Editor: Qingyun16
Đêm về lạnh đến thấu xương, sương phủ dày đặc, màn đêm đen đến mức dù có duỗi tay không thấy được năm ngón tay, mà đêm này ngọn đèn ở chính viện Trấn Viễn Hầu phủ thắp sáng suốt cả đêm.
Trên cánh tay bị thương của Phó Đình Châu đã được quấn băng vải, lạnh mặt nghe người phía dưới bẩm báo: “Hầu gia, các huynh đệ đã tìm suốt một đêm, cũng không tìm thấy được Vương cô nương ở dưới vực sâu.”
“Đã tìm kỹ phụ cận sơn khẩu chưa?”
“Bẩm, các huynh đệ đều đi tìm qua, tuyết trên mặt đất đều phẳng, không thấy có dấu hiệu có người đi qua.”
Phó Đình Châu chau mày, trên người hắn vẫn còn mặc y phục ban ngày, trên cánh tay vẫn đang băng bó. Quản gia thấy sắc mặt Phó Đình Châu tái nhợt, đau lòng mà khuyên nhủ: “Hầu gia, ngài đã thức cả đêm rồi. Trên người ngài còn mang thương tích, trước nên nghỉ ngơi một lát để dương sức đi ạ.”
Phó Đình Châu buông tay, ánh mắt lạnh băng, tựa mãnh hổ đang tức giận, không giận mà uy: “Muội ấy còn chưa trở về, ta sao có thể ngủ được? Muội ấy ở ngay dưới mắt ta mà ngã xuống phía dưới đó, nếu không phải muội ấy cứu thì vết thương hiện giờ của ta không phải chỉ là cánh tay này. Truyền lệnh xuống, tiếp tục tìm kiếm ở Tây Sơn, sống phải thấy người......”
Phó Đình Châu dừng một chút, thậm chí không dám nói ra nửa câu sau “Chết phải thấy xác“. Nàng sao có thể chết được? Hắn lớn hơn nàng ba tuổi, làm bao nhiêu nhiều việc ác, lại bạc tình bạc nghĩa, thế nhưng hắn vẫn sống êm đẹp, vậy nàng dựa vào cái gì mà xảy ra chuyện được chứ?
Bọn hạ nhân trong phủ thấy Phó Đình Châu sắc mặt xanh mét, đều im lặng, không dám mở miệng. Thị vệ ôm quyền, giữ im lặng lui ra ngoài, đi xuống chân núi tìm kiếm lần thứ hai.
Lúc thị vệ đẩy cửa, bên ngoài gió lạnh thổi vào, theo đường thẳng len lỏi vào bên trong cổ áo những người bên trong. Quản gia rụt rụt cánh tay, hắn chà sát tay, chần chờ một chút, mới nói: “Hầu gia, bên ngoài lạnh như vậy, lại là chốn hoang dã căn bản không có người ở. Nếu Vương cô nương sau khi rơi xuống vách núi đã hôn mê, Tây Sơn lại không có dã thú, tiểu nhân cho rằng Vương cô nương vẫn an toàn dưới vách núi; nhưng nếu Vương cô nương không hôn mê, chắc chắn sẽ nghĩ cách liên lạc với người bên trong hầu phủ. Nhưng đã qua một đêm rồi mà không có động tĩnh gì, có thể...... Vương cô nương không còn ở kinh giao?”
Phó Đình Châu đứng dậy, chắp tay chậm rãi di chuyển trong thư phòng. Đây chính là sự tình mà hắn sợ hãi nhất, vô luận sống hay chết, chắc chắn sẽ để lại dấu vết, thế nhưng thị vệ lại nói, dưới vực sâu sạch sẽ, ngay cả dấu chân cũng không có.
Vậy muội ấy có thể đi đâu?
Không có dấu vết, lại chính là dấu vết lớn nhất. Điều chỉ có thể chứng minh rằng đã có người đi xuống đáy vực trước hắn, đồng thời đã sớm là tốt bước ngụy trang. Dám ở dưới chân thiên tử tập kích Hầu gia, còn có thể đem hiện trường vụ án ngụy trang đến mức hoàn hảo như vậy, trừ bỏ kẻ đó, thì không còn ai có thể làm hắn nghĩ đến nữ.
