- Tiểu oan gia, lần này phải đa tạ ngươi!
Kim Anh Cơ cười híp mắt, uốn éo thân hình giống như mỹ nữ xà. Mặc dù
nghĩa huynh Mao Hải Phong tử vong làm nàng rất thương tâm, nhưng cũng
mượn chuyện này trừ đi phe Diệp Ma, giải quyết uy hiếp nội bộ, từ nay
độc chưởng Ngũ Phong hải thương.
Nữ hải tặc vương che miệng cười khanh khách, ném một ánh mắt yêu mị cho Tần Lâm:
- Mặc dù canh ba đã qua, chúng ta có nên trở về phòng hay không...
Sắc mặt của Tần Lâm trầm tĩnh như băng, không có bất kỳ vẻ đùa cợt nào, mà hơi nheo mắt nghiêm trang trịnh trọng nói:
- Lần sau đi... Nếu như ta đoán không sai, thời gian còn lại cho chúng ta đã không nhiều lắm!
- Ngươi nói là?
Làn thu ba nhu mì của Kim Anh Cơ thoáng chốc sững sờ, được Tần Lâm nhắc nhở, nàng nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng.
Tần Lâm trịnh trọng hiếm có gật đầu một cái, chậm rãi nói ra nguồn cơn.
Bất kỳ tội ác nào cũng có động cơ, theo Tần Lâm thấy trên đời này căn
bản cũng không tồn tại cái gọi là ‘phạm tội không động cơ’. Cho dù là kẻ sát nhân tâm lý biến thái tùy ý lựa chọn người bị hại, cũng có động cơ
theo đuổi khoái cảm biến thái, phát tiết nội tâm méo mó hung tàn bạo
ngược.
Trong vụ án Mao Hải Phong bị hại, Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn cùng Y Hạ Quỷ
Khanh có thể tồn tại hai động cơ: đầu tiên là vu hãm sứ giả Đại Minh
chiêu an bọn Tần Lâm, phá hoại chiêu an, tạo tiền đề cho Đảo Tân Gia tóm thâu Ngũ Phong hải thương. Động cơ thứ hai chính là làm cho đám bộ
chúng hải thương sinh lòng nghi ngờ với Ngũ Phong thuyền chủ hiện tại
Kim Anh Cơ, thuận lợi cho Diệp Ma nhân cơ hội cướp ban đoạt quyền.
Nhưng sau khi xảy ra vụ án, có thể thấy muốn đổ tội gài tang vật lên đầu bọn Tần Lâm cũng không dễ dàng, bởi vì Mao Hải Phong cố nhiên cự tuyệt
chiêu an, nhưng đồng thời y cũng vô cùng căm ghét Đảo Tân Gia, ba lần
bảy lượt thiếu chút nữa đánh nhau với Diệp Ma vẫn một lòng muốn đầu dựa
vào người Nhật Bản. Diệp Ma cũng rất đáng nghi ngờ giống như hai vị sứ
giả Đảo Tân Gia, thậm chí hiềm nghi lớn hơn.
Sự thật phát triển cũng là như vậy, Mao Hải Phong võ công cao chết đi, rất nhiều người liền nghi ngờ Y Hạ Quỷ Khanh.
Sau khi Mao Hải Phong chết Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn tiến vào nhà gỗ, quơ
đao chém lung tung làm ra hành động như Mao Hải Phong hay đập đồ đạc,
cũng hoàn toàn là vì chế tạo chứng cứ Y Hạ Quỷ Khanh không có mặt ở hiện trường, mà không phải vì giá họa cho Tần Lâm.
Chuyện này đã nói lên mặc dù đối phương có ý tưởng giá họa, nhưng cũng không phải là động cơ chủ yếu.
Hoắc Trọng Lâu đã rửa tay trở lại, nghe Tần Lâm cùng Kim Anh Cơ đối thoại không nhịn được nói góp lời:
- Tần trưởng quan, đối phương còn có thể mượn cơ hội đưa Diệp Ma lên địa vị thuyền chủ.
Tần Lâm cười một tiếng, hiện tại xét tới tính toán của Đảo Tân Gia muốn cho Diệp Ma cướp ban đoạt quyền.
