lắc đầu nói: “Đóng băng cả rồi, làm gì có nước mà làm!”

Kiều Đại cũng cười nói: “Tiểu nhân cũng nói vậy, mấy người Phiên nói, đấy là dự định lâu dài, chứ lấy dây thừng kéo mũi koan vào trong như chúng ta thì chậm không hiệu quả, chưa làm được thủy khố ngay thì có thể dùng sức trâu kéo, có thể bảo lão gia điều thêm trâu ngựa đến”

Vương Thông gật đầu, rồi nói với Tôn Đại Hải: “KHông đươck đụng đến trâu ngựa kéo của Hổ Uy, ngươi đi ra ngoài chợ mau đi!”

Vương Thông lại hỏi: “Mọi người luôn túc trực ở đấy có học được gì không?”

Kiều Đại lắc đầu nói: “Không dám giấu lão gia, những thứ của người Phiên không phải chúng tôi không biết, chỉ là không ngờ tới, những kiểu như dùng thủy lực hay mã lực, nhưng người Tây làm rất có quy trình, không giống chúng ta”

Kiều Đại nói vậy Vương Thông liền biết tâm tư của hắn, hắn chuyển chủ đề: “Ngươi còn nhớ vụ ngươi bán thép khống không?”

Kiều Đại nghe vậy vội quỳ xuống, chưa đợi hắn giải thích Vương Thông đã nói: “Ngươi đúng là chuyên tâm làm việc, chuyện đó lúc đó nói rồi, nay dùng tiền mua lại đi!”

Kiều Đại cảm kích dạ vâng, Vương Thông hỏi: “Đại Hải, Kiều Đại khi đó cầm bao nhiêu đến?”

“Tổng cộng 2200 lạng”

“Uh, vậy chi 4000 lạng ra”

Vương Thông nói với Kiều Đại: “Ngươi hành sự chuyên cần có công, bản quan có thưởng, lát qua bên Tứ Hải lĩnh 4000 lạng, thu thập ý kiến của người Phiên, học lấy bản lĩnh của họ, đến lúc đó sẽ có trọng thưởng nữa”

Vương Thông đang định nói tiếp thì bên ngoài có người báo: “Đại nhân, thuyền trưởng người Phiên đến”

“Lão gia, tiểu nhân là Hồ An, thuyền trưởng của Phi Lộc Hiệu”

Một người da trắng cao to cúi thấp người, thời đó so với Đông Tây phương, mức sống của bách tính Đại Minh là số 1 thế giới, dinh dưỡng tốt, vóc dáng cũng cao, chiều cao của người da trắng cũng không có ưu thế gì.

“Quỳ xuống!!”

Vương Thông cười, thống dịch đứng đó ngớ ra, dịch ra thì người sa trắng đó nghe xong thì mở tròn mắt, rồi nói gì đó: “Lão gia, Hồ An nói bên họ cúi chào cách chào hỏi lịch sự, không phải quỳ”

Vương Thông chỉ cười, sau đó nói: “Đây là Đại Minh, bảo họ phải tuân theo phép tắc Đại Minh, quỳ xuống dập đầu hành lễ”

Thông dịch không dám trễ nảo, vội phiên dịch sang, Hồ An đó giận dữ, Vương Thông chán quá xua tay nói: “Giúp hắn đi!”

Vương Thông từng nghe Ba Mộng Đức nói, gặp quý tộc, giáo sĩ cao cấp, dân thường vẫn phải quỳ, thậm chí lễ tiết còn rườm rà hơn Đại Minh, giờ nghĩ lại chỉ là có người muốn coi dân tộc minh cao quý hơn dân tộc khác mà thôi.

Mấy tên hộ vệ xông lên ép Hồ An quỳ xuống, hắn vô cùng kích động, đành quỳ xuống. Vương Thông nói: “Nói đi, tìm bản quan có chuyện gì?”

“Lão gia, hắn nói mong có thể sớm rời đi, nếu đi muộn thì trễ hành trình mất, đến lúc đó sẽ bị tăng chi phí, làm ăn thua lỗ…”

Hồ An nói tiếp (qua thông dịch): “Lão gia cần gì, chỉ cần trên thuyền có thì nhất định sẽ giúp, người trên thuyền cũng biết một số ngón nghề, có thể dạy cho người của lão gia. Lão gia không phải thích hỏa pháo sao? Chúng tôi có thể bán đồ trên thuyền cho lão gia, không đi thì biển phía Bắc sẽ đóng băng mất”

Vương Thông cười nói: “Hỏi hắn, mua con thuyền đó cần bao nhiêu bạc?”

Nghe xong Hồ An vô cùng kinh ngạc, không ngờ Vương Thông lại hỏi chuyện này, mãi hắn mới nói nên lời: “Sau khi có được bạc thì có thể cho họ lên thuyền hàng về Áo Môn, đến lúc đó họ sẽ yên ổn sinh sống”

Vương Thông cười bồi thêm một câu, thông dịch thấy hắn không nói gì thì cao giọng hơn, hắn chỉ lắp bắp nói: “Lão gia tha tội, con số mà thuyền trưởng này đưa ra qua lớn, khoảng 4 vạn 5 nghìn lượng bạc” Thông dịch chưa nói xong thì Hồ An xua tay: “Lão gia, hắn nói thuyền không phải của hắn, hắn không có quyền bán”

Trên đường từ kinh sư đến Tuyên phủ, quay đầu lại đã không nhìn thấy thành trì của kinh sư rồi, một đội binh mã đang di chuyển, có khoảng 3 nghìn người, họ mặc toàn đồ đen, đội hình ngay ngắn, trông rất tinh nhuệ, nhưng tinh thần hơi kém: “Mẹ kiếp, sắp Tết rồi, còn luyện binh gì nữa chứ, chúng ta canh chừng hoàng thành, lại phải đi Tuyên phủ đánh Đạt tử gì đó, điên rồi chắc!?”

Một quân tưởng thản nhiên mắng chửi, một hoạn quan trông nghiêm túc cao giọng nói: “Trịnh doanh quan đừng than thở nữa, Sở công công muốn mọi người được làm việc, tiếp tục đi đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.