Phó Đình Châu vuốt mi tâm, mệt mỏi thở dài. Lục Hành...... Hắn vẫn là xem nhẹ cái kẻ điên này.
Phó Đình Châu chính là sợ Lục Hành đối với người Phó gia động thủ, nên mới tự mình hộ tống Lão phu nhân cùng Vương Ngôn Khanh đi chùa Đại Giác dâng hương. Phó Đình Châu thật sự không nghĩ tới, Lục Hành thế nhưng càn rỡ đến mức tại ngoại ô bố trí mai phục, ngay trước mặt Phó Đình Châu mà xuống tay.
Gã đó liền tự tin như vậy, chính mình có thể toàn thân mà lui?
Phó Đình Châu cảm thấy vô cùng đau đầu, nếu là những người khác, Phó Đình Châu dám cam đoan không quá ba ngày hắn có thể bắt được chứng cứ, về sau đàm phán cũng tốt mà tạo áp lực cũng được, thế nào cũng phải lột một tầng da của đối phương. Nhưng nếu rơi vào tay Lục Hành, vậy liền thành mò kim đáy biển, Phó Đình Châu thậm chí không nắm chắc có thể tra được nơi giấu Vương Ngôn Khanh.
Cẩm Y Vệ chính là làm công tác tình báo, tai mắt của bọn họ trải rộng khắp triều đình phố phường, chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ chỉ cần muốn giấu một người, dù có đem toàn bộ đất kinh thành lật qua một lượt cũng chưa chắc có thể tìm ra. Quản gia thấy biểu tình Phó Đình Châu không tốt, nói: “Hầu gia, ngài hiện giờ là trụ cột của Trấn Viễn Hầu phủ, ngàn vạn phải bảo trọng thân thể. Nếu không ngài đi về trước nghỉ một lát, một lát nữa nên thượng triều.”
Phó Đình Châu hiện tại nào có tâm tư mà đi ngủ, hắn khoát tay, nói: “Không cần. Để người gác cổng đem ngựa bị chuẩn bị tốt, một lát nữa ta xuất phát.”
Sau khi Phó Đình Châu hạ lệnh xuống, đám người hầu ở chính viện một đêm không ngủ lập tức nâng tinh thần mà làm việc. Chủ tử không ngủ, đám người phía dưới cũng đâu dám đi ngủ. Phó Đình Châu vội vàng tắm rửa, đổi dược sau đó mặc triều phục. Một nha hoàn phòng bếp người tiến, nàng hành lễ Phó Đình Châu, lấy lòng nói: “Nô tỳ thỉnh an hầu gia. Hầu gia, Lão phu nhân nghe nói ngài chuẩn bị thượng triều, liền vô cùng đau lòng, lệnh cho nô tỳ lại đây đưa cho ngài chút đồ ăn nóng. Hầu gia, vết thương trên người ngài có nghiêm trọng không? Nếu không hôm nay tới nha môn xin phép, nghỉ một ngày đi ạ.”
Phó Đình Châu sửa sang lại triều phục, đôi mắt cũng không thèm nhìn, nói: “Làm phiền mẫu thân nhớ mong, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, không vấn đề gì.”
Nha hoàn này là tâm phúc bên người Trần thị, đem diễn xuất của Trần thị học được mười phần mười, ở trong nội trạch vênh mặt hất hàm sai khiến, vừa thấy Phó Đình Châu lập tức mặt đầy ý cười lấy lòng. Nàng cẩn thận liếc nhìn sắc mặt Phó Đình Châu, nói: “Hầu gia, sự tình hôm qua khiến lão phu nhân vô cùng sợ hãi. Lão phu nhân nghe nói nơi này của ngài đèn sáng cả đêm không tắt, mà ngài đêm này cũng chưa ngủ. Hầu gia, hôm qua rốt cuộc là kẻ nào to gan lớn mật, dám can đảm tập kích Trấn Viễn Hầu phủ đấy ạ?”
