Edit: Thu Lệ
Sáng hôm sau, Tiêu Chấn đến Lý phủ tạ tội, Dương thị, cữu phu nhân không lộ mặt, Lý Ung tiếp đãi hắn.
Biết được Tiêu Chấn đến vì lời đồn, Lý Ung xấu hổ bày tỏ chuyện này không liên quan đến Tiêu Chấn, cũng vì hôm qua tức giận ông ta mới nói như vậy rồi trấn an Tiêu Chấn một phen.
“Ta sẽ giải thích với Tố Lan, ngươi cứ an tâm làm viên quan nhỏ đừng suy nghĩ lung tung.” Lý Ung cười nhạt nói.
Tiêu Chấn không nghi ngờ gì, sau khi tạ tội lần nữa lập tức cáo từ.
Hắn kể lại toàn bộ thái độ của Lý Ung cho Tô Cẩm nghe, Tô Cẩm suy nghĩ lại thái độ ngạo mạn của Dương thị và cữu phu nhân lúc chiêu đãi nàng, trong vẫn thấy không yên tâm, lo lắng nói: “Chỉ sợ Lý phu nhân, cữu phu nhân sẽ ghi hận ngài.”
Tiêu Chấn tự trách nói: “Hai vị phu nhân coi trọng ta... Ta phụ lòng họ ở phía trước, liên lụy Dương tiểu thư ở phía sau, họ oán trách ta cũng phải.”
Tô Cẩm chỉ sợ Dương thị thổi gió bên tai Lý đại nhân, thổi thổi một hồi đã ly gián hai người nam nhân này, hiện giờ Tiêu Chấn tỏ vẻ thản nhiên quân tử, nếu nàng hiểu lầm Dương thị, Tiêu Chấn nhất định sẽ khinh bỉ nàng lòng tiểu nhân, Tô Cẩm lập tức trầm mặc. Hơn nữa, nói ra thì có ích lợi gì? Nếu Dương thị thật sự muốn thổi gió bên tai, Tiêu Chấn có thể chạy đến phòng ngủ của phu thê bọn họ để ngăn cản sao?
Nuốt vào những lời nói vô dụng đó, Tô Cẩm nhỏ giọng nói: “Mặc kệ nói thế nào, về sau đại nhân cần phải cẩn thận mọi chuyện, đừng tiếp tục để người ta thừa cơ lợi dụng.”
Tiêu Chấn nhìn dưỡng nữ trong ngực, thầm nghĩ hắn không cẩn thận khi nào hả? Từ đầu đến cuối hắn đều không phạm sai lầm về hôn sự này, cũng không thể sai lầm vì hắn không thích Dương tiểu thư chứ?
“Biết rồi.” Tiêu Chấn trả lời qua loa, sau đó ôm lấy A Mãn đi ra ngoài: “A Mãn có muốn đi xem ngựa lớn không?”
Miệng nhỏ của A Mãn đang ngậm một ngón tay, u mê gật đầu một cái.
Tiêu Chấn cười dụ dỗ hài tử đi.
Tô Cẩm u oán trừng mắt nhìn bóng lưng nam nhân, chỉ hận Tiêu Chấn không phải Thân huynh của nàng, nếu không nàng nhất định chửi mắng con lừa cứng đầu này phải dừng lại.
Đầu tháng mười, cữu phu nhân dẫn nữ nhi Dương Tố Lan về nhà, hai mẫu nữ vừa đi, những tin đồn liên quan đến Tiêu Chấn và Dương Tố Lan ở Chương Thành cũng dừng lại.
Tất cả đều như thường, cuối cùng Tô Cẩm cũng nhanh chóng buông lòng phòng bị xuống.
Đến mùa đông khắc nghiệt, Tô Cẩm nghe nói Chỉ Huy Sứ Lý Ung phải vào kinh báo cáo công tác, cũng chính là bẩm báo tình hình quân vụ Chương Thanh một năm nay cho Chu Vũ Đế, Tô Cẩm lập tức kịp thời nhắc nhở Tiêu Chấn: “Thừa dịp đại nhân còn chưa lên đường, ngài tìm lý do mời đại nhân uống rượu, một khi đại nhân vui mừng sẽ nói ngọt đôi câu trước mặt hoàng thượng, hoàng thượng sẽ nhớ đến ngài.”