Trên thực tế mới vừa rồi đã biểu hiện rất rõ ràng, mặc dù lão đệ huynh
Mao Hải Phong bị dao động từ đó sinh ra chút nghi ngờ đối với Kim Anh
Cơ, nhưng cũng không hề ngã sang phe Diệp Ma.
Hiển nhiên bọn họ cùng Diệp Ma càng không hợp nhau, Diệp Ma có thể khuấy động tạo ra nghi ngờ, nhưng không thể lung lạc được lòng người.
Sứ giả Đảo Tân Gia không thể nào không thấy được điểm này, trong Ngũ
Phong hải thương kẻ bằng lòng đầu dựa vào bọn họ chỉ có phe Diệp Ma, Ngũ Phong thuyền chủ đương đại Kim Anh Cơ cùng thế lực lớn nhất Mao Hải
Phong đều ghét cay ghét đắng bọn họ.
Dưới tình huống này, kết cục tốt nhất giết chết Mao Hải Phong cũng làm
mọi người nghi ngờ không dứt. Đạt thành mục tiêu Minh quốc chiêu an thất bại, so với bản ý của bọn họ chuyến này là dùng ‘Uy hiếp lợi dụ khiến
cho Ngũ Phong hải thương đầu dựa vào Đảo Tân Gia’ là cách nhau khá xa.
Như vậy tại sao hai quỷ tử muốn làm như vậy, giết chết Mao Hải Phong ở
trong sào huyệt Ngũ Phong hải thương, nguy hiểm cũng không nhỏ.
Là nguyên nhân gì làm cho bọn họ không kịp chờ đợi, vì vậy bằng lòng mạo hiểm?
Chắc chắn sẽ không bởi vì Tần Lâm đến, Minh quốc chiêu an cố nhiên đem
tới cho âm mưu của Đảo Tân Gia yếu tố không xác định, nhưng Tần Lâm chỉ
có hơn mười tùy tùng, không mang lại bất kỳ áp lực thực tế nào cho đối
phương, Đảo Tân Gia căn bản không cần gấp gáp như vậy.
Nếu nguyên nhân không phải vì sứ giả Đại Minh chiêu an, vậy cũng chỉ có thể ở bên Đảo Tân Gia.
Đảo Tân Gia không phải là đối thủ Ngũ Phong hải thương ở trên biển,
nhưng Đảo Tân Nghĩa Cửu ở trên đất bằng triển khai kế hoạch xưng bá Cửu
Châu dã tâm bừng bừng, năm ngoái đánh một trận Nhĩ Xuyên đánh bại địch
nhân lớn nhất Đại Hữu Gia, đã xưng vương xưng bá ở trên Cửu Châu đảo nho nhỏ.
Từ khi Quyền Chính Ngân lĩnh mệnh tới Trung Nguyên tìm Tần Lâm, hai vị
sứ giả đến Bình Hộ đã có hơn nửa tháng, hẳn là đã thấy tình thế rõ ràng. Bất kể Ngũ Phong hải thương có đáp ứng Đại Minh chiêu an hay không, tóm lại Kim Anh Cơ, Mao Hải Phong thực lực chiếm cứ ưu thế áp đảo cũng sẽ
không thể đầu hàng Đảo Tân thị.
Như vậy đương chủ Đảo Tân Nghĩa Cửu Đảo Tân Gia dã tâm bừng bừng sẽ lựa chọn như thế nào?
Tuy thực lực Ngũ Phong hải thương đã không lớn mạnh bằng lúc trước,
nhưng ở trên biển vẫn không phải là Đảo Tân Gia có thể chiến thắng, còn
nếu ở trên đất bằng, tình huống sẽ hoàn toàn ngược lại.
- Còn có một điểm mấu chốt nhất...
Tần Lâm cao giọng nói to, đôi mắt lóe lên ánh sáng trí tuệ:
- Vì sao Y Hạ Quỷ Khanh lại vội vàng muốn giết Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn
như vậy? Diệt khẩu! Y biết đồng bạn mình không thể bảo thủ bí mật dưới
nghiêm hình tra khảo. Như vậy rốt cục bọn họ có bí mật gì, cần phải dùng sinh mạng bảo vệ?
