Phùng Bảo với thân phận là
Thái giám chưởng ấn của Ti lễ giám, vốn đã không cần phải hầu hạ bên
cạnh hoàng đế, có điều Phùng Bảo dưới tình huống mà thời gian cho phép,
vẫn đón đưa hoàng đế trước và sau khi thượng triều.
Đương nhiên, Phùng Bảo tính tình nghiêm túc, lại nhiều lần khuyên can
hành vi của hoàng đế, cho nên hoàng đế Vạn Lịch cứ nhìn thấy ông ta là
lại cảm thấy rất gò bó, không muốn để ông ta tới, song muốn và được là
một chuyện khác.
Sáng sớm tới tẩm cung của Vạn Lịch, lúc Phùng Bảo tiến vào liền nhìn
thấy mấy cung nữ đang hầu hạ hoàng đế thay quần áo, Trương Thàn thì kính cẩn đứng ở bên cạnh.
Cho dù là không cần có sức quan sát mẫn duệ như Phùng Bảo và Trương
Thành, mọi người cũng có thể nhìn ra hoàng đế Vạn Lịch hiện tại đang rất hứng trí, Phùng Bảo sau khi vấn an xong liền đứng ở trước mắt Trương
Thành.
Ông ta cúi đầu liếc nhìn cách ăn mặc của hoàng đế Vạn Lịch, liền phát
hiện ra chỗ không đúng, lập tức nhíu mày hỏi: "Vạn tuế gia thường đeo
ngộc bội Hôn Long, sao giờ lại dùng loại ngọc hoàn thô lậu này."
Phùng Bảo vừa hỏi, hai cung nữ đang hầu hạ hoàng đế Vạn Lịch thay xiêm y liền run lên, quay đầu nhìn Vạn Lịch. Tiểu hoàng đế liền lên tiếng giải vây cho họ: "Là trẫm tự mình muốn đeo, Phùng đại bạn ngươi nhìn xem,
đây là lễ vật mà Vương Thông đi tiêu diệt tặc nhân đưa cho trẫm đeo, nói là thu được trên người kẻ trộm."
Trong lúc nói chuyện còn tháo ngọc bội xuống rồi đưa cho Phùng Bảo xem
như hiến báo. Phùng Bảo quay đầu lại nhìn Trương Thành, Trương Thành
cười khổ lắc lắc đầu. Phùng Bảo liền ôn tồn nói: "Bệ hạ, nghi trượng
phục sức của thiên tử đều có quy chế nhất định, ngọc hoàn lấy từ chỗ bọn kẻ cắp thô lậu thì không nói, nhưng không chừng còn tiêu nhiễm vật gì
đó không sạch sẽ, bệ hạ hay là cởi ra đi!"
"Trẫm chính là thiên tử, có vật gì không sạch sẽ dám tới gần trẫm chứ. Phùng đại bản, trẫm hôm nay không đeo, được chưa nào."
Tiểu hoàng đế Vạn Lịch vừa mới khí thế hùng hổ nói cứng một câu, nhưng
nhìn thấy sắc mặt của Phùng Bảo trở nên nghiêm túc, vội vàng đổi giọng.
Phùng Bảo nghe thấy câu này, cũng đành bất lực lắc đầu rồi cúi mình.
Trương Thành đứng ở bên cạnh ông ta liếc nhìn một cái rồi lập tức lại cúi đầu, không nói câu gì.
Trong nội các, Thủ phụ Trương cư chính đương nhiên là trung tâm, nhưng
một tháng trước, ít nhất thì đám lão thần của mấy triều là Lại bộ
thượng thư Vương Quốc Quang và lễ bộ thượng thư Vạn Sĩ Hòa cùng với binh bộ thượng thư Đàm Luân còn có chút độc lập, nhưng Vương Quốc Hòa về
hưu, Đàm Luân bệnh chết, thành ra Lại bộ thượng thư biến thành Liễu
Trương Hãn, binh bộ thượng thư biến thành Trương Tứ Duy, đại lão của cả
triều đường gần như đều là môn sinh cố lại của Trương Cư Chính.
