Tiêu Chấn, Phùng Thực đều rất tham ăn, dứt khoát ăn sạch cái nồi lớn trước mặt đến một giọt nước canh cũng không còn thừa lại.
“No chết ta, Cẩm nương làm đúng là ngon!”
Ăn uống no đủ, Phùng Thực vuốt bụng ợ vang, mặt mày hồng hào nhìn nàng dâu ở phía đối diện.
Tô Cẩm nở nụ cười rất là tự hào, nàng là loại người trời sinh đã khéo tay, thiêu thùa may vá may vá đều rất đẹp, nấu cơm thì cơm ngon.
“Đi thôi, để Lưu thẩm dọn dẹp.” Nhìn thấy Tô Cẩm muốn dọn dẹp bàn cơm, Phùng Thực vội ngăn lại.
Trong lúc đang nói chuyện thì Lưu thẩm đã tới, cũng bảo Tô Cẩm đừng động vào.
Tô Cẩm lặng lẽ xoa xoa tay, vừa quan sát sắc mặt Tiêu Chấn vừa cười xòa nói: “Đại nhân, lúc dân nữ ở Dương Châu sống dựa vào nghê bán bánh bao, nay đến Bắc Địa này dân nữ rảnh rỗi không có việc làm nên định tiếp tục bán bánh bao, kiếm chút tiền trả công cho thầy giáo a Triệt. Buổi chiều dân nữ thấy Sương phòng phía Tây của ngài vẫn còn trống, cả gan để bánh bao đã làm xong ở bên đó, ngài xem có thể không? Nếu không tiện dẫn nữ sẽ chuyển bánh bao đến chỗ ở của chúng ta.”
Tiêu Chấn còn chưa kịp mở miệng, Phùng Thực vui mừng nhảy lên: “Đã làm xong rồi? Ta đi xem một chút!”
Nói xong hắn lập tức chạy đi, hấp tấp nhiệt tình còn giống đứa bé hơn a Triệt.
Tô Cẩm cau mày, người này ném hai mẫu tử nàng ở lại đây làm gì?
Đang suy nghĩ, Tiêu Chấn cũng rời khỏi chỗ ngồi đi về phía cửa phòng.
Tô Cẩm không thể làm gì khác hơn là dắt nhi tử đi theo phía sau.
Mới vừa ăn mì xong, mấy người đều ấm lòng, nhưng ban đêm gió lớn, Tiêu Chấn vừa vén màn lên gió Bắc vù vù đã thổi vào trong như nước thủy triều, hắn vô ý quay đầu lại, chỉ thấy tiểu phụ nhân mặc áo hồng sau lưng đang kéo a Triệt vào trong ngực, cúi đầu, dùng tay áo thật dầy giúp a Triệt che mặt lại.
Cho tới giờ khắc này, Tiêu Chấn mới tin tưởng, nữ nhân này thật lòng với nhi tử ruột của mình.
Màn cửa rất nặng, Tiêu Chấn thuận tay chống giúp hai mẫu tử một lát.
“Làm phiền đại nhân.” Tô Cẩm cảm kích nói.
Tiêu Chấn khẽ vuốt cằm, chờ hai mẫu tử đi ra rồi hắn mới thả màn cửa xuống sải bước đi phía trước.
Trong sương phòng phía Tây có một cái bàn trống, hiện giờ trên mặt bàn đang đặt lồng hấp chồng chất, trong một lồng có mười bánh bao.
“Cẩm nương làm việc thật là nhanh, ta còn nghĩ sáng mai sẽ giúp nàng một tay đấy!” Phùng Thực bội phục tán dương nàng dâu.
Tô Cẩm chỉ cười cười.
Tiêu Chấn nhìn một vòng, nói với nàng: “Bên này ta tạm thời không cần, đệ muội cứ dùng đi.”
Tô Cẩm nói cám ơn liên tục.
Tiêu Chấn trực tiếp trở về phòng chính nghỉ ngơi.
Một nhà ba người Tô Cẩm một nhà ba người trở về Sương phòng phía Đông, trước mép giường có đặt một cái băng ngồi, a Triệt ngâm chân xong lại thêm chút nước nóng đến lượt Tô Cẩm ngâm, hai mẫu tử tắm rửa sạch sẽ nằm chăn rồi, Phùng Thực mới bắt đầu ngâm.
A Triệt ngủ trong chăn đầu giường đặt gần lò sưởi bị ổ, hai phu thê ở cạnh ngoài, Tô Cẩm nằm nghiêng nhìn trượng phu ngâm chân, vui mừng nói: “Đại nhân thật dễ nói chuyện không có chút kiểu cách nhà quan nào, trên đường đi tới đây thiếp còn lo lắng, sợ đại nhân ghét bỏ chúng ta phiền phức.”
