Vương Thông lần này một lần
đánh phủ đầu, một lần đóng cửa càng khiến cho mọi người mất hết mặt mũi, đã ầm ĩ tới mức này, tới cửa điều tra thì tới cửa điều tra.
Mọi người đều mang tâm tư phải tra ra bằng được chỗ sai cho ngươi biết
mặt, nha môn quan vụ, cái mà mọi người làm là việc công, nhiều tiền tài, hàng hóa ra vào như vậy, có vấn đề thiếu xót là chuyện bình thường, nếu như không có mới là không đúng.
Ngày mười banh tháng ba, mọi người kết đội tìm tới cửa, trước khi đến
cũng án chiếu theo quy củ đưa công văn thiếp mời tới, nói rõ ràng mình
tới vì việc công, lần này quan thự của cẩm y vệ thiên hộ phân trú tại
Thiên Tân cũng không làm mặt lạnh, chỉ nói hôm nay mời tới.
Đi tới cửa quan thự, nói rằng ý tới của mình, vệ binh gác ở cửa không
lạnh không nóng mời đoàn người vào trong, sau khi tiến vào quan thự, mọi người đều có chút bất ngờ.
Có câu là làm quan không sửa nha môn, quan thự các nơi đều cũ kỹ lụp
xụp, nhưng quan thự của Thiên Tân cẩm y vệ thì ngăn nắp sạch sẽ, các
loại người mặc trường sam đoản bào đi đi lại lại, chân bước không ngừng. Cảnh tượng trông rất bận rộn.
Cảnh tượng bận bịu nhưng lại đâu ra đấy này đại biểu cho một loại hiệu
suất và tổ chức, mọi người đều không ngờ lại có thể nhìn thấy cảnh này
trong quan thự của thiên hộ, ai ai cũng thấy kinh ngạc.
Đi tới chính đường, Vương Thông mặc quan bào của cẩm y vệ thiên hộ đứng ở cửa nghênh đón, nhìn thấy người tới, cũng chỉ ôm quyền hờ hững nói:
"Các vị đại nhân đi đường mệt mỏi rồi, mời qua bên này!"
Nhìn thấy bộ dạng không nóng không lạnh của hắn, mọi người tới điều tra
có người muốn chế diễu vài câu ở trong lòng, có điều nhìn thấy binh tốt
cẩm y vệ mặt mày nghiêm nghị đứng ở hai bên, tay cầm bình khí, lại đành
nuốt lại trở vào.
Lại có người nghĩ tới, Vương Thông này bảo mọi người tới quan thự của
cẩm y vệ thiên hộ, có phải là vì đây là địa bàn của hắn, động thủ làm gì cũng tiện hơn.
Mấy người đã có tâm tư khiếp đảm, có điều vẻ mặt của Hồ Chí Trung do Ti
lễ giám phái tới thì vẫn lạnh tanh, đi ở trước nhất, mọi người bất đắc
dĩ cũng chỉ đành đi theo.
Nơi Vương Thông chuẩn bị cho họ không phải là chính sảnh, cũng không
phải là quan nha, mà là một dãy phòng ở bên phải thiên phòng, để các
thượng sai tra án ở thiên phòng, cũng chỉ có hắn mới nghĩ ra được.
Binh bộ chức phương ti lang trung Quách Bình Quảng thầm nhíu mày, đã
định sau khi đi vào thì vỗ bàn phác tác, sau đó quay người bỏ đi, ở đây
không chỉ nguy hiểm, mà còn không được nể mặt chút nào, rơi vào thế hạ
phong như thế này thì còn tra cái gì nữa.
Chỉ nghĩ ngợi thì mấy vị binh tốt cẩm y vệ đợi ở cửa mở cửa lớn của
thiên phòng, bước xuống bậc nhìn thấy đồ ở bên trong, chư vị quan lại
đều ngây ra.
