Các nam nhân đi vào doanh trại, Tô Cẩm ngồi trên đầu giường đặt gần lò sưởi, kiểm kê lại của cải.
Xuất phát từ Dương Châu, nàng mang theo hơn hai mươi hai lượng tích góp, cũng coi là một tiểu phú bà, nhưng bôn ba hơn nửa năm, chi phí thức ăn, khách điếm và thuốc men cho hai mẫu tử và người làm A Quý chẳng những xài hết bạc mà còn bay mất một chiếc vòng tay của nàng. Thật vất vả mới đến được Bắc Địa, gió lạnh thi nhau thổi vào khiến nàng lạnh thấu tim, a Triệt càng thêm không chịu nỗi nên lại bị bệnh, Tô Cẩm không thể không lấy ra một cái vòng tay khác đổi được năm lượng bạc, mua thuốc thêm y phục.
Đến được phủ Thiên hộ, trên người Tô Cẩm chỉ còn lại chuỗi tiền đồng tội nghiệp.
Cũng may Phùng Thực nhập ngũ lâu như vậy cũng tích góp được sáu lượng tiền lương, nàng dâu vừa đến đã đưa hết cho nàng.
Lấy ra hai lượng bạc vụn bỏ vào ống tay áo, Tô Cẩm vừa giấu tiền vào hộp vừa hỏi nhi tử ngồi trên đầu giường: “Nương phải ra ngoài, a Triệt đi không?”
A Triệt lắc đầu một cái cúi đầu chơi Cửu Liên Hoàn(*), đó là món đồ chơi năm trước Phùng Thực tự tay làm cho nhi tử, a Triệt thông minh nên đã mở ra từ sớm, nhưng tiểu tử lại rất thích Cửu Liên Hoàn này, giống như chơi mãi vẫn không chán vậy.
(*): Cửu liên hoàn là một trò chơi thưởng gặp lưu truyền trong dân gian Trung Quốc, cũng là một trò chơi rất kỳ diệu được cả thế giới công nhận. Trong tiếng Anh trò chơi này của Trung Quốc được gọi là “Chinese King” có nghĩa là “Vua Trung Quốc”; Người Trung Quốc chơi Cửu liên hoàn bắt đầu từ khi nào cũng không có cách gì khảo chứng nữa, nhưng vào đời Minh, đời Thanh của Trung Quốc, Cửu liên hoàn là được ưa thích nhất.
Một nam hài bốn tuổi nên hoạt bát hiếu động quậy phá chung quanh mới đúng, nhưng a Triệt lại từ chối giao tiếp với bên ngoài, mỗi ngày chỉ ở trong nhà không lên tiếng.
Tô Cẩm biết nguyên nhân.
Dáng vẻ A Triệt quá đẹp, giống như thân phụ ngại bần yêu phú của cậu, cho dù ai nhìn thấy hai phụ tử cũng sẽ nghĩ a Triệt không phải là nhi tử ruột của Phùng Thực. Phùng Thực không ngại, nhưng đám hàng xóm láng giềng rất lắm mồm vẫn luôn có kẻ xấu bụng hỏi a Triệt: “Ngươi giống phụ thân hay mẫu thân của ngươi?”
Người lớn nói như vậy cũng coi là khách khí, nhưng miệng của tụi trẻ cùng phố thì không giữ kẻ như vậy, nghe phụ mẫu trò chuyện linh tinh rồi tới cười a Triệt: “Ngươi đừng gọi thợ rèn Phùng là cha, ông ấy không phải là cha ngươi, mẹ ngươi nuôi hán tử bên ngoài rồi!”
Lần đầu tiên nghe được lời này, a Triệt khóc chạy về nhà, vừa gạt lệ thút tha thút thít vừa hỏi mẫu thân cậu rốt cuộc là nhi tử của ai.
Tô Cẩm đau lòng, nói láo cậu chính là nhi tư ruột của nàng và Phùng Thực.
