Editor: @Trần[Thu]Lệ/D/Đ*L'Q'Đ*
Tiêu Chấn vụng về mà bế Tô Cẩm "Trẹo chân" lên.
Vóc người Tô Cẩm nhỏ nhắn, mềm mại dựa vào hắn.
Xung quanh toàn thân đều là hơi thở nam tử của Tiêu Chấn, Tô Cẩm vừa cảm thấy hài lòng lại tham lam muốn nhiều hơn, len lén ngẩng đầu lên nhìn cằm cương nghị của Tiêu Chấn. Hán tử ngốc ơi là hán tử ngốc, một đêm động phòng hoa chúc thật tốt, sao hắn lại quật cường như vậy?
Trong thời gian ngắn ngủi, Tiêu Chấn đã đặt Tô Cẩm ngồi ở mép giường.
"Đau quá." Tô Cẩm nhỏ giọng nói, sau đó cúi đầu vén một đoạn ống quần lụa màu đỏ lên, dường như muốn kiểm tra vết thương mắt cá chân.
Trước ánh sáng của cặp nến Long Phượng chiếu tới, Tiêu Chấn vô ý nhìn qua vừa vặn thấy Tô Cẩm kéo ống quần trái lên, lộ ra một đoạn bắp chân trắng nõn. Chân của nàng cũng bỏ ra khỏi giày thêu, bàn chân trắng nõn vẫn không lớn bằng bàn tay Tiêu Chấn, năm móng chân cũng được sơn màu đỏ như móng tay, mềm mại vểnh lên, xinh đẹp không nói nên lời trong đêm khuya yên tĩnh.
Tiêu Chấn sững sờ nhìn chằm chằm.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy chân của một cô nương.
"Hầu Gia, ngài......" Tô Cẩm ngẩng đầu giống như muốn nói gì đó với Tiêu Chấn, thấy Tiêu Chấn nhìn chằm chằm chân của nàng, giống như rốt cuộc Tô Cẩm cũng ý thức được không thích hợp, vội vàng hấp tấp buông ống quần xuống, sau đó xấu hổ nghiêng đầu qua một bên, tay nhỏ bé lo lắng siết chặt vạt áo, ngập ngừng nói: "Ta... ta không phải cố ý."
Hiếm khi nàng lộ ra dáng vẻ mềm mại của tiểu nữ nhi, so sánh với một Tô Cẩm từng chống nạnh dạy dỗ hắn giống như hai người, trống ngực Tiêu Chấn đập thình thịch, vội vã xoay qua chỗ khác, đưa lưng về phía Tô Cẩm nói: "Vô ý mạo phạm đệ muội, kính xin đệ muội thứ tội."
Tô Cẩm lắc đầu một cái, nhìn bóng lưng hắn nói: "Chỉ cần Hầu Gia không trách tội ta cư xử lỗ mãng, ta không có chuyện gì."
Năm chữ cuối cùng nàng nói đặc biệt thấp, giống như xấu hổ mở miệng.
Tiêu Chấn không nhịn được nghĩ, nàng, nàng nói, nàng không ngại bị hắn nhìn sao?
Nam nhân tâm loạn như ma, chợt nghe sau lưng nàng kinh ngạc nói: "Ôi chao, hình như không đau nữa."
Tiêu Chấn thở phào nhẹ nhõm, thật sợ nàng gặp chuyện không may.
"Ta đi châm trà." Tô Cẩm cúi đầu đi qua bên cạnh Tiêu Chấn, đi hai bước nàng nghiêng đầu hỏi "Hầu Gia có khát không?"
Tiêu Chấn khát.
Tô Cẩm cười rót hai chén trà, bản thân mình cầm một chén còn một chén khác đưa cho hắn.
Nhìn chén trà hồng hồng nho nhỏ bằng sứ, Tiêu Chấn không khỏi nhớ tới hình ảnh hắn và Tô Cẩm uống rượu giao bôi.
Lòng hắn không yên mà uống trà.
Tô Cẩm thu chén trà lại liếc liếc chăn nệm trên đất sau đó nhìn Tiêu Chấn, nhỏ giọng thương lượng: "Hầu Gia, ngài… ngài vẫn nên lên giường ngủ đi, buổi tối có khi ta phải uống nước, cũng có thể là đi tịnh phòng, đến lúc ngủ mơ mơ màng màng rất có khả năng sẽ quên ngài nằm đó, ngộ nhỡ lại đá một phát, ta có đau hay không không có việc gì, chỉ sợ làm Hầu Gia bị thương."
Tiêu Chấn khó xử, mắt nhìn bên ngoài hành lang bao quanh lại nảy lên suy nghĩ ra đất ngủ.
"Về sau chúng ta còn phải ở chung một đời, chẳng lẽ Hầu Gia vẫn luôn ngủ dưới đất sao?" Tô Cẩm lo âu nói, ngay sau đó cúi đầu tự trách nói: "Sớm biết phải liên lụy Hầu Gia ngủ dưới đất hàng đêm, ta đã không gả tới đây."
Nghe tiếng tiểu phụ nhân như sắp khóc đến nơi, Tiêu Chấn vội la lên: "Đệ muội đang nói gì vậy, là ta tự nguyện."
Tô Cẩm cười khổ: "Đại nhân không ngại nhưng lương tâm ta không yên, chỉ có điều ta và ngài đã thành, bây giờ nói những lời đó cũng vô dụng, nếu như đại nhân vẫn khăng khăng ngủ dưới đất, vậy thì đại nhân cố gắng chịu khổ hai ba tháng trước, chờ qua kỳ tân hôn ta sẽ chọn cho ngài hai tiểu thiếp dịu dàng xinh đẹp, về sau đại nhân đến phòng các nàng mà ngủ, người khác cũng sẽ không nói gì."
Nàng có thể không vội viên phòng với Tiêu Chấn, nhưng Tô Cẩm muốn Tiêu Chấn ngủ bên cạnh nàng, hai người nằm gần nhau trước lúc ngủ trò chuyện cũng dễ dàng.
Khi nghe nàng nói tới cưới tiểu thiếp, Tiêu Chấn lập tức lạnh mặt, giọng nói cũng lạnh theo: "Tân hôn cưới tiểu thiếp, muội muốn A Triệt và A Mãn nhìn ta như thế nào?"
Tiêu Chấn thật sự tức giận, chẳng lẽ trong mắt Tô Cẩm, hắn chính là một người phong lưu háo sắc như vậy?
Hắn tức giận, Tô Cẩm không phản bác, đứng quay lưng về phía hắn ngồi vào mép giường, cầm khăn lên gạt lệ, uất ức nói: "Ngài nạt ta làm cái gì? Không phải ta sợ ngài ngủ dưới đất cảm lạnh tổn thương thân thể hay sao? Ta biết rõ bây giờ ngài khỏe mạnh sung sức nên chịu đựng