Cẩm Y Vệ

Chương 929: Chương 929: Ẩn giấu




Tần Lâm nhận ấn tự tin cười cười, hắn đã sớm biết thế cục Đông Xưởng, bất quá vẫn bày tỏ cảm tạ với Trương Thành, Trương Thành đối phó không được, vào tay hắn lại khác.

Trương Thành lại khách sáo đôi câu với Tần Lâm trước mặt mọi người, cũng may hai người là cùng một trận tuyến, cũng không cần quá mức hư tình giả ý, sau đó chắp tay cáo từ.

Lúc rời đi, Trương Thành đi tới ngạch cửa không nhịn được quay đầu lại nhìn hai chữ chiêu bài Đông Xưởng trên cửa nha môn. Hai chữ này tượng trưng cho quyền thế lớn bực nào, đáng tiếc y lại không thể nắm giữ hoàn toàn, chỉ có thể giao cho Tần Lâm. Trong lòng Trương Thành khó tránh khỏi có cảm giác mất mát, cũng may y là quyền yêm đứng thứ hai nội đình, cầm lên được để xuống được, sau khi nhếch môi nở một nụ cười khổ tự giễu, bèn bỏ đi không quay đầu lại.

Một triều thiên tử một triều thần, Trương Thành mới vừa đi, tất cả ánh mắt trong Đông Xưởng đều tập trung vào mặt Tần Lâm. Cũng có không ít người nhìn Hoắc Trọng Lâu hâm mộ, thấp giọng bàn tán vị Hoắc lão ca này ắt sẽ được trọng dụng.

Nhưng cũng có người tỏ vẻ khinh thường chuyện này, cảm thấy Trương Thành còn kiêm chức vụ quan trọng Bỉnh Bút thái giám Ty Lễ Giám, cũng không thể chân chính nắm Đông Xưởng trong tay, mới tới phiên Tần Lâm. Cố nhiên Tần Đốc Chủ mắt thần như điện, mọi người không thể không phục hắn ba phần, nhưng gia nghiệp Đông Xưởng lớn như vậy, không phải chỉ bằng vào bản lãnh phá án lợi hại là có thể làm gì được.

Chỉ là một học đồ y quán, thánh quyến cũng rất có hạn, há có thể làm lay động cục diện do Trương Kình Trương Ty Lễ bày ra!?

Tần Lâm ngồi trên công tọa, toàn bộ nha môn Đông Xưởng một mảng áo nâu, duy chỉ có mãng bào màu đỏ đại hồng trên người hắn vô cùng nổi bật, khiến cho người ta chú ý.

- Các vị, bản đốc thừa hoàng mệnh chấp chưởng Đông Xưởng, từ nay về sau các vị phải chuyên cần tận trung, bản đốc tuyệt sẽ không khấu trừ tiền bạc ban thưởng, thăng quan phát tài cũng rất dễ dàng!

Tần Lâm dứt lời, liền chỉ chỉ các huynh đệ quan giáo mình mang tới:

- Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực, từ Cẩm Y Vệ điều sang Đông Xưởng, thăng làm Khoa Quản Sự, các huynh đệ Hiệu Úy còn lại đều làm Đương Đầu!

Xưởng Vệ một thể, điều động lẫn nhau rất bình thường.

Nhưng quyền thế Đông Xưởng cực lớn, rất nhiều khi chưởng Cẩm Y Vệ Đô Đốc thấy Đốc Chủ Đông Xưởng cũng phải dập đầu. Chưởng Hình Thiên Hộ có thể sánh ngang với cẩm y Đô Đốc, địa vị Lý Hình Bá Hộ tương đương với quan chưởng ấn Bắc Trấn Phủ Ty, xuống chút nữa là Khoa Quản Sự cũng có thể sánh ngang với đường thượng quan cẩm y.

Trước đây Ngưu Đại Lực, Lục Viễn Chí bất quá là Cẩm Y Vệ treo hàm Thiên Hộ, bây giờ làm Khoa Quản Sự tương đương với đường thượng quan, cũng chính là Chỉ Huy Sứ, Chỉ Huy Đồng Tri, Chỉ Huy Thiêm Sự bên Cẩm Y Vệ, đó là thăng mấy cấp thật to.

