Khi Tô Cẩm đang ở nhà chúc mừng thì đỉnh đầu của đám người Ngô gia đã dầy đặc mây đen.
Lão nương, tức phụ và con cái Ngô Hữu Tài muốn chạy tới phủ Thiên Hộ gây sự, toàn gia từ trên xuống dưới chỉ có Ngô nhị gia bình tĩnh lạ thường, trầm mặt xuống, báo cho một nhà già trẻ biết rằng: “Không ai được đi hết, bằng không đừng trách ta dùng gia pháp!”
Ngô lão nương khóc lóc mắng hắn: “Đại ca ngươi bị nhốt trong tù, bảo ngươi đi cầu Lý đại nhân ngươi không đi, bây giờ còn không cho chúng ta đi tìm nữ nhân thối tha kia tính sổ, lương tâm ngươi bị chó tha mất rồi sao? Đó là đại ca ruột thịt của ngươi đó!”
Ngô nhị gia hạ mi mắt xuống, lăn hai hạt hạch đào trong lòng bàn tay, đợi lão nương khóc một hồi, hắn nở nụ cười mỉa mai, nghiêng mắt liếc nhìn lão nương: “Nhiều năm như vậy, số lần Tề Tri huyện nể tình Lý đại nhân buông tha cho đại ca còn ít sao? Bây giờ hắn to gan lớn mật, thậm chí không để Tiêu đại nhân vào trong mắt, đừng nói con không còn mặt mũi đi cầu Lý đại nhân, cho dù con đi, Lý đại nhân cũng không thể vì chúng ta mà quang minh chính đại đắc tội Tiêu đại nhân, đắc tội dân chúng toàn thành đâu.”
Hắn nhận được sự coi trọng sâu sắc từ Lý đại nhân, hàng xóm dân chúng sợ hắn, mọi việc đều nhường nhà hắn ba phần, nhưng trong mắt Lý đại nhân, hắn chỉ là một con chó dễ sai bảo, lúc cao hứng người ta mới xưng huynh gọi đệ với hắn. Ngô gia xông vào họa lớn, Lý đại nhân chẳng thèm thay hắn hốt phân đâu.
Ngô lão nương không phải không hiểu, bà ta chỉ là không nuốt trôi cơn tức này, vừa lau nước mắt vừa thút tha thút thít: “Chẳng lẽ cứ quên đi như vậy sao? Lao dịch ba năm, làm sao đại ca con chịu được?”
Ngô nhị gia nói với vẻ u ám: “Chịu không nổi cũng phải nổi, đúng lúc để hắn được dạy dỗ nhiều hơn, miễn cho hắn cứ mượn cáo oai hùm tiếp tục tự ý làm bậy.”
Ngô lão nương nghe xong càng bật khóc to hơn, nằm sấp khóc lóc ngay trên giường.
Ngô nhị gia thấy thế mới bước qua, đỡ lão nương lên và nói: “Người yên tâm, tương lai còn dài, tóm lại sẽ có một ngày con thay đại ca xả cơn giận này.”
...
Sắp sang năm mới, cánh tay trái của A Quý vẫn chưa thể làm được việc nặng, nhưng vết bầm trên mặt hắn đã tan đi, hắn lại biến thành thiếu niên lang mi thanh mục tú.
Thiếu đi vị tướng đắc lực như A Quý, Tô Cẩm bày quầy một mình rất vất vả, lập tức mượn Xuân Đào từ chỗ Tiêu Chấn để hỗ trợ mình, bán bánh bao xong sẽ tính tiền công cho Xuân Đào. Tô Cẩm bán bánh bao trước buổi trưa, sau giữa trưa, nàng ngồi xếp bằng ở đầu giường đặt gần lò sưởi, chuyên tâm may đồ mừng năm mới cho một nhà ba người. A Triệt ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nương, nương xe chỉ luồn kim thì hắn chơi Cửu Liên Hoàn, nương mệt mỏi thì hắn hiếu thuận giúp nàng đấm lưng.