Phùng Thực cười hắc hắc: “Đại nhân của chúng ta không giống với Lý Thiên Hộ thành Bắc, nhà Lý Thiên Hộ là quan viên do tổ tiên truyền lại, rất thích ăn uống hưởng lạc, không có danh tiếng và bản lĩnh thật sự của Thiên Hộ, từ nhỏ đại nhân chúng ta đã sống trong quân doanh làm tiểu tốt, chức quan Thiên Hộ này là do ngài ấy dùng đao thật thương thật liều mạng mới có được, dĩ nhiên sẽ thân thiết như bách tính bình dân.”
Hiện giờ Tô Cẩm đang ở trong phủ Thiên Hộ nên muốn hiểu rõ về chủ nhân của phủ đệ hơn một chút, tiếp tục hỏi: “Hắn là người ở đâu?”
Phùng Thực nói: “Là người ở Phủ Bắc Bình Thông Châu, nàng đến cũng đã đi ngang qua Thông Châu chứ?”
Tô Cẩm ừ một tiếng, Thông Châu là con đường mà từ Nam chí Bắc phải đi qua, lúc ấy nàng cũng đã đi qua.
Trong lúc nói chuyện, Phùng Thực đã ngâm chân xong, mang giày đi ra ngoài hắt nước, trở vào cài then cửa hít một hơi khí lạnh rồi nhảy lên giường chen vào chăn vô cùng lưu loát. Hai phu thê vừa nhỏ tiếng hàn huyên một hồi, Phùng Thực lửa cháy rừng rực, động tay động chân nghĩ muốn, Tô Cẩm khuyên mấy lần không được tức giận đẩy người ra ngoài, còn mình chuyển sang bên kia ngủ cùng nhi tử.
Ngày mai nàng còn phải bán bánh bao, nào có hơi sức vận động.
Phùng Thực bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ngủ một mình.
Phòng chính, Tiêu Chấn tựa vào đầu giường đặt gần lò sưởi, dựa sát dưới ánh đèn mờ mờ của cây trẩu để nhìn binh thư.
Hắn cũng không muốn hiếu học khắc khổ như vậy, nhưng thân thể hắn là nam nhân bình thường, tuy tiếng kêu ở Sương phòng phía Đông chỉ kéo dài chừng một khắc đồng hồ, nhưng cũng đủ để hắn khí huyết dâng trào, nếu hắn nằm không nhúc nhích sẽ không kiềm chế được mà nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ, nên chỉ còn cách chuyên tâm đọc sách, đợi tiếng kêu ngừng lại thì hắn có thể ngủ rồi.
Chỉ có điều, tối nay Tiêu Chấn đợi rất lâu cũng không đợi được tiếng kêu này.
Cuối cùng thật sự không chịu đựng được nữa, Tiêu Chấn thổi đèn cởi áo ra ngủ.
Không biết có phải đang vô ý thức đề phòng tiếng vang ngoài cửa sổ hay không mà ở nơi vắng lặng chỉ có tiếng gió đêm đông, Tiêu Chấn lại mất ngủ.
.
Đêm nay Tô Cẩm ngủ được cũng không được ổn định lắm, nàng lo lắng sợ bản thân ngủ quên.
Loáng thoáng nghe được tiếng gà gáy, tinh thần Tô Cẩm cả kinh lập tức mở mắt.
Trong nhà tối đen, Tô Cẩm rón rén mặc quần áo, hai phụ tử Phùng Thực ngủ rất sâu, ngay cả khi Tô Cẩm ra cửa cũng không biết.
Thế nhưng một tiếng “Két” lại làm Tiêu đại nhân nhĩ lực hơn người ở phòng chính thức tỉnh.
Tiêu Chấn trầm ngâm lắng nghe.
Một mình Tô Cẩm đi vào phòng bếp, đốt đèn dầu muốn lấy nước, không ngờ vừa thả gáo xuống, “Cộp” một tiếng giống như đập trúng cái gì! Tô Cẩm ngạc nhiên cúi đầu kiểm tra, lúc này mới phát hiện nước trong chum đã kết thành một tầng băng!
Thật ra thì với thời tiết giá rét ở Bắc Địa, mỗi ngày trong vạc cũng sẽ kết băng, hôm qua Lưu thẩm thức dậy sớm tới đây trước nên đã đập bể rồi, cho nên Tô Cẩm không biết.
Nhưng đầu óc Tô Cẩm rất linh hoạt, đoán được xảy ra chuyện gì nên lập tức lấy thìa sắt ra đập lên lớp băng kia một hồi. Lúc làm việc một mình, Tô Cẩm thích lầm bầm lầu bầu, vừa đập vừa mắng băng, ví dụ như cái gì mà”Lão nương muốn dùng nước ngươi lại muốn làm ngược ý ta, vậy lão nương sẽ khiến cho ngươi biết cái gì gọi là tan xương nát thịt” ....