Chúng thân binh quan giáo từ cẩm y Bá Hộ bình thường, hàm đầu Tổng Kỳ thăng lên tới Đương Đầu Đông Xưởng, ai nấy đều vui mừng vô tận. Phải biết võ nghệ thâm niên như Hoắc Trọng Lâu, lúc trước gặp mặt Tần Lâm ở Kỳ Châu cũng chỉ là một Đương Đầu mà thôi.

- Tạ ân điển Tần Đốc Chủ!

Những người mới được thăng chức nhất tề lạy phục xuống.

Tới rồi! Ngoài mặt Hình Thượng Trí giả bộ kính cẩn, trong lòng cười hăng hắc, âm thầm nháy mắt với mấy vị Khoa Quản Sự, Chưởng Ban. Tần Lâm vừa tới lập tức thăng chức cho thân tín, kế tiếp hẳn sẽ hạ bệ người cũ.

Hừ hừ, hôm nay chỉ chờ hắn động thủ, chúng ta sớm có chuẩn bị, sẽ khuấy động cho hắn long trời lở đất, khiến cho hắn phải mệt bở hơi tai. Dù sao trong cung cũng có Đại thái giám Trương Ty Lễ, chưa chắc là ai sợ ai, quan mới nhậm chức ngày thứ nhất không đè ép được cục diện, coi như thể diện họ Tần mất sạch không còn.

- Được rồi, trong nhà bản đốc còn có yến tiệc, các tiểu tử ngươi ai làm việc nấy đi!

Tần Lâm dứt lời xuống công tọa, cười gật đầu một cái với các vị sai dịch, phất tay áo ung dung rời đi.

Cái gì, như vậy xong rồi sao? Hình Thượng Trí và đám người của y trợn mắt há mồm, thường nói quan mới nhậm chức hay dằn mặt, Tần Lâm làm như vậy là có ý gì?

-----------

Ngay đêm đó, phủ đệ Tần Lâm giăng đèn kết hoa tân khách ngồi đầy, ước chừng trên trăm văn võ quan viên như phụ tử Định Quốc Công Từ Văn Bích, Từ Đình Phụ, Thành Quốc Công Chu Ứng Trinh, Tả Đô Ngự Sử Trần Giá, Hữu Đô Ngự Sử Ngô Đoài, Hộ bộ Thượng Thư Dương Nguy, Lễ bộ Thị Lang Vương Gia Bình, Kế Liêu Tổng Đốc Cảnh Định Lực…

Ngoài ra còn có chư vị bộ hạ cũ Cẩm Y Vệ Hồng Dương Thiện, các đại chưởng quỹ Ngũ Phong hải thương và Tào Bang ở kinh sư, Thiếu Giám Ngự Mã giám Trương Tiểu Dương, một nhóm các nhân vật Uy Đức Pháp Vương và Tác Nam Gia Thố theo Tần Lâm về kinh vân vân, đến chỗ này ăn mừng Tần Lâm vinh quy kinh sư, nhậm chức Đốc Chủ Đông Xưởng.

Vũ Thanh Hầu Lý Vĩ lấy lý do tuổi cao thỉnh thoảng phát phong hàn, không đích thân tới dự, nhưng phái con trai cẩm y chỉ huy Lý Cao tới. Ba vị phụ thần đương triều, Thân Thời Hành, Dư Hữu Đinh, Hứa Quốc vì tị hiềm cũng không tới, bất quá ai ai cũng biết, Dương Nguy và Vương Gia Bình là đồng minh tâm phúc của Thân Thời Hành.

Đại Minh đến triều Vạn Lịch, nếp sống trong ngoài triều đã khai hóa, người như Hải Thụy đã thuộc về động vật quý hiếm. Quan trường thịnh hành yến ẩm, Cao Củng, Trương Cư Chính thường thiết yến chiêu đãi đồng liêu ở nhà, hoan ca nhạc vũ trắng đêm. Tân nhậm Đốc Chủ Đông Xưởng Tần Lâm cũng hòa mình với mọi người, vui một mình không bằng mọi người đều vui.