Tiêu Chấn liếc xéo nàng.
Tô Cẩm chột dạ nắm chặc cái khăn, không phục lầm bầm: “Những quân gia cũng làm như vậy, đại nhân làm theo thì có làm sao?”
Tiêu Chấn giễu cợt: “A dua nịnh hót, Tiêu mỗ chưa bao giờ làm, đệ muội an tâm chăm sóc a Triệt A Mãn, chuyện trong quân đệ muội không cần để ý.”
Tô Cẩm tức chết!
Con người của Tiêu Chấn, nói hắn ngay thẳng đó là dễ nghe, nói khó nghe một chút, Tiêu Chấn chính là một con lừa cứng đầu chỉ biết làm liều không hiểu thời thế, quan trường phức tạp, nếu như khôn khéo lõi đời một chút có thể được quan trên ưu ái, vì sao nhất định liều sống liều chết phục vụ quên mình trên chiến trường để đổi lấy? Tô Cẩm tự biết thân phận, cố gắng không lắm miệng, nhưng đã đến thời điểm mấu chốt nhất, nàng không nhịn được mới nhắc nhở, thế nhưng Tiêu Chấn lại chê nàng xen vào việc của người khác?
“Đáng tiếc đại nhân đạo đức tốt, chỉ có một mình ta biết.” Tô Cẩm nghiêm mặt, không khỏi châm chọc nhìn Tiêu Chấn.
Tiêu Chấn không để bụng, cúi đầu trêu chọc A Mãn.
“Đại nhân đi nghỉ sớm đi, chúng ta cáo lui.” Tô Cẩm đi qua vài bước ôm lấy nữ nhi, xoay người rời đi.
A Mãn còn chưa chưa chơi đủ với phụ thân, nghẹo đầu nhìn quanh về phía sau, ngọt ngào gọi “Phụ thân“.
Tiêu Chấn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lưu luyến của nữ oa, không tiện gọi Tô Cẩm lại, chỉ mong chờ A Mãn không chịu, hắn có lý do tốt để giữ A Mãn lại. Nhưng A Mãn không sinh bệnh nghe mẫu thân bảo nhất, ngoan ngoãn nằm trên bả vai mẫu thân, trước khi quẹo cua, tiểu nha đầu cười híp mắt vẫy vẫy tay nhỏ bé nói lời từ biệt với Tiêu Chấn.
Tiêu Chấn:......
Kinh Thành.
Chu Vũ Đế lớn tuổi mang bệnh đang tựa vào trên giường rồng, triệu kiến nhóm võ tướng các nơi tới báo cáo công vụ, thái tử và mấy vị đại thần Nội Các cũng hầu ở bên cạnh.
Nhị hoàng tử Tấn vương dẫn đầu các vị Chỉ Huy Sứ đi vào bên trong trước, sau đó là Tam hoàng tử Tần vương, đi theo là Tứ hoàng tử Liêu Vương.
“Nhi thần bái kiến phụ vương.” Sau khi đoàn người Tần vương lui ra ngoài hậu, Liêu Vương dẫn đầu mấy vị đại tướng Liêu Đông đi vào, hắn đi đằng trước khoảng chừng bốn mươi tuổi, thân thể cường tráng Long tư Phượng chương(*), toàn thân mang hơi thở oai hùng phóng khoáng, là một trong nhiều vương gia có khả năng chinh chiến nhất, đáng tiếc lúc thân mẫu Liêu Vương còn sống không được sủng ái, nên Chu Vũ Đế cũng không có tình cảm quá sâu với nhi tử này.
(*): Mô tả phong thái đặc biệt phi phàm.
Chu Vũ Đế là một Đế Vương rất coi trọng tình cảm phu thê, phi tử nào được ông thích thì ông nhất định sẽ đặc biệt sủng ái tử nữ của phi tử này, vì vậy, sau khi thái tử của Nguyên Hậu bị ốm chết, Chu Vũ Đế vẫn không lập ba vị Vương Gia lớn tuổi mà ngược lại lập Ngũ Hoàng Tử do sủng phi sinh làm thái tử, thái tử trẻ tuổi, qua hết năm mới mười lăm tuổi mà thôi.