Xiêm y của Phùng Thực được may xong trước, khi hắn trở về vào lúc trời sẩm tối, Tô Cẩm cười bảo hắn mặc vào thử xem.
Tô Cẩm nấu cơm ăn rất ngon, thêu thùa may vá cũng giỏi, trường bào được làm từ vải bố màu lam có đường may tinh tế, khéo léo hơn mấy bộ trang phục bán ngoài cửa hàng.
Phùng Thực rạo rực vui thay.
Tô Cẩm vây quanh trượng phu, dạo một vòng, thấy cả người hắn mặc rất vừa, nàng bảo Phùng Thực cởi ra trước, đợi ngày mùng Một hãy mặc rồi ra cửa.
Phùng Thực vẫn cứ cười ngây ngô, lúc ăn cơm khóe miệng còn vểnh lên suốt.
Tiêu Chấn nghi hoặc nhìn vào mắt hắn.
Phùng Thực cạn chén uống rượu với Tiêu Chấn, khi Tiêu Chấn đã bưng bát chè chén no say, hắn bỗng phát hiện đối phương vẫn còn mặc áo cũ năm trước, có đôi chỗ được vá lại. Phùng Thực lập túc không cười nổi, buổi tối chui vào ổ chăn, hắn ôm tức phụ và thương lượng: “Nàng làm một chiếc áo choàng cho đại nhân nha? Nếu không cả nhà chúng ta mặc đồ mới, tội nghiệp đại nhân lắm.”
Tô Cẩm véo hắn: “Có phải chàng ngốc hay không vậy? Thiếp chỉ là phụ nhân, không thân không quen hắn, nào có đạo lý may xiêm y cho hắn chứ? Người không biết còn cho rằng thiếp quyến rũ hắn đấy!”
Từ tận đáy lòng, nàng cảm kích Tiêu Chấn thu nhận và giúp đỡ nhà mình, nhóm lửa nấu cơm nàng đều có thể làm, chỉ riêng việc đưa xiêm y là không hợp quy củ.
Phùng Thực vò đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Đại nhân xem ta như huynh đệ, còn gọi nàng là đệ muội, chúng ta cùng ăn cùng ở, có khác gì người thân đâu?”
Tô Cẩm vẫn như cũ không tán thành, nàng nhìn ra được khi ở chung (nhà), Tiêu Chấn đặc biệt để ý đến việc tránh bị tình nghi với nàng.
Nàng đề xuất ý kiến với trượng phu: “Thế này đi, thiếp đưa tiền cho chàng, chàng đi lấy vải bố rồi nhờ Lưu thẩm may giúp đại nhân một bộ.”
Phùng Thực mừng rỡ, ngày hôm sau lập tức chạy đi mua vải bố.
Lưu thẩm tranh thủ may xong xiêm y trước đêm ba mươi rồi ôm đồ qua mời Tiêu Chấn mặc thử.
Tiêu Chấn tưởng đó là ý chủ ý của Lưu thẩm nên hỏi bà tốn bao nhiêu tiền, hắn sẽ bù tiền vải bố cho bà.
Lưu thẩm cười nói: “Đại nhân hiểu lầm rồi, vải bố này do Phùng Thực trực tiếp đưa tới chỗ nô tỳ, nói rằng một năm qua đại nhân đã chiếu cố nhà hắn quá nhiều, hắn tặng người một bộ y phục, xem như một phần tâm ý.”
Tiêu Chấn nhìn bộ trường bào màu sắc mà bà cầm trên tay, lập tức đoán được vải bố do Tô Cẩm mua, Phùng Thực không thể bày ra cách này được.
Thật tình nếu nói tới tính toán, Tiêu Chấn tự cảm thấy mình không quá chiếu cố đến ba miệng ăn của Phùng gia, ngược lại là bọn họ ăn không trả tiền còn ăn rất nhiều thịt.