Đúng là một đám ngu xuẩn, Phó Đình Châu vốn đang hạ mí mắt, lại không thể nhịn được nữa mà ngẩng đầu. Hôm qua Trấn Viễn Hầu phủ cùng Vĩnh Bình hầu phủ trên đường xuống núi bị tập kích, Hồng Tam tiểu thư là thiếu chút nữa lăn xuống vách núi phía dưới, cuối cùng Hồng Vãn Tình không có việc gì, ngược lại là Vương Ngôn Khanh bị ngã xuống dưới. Phó gia rốt cuộc cũng không phải ăn chay, lúc trước bị đánh bất bở nên trở tay không kịp, sau phản ứng lại lập tức phản kích, đối phương thấy tiên cơ đã qua, cũng không tiếp tục ham chiến, lập tức rút lui.
Phó Đình Châu lập tức ngừng cầm máu vết thương, lập tức muốn đích thân đi tìm Vương Ngôn Khanh. Nhưng mà Hồng Vãn Tình không ngừng khóc, Trần thị lại lôi kéo tay hắn không ngừng kêu sợ hãi, Phó Đình Châu thoát thân không được, chỉ có thể đem việc tìm người giao cho thân tín, còn chính mình hộ tống nữ quyến trở về trước.
Sau khi trở về thành, Vĩnh Bình hầu phủ đối hắn vô cùng cảm kích, Vĩnh Bình hầu cũng nói đến ngày sẽ tự mình mang Hồng Vãn Tình tới cửa nói lời cảm tạ. Hai nhà đều ở trong vòng xoáy chính trị mà tô luyện qua, biết nặng nhẹ, Vĩnh Bình hầu cùng Phó Đình Châu không hẹn mà cùng áp xuống việc này, chỉ nói nữ quyến dâng hương trên đường bị chút kinh hách, không có lộ ra việc bị tập kích.
Phó Đình Châu trở về Trấn Viễn Hầu phủ mới bắt đầu băng bó vết thương, hắn cả đêm nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, không ngừng ra lệnh, thế nhưng những tin tức truyền về đều không phải tin tức hắn muốn nghe.
Không thấy nàng. Giống như việc nàng chưa bao giờ xuất hiện ở bên người hắn, hoàn toàn biến mất.
Phó Đình Châu vô cùng lo lắng cho Vương Ngôn Khanh, cũng vì mánh khóe của Lục Hành tinh vi xảo quyệt làm người ta sợ hãi. Những người trong Trấn Viễn Hầu phủ này, không ai làm cho hắn bớt lo, thế nhưng còn chạy tới hỏi chuyện kẻ tập kích bọn họ hôm qua là ai.
Phó Đình Châu bị chọc tức đến bật cười. Còn có thể có ai nữa chứ?
Nha hoàn vốn dĩ một bụng quan tâm, thế nhưng lại đụng phải tầm mắt Phó Đình Châu, nàng ta như là bị lão hổ để mắt tới, ngay lập tức câm nín. Phó Đình Châu mặt không biểu tình, lạnh lùng nói: “Nếu mẫu thân bị kinh sợ, vậy hãy nghỉ ngơi cho tốt, không cần phải quan tâm đến sự việc bên ngoài.”
Nha hoàn bị hù dọa, lập tức ý thức được chính mình phạm phải điều kiêng kị. Nữ chủ nội nam chủ ngoại, chuyện của ngoại viện, nữ nhân không được hỏi. Lão phu nhân cũng thật là lo sợ đến mức váng đầu, thế nhưng chạy tới chỗ Hầu gia để tìm hiểu.
Nha hoàn nhanh chóng cúi đầu, nơm nớp lo sợ nói: “Nô tỳ không phải cố ý mạo phạm, thỉnh hầu gia thứ tội.”
Phó Đình Châu không rảnh gây sự với một tiểu nha, hắn ngay cả liếc mắt cũng lười, nói: “lui xuống đi.”