Chỉ bất quá người tới chỗ Tần Lâm rất nhiều, thân phận phức tạp, cũng có thể coi là độc nhất vô nhị. Dĩ vãng lúc quyền yêm hiển hách, trong triều thần có không ít kẻ a dua nịnh nọt lôi kéo, bất quá đại đa số thời điểm văn thần Bộ Đường tự thị thân phận, hiếm khi bằng lòng tham dự yến hội của Đốc Chủ Đông Xưởng Nhưng lần này không những có một vị Hộ bộ Thượng Thư, một vị Lễ bộ Thị Lang có mặt tại trường, ngay cả Tả Hữu Ngự Sử Đô Sát viện, hai vị lãnh tụ ngôn quan can gián cũng tới, có thể nói là đặc biệt phá lệ.

Phải biết thanh lưu ngôn quan và ưng khuyển Xưởng Vệ giống như chó với mèo, từ trước tới nay vẫn không thích nhau.

Các tân khách ai có tâm tư nấy, đám huân quý võ thần suy nghĩ cách lôi kéo Tần Lâm, tìm cách chia một chén canh trong lợi nhuận khổng lồ của con đường tơ lụa.

Người đến từ tập đoàn văn thần hy vọng có thể lôi kéo quan hệ với vị Đốc Chủ Đông Xưởng duy nhất xuất thân từ cẩm y võ thần này. Tốt nhất có thể thay đổi cục diện đối lập giữa Xưởng Thần và văn thần dĩ vãng, để cho Thân lão tiên sinh cầm đầu các văn thần có thể tiến hành sự nghiệp của mình thuận lợi đến cùng.

Đám người Từ Đình Phụ, Trần Giá, Ngô Đoài, Cảnh Định Lực đến là xuất phát từ quan hệ cá nhân với Tần Lâm.

Vào lúc này Tần Lâm ăn mặc khác với ban ngày, hắn đã đổi sang mặc áo da cáo nhung bện tơ vàng, đầu nội mũ da điêu, lưng đeo đai dương chi bạch ngọc, chân đi giày đỏ, giống như kẻ giàu sang phú quý, mặt mũi tươi cười cực kỳ hòa khí, gặp người liền chào hỏi.

Nếu không nói câu ‘ngày nào đó Tần mỗ sẽ đãi rượu ở Tiện Nghi phường’, vậy cũng nói ‘Trời ơi lão Cảnh, đã lâu không gặp. Chúng ta ước hẹn ngày nào đó uống với nhau vài chén vui say…’

Không hề giống với một vị Đốc Chủ Đông Xưởng âm trầm đáng sợ, cất giấu âm mưu.

Từ Văn Trường mũ cao đai rộng, thay Tần Lâm ứng phó sĩ lâm văn thần. Danh tiếng đệ nhất tài tử Giang Nam không nhỏ chút nào, trước mặt vị lão tiền bối này, chẳng những các quan văn không thể nói thâm niên khoa cử cao thấp gì, hơn nữa còn phải ăn nói vô cùng cẩn trọng, sợ sẽ bị lão mượn thi từ ca phú trêu cợt đôi câu, ngày hôm sau sẽ trở thành trò cười cho khắp cả kinh sư.

Doãn Tân Thương mặc bào nhẹ chào hỏi đám vũ huân quý thích. Y du ngoạn Quan Trung chân đạp khắp các nơi phong cảnh, lại đọc thuộc binh yếu địa chí. Hành thương trên con đường tơ lụa, nơi nào có thể dừng ngựa nghỉ chân, nơi nào có thể đi thuyền, một sơn khẩu khẩn yếu từ tháng mấy đến tháng mấy băng tuyết đóng trên núi không thể thông hành… nói tới đâu rành mạch rõ ràng tới đó.

Ba vị phu nhân chiêu đãi nữ khách ở viện thứ ba, Từ Tân Di là con gái Quốc Công, Trương Tử Huyên là thiên kim tướng phủ, đúng lý ra hai nàng phải là trung tâm tiêu điểm. Kết quả ra ngoài dự liệu của Tần Lâm, Thanh Đại ngây thơ khả ái, lúc nào cũng nở một nụ cười đáng yêu mới là người có sức hấp dẫn nhất. Không biết bao nhiêu quý phụ tiểu thư vây quanh nữ y tiên, lãnh giáo các loại thủ thuật bí truyền làm đẹp dưỡng nhan.