Chờ A Quý mang bánh bao tới theo thời gian dặn dò của Tô Cẩm thì Tô Cẩm đã đun nửa nồi nước nóng và đang nướng bánh, hâm canh gà.
“Ngươi rửa mặt trước đi, canh gà sắp xong rồi.” Tô Cẩm ngồi trên băng ghế nhỏ trước bếp lò, đầu tóc rối bù nói với A Quý.
Trong phòng bếp đang bày một cái bàn nhỏ, bánh nướng trong chén đang bốc hơi nóng.
A Quý đỏ ửng hai mắt, thật ra mỗi ngày hắn đều ăn bánh bao cũng sẽ không ngán, nhưng bà chủ nói vậy không được, mỗi ngày đều sẽ đổi món khác nhau.
Chàng thiếu niên có màu da trắng nõn, vành mắt đỏ lên càng rõ ràng hơn, Tô Cẩm nhìn thấy cười cậu: “Không có tiền đồ, chỉ hai cái bánh đã khiến ngươi cảm động như vậy, nếu không phải cần ngươi dậy sớm đi chiếm chỗ cho ta, băng tuyết ngập trời, ngươi cho rằng ta sẽ quan tâm đến ngươi?”
Nàng càng nói như vậy, A Quý càng không chịu nổi, quay đi lau mắt.
Tô Cẩm cười.
A Quý tranh thủ ăn bánh ăn canh như hổ đói, Tô Cẩm chuyển hai cái chăn dày lên xe lừa, tiếp tục đút hai lò sưởi vào trong chăn. Với thời tiết quái quỷ này, lúc đi tiểu nước còn chưa rơi xuống đất đã hận không thể đông thành băng, nàng cũng không dám để A Quý đứng ngốc ở đầu đường, xe lừa dừng trên chỗ bán, A Quý còn có thể nằm trên xe ngủ bù.
Cơm nước xong, A Quý bắt đầu mang bánh bao, một lần có thể ôm mười lồng hấp.
Lần đầu khai trương, Tô Cẩm bảo A Quý mang theo hai mươi lồng trước, hai trăm bánh bao, tuy rằng náng đoán có lẽ bán không hết.
“Cái này mang theo, lạnh thì uống một hớp.”
Trước khi A Quý xuất phát, Tô Cẩm đưa một cái bình sứ được một mảnh vải bố cũ che phủ kỹ càng cho A Quý, bên trong là canh gà loãng mới ra lò.
Trên đầu A Quý mang mũ da, trên cổ quấn khăn quàng cổ thật dày, chỉ lộ ra một đôi sáng trong suốt nhìn bà chủ.
Tô Cẩm hung hăng vỗ cậu một cái: “Ngớ ra làm gì, đi giành chỗ cho ta đi! Giành không được ta lột da ngươi nấu canh!”
A Quý cười đến híp mắt lại, vung roi vội vàng chở đầy xe lừa lên đường.
.
Chiếm chỗ bán xong, trước khi trời sáng bắt đầu buôn bán, Tô Cẩm trước đến đó là được, hai tay cắm vào tay áo chạy về phòng, không nỡ khiến nhi tử bị lạnh, lần này Tô Cẩm chui vào trong ổ chăn của trượng phu, há miệng run rẩy chui vào trong ngực Phùng Thực, làm cho Phùng Thực cũng run rẩy, hai phu thê rúc vào một chỗ.
Thu xếp cả một buổi sáng, chỉ chờ bán bánh bao là được, trong lòng Tô Cẩm vui sướng sảng khoái “Lên tiếng hát vang“.
Ở phòng chính, thật vất vả Tiêu Chấn mới thấy chút buồn ngủ, lần này thì không cần ngủ nữa rồi.
Thong thả chuẩn bị một canh giờ, cảm thấy tốt rồi, Tô Cẩm nhìn vào gương đồng nàng cố ý mang từ Dương Châu đến cẩn thận trang điểm ăn mặc.
Sau khi chuẩn bị xong, liếc thấy Phùng Thực muốn thức dậy, Tô Cẩm nghi ngờ nói: “Chàng dậy làm gì?” Trời còn tối, Phùng Thực đến trại lính cũng không cần dậy quá sớm.
Phùng Thực nhìn nàng dâu nói: “Ta đưa nàng qua đó.”
Từ phủ Thiên Hộ đến cổng phố chính có một tối đen như mực, Phùng Thực sợ tiểu tức phụ xinh đẹp của hắn bị người ta đoạt mất.
Tô Cẩm rất cảm động, phu thê ân ái nắm tay tựa sát vào nhau ra cửa.