Mọi người nghe vậy ai nấy đều hoảng sợ, một mặt bị phân tích hết sức
chặt chẽ của Tần Lâm hoàn toàn thuyết phục, mặt khác lại nghĩ tới nguyên nhân khiến cho sứ giả Đảo Tân Gia mạo hiểm như vậy:
Vì tóm thâu Ngũ Phong hải thương, quân đội Đảo Tân Gia đã từ đường bộ
đánh tới, lúc này Y Hạ Quỷ Khanh cùng Tiểu Điểu Hoàn phát giác thái độ
Mao Hải Phong đối với triều Minh chiêu an có hơi hòa hoãn, sợ hải thương vứt bỏ Bình Hộ cảng trốn xa, trở về đảo nhỏ gần đại lục lập căn cứ, cho nên không thể không mạo hiểm giết chết Mao Hải Phong, trì hoãn thời
gian.
Tạo ra chứng cứ Y Hạ Quỷ Khanh không có ở hiện trường, kích động khiến
cho huynh đệ hải thương sinh ra nghi ngờ đối với Tần Lâm cùng Kim Anh
Cơ, ngẫm cho cùng mục đích cũng chỉ là vì tạo ra trở ngại, trì hoãn thời gian điều tra phá án, khiến cho đám hải thương không rảnh cân nhắc vấn
đề có tiếp nhận chiêu an, rời đi Bình Hộ hay không, để cho quân đội Đảo
Tân Gia đến kịp.
Y Hạ Quỷ Khanh dưới tình huống vạn phần nguy cấp còn muốn giết chết Tiểu Điểu Hoàn diệt khẩu, đã chứng minh suy đoán này.
Trong lúc nhất thời mọi người có chút bối rối, chỉ trong vòng một ngày
qua xảy ra đại biến, Mao Hải Phong bị hại, Diệp Ma rơi đài, đầu não cũng chỉ còn lại Kim Anh Cơ trẻ tuổi.
Tần Lâm nhìn Kim Anh Cơ gật đầu một cái khích lệ, sắc mặt vị Ngũ Phong thuyền chủ này trở nên nghiêm nghị, trịnh trọng nói:
- Gia phụ lựa chọn Tùng Phổ Bình Hộ cảng náu thân, chỉ vì mẫu bang khó
có thể đặt chân ở vùng duyên hải Đông Nam. Hôm nay triều đình chiêu an,
phong ta là Trưởng Ty quan Doanh Châu, Bình Hộ còn có gì đáng để lưu
luyến? Các vị, lập tức dọn dẹp gia sản, nhổ trại khởi hành, trở về nhà
thôi!
Về nhà? Về nhà!
Đám người dân tộc Trung Hoa tha phương hải ngoại, trong lòng ai mà không có nỗi nhớ quê hương. Lá rụng về cội, cáo chết ba năm đầu quay về núi,
cỏ cây cầm thú còn như vậy, huống chi con người!
- Tuy nơi đây tốt nhưng cũng không thể ở lâu, xem ra Bình Hộ cảng này đã không thể nào ở lại được nữa…
Ba tên lão hải thương đức cao vọng trọng dưới quyền Mao Hải Phong hướng về phía Kim Anh Cơ vái chào tới đất:
- Chúng ta lập tức đi thu thập gia sản, tương lai Ngũ Phong hải thương đi về nơi đâu, sẽ do thuyền chủ hạ lệnh.
Biết mấy lão thúc bá đồng bối cùng Uông Trực này đã thần phục, Kim Anh
Cơ hé miệng mà cười, bất quá rất nhanh nghĩ tới nghĩa huynh Mao Hải
Phong chết thảm và chuyện bị buộc buông bỏ Bình Hộ cảng đã kinh doanh
nhiều năm, trong lòng lại có chút ảm đạm.