Chẳng qua nam nhi đại trượng phu, Tiêu Chấn không có lòng dạ thanh toán xem rốt cuộc ai chiếm được chỗ tốt nhiều hắn, nếu xiêm y đã may rồi, hắn nhận là được, tốt xấu gì hắn và Phùng Thực cũng đã có giao tình.
Mùng một năm mới, cả nhà Tô Cẩm chúc tết Tiêu Chấn.
Cái gọi là 'người dựa vào xiêm y, ngựa dựa vào yên cương', ngay cả Phùng Thực cũng nhờ bộ đồ mới may mà đẹp lên mấy phần, Tiêu Chấn mặc đồ mới vào, thoạt nhìn càng thêm cao lớn rắn rỏi, uy phong lẫm liệt.
“Đại nhân ăn tết vui vẻ ạ.” A Triệt cung cung kính kính hành lễ.
Tiêu Chấn gật đầu, đưa cho nam oa một bao đỏ, bên trong là đồng tiền, A Triệt len lén nhón tay cầm lên xem, năm đồng, không nhiều bằng nương.
...
Dù sao Tiêu Chấn cũng là Thiên Hộ, tháng Giêng mở tiệc chiêu đãi rất nhiều, đa phần đều bị Tiêu Chấn từ chối, nhưng hắn cũng có vài bằng hữu, do đó mấy ngày nay mới thường xuyên đi sớm về trễ, mỗi lần trở về đều kèm theo mùi rượu đầy người. Phùng Thực là tùy tùng của hắn, đương nhiên không thể tránh việc uống rượu, đêm nay về đến nhà, Phùng Thực vừa nấc cụt vừa cười với Tô Cẩm: “Có người coi trọng đại nhân của chúng ta đó!”
Ánh mắt Tô Cẩm sáng lên, tò mò hỏi thăm xem là ai.
Phùng Thực uống đến mức đỏ bừng cả mặt, giảng giải sinh động như thật với tức phụ: “Bành Bách Hộ có một chất nữ tên là Kim Hoa Nhi, năm nay mười bảy tuổi. Lúc ăn tiệc, Kim Hoa Nhi trợ giúp việc bưng thức ăn, bưng lần nào là ngắm đại nhân lần đó, khuôn mặt ửng hồng, không phải thích chứ là gì? Bành Bách Hộ cũng có ý nghĩ đó, hỏi đại nhân rằng ngài thấy Kim Hoa Nhi sao ạ, có thể kết thông gia hay không, nàng đoán xem đại nhân nói như thế nào?”
Tô Cẩm cười và vỗ hắn: “Bớt thừa nước đục thả câu đi, nói mau!”
Phùng Thực nheo mắt, dường như đang nhớ lại cái gì đấy, ngay sau đó hắn cười ha ha: “Đại nhân nói Kim Hoa Nhi rất tốt, nhưng ngài muốn cưới một cô nương biết đọc sách nhận mặt chữ, ha ha ha. Bành Bách Hộ là người sảng khoái không để bụng, nhưng Kim Hoa Nhi người ta lại nghe lén ở sau rèm cửa, tức giận tới mức xông thẳng vào, nghiêm mặt bưng hai đĩa đồ ăn trước mắt đại nhân đi luôn!”
Tô Cẩm không ngờ nữ tử đất Bắc lại bưu hãn như vậy, cười đến nỗi suýt đau xốc hông.
Hai phu thê bật cười một hồi, Phùng Thực chợt ôm lấy Tô Cẩm, say khướt mà nói: “Đại nhân chỉ biết chọn lựa mù quáng, nữ nhân đọc sách biết chữ có lợi gì chứ? Có thể quản gia, chăn ấm nệm êm là đủ rồi, Kim Hoa Nhi người ta có bộ dáng đẹp lắm, mông cũng to...”
“Ù uôi, con mắt nào chàng thấy mông nàng ta to?” Tô Cẩm nắm lỗ tai trượng phu một phen, dùng sức véo.
Phùng Thực đau tới mức kêu á á, tỉnh rượu, hắn thề rằng chẳng thấy gì cả, tất cả đều do Bành Bách Hộ khen thôi.