Nha hoàn hành lễ rồi vội vàng cúi đầu lui ra. Sau khi nha hoàn rời đi, trong phòng liền trở nên an tĩnh. Quản gia tự mình bày đồ ăn cho Phó Đình Châu, khom lưng hỏi: “Hầu gia, hai ngày nữa chính là ngày mồng tám tháng chạp, năm nay quà tặng trong ngày lễ vẫn đưa như năm trước ạ?”
Xã hội Đại Minh trọng ân tình, đối với các gia tộc mà nói, ân tình lui tới cũng là rất quan trọng. Việc tặng quà trong ngày lễ bên ngoài nhìn như là nữ quyến hai phủ tặng cho cho nhau, nhưng bên trong lại liên lụy tới rất nhiều mặt. Theo lý việc này sẽ do đương gia chủ mẫu lo liệu, nhưng với đầu óc của Phó Xương cùng Trần thị, Phó Đình Châu cũng không dám đem việc này giao cho bọn họ, chỉ có thể tự mình nhọc lòng.
Phó Đình Châu đang định mở lời, bỗng nhiên trong đầu hiện lên cái gì, vội hỏi: “Hôm nay là ngày mấy?”
Quản gia bị hỏi đến sửng sốt, trả lời: “Hôm nay là mùng hai tháng chạp ạ.”
“Mùng hai......” Phó Đình Châu đứng ở tại chỗ, trái tim bỗng nhiên một trận co rút đau đớn.
Hôm qua là mùng một tháng chạp, là sinh thần của nàng.
Thế nhưng hắn lại ép nàng vào hôm sinh thần của nàng đi gặp Hồng Vãn Tình, còn hại nàng ngã xuống vực. Khó trách hôm qua nàng luôn trầm lặng buồn bã, hắn lại thầm trách nàng làm bộ làm tịch, mà hắn lại không nghĩ tới, hắn mới chính là kẻ quá đáng.
Phó Đình Châu thất thần đứng trước bàn cơm, đồ ăn nóng hôi hổi đã được bày lên, Phó Đình Châu lại hoàn toàn không có tâm tư động đũa. Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng bước chân nhỏ, quản gia thấy Phó Đình Châu biểu tình không đúng, liền chạy nhanh đi ra ngoài ngănkẻ không có mắt lại: “Hầu gia đang dùng cơm đâu, một lát nữa còn phải vào triều thượng triều. Có chuyện gì lúc sau lại nói.”
Đối phương bị ngăn ở cửa, nàng ta có chút sốt ruột, không màng quy củ hướng vào trong phòng lớn giọng: “Hầu gia, nô tỳ có chuyện quan trọng bẩm báo.”
Quản gia thấy nàng dám hướng bên trong mà lớn giọng, nhất thời giận dữ mà sợ hãi kéo nàng ta lui xuống. Phó Đình Châu nhận ra âm thanh của nữ tử này, phá lệ nói: “Để nàng ta vào đi.”
Lông mày quản gia dựng thẳng, muốn phát hỏa cũng không dám, đành phải ra sức trừng mắt nhìn thị nữ không biết điều kia. Phỉ Thúy cúi đầu bồi tội quản gia, bước nhanh vào trong phòng, vừa thấy Phó Đình Châu liền xốc váy áo quỳ xuống: “Nô tỳ thất trách, thỉnh hầu gia thứ tội.”
Phó Đình Châu biết đây là thị nữ bên người Vương Ngôn Khanh, nể mặt mũi Khanh Khanh, hắn liền cho nàng ta mặt mũi. Phó Đình Châu hỏi: “Làm sao vậy?”
Phỉ Thúy không dám lỗ mãng, cúi đầu thật sâu, đôi tay đem đồ vật trình lên: “Nô tỳ thu dọn y phục cho cô nương liền phát hiện mấy vật này ở trong rương quần áo của cô nương.”
Phó Đình Châu vốn là tùy ý hỏi, tầm mắt hắn đảo qua đồ vật trong tay Phỉ Thúy, trong một thoáng dừng lại. Hắn nhìn một hồi, cúi người, tiếp nhận mấy thứ đồ vật kia.