Khách tới có thân thích, bộ hạ cũ Tần Lâm, có đồng minh, có môn hạ tay sai, quan chức cao thấp, xa gần thân sơ… không ai giống ai, nhưng cũng có thể tranh thủ, thời khắc mấu chốt có thể mượn lực.

Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, Tần Lâm ra biển chiêu mộ Ngũ Phong hải thương, khuấy động sóng gió kinh sư. Lại ra Tái Ngoại bình định Thổ Mặc Xuyên, vì dân vì nước ra sức tận trung, cũng kết giao đủ loại nhân vật, làm động tới phong vân trong ngoài triều, dần dần kết thành một đảng, đã có khí thế thâm căn cố đế khó lòng lay chuyển.

Trong bữa tiệc, Tần Lâm nhận được một tin tức xấu duy nhất, chính là công kích của đám cựu đảng thanh lưu như Ngô Trung Hành, Triệu Dụng Hiền, Cố Hiến Thành đối với Trần Giá, Ngô Đoài càng thêm mãnh liệt, hai vị lão tiên sinh đã có ý cáo quan hồi hương.

- Vốn hai người chúng ta lui tới vô tình, vẫn có ý lui ẩn điền viên. Sở dĩ còn mặt dày nấn ná không đi, bất quá là muốn thủ đến khi Tần tiểu hữu trở lại kinh sư.

Trần Giá dứt lời liền cười cười tự giễu, lại nói:

- Giang sơn lúc nào cũng có nhân tài xuất hiện, người mới thay người cũ, Tần tiểu hữu có năng lực quét ngang hết thảy, thay đổi đất trời, làm mưa làm gió ở Bồ Châu, khiến cho lão hủ phải trợn mắt há mồm tự thẹn không bằng. Hôm nay Tần tiểu hữu đảm nhiệm Đông Xưởng, hai người chúng ta không thể giúp gì được nữa, lúc này không đi còn đợi khi nào!?

Tần Lâm cảm kích vái chào Trần Giá tới đất, vị lão tiên sinh này là thật tâm đối đãi hắn.

Ngô Đoài nhìn lão hữu Trần Giá, thở thật dài một cái, quay sang vỗ vỗ lưng bàn tay Tần Lâm, ánh mắt toát ra vẻ lo buồn:

- Tần tiểu hữu, Triệu Cẩm sắp kế nhiệm Tả Đô Ngự Sử là một vị lão tiên sinh vang danh thanh lưu, năm đó từng đạn hặc Nghiêm Tung mà nổi danh thiên hạ, sau bởi vì chọc giận lệnh nhạc Trương Giang Lăng mà bãi quan... Lão tòng sư Tâm Học nhất mạch của Vương Thủ Nhân, là bạn tốt của Hà Tâm Ẩn!

Vương Thủ Nhân chính là Vương Dương Minh, Dương Minh Tâm Học ở triều Đại Minh là hiển học, nhất định Triệu Cẩm có thật nhiều đồng môn bạn học làm chỗ dựa sau lưng, nhưng câu cuối cùng của Ngô Đoài mới thật sự làm cho Tần Lâm giật mình kinh hãi.

Hà Tâm Ẩn, đại nho Tâm Học đời Minh, truyền nhân nhánh Thái Châu học phái của Tâm Học Vương Dương Minh, du học thiên hạ truyền đạo thụ nghiệp, học trò đầy rẫy khắp cả trong ngoài triều, trong sĩ lâm nhất hô bá ứng. Từng hợp tác với Từ Giai, liên thủ lật đổ gian tướng Nghiêm Tung, lực ảnh hưởng to lớn được xưng Bố Y Tể Tướng. Đồng thời có tư tưởng phản đối truyền thống, cho rằng không có cha thì không có vua, bị rất nhiều đệ tử cho là dị biệt.