Bên trong xếp chỉnh tề mấy hàng thư án, trên mỗi thư án đều đặt từng
chồng sổ sách, sổ ghi chép, bút mặc giấy nghiên đều chuẩn bị đầy đủ cả,
lại có có một số người ăn mặc như trướng phòng cung kính đứng ở bên
cạnh.
"Các vị đại nhân, Vương mỗ làm sinh ý, luyện binh mã ở Thiên Tân vệ, sổ
sách ghi chép đều ở đây, xin cứ kiểm tra, người ở bên cạnh đều là những
nhân vật ban sai cụ thể, trong sổ sách có điểm nghi vấn gì thì cứ việc
hỏi, nếu muốn tới hiện trường để kiểm tra cho rõ thì cứ nói với họ, bản
quan lập tức an bài, không để chậm trễ."
Vương Thông giơ tay đứng đỏ giới thiệu, hắn nhìn quan viên của các bộ
các giám ở bên dưới, còn có những sai dịch mà họ dẫn theo, ai ai cũng
đều lộ ra thần sắc nghi hoặc không hiểu, hắn cũng có chút hồ đồ.
Mọi người quả thật là hồ đồ rồi, hành vi này của Vương Thông đâu phải là bị điều tra, thấy bộ dạng chuẩn bị đầy đủ, không chút che giấu như vậy, rõ ràng là bộ dạng chỉ mong mọi người tra ra vấn đề.
Mọi người sầm mặt bước vào trong phòng, trong phòng mặc dù sổ sách chất
đầy bàn, nhưng được bố trí rất chỉnh tề, thông gió cũng tốt, khiến mọi
người cảm thấy rất thoải mái.
Phía sau có lại mục thấp giọng lẩm bầm "nơi này còn sạch sẽ hơn bộ lý
của chúng ta nữa." Bị chủ quan ở trước mặt quay đầu lại lườm một cái mới cú đầu xuống không dám nói nữa.
Mọi người bên ngoài thì bất động thanh sắc, nhưng trong lòng đều có chút nản lòng, bộ dạng này, không phải nói rằng căn bản không sợ bị tra, vì
những cái sợ bị tra ra đều giấu đi rồi.
Nghĩ lại lời dặn dò của các phương diện ở kinh sư trước khi tới Thiên
Tân vệ, cứ vậy buông tay là không được, không ngờ Hồ Chí Trung của Ti lễ giám bước vào trong phòng nhìn xung quanh rồi mỉm cười, nói: "Ở đây bí
lắm, tôi lười biếng một chút, tới bờ sông đi dạo, Vương thiên hộ, an bài hai người theo tôi là được, những cái khác không cần lo."
Y là Ti lễ giám lục khoa lang chưởng ti, địa vị không tầm thường, dù có
trốn việc cũng không ai dám nói gì, Vương Thông cũng không can thiệp,
sau khi nghe xong, gọi hai binh tốt đến, an bài cùng đi ra ngoài.
Hồ Chí Trung vừa đi, bốn người còn lại cũng chán nản, muốn tra ra sai
sót cũng không khó, chẳng qua là làm thế nào dùng đúng quy củ biện pháp
thôi.
Bốn người đi tới chỗ ở bên cạnh rồi ngồi xuống, có người bưng trà nước
điểm tâm tới, các sai dịch lại mục mà các bộ các giám mang tới bắt đầu
đi lên hạch toán thanh tra.
Không cần nhắc cẩm y vệ cũng chuẩn bị trước cả bàn toán, Vương Thông
ngồi ở một bên nhìn thấy một người quen mắt, nghĩ lại cũng nhanh thật,
vị thiên hộ Cát Lực đó không phái chính là người năm đó bị mình đánh cho một trận, thì ra là có mối hận cũ này, cho nên mới chủ động xin tới
điều tra.
Vương Thông vừa nhìn vừa cười lạnh, Cát Lực vốn còn hung hăng nhìn Vương Thông, bị đối phương cười lạnh nhìn lại, trong lòng kinh hãi, tay run
rẩy, chén trà suýt nữa thì rơi xuống đất, vội vàng quay đầu đi.
