Thái giám đề đốc chỉ quản quân vụ các doanh, tân nhậm kiểm tra các văn bản, rồi hỏi vài câu. Nghe Sở Triệu Nhân hỏi, một người tiến lên hỏi: “Sở công công, ngài xem tờ đó có phải là thật không?” Sở Triệu Nhân nghe vậy thì chau mày nhìn, thì ra đó là trang kẹp vào chứ không đóng hắn vào, Sở Triệu Nhân hiểu quy định này, mới hỏi: “Còn để đấy?”
“Sở công công minh giám, Vương thiên hộ của Thiên Tân vệ lập ra Hổ Uy này, không có danh phận ở bộ binh và Kế Trấn, theo quy định của tổ tông, đây không phải là tạo phản sao? Vì vậy Trương Thành công công từng đến hỏi qua, nói phải treo tên ở ngự mã giám chúng ta”
Người làm sai trong quân, ai không biết Vương Thông cho nổ thuyền của Sở thái giám, nghe Sở công công hỏi, không trả lời thì không được, chỉ là nói cần cẩn thận hơn. Sở công công là người không đắc tội được, Vương Thông tuy chỉ là thiên hộ cẩm y, nhưng cũng không dễ động vào, trưởng ty quản biên chế trả lời xong thì ngẩng đầu coi sắc mặt Sở Triệu Nhân, nhưng không ngờ Sở công công mở miệng hỏi trước: “Nếu Trương công công đã nói vậy thì cũng nên làm theo, nhưng sao trang này vẫn còn đây?”
“Bẩm công công, TRương công công cũng đồng ý rồi, nhưng Lâm công công nói đây là quy định bất thành văn, còn đến cung Từ Ninh tìm thái hậu nương nương, khi đó Tôn Hải cũng phản đối, vì vậy mới còn treo như vậy”
Ngự mã giám nắm giữ cấm quân, như vậy võ lực nơi hiểm yếu rơi vào tay một người đương nhiên là không hợp lý, do đó mà đô đốc thái giám sinh ra. Lâm Thư Lục đã không đồng ý, lại còn đến gặp Lý thái hậu, hơn nữa, khi đó đề đốc thái giám đương nhiệm Tôn Hải cũng không ủng hộ, biên chế này dĩ nhiên không được xếp.
Sở Triệu Nhân sau khi nghe xong lại ồ lên một tiếng, tiếp tục xem sổ sách, quan thần bên dưới nhìn nhau, cũng không nói gì.
Đến bữa tối, Sở Triệu Nhân cho mọi người lui, nhưng giữ lại vị trưởng ty quản biên chế kia, cười nói: “Ta nghe noi Thấm Tồn đi thi sát Thiên Tân vệ về, còn khen ngợi Vương Thông không ngớt, sao lại không có động tĩnh gì”
“Chuyện này thuộc hạ cũng không rõ, nhưng nghe nói, lang trung Quách Bình Quảng khi quay về lập tức nói muốn đưa Hổ Uy vào biên chế, nhưng bị Trương thượng thư phản đối, cũng không hạ chỉ, lục bộ trì hoãn, mọi người cũng không có cách nào cả”
So với nội giám, ngoại điện dĩ nhiên hiệu quả không cao, quan thần nói đến, đều có ý chê cười, Sở Triệu Nhân gấp sổ sách lại nói: “Vương thiên hộ đào tạo Hổ Uy cũng là ý của vạn tuế gia, như vậy thì ai có cách gì nữa, nếu ở bên Ngự mã giám chúng ta thì nên cho vào biên chế mới đúng”
Trưởng ty đó nghe xong mà ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Sở Triệu Nhân một cách vô phép, không phảu là Sở công công từng gây chuyện với Vương Thông ở Thiên Tân vệ sao? Sở Triệu Nhân sau khi vào cung liền tìm tìm Từ Thánh Lý thái hậu kể khổ, mọi người ai chả biết chuyện này.
Đội quân mà Ngự mã giám nắm giữ có thể nói là đệ nhất thiên hạ, quân lương binh giáp đầy đủ, mọi thứ đều khác với quân đội bình thường. Nếu Hổ Uy vào biên chế nơi đây thì đãi ngộ sẽ được nâng cao, Vương Thông từ thiên hộ cẩm y thành doanh quan ngự mã giám, thân phận cũng khác nhiều.