A Triệt ba tuổi tin nàng, vui vẻ chạy đi lý luận với các bạn thân mến.
Giọng nói của nam hài non nớt, vì để cho tất cả mọi người đều nghe, cậu dùng hết sức lực gào to, gào đến khàn giọng.
Không có tác dụng, người lớn vẫn tiếp tục trêu chọc cậu, nhóm hài tử vẫn tiếp tục cười nhạo cậu.
A Triệt càng ngày càng trầm lặng, một ngày vào năm bốn tuổi, nam hài đột nhiên lại hỏi mẫu thân cha câij là ai, còn nói mẫu thân phải thề với trời tuyệt đối không được nói láo.
Tô Cẩm nhìn đôi mắt đen chứa đầy nước mắt, ôm lấy nhi tử hôn một cái, kể lại chuyện xưa của nàng cho tiểu tử nghe.
.
Tô Cẩm mệnh khổ, lúc ba tuổi không có cha, bảy tuổi thì nương chết, sau đó nàng gia gia bà nội, Đại Bá Phụ Đại bá mẫu, bắt đầu sai bảo nàng như nha hoàn. Mới bảy tuổi, Tô Cẩm đã d.đ/l;q;d phải thổi lửa nấu cơm, nuôi gà thả ngỗng, Đại Bá Phụ Đại bá mẫu mở cửa hàng bánh bao, nàng cũng phải bận rộn đi sớm về trễ, làm nhiều như vậy nhưng một phân tiền cũng không có.
Tô Cẩm không cam lòng, cãi nhau một trận với Đại Bá Phụ Đại bá mẫu, láng giềng cũng đến xem náo nhiệt, hai phu thê bị nàng mắng đến không còn mặt mũi, đồng ý một tháng cho nàng mười đồng.
Không nhiều lắm nhưng Tô Cẩm cũng thỏa mãn, có còn hơn không.
Lúc mười hai tuổi, Tô Cẩm trổ mã vô cùng xinh đẹp, mắt xếch miệng anh đào, da thịt tuyết trắng thủy nộn, nàng vừa đứng ngay cửa hàng bánh bao, các nam nhân lập tức rối rít chen về phía này. Cửa hàng bánh bao buôn bán càng ngày càng tốt, trong lòng Tô Cẩm biết công trạng nằm trên người mình nên đi theo nói điều kiện với Đại Bá Phụ Đại bá mẫu, yêu cầu tăng tiền công, Đại bá mẫu tăng cho nàng một tháng hai mươi đồng, Tô Cẩm chê ít, Đại bá mẫu lại uy hiếp nàng, nếu không nghe lời sẽ lập tức bán nàng vào kỹ viện.
Vì tiền hai phu thê đó chuyện gì lại không làm được? Tô Cẩm kiêng kỵ, không dám la lối nữa, im hơi lặng tiếng làm việc, một lòng mong đợi mau chóng lập gia đình một chút.
Năm nàng mười ba tuổi, quê nhà có một thư sinh họ Thẩm chuyển đến, mặt mày ôn hòa nhẹ nhàng như ngọc, thích mặc áo xanh, hai mắt đào hoa nhìn còn đẹp hơn nữ tử. Thư sinh đến mua bánh bao, nhìn thấy ngón tay Tô Cẩm có vết phồng rộp do bị bỏng, lúc trở lại hắn len lén nhét cho nàng một chai thuốc dán. Tiết hoa đăng ở trấn trên, thư sinh hẹn nàng cùng đi xem, thư sinh đứng dưới hoa đăng tuấn mỹ giống như Thần Tiên Hạ Phàm.
Tô Cẩm hơi động lòng.
Sau đó thư sinh hứa hẹn với nàng, hắn thi đậu tú tài sẽ lấy nàng làm thê tử, Tô Cẩm rất vui mừng, thư sinh muốn hôn nàng, nàng không tránh.