Hai phu thê cãi cọ ồn ào, A Triệt ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, khuôn miệng nhỏ nở nụ cười.
Chớp mắt đã tới mười lăm tháng Giêng, trong thành có hội hoa đăng.
Tô Cẩm là người cực thích náo nhiệt, chắc chắn phải đi, Phùng Thực chỉ nghe lệnh tức phụ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, đương nhiên đi theo, chỉ có A Triệt vẫn không thích ra cửa.
Phùng Thực biết khúc mắc của nhi tử, xoa đầu con rồi lại cười nói với Tô Cẩm: “Hay là nàng đưa A Triệt đi cùng mấy người Lưu thẩm bọn họ, ta đi uống rượu với đại nhân, dù sao ta cũng không thích xem hoa đăng.” Tức phụ xinh đẹp, A Triệt cũng xinh đẹp, trong nhà chỉ có hắn xấu, chỉ cần hắn không đứng cùng chỗ với nhi tử, người khác sẽ không nhìn ra gì hết.
Nói xong, Phùng Thực vén rèm đi ra ngoài.
Tô Cẩm nhìn về phía nhi tử.
A Triệt cúi thấp đầu, không rên một tiếng.
Tô Cẩm bảo nhi tử đến bên cạnh mình, ôm hắn và thương lượng nhẹ nhàng: “A Triệt, qua một năm con lại lớn thêm một tuổi rồi, nói cho nương biết, con định cả đời này không cùng cha ra cửa sao?”
A Triệt lắc đầu, hàng mi dày rậm vẫn cứ hạ xuống.
Tô Cẩm đau lòng, nàng hiểu tâm sự và nỗi sợ của nhi tử, muốn thản nhiên đối mặt với lời đồn vớ vẩn cần phải có dũng khí rất lớn, nhi tử lại còn quá nhỏ.
“A Triệt, một nhà ba người chúng ta ra phố, người khác cười con, con khó chịu, nhưng nếu con cứ không muốn cùng cha ra ngoài, trong lòng ông ấy cũng khó chịu, con ngẫm lại kỹ xem, vì người dưng trên đường mà khiến cha đau lòng có đáng không?”
Đầu A Triệt càng cúi thấp hơn.
Tô Cẩm sốt ruột đợi chờ.
Một lát sau, A Triệt ôm lấy nương, nói rằng muốn cùng đi.
Vầng trán của nam oa dựa lên vai nàng, Tô Cẩm đưa tay xoa khuôn mặt nhỏ của nhi tử, xoa trúng nước mắt lành lạnh.
Nàng thở dài, giả vờ không biết đó là nước mắt, cười nói: “Đêm nay nương xem với con, đêm mai vẫn còn hội hoa đăng đấy, chúng ta lại gọi cha con tới.”
Tuần tự tiến hành, nàng từ từ khuyên giải nhi tử.
Tô Cẩm giúp A Triệt đội mũ lông thỏ ấm áp đáng yêu, nàng nắm lấy tay nhi tử, ra cửa cùng với Lưu thẩm và Xuân Đào.
Mấy nữ nhân ngắm hoa đăng, đôi mắt to của A Triệt lại yên lặng quan sát người đi lại trên đường, sau đó, hắn thấy rất nhiều hài tử khoảng tuổi hắn, bọn họ đều được cha bế hoặc cõng. A Triệt bỗng nhớ đến cha mình. Dạo hội hoa đăng rồi về nhà, nam oa vừa rửa chân xong đã chui vào ổ chăn của cha nương.
Tô Cẩm kỳ quái hỏi hắn: “Sao A Triệt không ngủ bên trong vậy?”
Đầu A Triệt bị che trong ổ chăn, hắn cất giọng ồm ồm: “Đêm nay con ngủ với cha.”
Phùng Thực đang chuẩn bị ngâm chân, nghe vậy liền sửng sốt.
Tô Cẩm phản ứng kịp trước tiên, cố ý nói một cách chua xót (ghen...): “Được được được, hai ngài cứ ngủ đi, mình ta một ổ chăn được rồi.”
