Cẩm Y Hương Khuê

Chương 31: Chương 31






Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn

Nữ nhân đã từng trải qua chuyện thành hôn nên mộng xuân chỉ là bình thường, Tô Cẩm cũng không cảm thấy mình có chỗ nào đáng xấu hổ, buổi sáng tỉnh lại, nhớ lại chuyện trong mộng, nàng còn rất nồng nhiệt, cho đến khi Thu Cúc nôn nóng hoang mang chạy tới, nói tiểu thư bị bệnh.

Tô Cẩm trở mình một cái bò dậy, so sánh với nữ nhi, nam nhân đều là rác rưởi!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Mãn hồng hồng, cái trán cũng nóng, thấy mẫu thân, mắt phượng của tiểu nha đầu rưng rưng muốn mẫu thân ôm, thật đáng thương.

Tô Cẩm bò lên giường, đau lòng ôm nữ nhi, bảo Như Ý nhanh đi mời Lang trung.

Tiền viện Tiêu Chấn đang muốn xuất phủ, tối hôm qua ôm nàng cũng đè nàng rồi, Tiêu Chấn không dám ở trong phủ lâu thêm một khắc, sợ gặp mặt dẫn tới lúng túng.

"Đại nhân, tiểu thư bị bệnh, ngài mau cho người đi mời Lang trung đi!" Như Ý vội vã chạy tới, nhìn thấy hắn, lo lắng nói.

Vẻ mặt Tiêu Chấn thay đổi: "Chuyện gì xảy ra?"

Như Ý lắc đầu, lo lắng nói: "Sáng sớm đã bệnh rồi, chắc là tối hôm qua nhiễm gió lạnh?"

Tiêu Chấn lập tức bảo Từ Văn sắp xếp mời Lang trung, vẻ mặt hắn ngưng trọng đi tới hậu viện, lúc nên tránh tị hiềm thì tránh, nhưng hắn thương yêu A Mãn như nữ nhi thân sinh, không đi xem một chút, Tiêu Chấn không yên lòng.

Từ Văn Từ Vũ và một đám nha hoàn bên cạnh Tô Cẩm, không ai cảm thấy hắn tới hậu viện có gì không đúng, ở trong mắt bọn họ, Tiêu Chấn cùng ba mẫu tử Tô Cẩm, đã sớm là người một nhà.

A Mãn và Thu Cúc ở sương phòng phía Đông hậu viện, Tiêu Chấn dẫn theo A Triệt bước vào phòng, thì thấy Tô Cẩm ngồi xếp bằng ở đầu kháng, ôm thật chặt A Mãn trong ngực. Trên người A Mãn đắp chăn, chỉ lộ ra gương mặt đỏ rực, trong đôi mắt to còn chứa nước mắt. Thấy hai người, A Mãn yếu ớt mách uất ức: "Dưỡng phụ, con bị bệnh rồi, ca ca, muội bị bệnh rồi."

Mẫu thân nói nàng bị bệnh, thì nàng chính là bị bệnh, tiểu A Mãn muốn cho dưỡng phụ, ca ca cũng dụ dỗ nàng giống như mẫu thân vậy.

Bé con bị bệnh, ánh mắt không có sáng ngời như bình thường, cả người cũng ỉu xìu.

Tiêu Chấn rất là đau lòng, A Triệt bò lên trên kháng dụ dỗ muội muội, Tiêu Chấn đi tới trước mép kháng, cúi đầu hỏi bé con: "A Mãn khó chịu ở chỗ nào?"

A Mãn chìa tay nhỏ bé ra, sờ sờ trán của mình, vừa rồi mẫu thân cũng sờ vào nơi này.

Tiêu Chấn thò tay sang, bàn tay thon dài quen cầm đao thương của nam nhân, rắn chắc tràn đầy sức lực, nhưng Tô Cẩm phát hiện trên mu bàn tay hắn có hai chỗ mới bị phỏng, một chỗ ở chính giữa mu bàn tay, trầy da, không nghiêm trọng lắm, một chỗ khác là ở phía dưới cùng đốt ngón tay út của hắn, bỏng phồng lên.

Tô Cẩm ngẩng đầu, nhìn hắn một cái.

Vẻ mặt Tiêu Chấn không thay đổi, tay lại khẽ run lên, gắng gượng chạm lên trán A Mãn một cái rồi thu về.

"Tại sao không nói sớm?" Tiêu Chấn lạnh giọng trách cứ Thu Cúc.

Từ lúc Xuân Lan bị Tiêu Chấn trả về vương phủ, Hạ Trúc, Thu Cúc, Đông Mai không ngừng sợ Tiêu Chấn. Đối mặt với lửa giận của Tiêu Chấn, Thu Cúc bịch một cái quỳ xuống, nơm nớp lo sợ nói: "Nô tỳ đáng chết, đêm qua nô tỳ ngủ hơi sâu, tiểu thư không khóc không nháo, nô tỳ......"

Tô Cẩm nhìn không được, cắt ngang Thu Cúc nói: "Được rồi được rồi, ngươi cũng không phải cố ý, sau này cẩn thận chăm sóc tiểu thư hơn là được." Nói xong, Tô Cẩm hơi oán trách nhìn về phía Tiêu Chấn. Đứa nhỏ bị bệnh, hiện tại hù dọa nha hoàn có ích lợi gì? Tự dưng làm cho người ta khẩn trương, mới vừa rồi Tiêu Chấn dạy bảo người, nữ nhi cũng run cầm cập.