Chỉ một lễ bộ thượng thư Vạn Sĩ Hòa thì chẳng tạo được sóng gió gì, để
tự giữ mình nên chỉ đành co vào một góc, không nói gì nhiều, tự tại
dưỡng thần.
Bầu không khí của nội các ngày hôm nay khá nhiệt liệt, mấy vị nội các
đại học sĩ, thượng thư của sáu bộ cùng với đô ngự sử của Đô sát viện
trên mặt đều đầy vẻ sung sướng.
Mọi người đều đang nói tới một chuyện, năm nay khẳng định sẽ không thâm
hụt, quốc khố ít nhất cũng có thể có lợi nhuận hai trăm vạn, trung hậu
kỳ Gia Tĩnh năm năm cũng thâm hụt, tới năm nay không ngờ lại có nhiều
tiền dư như vậy là bởi vì sao. Toàn bộ là nhờ công lao gian khổ của Thủ
phụ Trương đại nhân, thúc đẩy đo đạc ruộng đất trong thiên hạ, tìm ra
rất nhiều điền địa bí mật, tăng thêm cơ số thuế má cho triều đình, nếu
đợi tới khi cải chế thuế má, vậy thì quốc khố sẽ càng sung túc hơn.
Đối với sự tán thưởng và lấy lòng của các đồng liêu, Trương Cư Chính chỉ mỉm cười gật đầu mà thôi, hiện tại tất cả việc trong thiên hạ đều án
chiếu theo dự liệu của Trương Cơ Chính mà tiến hành, hơn nữa thiên hạ
đều gọi y là hiền minh, điều này khiến người ta không thể không đắc ý.
Có điều dưới nụ cười của Trương Cư Chính cũng có chút lo lắng, hôm qua
nhận được thư gấp của Hồ Quảng gửi tới, lão thái gia của Trương gia bệnh tình lại nghiêm trọng rồi.
"Hoàng thượng giá đáo!"
Theo tiếng thông báo kéo dài giọng của tiểu hoạn quan ở bên ngoài, nội
các vừa rồi còn đang ồn ào vô cùng lập tức yên lặng, mọi người đều sửa
sang lại y quan, đứng dậy án chiểu theo thứ tự xếp hàng chuẩn bị nghênh
đón.
Hoàng đế Vạn Lịch bước vào, đi xong trình tự lễ nghi thường ngày, mấy
thái giám Tùy Đường của Ti lễ giám cũng bước vào. Ở bên phải hoàng đế có mấy cái bàn, mấy vị thái giám của Ti lễ giám đều đứng ở đó, trên bàn
đặt văn phòng tứ bảo, phiếu nghĩ của nội các, nếu như có thể xử lý ngay
tại chỗ thì có thể phê đỏ thẩm duyệt luôn.
Trương Cư Chính nói hai câu đơn giản, tiếp theo là tấu trình của Lại bộ
thượng thư Trương Hãn, hiện tại thiên hạ đang đo đạc ruộng đất, không
biết bao nhiêu quan viên bị kéo vào trong đây.
Một mẫu điền địa bị giấu đi, quốc gia mất đi thuế má của một mẫu đất,
chỗ thuế má này sẽ rơi vào hầu bao của cá nhân, một mẫu đất có lẽ không
đáng bao tiền, nhưng nếu thành ngàn vạn mẫu thì chính là lợi ích cực kỳ
lớn, hơn nữa chỗ điền địa này có thể truyền thế thế đời đời, mỗi năm đều có lợi ích.
Bao nhiêu quan viên và hào tộc địa phương cấu kết với nhau, nuốt trọn
điền địa vốn thuộc về quốc gia, lần đo đác điền địa này sẽ có bao nhiêu
người bị tra ra.
Che giấu ruộng đất là đại tội, liên đới tới các loại tội như sơ xuất
trong việc giám sát, cũng không biết sẽ có bao nhiêu người bị bãi quan.
Mà chủ trì đo đạc ruộng đất, không ít người đều lập được công lao, được
đề bạt khen thưởng.