Mấu chốt là sau đó Hà Tâm Ẩn lại không ưa Trương Cư Chính, dùng học thuyết công kích Giang Lăng tướng công. Trương Cư Chính tiên hạ thủ vi cường, chỉ điểm Tuần Phủ Hồ Quảng Vương Chi Viên ném đá giấu tay sát hại Hà Tâm Ẩn.

Tần Lâm cưới Trương Tử Huyên, là con rể Trương Cư Chính, lại thân thiết với Giang Lăng đảng. Sau khi Triệu Cẩm tiếp chưởng Đô Sát viện e rằng không còn giữ vững quan hệ tốt với hắn giống như Trần Giá Ngô Đoài trước đây, thậm chí có thể hoàn toàn ngược lại.

- Cao nghĩa của hai vị tiên sinh, Tần mỗ xin khắc cốt ghi tâm!

Tần Lâm vái chào tới đất lần nữa, bất kể thế nào, chuyện mà Trần Giá và Ngô Đoài làm vì mình đã rất nhiều rồi.

Trần Giá, Ngô Đoài thở dài mấy tiếng, lại lên tinh thần khích lệ Tần Lâm tinh trung báo quốc. Nếu như có thể chấp pháp công bình khiến cho Đông Xưởng từ Sâm La điện trong quá khứ trở nên giống như Tam Pháp Ty, coi như là một việc thiện không nhỏ.

Tần Lâm nghe rất xem thường, dù sao hai vị lão tiên sinh cũng là văn thần, mở miệng là mang Tam Pháp Ty ra nói chuyện, thật ra Xưởng Vệ chính là Xưởng Vệ, nếu như trở nên giống như Đại Lý tự, Hình bộ, Đô Sát viện, ngược lại không có đất dụng võ.

Nhưng đối với hai vị lão nhân khả kính sắp rời chức, dĩ nhiên Tần Lâm sẽ không phản bác, chỉ hàm hồ ứng đối cho qua. Sau đó hỏi xem khi nào bọn họ xuất kinh, đến lúc đó nhất định đến mười dặm trường đình đưa tiễn.

Tiệc tàn người tán, Tần Lâm gọi Trương Tử Huyên, Từ Văn Trường, Doãn Tân Thương tới, nói tin tức Trần Giá, Ngô Đoài mang tới cho bọn họ.

- Đây là bệ hạ chơi trò giá ngự cân bằng! Hay là chúng ta giải quyết lão Triệu Cẩm kia…

Doãn Tân Thương cười lạnh chém tay xuống một cái, giọng điệu không có bao nhiêu kính ý với Vạn Lịch, lòng dạ lại hết sức tàn nhẫn độc ác.

Từ Văn Trường vuốt chòm râu nửa xám nửa vàng, lẩm bẩm nói:

- Tại sao là Triệu Cẩm? Ừm, có lẽ bệ hạ vẫn có lòng nghi kỵ Tần Đốc Chủ, hay là chúng ta thử kế ẩn giấu một lần nữa…

- Không cần như vậy.

Hào quang chợt lóe trong đôi mắt xinh đẹp của Trương Tử Huyên, nàng nhìn Tần Lâm cười nói:

- Tần huynh dùng thân phận võ thần xuất nhậm Đốc Chủ Đông Xưởng độc nhất vô nhị, đã là biệt lệ quốc triều hai trăm năm qua, làm sao triều đình có thể không tìm cách kềm chế?! Lớn nhỏ tương chế, trong ngoài tương chế, văn võ tương chế, đây là quy chế của quốc triều, ngôn quan can gián và ưng khuyển Xưởng Vệ không hợp nhau, đây cũng là đạo kềm chế lẫn nhau.

- Tần huynh cai quản Đông Xưởng, nếu thân thiết với hai vị Đô Đường Đô Sát viện, vậy chế độ này không thể vận chuyển linh hoạt, cho nên bệ hạ nhất định phải để Triệu Cẩm chưởng quản Đô Sát viện.

Doãn Tân Thương thủ đoạn tàn nhẫn, Từ Văn Trường lão mưu thâm toán, Trương Tử Huyên trí tuệ tinh thuần, ba người ai cũng có sở trường riêng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.