Công văn, lộ dẫn, còn có hộ thiếp. Đây là ra đồ vật cần thiết để ra ngoài, Khanh Khanh chuẩn bị chuyện này để làm gì?
·
Lục phủ.
Lục Hành xuống ngựa, người gác cổng vội vàng từ bậc thang chạy xuống, dẫn ngựa đi. Lục Hành tùy tiện ra lệnh “Làm cho tốt”, liền xốc lên vạt áo, nhanh chân bước về phía trước.
Quách Thao bước nhanh đuổi theo sau lưng Lục Hành, nói: “Chỉ huy sứ, đêm qua Phó gia ở dưới chân núi hạ tìm cả đêm, sáng nay Vệ Sở Tây Môn có người nhìn chằm chằm.”
Lục Hành bật cười: “Dám nhìn chằm chằm Cẩm Y Vệ, đúng là to gan. Xem ra ngày hôm qua mũi tên kia vẫn là bắn quá nhẹ.”
Vừa mới lâm triều mới tan, Phó Đình Châu như thường lệ tới ngọ môn tập hợp, sau đó vào cung thượng triều, nhìn không ra hắn chỗ nào không ổn. Sau khi tan triều Lục Hành cùng Phó Đình Châu ai đi đường nấy, ngay cả một ánh mắt giao nhau cũng không có. Nhưng là, Lục Hành biết trên cánh tay Phó Đình Châu có thương tích, hơn nữa còn biết, Phó Đình Châu sở dĩ không tới tìm hắn, không phải là tỏ ra bình thản, mà là bởi vì Phó Đình Châu không tìm được chứng cứ.
Trong tay không chứng cứ, xông lên lại có ích lợi gì? Sẽ chỉ để Lục Hành tóm được nhược điểm màthôi.
Lục Hành biết Phó Đình Châu hoài nghi hắn, nhưng không thèm quan tâm. Đoán được thì sao, muốn chứng minh là Lục Hành động tay, thì cứ đem chứng cứ tới. Phó Đình Châu nếu có thể tìm ra dấu vết, cũng coi như hắn năng lực.
Lục Hành cho người hành thích Phó Đình Châu lần trước thực ra chỉ là muốn dạy cho hắn ta một bài học, hắn vốn cũng không có ý định giết Phó Đình Châu. Lục Hành quá hiểu biết vị sống trong cung kia, hoàng đế nhìn có vẻ tùy hứng làm bậy, nhưng thật ra lại trí tuệ vô cùng. Thần tử đấu đá lẫn nhau sẽ càng giúp cho hoàng đế củng cố được hoàng quyền, hoàng đế luôn tỏ vẻ không quan tâm, nhưng nếu như làm quá mức, uy hiếp đến an toàn biên giới Tây Bắc, hoàng đế tuyệt đối sẽ không tha thứ.
Phó gia ở trong quân ngũ căn cơ thâm hậu, đặc biệt là Phó Việt, ông phòng thủ ở Đại Đồng nhiều năm, trong quân doanh Tây Bắc rất có danh vọng. Hoàng đế còn trông cậy vào Phó gia phòng thủ biên giới phía tây, tuyệt đối sẽ không để Phó gia xảy ra chuyện ở thời điểm này.
Dạy dỗ con khỉ đáng ghét xong, Lục Hành coi như đã xả giận, lập tức đem trọng tâm chuyển đến chính sự của bản thân. Hắn hỏi: “Mấy kẻ trong nhà lao kia đã chịu nói chưa?”
Quách Thao lắc đầu: “Chưa ạ. Bọn chúng là quan văn, thân thể yếu ớt như gà, chúng ty chức cũng không dám dùng hình, vạn nhất gây nguy hiểm đến tính mạng, chỉ sợ không có cách nào thu dọn.”
Lục Hành nói: “Phía sau bọn họ có người chỉ bảo, cũng không phải là không có sợ hãi. Trước cứ giam giữ bọn chúng, không cho ăn không cho nước uống, ta xem xương cốt bọn chúng có thể cứng rắn bao lâu.”
Quách Thao hơi có chút do dự: “Chỉ huy sứ, như vậy có phải quá đắc tội với người ta không?”