Bổ nhiệm nhân sự luôn là mệnh căn của đại lão trong triều, mấy ngày nên
trên triều hội, mỗi ngày đều nói tới việc xử trí bổ nhiệm quan viên, tứ
phẩm trở xuống là nội các và lại bộ quyết định, tứ phẩm trở lên là nội
các và lại bộ tiến cử, sau đó giao cho hoàng đế quyết định, nhưng số
người liên quan khó tránh khỏi quá nhiều, mỗi ngày lại có nhưng danh
sách mới được trình báo, cho nên mỗi ngày đều nói tới chuyện này.
Ai nên đề bạt, ai nên giám chức, danh sách đều đã soạn xong, thái hậu,
Phùng Bảo, Trương Cư Chính ba người đều có mặt, báo lên hoàng đế Vạn
Lịch cũng chỉ là làm cho có lệ. Mấy ngày trước, Lại bộ thượng thư Trương Hãn đọc tới giữa đường thì hoàng đế Vạn Lịch rất là bất nhã ngáp một
cái rõ to.
Hôm nay thì khác, các vị đại lão chăm chú nghe Trương Hãn trần thuật đều chú ý thấy hoàng đế Vạn Lịch hôm nay rất chi là hứng trí, hơn nữa còn
nghe rất nghiêm túc.
Sự vật khác thường, lại là biểu hiện của thiên tử, các đại lão cũng
không khỏi có chút lo sợ, chuyện hoàng đế Vạn Lịch bức Vương Quốc Quang
về hưu mọi người vẫn còn nhớ rõ. Chẳng lẽ hôm nay lại có thị phi gì ư?
"Những gì Trương Ái Khanh nói, nội các đã thấy không có vấn đề thì Ti lễ giám phê đỏ đi."
Đợi đến khi Trương Hãn nói xong, hoàng đế Vạn Lịch gật đầu nói. Trương
Hãn vội vàng tạ ơn, đưa sổ nhỏ trong tay cho tiểu hoạn quan ở bên cạnh,
tiểu hoạn quan lại đưa cho Trương Thành đứng sau thư án.
Trương Thành nhìn sang Phùng Bảo, thấy Phùng Bảo gật đầu, liền cầm bút
đỏ lên phê hai chữ "Chiếu chuẩn" trên tấu chương, hoàng đế Vạn Lịch bảo
Trương Hãn ngồi xuống, nói: "Hôm qua Ngự mã giám và Đông Hán báo lên
chiến báo diệt tặc ở ngoài thành, những gian tặc ở trong chùa đều bị một lưới quét sạch, quân tướng binh đinh của Ngự mã giám và Đông Hán rất
đáng được khen thưởng!"
Nghe thấy lời binh của hoàng đế Vạn Lịch, các đại lão ở bên dưới đều có
chút không đồng ý, Ngự mã giám là nha môn nội đình do thái giám thống
lĩnh, Đông Hán cũng là tay chân của Ti lễ giám, bọn họ làm tốt, được
khen thưởng, thế lực bành trướng đối với mọi người thì có lợi ích gì,
chăng qua là chó dữ giữ nhà mà thôi.
Cho nên mọi người phụ họa rất miễn cưỡng, Trương Cư Chính cười nói: "Bệ
hạ thánh đức to lớn, tướng sĩ bên dưới tất nhiên phục vụ quên mình, có
thể cõ được chiến công này cũng là nứng với chữ nghĩa, xin Ti lễ giám án chiêu theo quy củ để khen thưởng!"
Câu nói này ngeh rất quy củ, mọi người đều lên tiếng phụ họa, hoàng đế
Vạn Lịch lại tiếp tục đề tài nói: "Đọc những gì ghi trên văn báo, nói
rằng Cẩm y vệ tổng kỳ Vương Thông hiệp trợ làm việc lần này mẫn duệ quả
cảm, trước tiên phát hiện bọn trộm thuận theo mật đạo bỏ trốn, sau đó
anh dũng truy kích, giết chết tên cầm đầu, Ngự mã giám và Đông Hán đều
xin cho Vương Thông công đầu trong chiến dịch này, chư vị khanh gia thấy sao?"
Thì ra đây mới là chính đề, Trương Cư Chính nhìn Phùng Bảo đứng ở bên
cạnh, các đại lão khác cũng trao đổi ánh mắt, nhân vật có thể có được
một chỗ ở trong phòng nội các này, đương nhiên biết Vương Thông là ai.