Nhưng Liêu Vương có bản lĩnh, có thể giúp ông bảo vệ biên quan, Chu Vũ Đế vẫn rất vui mừng, khen thưởng Liêu Vương một phen ngay trước thái tử và đại thần.
“Nhi thần ở xa tận Liêu Đông, không thể hầu hạ phụ hoàng, chỉ có tận trung cương vị công tác bảo vệ biên quan để bày tỏ lòng hiếu thảo.” Liêu Vương khiêm tốn nói.
Chu Vũ Đế gật đầu một cái, ban thưởng ghế ngồi.
Tiếp đó, Liêu Vương đơn giản thuật lại tình thế Liêu Đông một phen, Chu Vũ Đế hỏi cái gì, hắn lần lượt trả lời cái nấy, không rõ chi tiết cũng có thể đáp được, Chu Vũ Đế rất hài lòng, hỏi nhi tử xong bắt đầu hỏi mấy vị Chỉ Huy Sứ Liêu Đông.
Đến phiên Chương Thành Chỉ Huy Sứ Lý Ung, Lý Ung trần thuật quá lớn thể quân vụ hậu, đột nhiên từ trong ngực lấy ra một phần tấu chương, quỳ xuống nói: “Bẩm hoàng thượng, dưới trướng thần có vị chỉ huy thiêm sự tên Tiêu Chấn, Tiêu Chấn từng đánh chết Lương chủ tướng – Cao Huống của Lương Quân ở Thanh Chước lập được kỳ công, thần ký thác kỳ vọng với hắn, trông mong hắn có thể làm việc vì triều đình, nhưng Tiêu Chấn lại giành công kiêu ngạo, chỉ trong vòng một năm ngắn ngủn đã phạm năm tội, kính xin hoàng thượng định đoạt.”
Trước khi gầy dựng được giang sơn, Chu Vũ Đế cũng chỉ là một dân chúng bình thường, sau khi lên ngôi ông yêu dân như con, hận nhất là quan thần gian ác, nghe vậy lông mày ngọn núi nhíu lại, trên mặt lộ vẻ giận dữ.
Đại Thái Giám lập tức nhận lấy tấu chương của Lý Ung dâng đến trước mặt Chu Vũ Đế.
Chu Vũ Đế cúi đầu nhìn tấu chương.
Lý Ung giữ vững tư thế quỳ dưới đất, phát hiện có người đang nhìn ông ta, Lý Ung âm thầm nhìn sang, sau đó lập tức đối mặt với tầm mắt ý vị không rõ của Liêu Vương. Trong lòng Lý Ung cả kinh, đang muốn phân biệt rốt cuộc Liêu Vương có ý gì, Liêu Vương đã nâng chung trà lên không chút để ý quan sát trà.
Lý Ung không khỏi lo lắng, cùng sống ở Liêu Đông nhưng Chương Thành và thành Phượng Dương mà Liêu Vương trấn thủ lại cách xa nhau khá xa, cho nên ông ta mới dám vu hãm Tiêu Chấn, Liêu Vương nhìn ông ta như vậy chẳng lẽ nhìn ra ông ta đang nói dối?
Liêu Vương thản nhiên uống trà, ý định khó phân biệt.
Chu Vũ Đế nhìn tấu chương xong rất tức giận, lệnh thái giám đứng tại chỗ đọc cho mọi người nghe.
Đại Thái Giám đọc lên trầm bỗng du dương.
Trong tấu chương, Lý Ung liệt kê Tiêu Chấn phạm năm tội:
Điều thứ nhất, chỉ trích Tiêu Chấn lạm sát kẻ vô tội, nói thủ hạ của Tiêu Chấn có tên lính quèn, lúc rót rượu bị đổ một chút đã bị Tiêu Chấn đánh chết bằng một trận roi. Điều thứ hai, chỉ trích Tiêu Chấn tham rượu hỏng việc, xao nhãng luyện binh. Điều thứ ba, chỉ trích Tiêu Chấn ức hiếp dân chúng, nói Tiêu Chấn lúc săn thú cố ý săn giết trâu cày của dân chúng. Điều thứ tư, chỉ trích Tiêu Chấn làm bại hoại thuần phong mỹ tục, mượn danh nghĩa chăm sóc con mồ côi của thuộc hạ nhưng thực ra là ở chung với quả phụ chưa cưới. Điều thứ năm, chỉ trích Tiêu Chấn ỷ thế hiếp người, nói có dân chúng thuần lương cùng tranh đoạt địa bàn bày quầy bán bánh bao với quả phụ bên cạnh Tiêu Chấn, vốn chỉ là chuyện nhỏ nhưng Tiêu Chấn lại bịa đặt tội danh vu khống đối phương, khiến người nọ phải chịu tù oan, từ đó quả phụ hoành hành ngang ngược trên phố, không ai dám tới tranh đoạt.