Chợt nàng cảm thấy tay trái bị người cầm trong lòng bàn tay, theo bản
năng lui về phía sau rút lại, phát giác là Tần Lâm, hai gò má Kim Anh Cơ đỏ ửng, cũng để mặc cho hắn nắm. Chỉ cảm thấy tay phải bị gió biển nửa
đêm thổi lạnh như băng, có cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay hắn truyền
tới, thoải mái lạ thường.
- Bây giờ cũng không phải là lúc cảm hoài ta thán...
Tần Lâm ghé vào bên tai nàng, thấp giọng nói:
- Kim trưởng quan phải lấy khí phách Ngũ Phong thuyền chủ ra, gọn gàng dứt khoát, nhanh chóng giải quyết mọi chuyện!
Tần Lâm tới quá gần, bên tai Kim Anh Cơ cảm thấy nóng bừng. Mặc dù trước kia ở trước mặt Tần Lâm giả bộ tỏ ra yêu mị quyến rũ, bất quá là có mưu đồ khác hoặc là cố ý đùa giỡn mà thôi. Lúc này bị hắn kê vào lỗ tai nói nhỏ như vậy, nhất thời tâm thần phân tán, vành tai trắng bóng có hơi đỏ lên.
Dù sao cũng là Ngũ Phong thuyền chủ đương đại, rất nhanh Kim Anh Cơ đã
thu liễm tâm thần, cào cào vào lòng bàn tay Tần Lâm, bàn tay nhỏ bé của
nàng giống như cá quẫy tuột ra khỏi lòng bàn tay hắn.
Vội vã đi tới bậc thềm Mụ Tổ miếu, Kim Anh Cơ trấn định như thường hạ đạt từng đạo mệnh lệnh.
Đầu tiên Diệp Ma bị áp giải lên, tra hỏi có biết âm mưu của Đảo Tân Gia
hay không, đương nhiên lão khăng khăng không biết. Kim Anh Cơ mặt phấn
ngậm sương, không nói lời gì lập tức ra lệnh xử trảm, Quy Bản Vũ Phu
chém xuống một đao, Diệp Ma tức thì đầu một nơi mình một nẻo.
Bộ hạ cũ phe Diệp Ma thấy vậy không rét mà run, đang không biết mình sẽ
có kết quả thế nào, chợt thấy Kim Anh Cơ nở một nụ cười tươi như hoa nở, hắng giọng nói:
- Kẻ đầu sỏ đã bị giết, là một mình Diệp Ma cam tâm làm tay sai cho Đảo Tân Gia, mọi người đều bị lão che mắt!
Nghe đến đó, đám người phe Diệp Ma thở phào nhẹ nhõm, biết coi như đã
giữ được tính mạng, âm thầm cảm kích Kim Anh Cơ khoan dung đại lượng.
Hiện nay phe Diệp Ma hoàn toàn rơi đài, quyền sinh sát cũng đều do Kim
Anh Cơ quyết định.
Nữ hải tặc vương lại tỏ ra nghiêm nghị, gằn giọng nói:
- Sau này hãy lấy đó làm răn, không thể ăn cây táo rào cây sung, nếu
không kết quả Diệp Ma hôm nay chính là kết cục phản đồ ngày mai!
Đám hải thương vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, nghe hai câu
này đều kinh hãi trong lòng, nhất tề khom người lạy phục xuống:
- Sau này chúng ta chỉ coi Ngũ Phong thuyền chủ là đầu lãnh, cũng không
dám có hai lòng. Nếu như có dạ bất lương xin Mụ Tổ nương nương trách
phạt, ra biển gặp gió bão, hài cốt không còn.
Người đi lại trên biển tin Mụ Tổ nhất, đã hướng về phía miếu Mụ Tổ phát
lời thề vậy sẽ vĩnh viễn không thể vi phạm, nếu không lúc gặp phải sóng
gió Mụ Tổ không đến cứu viện, cả thuyền lẫn người đều phải vùi thây
trong bụng cá. Cho nên chẳng những người thề không dám trái lời thề, cho dù là cùng thuyền, đồng đảng cũng phải giám sát lẫn nhau, e sợ liên lụy người trái lời thề sẽ phải chịu xui xẻo.