Trương Cư Chính và mọi người trong lòng đều hiểu ra, Vương Thông là cận
thần của thiên tử, lại được sủng tín như vậy, ngày sau thăng quan tiến
chức vùn vụt cũng không có gì bất ngờ. Nhưng Vương Thông có vấn đề, hắn
không phải là người đọc sách, hơn nữa là xuất thân trong Cẩm y vệ, dạng
võ nhân này, cơ hồ trời sinh đã đối lập với các văn thần.
Hiện tại Vương Thông đã có thể xúi giục hoàng đế bức Lại bộ thượng thư
về hưu, nếu như tương lai trưởng thành rồi, sẽ còn đi tới đâu nữa, điều
này thực sự khiến người ta không dám tưởng tượng.
Cẩm y vệ là cơ cấu của ngoại triều, đối với các phương diện của nó, nội
các có quyền phát ngôn rất lớn, hoàng đế đã nhắc ra, vậy có thể trả lời
vấn đề này cũng chỉ có Trương Cư Chính thôi, Trương Cư Chính mở miệng
nói: "Vương Thông năm nay mười bốn tuổi, tuổi tác còn nhỏ mà được khen
thưởng quá khó tránh khỏi khiến hắn kiêu ngạo, hơn nữa chẳng qua là công lao bắt giặc diệt tặc, đề bạt cao quá, vậy công lao giết giặc của các
tướng sĩ biên trấn, đông nam sẽ phải khen thưởng đến thế nào đây. Thần
cho rằng, để Cẩm y vệ đô chỉ huy sứ Lưu Thủ khen thưởng mấy câu, rồi cho ít tiền là đủ rồi."
Hoàng đế Vạn Lịch vốn đang hưng phấn đợi nói tiếp, nhưng không ngờ lại
bị thủ phụ nội các Trương Cư Chính không cứng không mềm đốp lại, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại.
Đô ngự sử Lữ Quang Minh ở bên cạnh bước lên một bước, quỳ xuống hô: "Bệ hạ, thần có bản tấu trình!"
Tình cảnh đang khó xử, hoàng đế Vạn Lịch đang muốn tìm cớ xuống đài, nghe thấy vậy liền thở phào, vội vàng nói: "Mời ái khanh!"
"Mấy ngày trước, ngự sự của Đô sát viện nghe được một chuyện lạ, nói là
trong trang viên nào đó ở ngoại thành bắt được một nghi phạm, vào lúc
đang chuẩn bị đưa lên quan thì bị ác đồ che mặt đột nhập, cướp nghi phạm đi, trong lúc đó còn cướp bóc tài vật, đánh trang khách, phá hoại rất
ác liệt, lại có người nhìn thấy đám ác đồ che mặt này không lâu sau liền cải trang vào thành, lại ăn mặc y như cẩm y vệ, hơn nữa còn có người
nhận ra, người cầm đầu đám Cẩm y vệ này chính là Vương Thông."
Vừa dứt lời, mọi người ở trong phòng đều xôn xao. Trương Cư Chính gật
đầu tiếp lời: "Bệ hạ, Vương Thông ỷ được thiên tử sủng ái, hành phi có
chút mất đi chừng mực, có điều đã lập được công lao, công tội bù nhau
thôi thì cho qua."
"Trương đại nhân nói rất đúng."
"Thiếu niên phú quý, luôn có những chỗ không được ổn trọng. Phải bảo phía Lưu Thủ ước thúc thêm mới được."
Các nội các đại học sĩ và thượng thư đều phụ họa mấy câu. Hoàng đế Vạn
Lịch ngồi trên cao, nhìn trái nhìn phải, nhất thời không biết nên nói
gì, lại nhìn các đại thần vẻ mặt nghiêm túc một bước cũng không nhường ở bên dưới, liền cao giọng nói: "Lập được công lao, chung quy không thể
bởi vì một bản tấu không rõ thực hư mà phủ nhận được, vẫn phải khen
thưởng đề bạt!"
"Bệ hạ thánh minh, Vương Thông hiện giờ là tổng kỳ, thần cho rằng đề bạt làm bách hộ là thỏa đáng."
Trương Cư Chính trầm giọng trả lời.