Đám quan văn Hàn Lâm Viện rất khó lường, có thể tiến vào Hàn Lâm, đám quan văn đều phải đỗ tiến sĩ khoa bảng, sau lưng quan hệ thông gia, quan hệ thầy trò rắc rối phức tạp, động một cái chính là động vào một đảng. Nếu như để người sống thả ra, chờ đối phương dưỡng thương tốt, tất nhiên giống như đám chó điên nhào lên cắn Lục Hành; nếu như đánh chết...... Một đám chó điên khác sẽ thi nhau vu cáo tố cáo Lục Hành.
Lục Hành thản nhiên liếc Quách Thao một cái, bên môi khẽ cong lên: “Ta thật ra cũng muốn làm người tốt, nhưng Hoàng Thượng chỉ muốn kết quả, không đắc tội người, vậy phải đi đâu tìm kết quả?”
Quách Thao không nói nữa, cúi đầu chắp tay: “Tuân mệnh.”
Nói đến việc này, Lục Hành lại nhớ tới một sự kiện. Ngày hôm qua hắn đi thu thập Phó Đình Châu, vì đề phòng vạn nhất xảy ra chuyện gì nên hắn cũng đã cho người mai phục dưới vách núi, thế nhưng không nghĩ tới người Phó gia lại không bắt được, ngoài ý muốn đưa tới một lễ vật tương tự. Lục Hành hỏi: “Nữ tử kia đã tỉnh lại chưa?”
“Chưa ạ.” Quách Thao nhớ tới việc này, liền có chút vui sướng khi thấy người gặp họa mà nói, “Chỉ huy sứ ngài không biết đâu, ngày hôm qua Trấn Viễn Hầu phủ ở chân núi tìm kiếm cả đêm, buổi sáng hôm nay vẫn còn đi tìm kiếm. Ty chức nhớ rõ người rơi xuống không phải vị hôn thê của Phó Đình Châu, sao hắn lại để ý như vậy?”
Lục Hành cười khẽ, cũng không trả lời. Nếu hôm qua người rơi xuống dưới chính là Hồng Vãn Tình, sự tình ngược lại nguy hiểm. Hắn ám toán Phó Đình Châu, đây là ân oán cá nhân, nếu liên lụy đến cháu gái ngoại của Quách Huân, tình thế liền bị làm lớn lên.
Lục Hành chậm rãi nói: “Ta cho hắn cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân, hắn hẳn phải cảm tạ ta mới đúng. Lấy một muội muội đổi cháu gái của Quách Huân, không lỗ chút nào. Ngươi đi về trước thẩm vấn mấy tên hàn lâm học sĩ kia đi, ta đi xem “muội muội” Phó Đình Châu.”
Quách Thao ôm quyền: “Tuân lệnh.” Sau đó liền xoay người rời đi.
Sau khi đuổi đi Quách Thao, Lục Hành không nhanh không chậm đi đến hậu viện. Ý định của hắn là bắt thân nhân của Phó Đình Châu, thế nhưng lại bắt được Vương Ngôn Khanh, đúng là kinh hỉ mà. Trên đời này không có gì Cẩm Y Vệ không biết, đặc biệt là chốn kinh thành, đại thần chính mình cũng không rõ ràng hài tử có phải của bọn họ hay không, Cẩm Y Vệ lại biết.
Lục Hành không tốn sức chút nào, trong đầu liền hiện ra tư liệu của Vương Ngôn Khanh.
Là con gái của quân hộ ở Đại Đồng phủ, tổ phụ Vương Úy, Chính Đức năm thứ ba chết trận, phụ thân Vương Thông, Gia Tĩnh nguyên niên vì chắn mũi tên cho Phó Việt mà chết. Tổ mẫu, mẫu thân cũng đều xuất thân trong quân hộ, Gia Tĩnh nguyên niên Vương Ngôn Khanh trở thành đứa trẻ mồ côi, được Phó Việt nhận nuôi, mười năm kế tiếp lớn lên ở Bắc Kinh, xem như một nửa là cô vợ nuôi từ bé của Phó Đình Châu.
