Cố Hiến Thành lạnh lùng cắn răng, vẫn tỏ ra dáng vẻ tức giận bất bình, lại lớn tiếng nói:
- Trương Giang Lăng từ sau vụ ‘đoạt tình’, hành sự càng ngày càng gàn dở. Không nói đến chuyện khác, thân là Thủ Phụ chẳng lẽ không sợ hiềm nghi
sửa dép vườn dưa sao?
Nghe nói như thế, đám Cống Sĩ cũng nhất tề le
lưỡi một cái, trên mặt ai nấy biến sắc, không ít người đứng gần lập tức
chạy ra xa, sợ y nổi điên vạ lây.
Tần Lâm cũng lắc đầu than thở,
nhìn bước chân Cố Hiến Thành vội vã rời đi, hướng về phía Từ Tân Di cùng Chu Nghiêu Anh dang rộng hai tay:
- Vậy sao, trước khi có kết
quả là Tướng gia coi trọng có thừa, tất được triều đình nể trọng. Vừa có kết quả lập tức biến thành Trương Giang Lăng hành sự gàn dở. Chậc chậc, quả nhiên là thanh lưu chính nhân quân tử, nói thế nào cũng có lý cả.
Cố ý làm ra dáng vẻ tức cười này, Tần Lâm len lén quan sát phản ứng của Chu Nghiêu Anh.
Trưởng Công chúa hết sức khinh thường, không thèm nhìn Cố Hiến Thành lần nào, hạ giọng thật thấp nói:
- Quả thật là bại hoại.
Quả nhiên người nàng thích không phải là Cố Hiến Thành, chẳng lẽ là Tiêu
Lương Hữu trung hậu đàng hoàng kia? Lúc ban đầu nghe đám Cống Sĩ đàm
luận thơ văn, nàng tỏ ra hết sức thích thú, ánh mắt sáng rực, có lẽ
không phải là giả vờ…
-----------
Sau khi thi Đình kết
thúc ngày thứ ba, triều đình cử hành đại lễ Nhị Giáp đầu danh, Vạn Lịch
đế mặc lễ phục giá lâm Hoàng Cực điện, văn võ bá quan thân mặc triều
phục mà vào, Cẩm Y Vệ bày ra nghi thức, