Trong lòng Uy Đức Pháp
Vương, dù Tần Lâm lợi hại như thế nào đi nữa cũng chỉ là một cẩm y võ
thần, không thể nào chống lại được Thủ Phụ Đại Học Sĩ. Nếu Trương Tứ Duy và Tần Lâm có cừu oán, mình cũng không cần lo lắng tới tên Tần Lâm này
nữa.
Trương Doãn Linh khẽ mỉm cười, không tiện nói rõ Tần Lâm bị cách chức
cũng không phải là nhờ công của Trương Tứ Duy, hàm hồ đáp mấy câu, lại
nói:
- Khuyển tử cầm quyền trong triều, một tấm lòng trung có nhật nguyệt
chiếu soi, thế nhưng có dư nghiệt Giang Lăng đảng trong triều vu khống
hãm hại. Pháp Vương gặp Thái hậu và bệ hạ, xin nhân cơ hội khéo léo giải thích giúp khuyển tử đôi câu, trên dưới Trương gia vô cùng cảm kích.
Không phải là Trương Doãn Linh thật lòng muốn giải thích cho Trương Tứ
Duy, thật sự là lão muốn lợi dụng trò buôn thần bán thánh của Pháp Vương để củng cố quyền lực của con mình. Lý Thái hậu và Vạn Lịch thay đổi
đường lối tôn sùng Đạo giáo của Gia Tĩnh đế, hai mẹ con đều vô cùng tin
tưởng Phật giáo, Uy Đức Pháp Vương rất dễ dàng tìm được cơ hội.
Chỉ nghe qua Uy Đức Pháp Vương lập tức hiểu được ý của Trương Doãn Linh. Lão luôn miệng đáp ứng, cũng hy vọng có thể câu thông qua lại ngấm ngầm với Trương Tứ Duy, từ đó đạt thành mục tiêu chuyến đi Trung Nguyên lần
này.
Suy nghĩ một chút, Uy Đức Pháp Vương cau đôi mày bạc, tỏ vẻ do dự nói:
- Mới vừa rồi lão nạp nhìn thấy bên cạnh Tần Lâm có một tên thân binh
Hiệu Úy rất giống giáo chủ Ma giáo. Họ Tần là cẩm y võ quan, chuyên đối
nghịch cùng Ma giáo, vì sao hắn lại đi chung với giáo chủ Ma giáo?
Trương Doãn Linh cả kinh thất sắc, thương đội trong phủ lão chính là bị
Bạch Liên giáo chủ đánh cướp, hiện tại nghe vậy vô cùng nôn nóng, kéo
kéo ống tay áo Uy Đức Pháp Vương:
- Pháp Vương có nhìn lầm chăng, chuyện này quan hệ tới tài sản tánh mạng Trương mỗ, kính xin Pháp Vương mau nói.
- Bần tăng từng giao thủ với giáo chủ Ma giáo, hẳn sẽ không nhìn lầm.
Huống chi trừ ma nữ kia, Trung Nguyên còn có mấy người có sát khí có thể làm cho bần tăng cảm thấy như kim đâm vào lưng?
Uy Đức Pháp Vương dứt lời liền nhớ ra cái gì đó, chợt hiểu ra:
- Không trách lúc ở Quy Hóa thành, ma nữ kia đối nghịch với bần tăng
khắp nơi, thì ra hai người bọn họ đã sớm cấu kết bất chính với nhau.
Đây là Uy Đức Pháp Vương nghĩ oan cho Tần Lâm, đừng nói lúc trên thảo
nguyên, cho dù là bây giờ, Bạch Sương Hoa cùng Tần Lâm cũng còn chưa tới mức ‘cấu kết bất chính’.
Keng… thiết đảm trong tay Trương Doãn Linh rơi xuống đất, thiếu chút nữa trúng ngón chân mình.
-----------
Trong lúc Uy Đức Pháp Vương phân tâm lo âu trong tiệc chay, Tần Lâm về
đến nhà cũng cảm thấy tâm thần không yên, đi qua đi lại trong sảnh một
lúc lâu. Hắn cắn môi thật mạnh suýt chút nữa bật máu, mắt dần dần trở
nên đỏ ngầu, biểu lộ hung hăng giống như muốn ăn thịt người.
‘Hừ, chỉ là một Uy Đức Pháp Vương cũng đáng để cho ngươi sợ hãi như vậy sao?’
Bạch Sương Hoa bĩu môi, thật ra trong lòng rất muốn trấn an Tần Lâm,
cuối cùng đã quen thái độ lạnh lùng, không thể nào nói ra miệng được.
Không ngờ rằng Tần Lâm lập tức chọc vào tổ ong vò vẽ, giận nói:
- Rõ ràng hết thảy chỉ tại nàng, hiếu dũng sính cường không biết kềm chế, chọc cho lão lừa trọc chú ý…
- Ta, ta…
Bạch Sương Hoa uất ức vô cùng, mím môi thật chặt run rẩy. Trong lúc đám
Hiệu Úy Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực tim đập thình thịch, e sợ giáo chủ Ma giáo đùng đùng nổi giận, thình lình nàng giậm chân một cái, lạnh lùng
xoay người rời đi.
