Editor: @Trần[Thu]Lệ/D/Đ'L*Q'Đ%
Tô Cẩm vẫn kiêu ngạo với sắc đẹp của mình, có rất nhiều nam nhân thèm thuồng nàng, cho nên sau khi nhìn trúng Tiêu Chấn, Tô Cẩm tự cảm thấy nắm chắc phần thắng.
Nhưng hết lần này đến lần khác Tiêu Chấn cũng không chịu liếc mắt nhìn nàng, hôm nay nàng đã chủ động ôm ấp yêu thương rồi, Tiêu Chấn còn nói cái gì mà muốn cùng nàng lo liệu việc nhà.
Tô Cẩm mới không muốn làm người nhà hắn với thân phận đệ muội, nàng chỉ muốn làm nữ nhân của Tiêu Chấn!
"Ta đối với đại nhân một tấm chân tình, đại nhân thật sự không có ý gì với ta?"
Buông vòng eo gầy mà có lực của Tiêu Chấn ra, Tô Cẩm lui về phía sau hai bước, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt của hắn hỏi. Giờ khắc này, Tô Cẩm không còn giả bộ tiều tụy, không còn giả bộ bệnh nặng, nàng chỉ đang nghiêm túc nhìn Tiêu Chấn, nàng chỉ đơn thuần muốn biết, rốt cuộc Tiêu Chấn có tình hay vô tình với nàng. @Trần[Thu]Lệ/D/Đ'L*Q'Đ%
Ánh mắt tiểu phụ nhân trong suốt như nước, thấy thế đáy lòng Tiêu Chấn phát khổ khắp nơi như ngâm trong Hoàng Liên. Chỉ liếc một cái hắn lập tức rũ tầm mắt xuống, mặt không thay đổi chút nào nói: "Ta đối với đệ muội chỉ có kính trọng, mong rằng sau này đệ muội đừng tiếp tục như vậy nữa."
Nói xong, vẻ mặt Tiêu Chấn nghiêm túc xoay người trở về nhà chính.
Tô Cẩm kinh ngạc, màn cửa trước mặt bị hắn buông xuống đang nhẹ nhàng đong đưa, cho đến khi dừng hẳn.
Hán tử nàng coi trọng không thích nàng, không thích vẻ đẹp, dáng người của nàng, tư thái hắn đều nhìn không khá, ngày ngày cố giữ vẻ mặt như người sắp chết, mà hắn còn nói nàng đừng dây dưa như vậy nữa!
Lần đầu tiên trong đời, Tô Cẩm nếm được mùi vị tự mình đa tình, trước kia chỉ có cóc ghẻ mất thể diện trước mặt nàng, hôm nay nàng lại trở thành cóc ghẻ trong mắt Tiêu Chấn! Cũng đúng, trên đời này mỹ nhân cũng không phải chỉ có một mình nàng, người ta là Tiêu thống lĩnh có chức có tướng mạo, có biết bao nhiêu khuê tú trong sạch trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp tranh nhau gả cho hắn, vì sao Tiêu Chấn phải cưới một đôi giày rách đã từng bị người ta ngủ chứ?
Tô Cẩm chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như thế, tất cả những gì nàng làm lúc trước bao gồm cả hôm nay đều trở thành chuyện cười.
Núp ở phía sau rèm, Tô Cẩm không tiếng động cười khổ.
Trong sân nữ nhi đi rồi quay lại, Tô Cẩm hít một hơi thật sâu, vén rèm ra không nhìn nam nhân khôi ngô ở ghế chủ vị, nàng chạy thẳng tới cửa nhà chính.
"Nương." A Mãn ngọt ngào kêu.
Tô Cẩm đứng đưa lưng về phía bên trong, dịu dàng nói với nữ nhi: "Nương thấy không thoải mái nên về hậu viện trước, A Mãn ăn cơm cùng nghĩa phụ nha."
A Mãn vừa nghe, lập tức thoát khỏi tay Thu Cúc, muốn đi cùng mẫu thân.
Tô Cẩm nhìn nữ nhi ôm chân nàng như áo khoác bông, đột nhiên cảm thấy có con trai có con gái, nàng quan tâm một Tiêu Chấn làm cái gì? Tầm mắt Tiêu Chấn cao nhìn không vừa nàng, @Trần[Thu]Lệ/D/Đ'L*Q'Đ% Tô Cẩm nàng cũng không phải là người chỉ có thể gả cho một hán tử ngốc là hắn, bên ngoài nam nhân tốt cả đống, hiển nhiên sẽ có người thích nàng coi nàng như bảo bối!
"Đi thôi." Tô Cẩm ngẩng đầu ưỡn ngực dắt nữ nhi, vừa nói cười vừa đi.
Tiêu Chấn thẩn thờ nhìn cửa, sau một lát Lưu thẩm dẫn nha hoàn bưng một bàn thức ăn ngon tới, nhưng thấy nhà chính to như vậy chỉ có một mình nam nhân lạnh như sương cô đơn ngồi đó.
Qua mấy ngày, cánh tay của Tiêu Chấn hoàn toàn khỏi hẳn, Liêu Vương vẫn không tiếp khách, mỗi ngày Tiêu Chấn đi sớm về trễ tận trung cương vị công tác thao luyện ba ngàn gia binh.
Tô Cẩm lặng lẽ ngóng trông nhi tử. Tháng trước, sau khi Liêu Vương bị ám sát trở về phủ, vương phủ đề phòng nghiêm ngặt, không biết có phép tắc gì, dù sao A Triệt vẫn không trở về. Chờ rồi lại chờ, đến cuối tháng mười, lúc Tô Cẩm đang xem sổ sách cuối cùng A Triệt cũng về nhà, Thế tử Chu Nguyên Phưởng cũng đi theo.
Tô Cẩm vẫn có chút sợ hãi Chu Nguyên Phưởng mặt lạnh, nhưng theo ba hài tử càng ngày càng thân thiết, Tô Cẩm càng xem Chu Nguyên Phưởng thành bạn chơi với những đứa trẻ nhà mình có thân phận cao quý nhất định phải cẩn thận phục vụ.
"Gần đây Vương Gia khỏe không?" Hành lễ xong, Tô Cẩm quan tâm hỏi.
Chu Nguyên Phưởng xoa mu bàn tay nhỏ bé, mím môi không đáp.
Tô Cẩm ngượng ngùng, trong lòng thầm mắng tiểu tử thúi Chu Nguyên Phưởng.
A Triệt là người ở vương phủ, biết Liêu Vương bệnh nặng là lớn chuyện, trừ vương phi và ba vị công tử thì người không phận sự không cho đi thăm, Thế tử không đề cập tới bệnh tình, chắc là đang kiêng dè cái gì đó, mà không phải cố ý xem nhẹ mẫu thân.
"Nương, con mời Thế tử đến phòng con ngồi." A Triệt giải vây giúp mẫu thân.
Tô Cẩm cũng biết Chu Nguyên Phưởng tới đây chủ yếu là vì tìm A Mãn chơi, gật đầu một cái.
Ba hài tử dắt tay nhau đi chơi đến hoàng hôn, Chu Nguyên Phưởng trở về vương phủ.
Buổi tối A Triệt, A Mãn cùng ăn cơm với Tiêu Chấn, A Mãn là tiểu ngu ngốc cái gì cũng không hiểu, A Triệt ngồi bên dưới tay trái Tiêu Chấn,