"Sổ sách này đích xác là rõ ràng..."
"Mỗi một khoản đều có liên quan tới nhau, mỗi mục đều có dấu vết đã tra
kỹ, lão hán làm ba mươi năm ở hộ bộ, nhìn thấy sổ sách rõ ràng như thế
này, cảm giác..."
"Khoản thu này, phía bên kia có..."
"... có, khoảng thu của ngày này bao nhiêu..."
Tiếng bàn tính và tiếng nhỏ giọng nghị luận ở trong phòng liền thành một chỗi, có điều tiếng nghị luận đều nói rằng sổ sách này rõ ràng, Hộ bộ
phúc kiến ti lang trung Khưu Duyên Hải tuy xuất thân tiến sĩ, nhưng lăn
lộn ở hộ bộ lâu như vậy, đối với những việc này đều nắm rõ, nghe thấy
tiếng nghị luận thì càng lúc càng bực, không nhịn được lớn tiếng quát:
"Đọc cho kỹ đi, đừng có bỏ sót thứ gì, có sơ xuất gì, cẩn thận bản quan
lột da các ngươi đó!"
Trong phòng trở nên yên tĩnh, không có ai nghị luận nữa, Vương Thông hớp một ngụm trà, cười lạnh một tiếng, tiếng cười lạnh này đối diện đương
nhiên nghe thấy rất rõ, mọi người chỉ vờ như không nghe thấy.
"Chư vị đại nhân, bản ghi chép về việc thu thuế của trạm thuế ở kênh đào có một chỗ không khớp, ngày ba mươi tháng mười năm ngoái, thiếu mất
mười hai lạng bạc."
Một lúc sau, một lại mục do dự nói, trạm thuế khênh đào, mỗi ngày không
biết thu vào bao nhiêu, mười hai lạng quả thật là một con số không đáng
để nhắc đến.
Nhưng quan viên các bộ các giám thì lại như bắt được trí bảo đứng bật cả dậy, trướng phòng mà Vương Thông an bài ở bên cạnh cũng bước lên, một
mục tính toán có vấn đề thì chính là sổ sách có vấn đề, đây là học vấn
cơ sở. Quách Bình Quảng cầm sổ sách lên đọc lướt qua rồi lạnh lùng nói:
"Mục tính toán không đồng nhất, tất nhiên là có lỗi, bên trong không
biết kéo theo những gì, nhất định phải tra rõ."
Trướng phòng mà Vương Thông phái tới bước lên nhìn sổ, lật tập sách
trong tay, cao giọng nói: "Thuế hôm đó thu xong, lúc nhập kho kiểm kê
phát hiện tám lạng thiết đài ngân, sáu lạng bạc tây màu xỉn, cộng lại
tính ra thì tổn thất mấy mười hai lạng, đã bớt ở trong một sổ khác rồi."
Thiết đài ngân chính là sắt bọc bạc ở bên ngoài, dùng để lừa người, bạc
tây là chỉ bạc mậu dịch ở ba nơi Thiểm Tây và bộ lựạc Tây Vực, tỉ lệ cực kém, lại thêm màu xỉn.
Cách nói này rất quy củ, cũng rất hợp tình hợp lý, Khưu Duyên Hải bước
lên cười lạnh, nói: "Để lộ sơ hở rồi phải không, nhất thời không cẩn
thận để lộ sơ hở, giữa ban ngày ban mặt làm sao mà che giấu được, lui
xuống, bản quan không phải tới nghe giải thích!"
Trường phòng bị mắng tức đến nỗi đỏ mặt tía tay, đang định tranh biện,
quay đầu lại thấy Vương Thông ngồi đó xua tay, cũng chỉ đành nhẫn nhịn
lui xuống.