Đây là chuyện rất tốt, Sở công công điên rồi chăng, lại muốn làm chuyện này, Vương Thông là sủng thần của thiên tử, nhưng thân làm ngự mã giám đề đốc thái giám cũng không cần phải như vậy, huống hồ đó lại là sủng thần đã bị đuổi ra khỏi kinh thành.
Trưởng ty đó vẫn mơ hồ, không nhìn được hỏi một câu, sắc mặt của Sở công công thật khó đoán, chỉ nói: “Cho người đến bộ binh hỏi xem, nếu binh bộ đồng ý cho quay về thì chúng ta cũng không cần tranh, nếu bên đó không thành thì chúng ta bù vào. Bên Trương công công và Lâm công công thì ta sẽ nói, ngươi lo chuyện của mình là được rồi” Nói đến đây thì trưởng ty chỉ còn biết cúi người đáp “dạ” một tiếng.
Chuyện này đúng là bất thường, Sở Triệu Nhân lại mới đến, tin tức nhanh chóng truyền đi, thái giám trưởng ấn ngự mã giám Trương thành vốn muốn giải quyết chuyện này, nên Sở Triệu Nhân muốn làm đương nhiên là không xấu.
Cũng có người đoán Sở thái giám chịu nhiều thiệt thòi ở Thiên Tân vệ, vào cung lại gặp phải mấy cái đinh ngầm, biết sự lợi hại của Vương Thông, vì vậy muốn tìm cách bù đắp quan hệ của hai người, nhưng mọi người đều biết, trong mắt Lâm Thư Lục lúc nào cũng gai gai, chuyện này có nói thế nào cũng phá vỡ quy tắc, sợ sẽ không được thông qua.
Tẩm cung của Lộ Vương ngay cạnh cung Từ Ninh, cũng là vì hai người là mẹ con, Lâm Thư Lục là bạn với Lộ Vương, cũng giống như Trương Thành, cho dù có chuyện, nhưng làm bạn với chủ vẫn là quan trọng nhất.
Lâm Thư Lục ở trong tẩm cung của Lộ vương, hiện ban ngày Lộ vương phải đọc sách, tối phải hầu hạ Lý thái hậu, thời gian rảnh Lâm Thư Lục nhiều hơn trước. đề đốc thái giám Sở Triệu Nhân đã lan đi một ngày mà hắn chưa có phản ứng gì, hắn đóng chặt cửa, chí có một thân tín lúc nào cũng ở bên cạnh. “Đề đốc Sở công công nói muốn đưa binh mã của Vương Thông vào ngự mã giám, tin hiện đã đi khắp cung, nghe đâu vạn tuế gia vui lắm”
Lâm Thư Lục hơi nhếch mép, nói: “Làm hỏng quy định của tổ tông, sao lại dễ dàng như vậy, hắn muốn bán đứng người khác cũng đâu có dễ dàng như vậy”
“Song Hỉ, mấy năm rồi ngươi không về nhà, năm nay ta cho ngươi nghỉ một thời gian, về thăm cha mẹ và con cái, ăn một cái Tết vui vẻ” Hoạn quan đó cúi người nói: “Lâm công công cứu tiểu nhân về, tiểu nhân không có nhà, cha mẹ và con cái tự lo được cho mình, Lâm công công mới đáng cần chăm sóc, tiểu nhân không đi được” Lâm Thư Lục cười, không nói tiếp chuyện này nữa, lại hỏi: “Hôm qua ra ngoài thành thế nào?”
“Tam gia làm ăn không tồi, hiện đều là hàng bên Dũng Thắng nhập vào, kinh sư có một số cửa hàng có quan hệ tốt cũng cho nhập hàng, số tiền cũng có chút khác biệt,”
“Dư gia cũng có chút thành tích, mắt cũng chăm chăm vào tiền bạc nhiều hơn, nhìn Lao Tam kiếm tiền, lại tìm thấy… ngày mai người lại đi một chuyến, nói với lão Tam, tiền đủ tiêu rồi, dù gì cửa tiệm Dũng Thắng cũng bị người ta để ý rồi, không nên làm lộ liễu tiếp nữa”
“KHông giấu gì Lâm công công, tam gia bên đó chưa chắc đã nghe…”
Lâm Thư Lục lại thở dài, đang định nói thì bên ngoài có người cung kính bẩm báo: “Đó có phải Sở công công không? Thuộc hạ xin chào công công!!”