Sau đó thư sinh đi thi tú tài, thi xong trở về thì không bao lâu phủ nha yết bảng, thư sinh đứng đầu bảng. Thư sinh hăng hái, các loại xã giao thư mời liên tục kéo đến, ngay cả Tri Phủ Đại Nhân tổ chức Tài Tử Yến cũng gửi thiếp mời cho hắn. Thư sinh thỏa thê mã nguyện trước khi đến Phủ Thành, hẹn Tô Cẩm đi Đào Hoa Lâm ngắm hoa.
Hoa đào như vậy, dưới tàng cây đôi tình nhân lưu luyến không rời, thư sinh ôm Tô Cẩm nói khi nào hắn trở lại hai người sẽ thành thân, tròng mắt đen dịu dàng như nước trầm thấp cam kết, Tô Cẩm mười lăm tuổi làm sao có thể chống đỡ được? Nàng bị cuộcđ/đ;l;q;d sống sau khi thành thân mà thư sinh miêu tả làm cho chóng mặt, trong lúc vô tình thư sinh tuấn tú đè nàng trong bụi cỏ vừa hôn vừa sờ, Tô Cẩm ỡm ờ cho hắn.
Kết quả, thư sinh đi chuyến này lập tức được Tri Phủ Đại Nhân coi trọng, muốn hắn làm hiền tế. Nhà thư sinh rất nghèo, cưới tiểu thư nhà Tri Phủ thì hắn sẽ không cần quan tâm đến kế sinh nhai, không cần viết chữ cho người ta bán lấy tiền nữa, tương lai làm quan cũng có người trợ giúp, vì vậy thư sinh đã đồng ý. Trở lại trấn trên, thư sinh lại hẹn Tô Cẩm đi Đào Hoa Lâm.
Hoa đào đã tàn rơi rụng đầy đất, thư sinh quỳ gối trước mặt nàng nói xin lỗi.
Mộng đẹp làm nương tử tú tài của Tô Cẩm vỡ nát, hi vọng xuất giá rời khỏi Đại Bá Phụ Đại bá mẫu cũng tan tành, nàng hận đến cắn răng nghiến lợi, vừa định cho thư sinh một cái tát thật mạnh thì đột nhiên hắn móc từ trong ống tay áo ra hai ngân nguyên bảo(*), giơ thật cao lên trước mặt nàng, ánh mắt phức tạp nói: “Cẩm nương, nếu như từ nhỏ ta đã Phú Quý thì ta tuyệt đối sẽ không bỏ nàng, nhưng hiện thực là như thế, nàng bần ta hàn, cho dù nàng có gả cho ta thì hai phu thê bần tiện cũng sẽ không như ý, chẳng thà ta dựa vào quyền quý xông xáo quan trường, nàng cầm tiền mở một cửa hàng bánh bao nhỏ, chúng ta từ biệt hai ngã, tất cả đều vui vẻ.”
(*): Đĩnh bạc thời xưa, một đĩnh bạc thường nặng năm mươi lượng.
Tô Cẩm nhìn chằm chằm hai ngân nguyên bảo, thầm nghĩ có một cửa hàng bánh bao thuộc về chính mình, vậy nàng còn cần nam nhân làm cái gì?
Tô Cẩm lạnh mặt đón nhận bồi thường của nam nhân, ban đêm ôm ngân nguyên bảo cười hắc hắc.
Hớn hở một tháng, trong lúc Tô Cẩm đang suy nghĩ nên thoát khỏi sự khống chế của Đại Bá Phụ Đại bá mẫu như thế nào thì bỗng nhiên nàng buồn nôn.
Tô Cẩm từng chính mắt thấy toàn bộ quá trình Đại bá mẫu sinh đường đệ, trong lòng biết triệu chứng này chính là nang mang thai đứa bé của thư sinh.