Khưu Duyên Hải, Quách Bình Quảng làm vậy, người bên dưới sao không hiểu
chứ, mục này đích xác là minh bạch, căn bản không nhìn ra sai sót gì,
bọn họ không biết rằng, Vương Thông ở phía này cũng tính rất kỹ, đặc
biệt nuôi một đám trướng phòng thẩm tra nội bộ, rất nhiều kinh nghiệm và quy tắc ở đời trước đều được dùng tại đây, lại có thù lao cao và nghiêm hình khốc pháp, tất nhiên là rất chu mật.
Song phương ngồi đơ ra như vậy, bữa trưa cũng ăn luôn ở trong phòng,
cũng lại tra ra một chỗ không đúng nữa, trong ngày nào đó thiếu mất ba
mươi văn tiền.
Cái này cũng có nguyên nhân, chính là lúc thu tiền chòng chành, cầm
không vững nên đánh rơi xuống sông, sau đó sai dịch ngày hôm sau lấy
tiền ra bồi thường, nhưng lúc này muộn rồi cho nên không kịp ghi vào sổ.
Đối với đội ngũ điều tra mà nói, thật sự là như đoạt được chí bảo,
nhưng trước mắt bên ngoài mặt trời đã ngả về tây, quản sư của quan thự
đã sai người đốt đèn, vậy mà cũng chỉ tra ra được thiếu mười hai lạng
bạc và ba mươi văn tiền.
Hồ Chí Trung vẫn đi chơi ở bên ngoài chưa quay về, bốn người ở trong
phòng có chúng sốt ruột, Vương Thông lại sai người khênh bàn vào, trên
một bàn đặt mười hai lạng bạc, bàn kia đặc ba mươi văn tiền, còn đi đi
lại lại một vòng trước mặt mấy vị này.
Đây há chẳng phải là không tra ra được gì ư, Khưu Duyên Hải nhíu mày gọi đầu lĩnh lại mục tới, đi sang một bên hỏi nhỏ: "Thật sự không tra ra
được gì ư?"
"Không dám giấu đại nhân, chỗ nào không đúng thì Vương Thông đều bù vào
rồi, khoản nào cũng minh bạch, bật kể là tiền hay là hàng, dù có sai sót cũng không sợ chúng ta gặng hỏi."
Khưu Duyên Hải phiền não xua xua tay, lại mục đó vừa quay người đi thì
lại quay lại, mở miệng nói: "Tiểu nhân to gan xin nói mấy câu..."
"Vương thiên hộ, ngưu vĩ dược, da hươu, thuế ngân, vải pô-pơ-lin thu
thuế đều là gấp đôi hoặc là gấp mấy lần, không hợp với quy củ của Đại
Minh, ngài giải thích thế nào?"
Trong phòng đã đốt đèn, Khưu Hải Duyên vừa mở miệng hỏi, Vương Thông
ngây ra, tuy nói là mở biển, nhưng những hàng này đều vận tới Oa quốc và Cao Lệ, không phải là mậu dịch với khu vực Giang Nam Mân Việt, thật sự
là không tiện nói ra, nếu không sẽ bị gán cho tội danh thông Oa, nhưng
nếu nói là mậu dịch trong nước thì lại có tội không hợp với pháp quy.
Thấy Vương Thông do dự, bốn gười tin thần phấn chấn, Quách Bình Quảng Và Trầm Tồn vừa rồi còn thì thầm mấy câu, lúc này cũng lên tiếng hỏi:
"Vương thiên hộ, tiền mà ngươi kiếm lúc nào cũng luôn miệng nói là vận
vào cung làm kim hoa ngân, nhưng chỉ là ấn giám biên lai của phía Ngự mã giám khố phòng chưởng ti, không hề có chữ ký của ti lễ giám và hộ bộ,
thế là không hợp với pháp lý, chẳng lẽ ngươi cấu kết với nội quan, thông đồng chiếm đoạt ư?"
Thu tri trong cung trừ chưởng ti tương ứng của Ngự mã giám phụ trách ra, Ti lễ giám và Hộ bộ cũng phải hạch chuẩn ký tên, phía Thiên Tân vệ lại
không làm vậy...