Tiêu Chấn mím môi, vẻ mặt không có lạnh như vậy nữa, lo lắng nhìn nghĩa nữ.

A Mãn một chốc nhìn mẫu thân, một chốc nhìn ca ca, một chốc nhìn dưỡng phụ, bé con rất ít khi được ba người cùng lúc vây quanh, lại cảm thấy ngã bệnh cũng không tồi, không đáng sợ cho lắm.

Sau khi Lang trung tới, trước tiên hỏi thăm tình hình hai ngày gần đây của A Mãn một phen, rồi kiểm tra A Mãn một chút, Lang trung vuốt râu nói: "Tối hôm qua tiểu thư bị kinh sợ, làm cho phát sốt nhẹ, ta kê đơn thuốc, tối nay trước khi ngủ dùng một lần là được. Đúng rồi, tối nay tốt nhất nên để cho tiểu thư ngủ cùng phu nhân, trước lúc ngủ trấn an một phen."

Tô Cẩm căng thẳng. Cơ thể kéo căng rốt cuộc cũng thả lỏng.

Tiêu Chấn cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn giữa Tô Cẩm và A Mãn nói: "Đệ muội chăm sóc A Mãn, ta tiễn tiên sinh ra cửa, gần tối trở về phủ lại đến thăm A Mãn."

Tô Cẩm liếc mắt nhìn cánh tay đang buông xuống của hắn, cười nhạt nói: "Đại nhân dừng bước, liên quan đến A Mãn, dân nữ có một chuyện muốn thương nghị cùng ngài."

Tiêu Chấn nghe vậy, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Tô Cẩm bảo Thu Cúc đi tiễn Lang trung.

Sau khi Thu Cúc, Lang trung rời khỏi đây, Tô Cẩm lại bảo Như Ý tìm cây kim.

Như Ý rất nhanh mang tới một cây kim thêu hoa.

"Ngươi đi ra sân trông chừng, trước khi ta cùng với đại nhân thương nghị xong, ai cũng không cho phép đi vào." Nắm cây kim nhỏ, Tô Cẩm nghiêm mặt nói.

Như Ý lập tức lui ra ngoài.

Tiêu Chấn, A Triệt, A Mãn đều khẩn trương nhìn Tô Cẩm.

Tô Cẩm lại cười, vừa bước xuống đất vừa nói với A Triệt: "Nương và đại nhân đi phòng ngoài nói chuyện, A Triệt trông muội muội, nương lập tức trở về."

A Triệt gật đầu một cái, A Mãn nằm ở trong chăn, chớp mắt nhìn theo dưỡng phụ, mẫu thân đi ra ngoài.

Bên ngoài sương phòng còn có một gian phòng khách nhỏ, gần cửa sổ đặt một cái giường êm, đi ra ngoài mới là nhà chính.

Tiêu Chấn đi theo phía sau Tô Cẩm, trong lòng bất ổn, sợ nàng hỏi tối hôm qua vì sao mình xuất hiện kịp thời như vậy, cũng may nàng nói là thương nghị chuyện A Mãn, trên mặt Tiêu Chấn coi như trấn định.

Tô Cẩm ngừng lại.

Lòng Tiêu Chấn căng thẳng.

Tô Cẩm xoay người, cũng không nhìn hắn, cằm hất hất về phía tay phải của hắn, nhỏ giọng nói: "Đưa tay ra."

Giọng nói vô cùng tự nhiên, giống như chủ tử dạy dỗ hạ nhân, lại giống như thân mật giữa người quen.

Tiêu Chấn theo bản năng nghe theo, đưa đến một nửa, nhớ tới tối hôm qua lúc cứu người để lại phỏng, sợ hù dọa nàng, lại muốn rút về.

Tô Cẩm tay mắt lanh lẹ, chặn ngang nắm lấy cổ tay hắn, dưới vải vóc, bắp thịt nam nhân cứng rắn như sắt.

Nàng hoảng hốt, tâm thần Tiêu Chấn càng chấn động: "Đệ muội......"

"Đại nhân đừng động." Tô Cẩm vẫn cúi đầu, tay trái nắm cổ tay hắn lật qua, để cho ngón tay út bị phỏng của hắn quay về phía nàng, chuẩn bị xong, Tô Cẩm giơ tay phải lên, ngón cái, ngón trỏ giữa, cầm cây kim thêu hoa kia. Nhìn vết bỏng phồng của Tiêu Chấn, Tô Cẩm nhẹ giọng giải thích: "Lúc dân nữ còn nhỏ thường bị phỏng, mặc kệ nó nó vẫn không tan, rất bất tiện, dùng kim chọt nặn nước ra là hết."

Nói xong, nàng từ từ tới gần vết phồng của Tiêu Chấn.

Tay Tiêu Chấn bắt đầu run rẩy biên độ nhỏ, không chịu hắn khống chế.

Tô Cẩm rốt cuộc nâng mắt lên, ngạc nhiên hỏi hắn: "Đại nhân từng vào sinh ra tử ở trên chiến trường, chẳng lẽ còn sợ một cây kim nhỏ?"

Tiêu Chấn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.