Cái gọi là phố chính, chính là từ cửa thành tiến vào phố đó, nhóm cửa hàng nhỏ được chia đều để dân chúng lui tới, thương lữ buôn bán, mà bất kỳ chỗ nào, chủ sạp buôn bán đều là những khuôn mặt cũ, một lúc sau lập tức tạo thành ăn ý với nhau, chỗ này là cửa ngươi, chỗ kia là của ta, mọi người cứ theo quy định này không tranh không đoạt, tiết kiệm thời gian dùng để ngủ, thật là tốt.
Nếu như xuất hiện người mới không hiểu quy định, mọi người sẽ nhất trí đối phó người ngoài, chỉ cần phun một ngụm nước bọt thì hơn phân nửa người mới đều sẽ thức thời trốn đi bày quầy ở trong góc, hoặc là đổi chỗ khác. Dĩ nhiên, những người mới cũng có nhiều loại không giống nhau, có người mới nhát gan, có người mới vạm vỡ gan lớn, có thể đứng vững gót chân hay không hoàn toàn dựa vào bản lĩnh.
A Quý ăn bánh nướng tình yêu của bà chủ, uống bà canh gà tình yêu, còn ngủ trong chăn tình yêu do chính tay bà chủ trải, trong chăn còn nhét hai lò sưởi nóng hầm hập, đương nhiên là phải chiếm chỗ tốt nhất. Xe lừa dừng ở góc, thùng sắt lò đã bày xong thì đặt ở ven đường phố Tây, chung quanh duy nhất còn có thể sánh ngang với nơi này là phố Đông ở phía đối diện, nhưng phố Đông đón gió thổi vào mặt!
Nhưng A Quý không biết, nơi hắn chiếm là tiểu quán của Ngô Hữu Tài – một kẻ ngang ngược phách lối ở Chương Thành.
Nhắc tới cũng khéo, Ngô Hữu Tài cũng bán bánh bao, mà Ngô Hữu Tài dám xưng bá ở đây là do dự vào đệ đệ ruột Ngô Nhị Gia của hắn, Ngô Nhị Gia là tâm phúc của Thiên Hộ Lý Uy thành Bắc – Chương Thành, trông coi đến trăm ngàn tinh binh. So với quan lớn thì Ngô gia không coi vào đâu, nhưng với những người bán hàng rong thì Ngô Hữu Tài có thể hoành hành ngang ngược.
Nếu đã là Bá Vương, Ngô Hữu Tài muốn bày quầy lúc nào thì bày quầy lúc ấy, gần như mỗi ngày đều đến trễ nhất.
Lúc này Ngô Hữu Tài vẫn còn ngủ trong chăn, người làm của hắn tới bày quầy trước, xe lừa vừa kéo đến, khá lắm, thế nhưng nhìn thấy người làm thuê nhỏ một mi thanh mục tú đang chiếm địa bàn của Ngô gia!
Người làm Ngô gia tiến lên mắng chửi A Quý!
Từ nhỏ, A Quý đã là tên ăn xin, thường giành giật đồ ăn với nhóm ăn xin, lúc cần cơ trí cũng cơ trí hơn ai, lúc hung ác thì ai cũng không sợ, lập tức ngăn chặn trước sạp bánh bao lẽ thẳng khí hùng: “Mọi người bày quầy ai đến trước thì bày trước, ngươi nói đây là địa bàn nhà ngươi, ngươi bảo nó kêu một tiếng thử xem, nó đồng ý ta lập tức mang đi!”
Người làm của Ngô gia giận đến trừng mắt: “Tên tiểu tử thối nhà ngươi, biết Nhị gia nhà ta là ai không?”
A Quý vẫn duy trì dáng vẻ ai cũng không sợ.
Người làm Ngô gia cười lạnh, nghễnh cổ lên nói: “Nhị gia nhà ta làm việc dưới trướng Thiên Hộ Lý đại nhân, rất được Lý đại nhân coi trọng, nếu ngươi không đi, cẩn thận ta áp giải ngươi đến trại lính ăn roi mây!”
Trong lòng A Quý cả kinh.
Chương Thành có hai Thiên Hộ Sở Nam và Bắc, Tiêu đại nhân thống lĩnh Thiên Hộ Sở thành Nam, Lý đại nhân thống lĩnh Thiên Hộ Sở thành Bắc, nếu bàn về địa vị, Tiêu đại nhân mới được nhậm chức, căn cơ vẫn còn thấp, Lý đại nhân thừa kế Thiên Hộ, là người có danh tiếng quyền quý Chương Thành, nếu thật sự náo loạn lên, Tiêu đại nhân chưa chắc là đối thủ của Lý đại nhân. Huống chi, Lý đại nhân bằng lòng làm chỗ dựa cho Ngô gia, còn Tiêu đại nhân chưa chắc đã bằng lòng chống đỡ cho bà chủ.
Tô Cẩm, Phùng Thực tới trễ đúng lúc bắt gặp tình huống này.