Lúc trước Lục Hành có nghe đồn, Phó gia có dưỡng nữ, dung mạo vô cùng xinh đẹp. Chỉ là Phó Đình Châu đem người giấu đi như mèo giấu mỡ, bằng không sớm có người xuống tay, sao có thể lưu đến mười bảy. Hôm qua vừa thấy, quả thực danh bất hư truyền.
Khó trách Phó Đình Châu thần thần bí bí ẩn giấu suốt mười năm. Nhưng mà đáng tiếc quá, Phó Đình Châu chơi cờ kém một chiêu, người vẫn là rơi xuống tay Lục Hành.
Lục Hành dọc đường đi đều nghĩ nên dùng Vương Ngôn Khanh để trao đổi điều kiện gì. Nhìn động thái đêm qua, Phó Đình Châu hẳn là vô cùng để ý nữ tử này, nhược điểm lớn như vậy lại rơi ở trong tay Lục Hành, hắn không xẻo Phó Đình Châu một miếng thịt xuống dưới thì quả không xứng mang họ Lục.
Lục Hành đi vào hậu viện, bọn nha hoàn thấy hắn liền cúi đầu hành lễ, thân thể cũng không dám động đậy. Nha hoàn trong phòng vội vội vàng vàng ngênh đón, hướng Lục Hành hành hành lễ: “Tham kiến đại nhân.”
Lục Hành nhàn nhạt gật đầu, hỏi: “Người đâu, đã tỉnh chưa?”
Hai đại nha hoàn thoạt nhìn vô cùng khẩn trương, bả vai kéo căng chặt: “Dạ bẩm, lang trung đã sớm tới xem qua, nói sau đầu Vương cô nương bị tụ huyết, cần dùng dược chuyên môn điều dưỡng. Nô tỳ vừa rồi đã đút thuốc cho Vương cô nương, chắc sẽ mau tỉnh lại thôi ạ.”
Lục Hành gật đầu, bước vào chính đường. Trong phòng đốt địa long đến ấm áp, mùi hương trong phòng toàn mùi thuốc, vừa ngửi liền biết là khuê phòng nữ tử. Lục Hành không vào bên trong, hắn tính xem qua một chút liền đi, nhưng hắn mới vừa vào phòng, bên trong bình phong liền truyền đến động tĩnh.
Bọn nha hoàn khẩn trương mà nắm chặt tay, Lục Hành thầm nghĩ đúng dịp, Phó Đình Châu không biết tốt xấu, thế nhưng muội muội hắn lại rất nể tình. Lục Hành không nhanh không chậm ngồi xuống, thay mình rót chén trà nhỏ, hơi hơi nâng cằm.
Nha hoàn vội vàng vào bên trong phụng dưỡng Vương Ngôn Khanh. Một tiếng sột sột soạt soạt, Vương Ngôn Khanh cố hết sức từ trong hôn mê mà tỉnh lại, mở to mắt, lẳng lặng nhìnkhung cảnh trước mặt này.
Đại nha hoàn Linh Tê thầm nghĩ vị Vương cô nương lại không tức giận, vào chỗ Cẩm Y Vệ mà không khóc không nháo, đôi mắt bình tĩnh bọn họ đầy xa lạ. Linh Tê đối với Vương Ngôn Khanh hành lễ, ôn hòa có lễ nói: “Nô tỳ gặp qua Vương cô nương. Cô nương, ngài còn có chỗ nào không thoải mái không?”
Linh Tê nói xong, đợi hồi lâu, không thấy Vương Ngôn Khanh phản ứng. Linh Tê liền gượng cười, lại một lần nói: “Vương cô nương?”
Vương Ngôn Khanh chớp chớp mắt, rốt cuộc nói chuyện: “Ngươi là ai?”
Những lời nằm trong dự liệu của Linh Tê, nhưng câu nói tiếp theo của Vương Ngôn Khanh lại khiến nàng sợ hãi.
Vương Ngôn Khanh ngẩng đầu, cố hết sức mà gõ gõ cái trán, nhăn mày hỏi: “Ta là ai?”