Mặc dù người phe Diệp Ma đã thề thốt, nhưng cũng không được làm đầu mục
nữa, Kim Anh Cơ lập tức phân phái bộ hạ mình đi tiếp quản thuyền của bọn họ.
Người thu dọn đồ đạc, người trợ giúp người già phụ nữ và trẻ con, người
kiểm tra thuyền bè dụng cụ, người có trách nhiệm dời đi thánh tượng Mụ
Tổ cùng bài vị tổ tông... Kim Anh Cơ nhất nhất phân phái, có vẻ đâu vào
đấy, hơn ba vạn người kể cả thân nhân ở bên trong, tất cả trên trăm
thuyền bè lớn nhỏ Ngũ Phong hải thương đều nghe lệnh mà đi, răm rắp như ý chẳng khác nào cánh tay mình vậy.
Trên bậc thang miếu Mụ Tổ thật cao, dưới ánh đèn chiếu rọi huy hoàng, có câu nói dưới đèn nhìn mỹ nhân càng đẹp hơn ba phần so với thường ngày,
chỉ thấy mặt trái xoan Kim Anh Cơ vốn là hơi có vẻ tái đi, bởi vì hò hét phát lệnh mà hơi ửng đỏ, càng thêm mười phần quyến rũ so với ngày
thường.
Thân khoác áo choàng nhung hải hổ màu đen vốn là anh khí bừng bừng, lại
thêm bên dưới còn mặc áo ngủ, trong anh phong nhuệ khí pha lẫn chút kiều mị lười biếng của mỹ nhân vừa thức giấc. Chỗ cổ áo lộ ra một mảng da dẻ trắng như mỡ đông, khiến cho người ta nhìn thấy phải dao động tâm thần.
Dĩ nhiên chúng hải thương cùng thủy thủ người làm không dám ngẩng đầu
nhìn, vào giờ phút này Kim Anh Cơ, Ngũ Phong thuyền chủ đời thứ hai, ở
trong lòng bọn họ không kém gì Mụ Tổ nương nương.
Chỉ có Tần Lâm đứng ở hơi xa nhìn mỹ nhân chăm chú, trên môi nở một nụ cười xấu xa.
Ừm, nếu như đã từng gần gũi xác thịt ở Thiên Hương các, như vậy nhìn qua một chút cũng không có gì là thất lễ.
Kim Anh Cơ phát giác tên này rình trộm, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái. Nhưng Tần Lâm nở một nụ cười vô hại bỉ ổi, nữ hải tặc vương cũng
chỉ có thể vỗ vỗ trán, không thể làm gì được hắn.
-----------
Ngũ Phong hải thương lấy Bình Hộ làm mẫu cảng đã có hơn hai mươi năm, đồ đạc các nhà không ít, thu thập không dễ dàng như vậy.
Sau nửa đêm, Tần Lâm đứng trên cầu tàu nhìn thấy cách đó không xa có một vị đại tẩu tuổi hơn ba mươi, da dẻ đen đúa, tay trái ôm chiếc giá gỗ
quay tơ, tay trái ôm một chiếc rương đựng y phục cồng kềnh, chật vật di
chuyển ra bến thuyền. Hai đứa con gái nhỏ của nàng cũng dùng đầu đội nồi chứa một chồng chén đã được dùng dây thừng buộc lại, trợ giúp mẫu thân
giảm bớt gánh nặng.
- Này, nàng mang theo những thứ này để làm gì?
Trượng phu nàng tay trái mang một bao y phục, tay phải dìu mẹ già tóc đã bạc phơ, vừa đi tới lập tức đoạt lấy giá quay tơ trong tay nàng:
- Kim thuyền chủ nói mỗi người chỉ có thể mang ba mươi cân đồ, giá quay tơ này vừa dày vừa nặng, có thể mang theo thuyền sao?
Ngũ Phong hải thương có rất nhiều thuyền lớn, nhưng thân nhân Bình Hộ
cảng cần dời đi rất nhiều, còn phải lưu lại một phần tải trọng chuyên
chở lương thực cùng nước ngọt, chở theo vũ khí tự vệ, lượng đồ đạc mà
mỗi nhà có thể mang theo không nhiều lắm.