Năm tội danh nửa thật nửa giả, quả thật Tiêu Chấn đã làm, nhưng hắn quất tên Tiểu Binh kia bởi vì tên đó là gian tế của địch quân,có ý đồ hành thích. Tiêu Chấn thích uống rượu, nhưng mấy lần hắn hạ lệnh bãi miễn luyện binh là bởi vì do thời tiết. Tiêu Chấn săn bắn trâu cày dân chúng, bởi vì con trâu này bỗng nhiên nổi điên muốn húc vào trẻ em vô tội, về phần quan hệ của Tiêu Chấn và Tô Cẩm lại càng do Lý Ung cố ý bẻ cong.
Nhưng Chu Vũ Đế không biết, tuổi già thể lực không tốt nên cũng không sai người điều tra tra rõ ràng mọi chuyện như lúc còn trẻ.
“Lão Tứ, chuyện này con biết rõ chứ?” Thái giám đọc xong tấu chương, Chu Vũ Đế hơi hé mắt ra thẩm vấn Liêu Vương.
Sau lưng Lý Ung toát ra một lớp mồ hôi lạnh, nếu như Liêu Vương nói chuyện cho Tiêu Chấn khiến hoàng đế hoài nghi......
Nhưng vào lúc này, hắn nghe thấy Liêu Vương nói: “Quả thật nhi thần có nghe thấy, nhưng niệm tình hắn dũng mãnh nên nhi thần không truy cứu.”
Chu Vũ Đế cả giận nói: “Đại Chu ta lương tướng đông đảo, không thiếu một mình hắn t!”
Liêu Vương im lặng.
Chu Vũ Đế lập tức hạ chỉ, bãi bỏ chức vự Chỉ huy thiêm sự của Tiêu Chấn, tịch thu gia sản.
Lý Ung nghe xong, trong lòng cũng không thấy vui mừng như dự đoán.
Thật ra thì, Tiêu Chấn là một tướng tài ông ta rất thưởng thức, chỉ có điều chất nữ Tố Lan suýt nữa tự vận vì Tiêu Chấn, thê tử oán hận Tiêu Chấn không dứt, nếu ông ta không ra tay sợ rằng gia đình không yên. Một bên là chất nữ của vợ cần trấn an, một bên là thuộc hạ không có quan hệ máu mỉ, Lý Ung không thể làm gì khác hơn là trái lương tâm dâng tấu chương này lên.
Tháng giêng, Lý Ung mang theo thánh chỉ đến Chương Thành thì chính là bão tuyết bay tán loạn, từng nhà còn đắm chìm trong không khí vui mừng của năm mới.
Tiêu phủ, Tiêu Chấn xoắn hai tay áo lên đích thân làm người tuyết cho nghĩa nữ.
Tô Cẩm ôm A Mãn ngồi trước cửa nhà chính, nha hoàn đặt lò lửa bên cạnh, hai mẫu nữ mặc áo bông thật dầy nên không thấy lạnh chút nào.
“Phụ thân!” Tiêu Chấn đi ra chỗ xa để xúc tuyết, A Mãn cho rằng phụ thân muốn đi nên gấp gáp kêu lên.
Tiêu Chấn quay đầu lại.
A Mãn ngồi trên đùi mẫu thân, cố gắng đưa cánh tay nhỏ mập mạp về phía phụ thân: “Ôm!”
Tiêu Chấn cười: “Chờ nghĩa phụ đắp người tuyết xong sẽ ôm A Mãn nhé!”
A Mãn chờ đợi.
Tiêu Chấn tiếp tục bận rộn.
Tô Cẩm khuyến khích nhi tử thanh thanh tú tú đứng bên cạnh: “Con hãy đi giúp đại nhân một tay đi.”