Tô Cẩm rất sợ, thư sinh đã cưới tân phụ, nếu nàng cùng đứa bé tìm tới cửa mà tiểu thư Tri Phủ khoan hậu, có lẽ sẽ để nàng làm một tiểu thiếp, ngộ nhỡ tiểu thư Tri Phủ là một đố phụ, không đồng ý sẽ lập tức phái người tiêu diệt nàng. Tô Cẩm không muốn làm thiếp cũng không muốn chết oan, nàng nghĩ đến phương pháp bỏ đi đứa bé, nhưng nghe nói nếu chuyện này làm không tốt sẽ gây chết người, Tô Cẩm lập tức không dám nghĩ đến nữa.
Đứa bé không thể bỏ, vậy cũng chỉ còn lại một cách là phải xuất giá trước khi bụng to lên.
Gả cho người nào?
Không phải Tô Cẩm khoác lác, nam nhân trấn trên thích nàng còn nhiều mà, già trẻ lớn bé Cao gầy có thể xếp hàng từ đầu đến cuối hẻm, thế nhưng tất cả những người này đều nhìn vào ánh mắt và nhan sắc của nàng. Tô Cẩm chưa kết hôn mà có con, đây là một điểm nhơ, nếu gả cho một người không đáng tin cậy, sau này người ta lấy chuyện này mắng nàng thì làm thế nào? Tô Cẩm chọn tới chọn lui, cuối cùng nhìn trúng Phùng Thực.
Một thợ rèn hai mươi tuổi, dung mạo bình thường không phát triển chút nào, chiều cao chỉ bằng một phụ nhân như nàng, là đối tượng bị hàng xóm nhạo báng. Nhưng vào lúc ấy, Phùng Thực là nam nhân yên mến nàng thật thà đứng đắn nhất, người khác mua bánh bao, ánh mắt hận không thể dính vào mặt nàng, Phùng Thực mua bánh bao lại cúi gằm đầu không dám nhìn nàng.
Sau khi xác nhận Phùng Thực có thể đón nhận đứa bé của nàng, đêm đó Tô Cẩm đến nhà Phùng Thực ngủ lại. Đại Bá Phụ Đại bá mẫu vẫn tính toán dùng nàng đổi lại giá tốt, hai phu thế biết được chuyện này giống như heo mình nuôi cho mập bỗng nhiên bị người ta bắt mất, đỏ mặt mắng nàng không biết thẹn, nhưng gạo đã nấu thành cơm không thể không tiễn nàng xuất giá.
Sau khi cưới, Phùng Thực đối xử với Tô Cẩm rất tốt, công việc nặng nhọc nào cũng không nỡ để nàng làm, kiếm được bao nhiêu tiền cũng đưa hết cho nàng.
Tô Cẩm an tâm sống cùng Phùng Thực a, đám hàng xóm láng giềng nói xấu nàng, Tô Cẩm coi như gió thoảng bên tai, hân hoan vui vẻ mở cửa hàng bán bánh bao.
.
Nghe xong chuyện xưa, a Triệt hồ đồ lờ mờ hiểu được thân phụ của cậu là thư sinh họ Thẩm đã vứt bỏ mẫu tử cậu.
Lúc ấy Tô Cẩm đã nói với nhi tử như thế này: “Hắn chê nương không có cha làm quan, độc ác không cần nương, vậy nương cũng không cần hắn. Nương gả cho Phùng Thực, Phùng Thực chính là cha của con. Nếu a Triệt bằng lòng gọi hắn là cha, hắn cũng sẽ xem con như nhi tử ruột của hắn, nếu như a Triệt muốn đi tìm thân phụ, vậy nương sẽ đưa. . . . . .”
Tô Cẩm còn chưa nói hết lời, a Triệt đã nhào vào trong ngực mẫu thân gào khóc, không cho mẫu thân đưa hắn đi.