Thật sự phải chui vào ổ chăn nhỏ của A Triệt nằm rồi. --> hai vợ chồng vốn 1 chăn, con 1 chăn --> bị chiếm chỗ -.-
Phùng Thực không rõ nội tình, nhưng vừa vào ổ chăn, nhi tử lập tức sà vào lòng hắn, dính lấy hắn như một bếp lò nhỏ, Phùng Thực đột nhiên không biết làm sao, ôm lấy nhi tử hôn mấy cái.
“Cha, đêm mai chúng ta cùng đi ngắm hoa đăng đi, cha mua đèn con thỏ cho con nha.” Sương phòng đen như mực, lúc Tô Cẩm sắp ngủ, nàng nghe thấy giọng nói non nớt ấy của nhi tử.
“Được, được chứ, cha sẽ mua đèn con thỏ lớn nhất cho con!” Sau một hồi lâu, Phùng Thực mới kích động đáp lại.
Phụ tử không nói gì thêm nữa, Tô Cẩm nắm góc chăn, khẽ chấm chấm nước mắt.
Nhưng sang ngày thứ hai, cũng là ngày mười sáu tháng Giêng, Liêu Vương đóng giữ biên quan Đông Bắc, Tấn Vương đóng giữ Thái Nguyên đột nhiên nhận được ý chỉ từ triều đình, lệnh cho nhị vương lập tức dẫn binh quét sạch tàn quân trên thảo nguyên Bắc Lương. Đại Chu lật đổ triều đình họ Lương, vừa lập triều mới hơn hai mươi năm, bây giờ ngồi vững giang sơn, cuối cùng Chu Vũ đế cũng có thời gian để trừng trị dư nghiệt tiền triều bỏ trốn đến thảo nguyên.
Thánh chỉ vừa tới, Liêu Vương lập tức điều binh khiển tướng.
Mệnh lệnh cấp tốc truyền tới Chương Thành, Tiêu Chấn tới Thiên Hộ sở trước, chỉ cho Phùng Thực một khắc (1 khắc = 15 phút) để từ biệt người nhà.
Lại phải đánh giặc, Tô Cẩm không yên tâm, ôm chặt Phùng Thực không nỡ buông tay.
Phùng Thực một tay ôm tức phụ, một tay ôm nhi tử, tự tin nói: “Hai người còn không biết bản lĩnh của ta sao? Lương binh (binh nhà Lương) dám tới đây, ta đập một búa chết hai, ai ta cũng không sợ.”
Tướng quân thích binh sĩ như vậy, Tô Cẩm lại sợ trượng phu ngu ngốc, nàng trừng mắt dạy dỗ hắn: “Chàng lợi hại chứ gì? Phùng Thực thiếp cảnh cáo chàng, gặp nguy hiểm chàng phải bỏ chạy nhé, bớt cậy mạnh cho thiếp, bằng không cho dù chàng ở chiến trường ra sao thiếp cũng không thủ tiết vì chàng đâu, chàng dám bỏ thiếp lại, thiếp lập tức dẫn theo A Triệt tái giá!”
“Chỉ biết nói bừa, ta có thể xảy ra chuyện gì chứ?” Phùng Thực không hề để bụng mấy lời uy hiếp của tức phụ, chỉ thấy nhìn nàng rồi cười ngô nghê: “Đợi ta, lần này ta sẽ lập được công, kiếm chức Bách Hộ, sau này nàng không cần phải cực khổ bán bánh bao nữa.”
Tô Cẩm muốn nói nàng không thích công danh phân chó gì đó đâu, chỉ cần hắn bình an thôi, nhưng cuối cùng Phùng Thực lại ôm nàng và con một cái rồi vội vàng chạy tới Thiên Hộ sở tập hợp.
Tô Cẩm ngơ ngác đứng ngay tại chỗ, không biết lý do vì sao, trong lòng nàng bỗng hoảng sợ.