A Triệt vẫn cảm thấy chỉ có hài tử nghịch ngợm ham chơi mới đi chơi tuyết, mẫu thân nhất định không muốn cậu học cái xấu, cho nên bông tuyết ở Bắc Địa có rơi lớn hơn nữa thì a Triệt cũng không có suy nghĩ chơi tuyết. Bây giờ mẫu thân có lệnh, mặc dù không muốn chơi nhưng a Triệt vẫn ngoan ngoãn làm theo, cuộn hai ông tay áo lên đạp tuyết mà đi.
“A Triệt cũng muốn làm người tuyết?” Thấy tiểu thiếu niên mắt đào hoa, Tiêu Chấn bất ngờ nói.
A Triệt gật đầu cũng không phải mà lắc đầu cũng không xong.
Tiêu Chấn cười vang: “Nam hài nên hoạt động nhiều một chút, trưởng thành mới giống như nam nhân.”
A Triệt t nhìn bàn tay thô to nắm cây xẻng của Tiêu Chấn, cũng không muốn làm nam nhân như vậy.
Một lớn một nhỏ cùng bận rộn, Tiêu Chấn cao lớn uy vũ, toàn thân áo đen giống như mãnh thú trong tuyết, a Triệt da trắng môi hồng, hai tay vo tròn quả cầu tuyết cũng vo đến dịu dàng im lặng, giống như một cành trúc non nớt. Tô Cẩm nhìn Tiêu Chấn một chút, lát lại nhìn nhi tử một hồi, đột nhiên nghĩ tới hai người nam nhân của nàng.
Dương Châu cũng từng có tuyết rơi, trước khi nàng xuất giá, thư sinh từng nắm tay nàng viết lời thề non hẹn biển xuống nền tuyết trắng phau phau, sau khi nàng xuất giá, thợ rèn che dù chạy tới cửa hàng bánh bao đón nàng về nhà, sợ nàng dầm tuyết sẽ bị cảm lạnh. Bây giờ tuyết lại rơi, không biết thư sinh đã hưởng phúc cùng kiều thê ở nơi nào, thợ rèn số khổ đã mất sớm, mỗi người ném lại cho nàng một đứa trẻ.
“Tẹt!” một tiếng, tiểu A Mãn đột nhiên đánh một cái rắm.
Thỉnh thoảng Tô Cẩm mới xuất hiện thu buồn xuân nhớ mà bị nữ nhi đánh rắm làm cho chạy mất, đoán được tiểu nha đầu muốn đi ngoài nên Tô Cẩm vội vàng ôm nữ nhi đi hậu viện.
Nàng mới đi không lâu, trên đường đột nhiên truyền đến một trận tiếng vó ngựa, có lẽ khoảng chừng bảy tám con ngựa đều ngừng trước cổng Tiêu phủ.
Tiêu Chấn ngẩng đầu, xác định người đến là tìm của mình hắn mới giao xẻng cho a Triệt, nói: “Con đắp trước đi, ta ra ngoài xem có chuyện gì.”
A Triệt dạ.
Tiêu Chấn phủi phủi vụn tuyết trên áo bào nhanh chóng bước đi, vòng qua hành lang, chỉ thấy Chỉ Huy Sứ Lý Ung toàn thân mặc quan phục đứng trước bức tường phù điêu, vẻ mặt uy nghiêm, đứng phía sau là tám nha dịch với vẻ mặt lạnh lùng. Cùng đến trong gió tuyết ra, dường như không có ý tốt.
Tiêu Chấn tiến lên, nghi ngờ nói: “Đại nhân mạo hiểm trong gió tuyết đến đây là có chuyện gì?”
Lý Ung liếc hắn một cái, cũng không trả lời, chỉ móc một quyển trục màu vàng từ trong ngực ra, nghiêm mặt nói: “Vệ chỉ huy thiêm sự Chương Thành - Tiêu Chấn, quỳ xuống nghe chỉ.”
Trong lòng Tiêu Chấn lạnh buốt, lúc ấy cũng không rảnh suy nghĩ đến cái khác, vung vạt áo lên lập tức quỳ xuống.
Lý Ung trầm giọng đọc: “Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết, từ sau khi nhậm chức, Vệ chỉ huy thiêm sự Chương Thành - Tiêu Chấn đã phạm năm trọng tội. Tội thứ nhất, Tiêu Chấn lạm sát kẻ vô tội...... Xét kỹ năm tội này, kể từ hôm nay bãi bỏ chức Vệ chỉ huy thiêm sự Chương Thành của Tiêu Chấn, tịch thu gia sản, cách chức làm thường dân, khâm thử.”