Sao Tô Cẩm chịu đưa nhi tử đi? Đây là cốt nhục nàng chịu nhiều đau khổ mang thai mười tháng sinh ra, lúc còn thiếu chút nữa thì mất mạng, tên họ Thẩm đó trừ bản thân sung sướng thì đã làm được gì cho mẫu tử nàng? Đừng nói đưa, cho dù tên họ Thẩm đó tới giành, hay lấy ra hai trăm lượng, ngàn lượng, vạn lượng ngân nguyên bảo, nàng cũng sẽ không đưa a Triệt cho hắn!
Từ đó về sau, a Triệt không muốn ra khỏi nhà nữa, Tô Cẩm và Phùng Thực cũng rất buồn rầu, lo lắng nhi tử nghĩ không thông, nhưng a Triệt cũng không có ghét bỏ phụ mẫu, lúc Phùng Thực rèn sắt, tiểu tử sẽ ở bên cạnh nhìn không chớp mắt giống như một cậu thợ rèn nhỏ, Tô Cẩm bán bánh bao trở về nằm lỳ ở trên giường kêu đau xương sống thắt lưng, a Triệt cũng sẽ đấm lưng giúp mẫu thân.
Hắn chỉ không muốn tiếp xúc với người ngoài mà thôi.
.
Nhi tử không muốn ra ngoài, Tô Cẩm hết cách, trước kia nàng đã từng thử mạnh mẽ đưa nhi tử ra đường, sau đó a Triệt rủ lông mi xuống không nhìn ai, khiến lòng nàng đau nhói. Tô Cẩm muốn, trước mắt cứ như vậy đi, chờ nhi tử lớn thêm một chút sẽ không sợ ai nói nữa.
Dặn dò a Triệt trông nhà thật kỹ, Tô Cẩm gọi Lưu thẩm cùng ra ngoài, nàng mới đến cần phải có người dẫn đường.
Chương Thành thuộc về đất phong Liêu Vương, là trấn điểm quan trọng phòng ngự Hung Nô ở biên cảnh Đông Bắc của triều Đại Chu, buôn bán lui tới ở biên cảnh coi như à không tệ, nhưng giàu có và đông đúc vẫn còn kém xa tít tắp thành Dương Châu mà Tô Cẩm quen thuộc. Trong tầm mắt, dường như nhóm bách tính y phục mùa đông thật dày không nhìn ra thân hình, bụi bẩn, ít vẻ tươi sáng, Tô Cẩm vừa xuất hiện, áo nhỏ màu đỏ giống như một đốm lửa làm cho người ta chú ý.
Tô Cẩm khó hiểu: “Mọi người ở đây không thích mặc đồ đỏ sao?”
Lưu thẩm cười nói: “Mùa đông trời lạnh nên không còn lòng dạ nào để ý đến ăn mặc, thời tiết ấm áp tiểu cô nương trẻ tuổi và các nàng dâu sẽ thay xiêm áo xinh đẹp ra cửa.”
Tô Cẩm nhìn hai bên một chút, mặc kệ nàng thích mặc như thế nào thì cứ mặc thế ấy.
Trong lúc đang nói chuyện, hai người đã tới phố chính, hai bên đường phố có cửa tiệm điểm tâm nhỏ hẹp, cũng có cửa hàng tơ lụa khí thế và Đại Tửu Lâu.
Tô Cẩm muốn thuê một cửa hàng, nhưng đi dạo một vòng cũng không có ai nhượng lại.
Trên đường trở về, Tô Cẩm nhìn thức ăn bán hai bên đầu phố, chỉ có những quán vật kiện lẻ tẻ buôn bán, hỏi Lưu thẩm: “Ta có thể bày quầy ở đây không?”
Lưu thẩm nói: “Có thể thì có thể, nhưng mỗi ngày đều có một đám người tranh giành, tới trễ sẽ không còn chỗ nữa.”
Tô Cẩm suy tư gật đầu một cái.