Trời ơi, nền đá xanh đã bị nàng giậm vỡ nát! Các huynh đệ Hiệu Úy nhất
tề thè lưỡi thật dài, có kẻ linh lợi như Lục mập không khỏi âm thầm nghĩ ngợi trong lòng, vì sao biểu hiện vừa rồi của giáo chủ Ma giáo giống
như tiểu tức phụ bị chọc giận vậy?
Ôi... Tần Lâm đưa tay ra muốn gọi Bạch Sương Hoa lại, nhưng nàng đã sớm
đi xa, không nghe thấy Tần Lâm kêu gọi, cũng không nhìn thấy sắc mặt hắn tràn đầy buồn khổ cùng lo lắng.
Từ giữa Ngọ đến chạng vạng tối, mấy canh giờ Tần Lâm thủy chung nóng nảy vạn phần, Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực cũng bị không khí khác thường này
làm cho kinh hãi, trong lòng nơm nớp không yên, không biết vì sao Tần
Lâm lại thay đổi tính tình như vậy.
- Không được!
Tần Lâm chợt vỗ đùi, tựa hồ vừa đưa ra một quyết định quan trọng nào đó. Sau đó hắn lấy bản đồ ra, dùng bút xanh đỏ khoanh khoanh điểm điểm trên Bồ Châu, Vương Quan cốc, Tây Diêu trấn. Cuối cùng lại đặt bút lên bản
đồ vạch một đường dọc theo quan đạo dẫn từ Bồ Châu đi thông Thái Nguyên.
- Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực, thu thập một chút, chúng ta đi đường suốt đêm!
Tần Lâm ra lệnh một tiếng.
Chúng thân binh Hiệu Úy cũng không hỏi Tần Lâm muốn làm gì, nhanh chóng
thu thập hành trang chuẩn bị ngựa. Sắc trời mới vừa trở nên tối, bọn họ
mở ra đại môn chuẩn bị lên đường.
Tần Lâm cỡi Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, mới ra cửa liền dừng lại, hai tay ghìm
chặt dây cương ngồi sững sờ trên lưng ngựa. Kế đó vẻ lo buồn trên gương
mặt hắn tan thành mây khói, biến thành vui mừng vô tận.
Bốn tên hộ vệ đeo đao phân ra trái phải, xuất hiện một người ngọc cười
lúm đồng tiền như hoa, chính là Trương Tử Huyên đã ly biệt nhiều ngày!
- Tần huynh, huynh có khỏe không?
Trương Tử Huyên mặc một bộ áo dài lụa màu đen, lưng thắt dây lưng bằng
tơ dệt, đầu đội phương cân che giấu mái tóc, tay phe phẩy chiết phiến
nan vàng. Nếu nhìn qua cứ ngỡ là một vị công tử anh tuấn, nhưng nhìn kỹ
sẽ thấy môi đỏ như son, mặt tròn xoe nửa mừng nửa giận, rõ ràng là một
giai nhân.
Tần Lâm lập tức tung mình xuống ngựa xông tới không nói lời gì, ôm chặt
người ngọc vào lòng. Vốn hắn vẫn tưởng rằng Trương Tử Huyên đã lâm vào
nguy hiểm, lúc này bất ngờ thấy nàng xuất hiện trước mặt, nỗi vui này
thật sự không phải là tầm thường.
- Ngoài đường, nơi đây là ngoài đường kia mà!
Sắc mặt Trương Tử Huyên đỏ bừng, ra sức đẩy Tần Lâm.
Chúng ta không nhìn thấy gì cả... Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực cùng nhau xoay lưng lại.
- Thật sự chẳng ra gì…
Một lão Tú Tài qua đường phất tay áo, nói với giọng chua lét:
- Không ngờ rằng ái tình đồng giới cũng dám công khai trước bàng quan thiên hạ, quả thật là thời thế suy đồi.
Tần Lâm nhất thời ngơ ngác không hiểu, Trương Tử Huyên cũng không nói
gì, hai người nhìn nhau mỉm cười, nắm tay nhau chạy vào trong phủ như
một làn khói. Phía sau là Lục mập, Ngưu Đại Lực cùng huynh đệ quan giáo
cười ầm lên một mảnh.
-----------
Bạch Sương Hoa bị Tần Lâm quát mấy câu tâm trạng rất xấu, sắc mặt bao
phủ một làn sương lạnh, bước chân vội vã trở về phòng, ngồi trên giường
tỏ ra vô cùng buồn bực.
Cát Phương, Thái Bình ngơ ngác nhìn nhau, không hẹn mà cùng thè lưỡi.
Chúng ta hầu hạ vị tiểu thư này cẩn thận, chỉ sợ cũng chỉ có Tần trưởng
quan có thể chọc cho nàng tức giận như vậy.
Hai người bọn họ bị phái tới hầu hạ Bạch Sương Hoa, cho dù là bọn họ có
bao nhiêu thủ đoạn, gian xảo tới mức nào cũng không giở được trò gì dưới tay vị giáo chủ Ma giáo này. Nên không thể làm gì khác hơn là ngoan
ngoãn làm thị nữ, chung sống lâu ngày dần dần đoán được e rằng thân phận tiểu thư không giống tầm thường.