Khép thánh chỉ lại, Lý Ung nhìn về phía Tiêu Chấn đang quỳ dưới đất.
Tiêu Chấn vô cùng kinh sợ và tức giận, lúc Lý Ung trần thuật năm tội trạng này đã lên đến đỉnh điểm, sau đó lại dịu xuống từng chút một.
Hắn vẫn còn tức giận, nhưng hắn càng cảm thấy hoang đường buồn cười.
Năm trước Tô Cẩm khuyên hắn mời Lý Ung uống rượu, để đổi lấy Lý Ung nói ngọt đôi câu ở trước mặt hoàng thượng, Tiêu Chấn khinh thường, hắn cũng tin tưởng Chỉ Huy Sứ đại nhân hắn kính trọng không phải kẻ tiểu nhân thích a dua nịnh hót. Nhưng Tiêu Chấn không ngờ, Lý Ung cũng lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, cũng bởi vì hắn từ chối hôn ước của phu thê Lý Ung, Lý Ung lập tức tố cáo hắn trước mặt hoàng thượng, lại còn là tội danh hoang đường như vậy.
Tiêu Chấn hắn là hạng người gì, Lý Ung thật sự không biết? Còn có hoàng thượng triều đình, thế nhưng chỉ nghe lời nói từ một phía của Lý Ung, ngay cả tra cũng không tra đã trị tội hắn?
Như vậy hôn quan và Đế Vương triều đình như vậy, hắn không làm quan cũng được!
“Quản gia, giao tất cả gia sản cho đại nhân, xong việc ngươi hãy kiếm đường sống khác đi thôi!” Không nhìn Lý Ung, Tiêu Chấn vỗ vỗ đầu gối đứng dậy, dặn dò quản gia của hắn một lần cuối cùng.
Tiêu Chấn hết hy vọng, quản gia cũng không thể làm gì chỉ thở dài một tiếng, xoay người đi dọn dẹp sổ sách.
Tiêu Chấn đích thân đi hai viện tìm Tô Cẩm.
Tô Cẩm ôm nữ nhi đã thu thập sạch sẽ trở lại từ hậu viện, trước đó có nghe thấy tiếng vó ngựa loáng thoáng, nhìn thấy Tiêu Chấn, nàng tò mò hỏi: “Có khách tới cửa phải không?”
Tuyết rơi như lông ngỗng, tiểu phụ nhân ôm nữ oa đứng dưới mái nhà cong, người lớn có khuôn mặt mềm mại như quan phu nhân sống trong nhung lụa, nhỏ như hoa như ngọc, còn chưa từng trải qua cuộc sống khó khăn của nhân gian.
Tiêu Chấn từng nếm rất nhiều đau khổ, đột nhiên mất chức quan ngã lại xuống mặt đất hắn cũng không sợ, nhưng hắn sợ nhìn thấy Tô Cẩm lộ ra vẻ mặt e ngại tuyệt vọng, sợ Tô Cẩm khóc, đó là hai mẫu nữ mà hắn đã từng cam kết phải chăm sóc cả đời, thế nhưng bây giờ hắn lại không có cách nào cho một nhà cô nhi quả mẫu này có cuộc sống cẩm y ngọc thực.
Nam nhân đứng trong tuyết không nhúc nhích, lông mày nhíu chặt lại như hai ngọn núi, gương mặt cương nghị tràn ngập nặng nề, như một ngọn núi tuyết kiêu ngạo đón gió.
Hắn không nói ra miệng, bốn sai dịch chạy tới “Bịch bịch”, không giải thích đã lục soát.
Tô Cẩm bất giác ôm chặt nữ nhi, vội vã hỏi Tiêu Chấn: “Đại nhân, xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Chấn nhìn nàng, khó nhọc nói: “Ta bị cách chức rồi, tất cả gia sản đều bị tịch thu.”
Một câu nói tựa như gió lạnh tận xương, xuyên thấu qua áo nhỏ thật dày trên người Tô Cẩm thổi xuyên vào tim nàng.
Tiêu Chấn làm quan Chính Tứ Phẩm, nói không có liền không có?