“Đi đi, thông báo một tiếng là được rồi, ngươi đứng đó gào cái gì, mau đi nói với Lâm công công một tiếng, bảo ta đến rồi”
“Sở công công đợi cho một lát, tiểu nhân xin đi ngay đây”
Lâm Thư Lục và Song Hỉ nhìn nhau, Lâm Thư Lục khoát tay, Song Hỉ cầm khay trà lên lên ra cửa thì thấy Sở Triệu Nhân tươi cười đi vào, Lâm Thư Lục lập tức nặn ra một nụ cười, chắp tay chào lại: “Lâm công công, Sở mỗ cũng là lần đầu đến ngự mã giám, có nhiều chuyện không hiểu, còn cần công công chỉ giáo nhiều!”
“Trương công công nói đi đâu vậy, Trương công công, ta và Sở công công đều làm ở một nơi, phải giúp đỡ nhau là đúng rồi, khách sáo như vậy làm gì!”
Khách sáo vài câu, Song Hỉ mang trà vào, Sở Triệu Nhân tưởng người hầu chỉ là một hoạn quan hạ đẳng, chỉ dừng lại không nói, đợi Song Hỉ lui hắn mới nói: “Lâm công công, đến ngự mã giám hơn 1 tháng, thấy mấy quân doanh của chúng ta chủ luyện tập ngoài thành, chẳng nhẽ trước kia cũng thế sao?”
Lâm Thư Lục tưởng Sở Triệu Nhân sẽ nói chuyện đưa Vương Thông vào biên chế, nhưng không ngờ hắn lại hỏi cái này, nhưng vẫn tươi cười nói: “Sở công công hôm đó cũng làm sai trong cung, chẳng nhẽ không biết, ngự mã giám chính là cấm quân, không thể dễ dàng rời bỏ kinh sư, nếu có chuyện xảy ra thì biết làm thế nào”
“Không nghĩ đến chuyện này, khiến Lâm công công chê cười rồi”
Sở công công dường như đã biết câu trả lời, cười nói vài câu, nhưng Lâm Thư Lục thì thừa hiểu, Triệu Nhân còn nói tiếp, chỉ là mượn cớ thôi”
“Lâm công công, khi còn ở Nam Kinh, thường nghe Công Từ Bổn Liêm nước Ngụy nói, binh mã phải hữu dụng, chỉ luyện tập một chỗ thì không ổn, nhất định phải kéo ra ngoài tác chiến. Từ gia có hơn 500 năm làm tướng lĩnh trong quân đội, năm nào cũng đi Lang Sơn và Thông Giang để luyện binh, binh tướng nhìn thấy máu thì khi ra trận mới không sợ…” Lâm Thư Lục nghe rất chăm chú, Sở Triệu Nhân nói tiếp: “ Phía Tây Kinh sư là Tuyên phủ, các Sơn Đông và Liêu Chân không xa, lại có quan ải, đây đầu là những nơi luyện binh tốt, năm nào vào lúc thu đông ,Đạt tử lũ lượt tràn xuống, tuy rắc rối, nhưng là cơ hội luyện tập tốt”
Quan sát Lâm Thư Lục, Sở Triệu Nhân đưa tay lên sờ cái mũ cánh chuồn của mình, cười tự trào: ‘Ta cũng là Mạnh Lương, tổ tông không có quy đinh này, nên luôn muốn thử…”
Lâm Thư Lục trầm ngâm một lúc rồi nói: “Không, Sở công công nghĩ điều có lợi cho cấm quân, những bọn ăn không ngồi rồi không phải là cách lâu dài, Sở công công nghĩ kĩ mà xem, đến lúc ta và ngài cùng nắm một cương vị” Hai người nhìn nhau rồi cùng cười.