Tô Cẩm không nghĩ ra, run giọng hỏi ngược lại: “Ngươi đã làm gì?”
Một lòng gấp gáp, nàng quên dùng kính ngữ gọi Tiêu Chấn.
Tiêu Chấn rủ mắt xuống, khóe miệng hiện lên cười khổ: “Ta không mời đại nhân uống rượu.”
Hắn đang châm biếm, Tô Cẩm ngớ ngẩn ngay sau đó phản ứng lại, Tiêu Chấn bị Lý Ung trả thù, không cần phải nói, Tiêu Chấn không cho ông ta mặt mũi nên lúc vào kinh đã tố cáo Tiêu Chấn trước mặt hoàng thượng!
Biết nguyên nhân hậu quả, Tô Cẩm ngược lại tỉnh táo, với tính tình thối này của Tiêu Chấn, có thể lẫn vào làm quan đều là ông trời chăm sóc hắn!
Thấy bọn nha dịch đã vọt vào trong nhà Tiêu Chấn kiểm tra toàn bộ rồi, Tô Cẩm ôm sát nữ nhi, lạnh phân phó Như Ý đang đứng sau lưng: “Nhanh đi thu thập châu báu, đại nhân bị tội tịch thu gia sản, ba mẫu tử chúng ta cũng không phạm pháp!” Nói xong Tô Cẩm vẫn chưa yên tâm, nhìn chằm chằm Tiêu Chấn vẫn đang ngây tại chỗ nói: “Đại...... Ngươi qua đây, giúp ta chăm sóc A Mãn!”
Tiêu Chấn không biết nàng muốn làm cái gì, nhưng vẫn nghe lời đi tới nhận lấy nữ nhi.
Tô Cẩm bảo nhi tử đợi bên cạnh Tiêu Chấn đừng có chạy lung tung, nàng vừa gọi Lưu thẩm đi cửa hàng bánh bao thúc giục A Quý đóng cửa đánh xe lừa trở lại, vừa dẫn Như Ý vội vã đi hậu trạch, nhanh chóng dọn dẹp một hồi, chăn xiêm áo giày vớ bạc đồ trang sức gói vào ba bọc lớn căng phồng, sau khi trở lại, Tô Cẩm lại vọt vào trong phòng Tiêu Chấn đoạt lấy vài xiêm áo của Tiêu Chấn trong tay nha dịch.
Tiêu Chấn có uy danh nên bọn nha dịch không động thủ với Tô Cẩm, đi Tiền viện xin phép Lý Ung.
Lý Ung cũng không có ý định làm mọi chuyện qua tuyệt tình nên gật đầu ngầm cho phép.
Sau nửa canh giờ, Tô Cẩm đã ném xong bọc y phục cuối cùng lên xe lừa, thở hồng hộc, thở ra từng luồng từng luồng khói trắng.
A Quý đứng trước xe, Tiêu Chấn ôm A Mãn đứng cạnh xe, bên cạnh là a Triệt và một nhà Lưu thúc Lưu thẩm Xuân Đào. Như Ý Cát Tường canh giữ bên cạnh Tô Cẩm, sau lưng mọi người là cánh cửa sơn đỏ của Tiêu đã bị dán giấy niêm phong, trên nền tuyết trước cửa đầy dấu chân hỗn loạn lộ rõ hôm nay Tiêu phủ xảy ra chuyện long trời lở đất.
Hàng xóm láng giềng tụ tụp ở phía xa, tâm tình phức tạp xem náo nhiệt.
Tề Tri Huyện đạp tuyết tới tiễn Tiêu Chấn, Thiên hộ Lý Văn Bưu khoác áo lông tới đây nhìn như tiếc hận nhưng thật ra là bỏ đá xuống giếng.
Tiêu Chấn đi cũng vững mà ngồi cũng ngay, không thẹn trời đất, chỉ hổ thẹn với Tô Cẩm, áy náy nói: “Là ta vô năng, khiến đệ muội chịu khổ cùng ta.”
Tô Cẩm xoa xoa hai tay sắp đông cứng, nhìn hắn chằm chằm mắng: “Ít nói nhảm đi, nhanh lên xe, ở lại chỗ này còn ngại không đủ mất mặt phải không?”
Tiêu Chấn:......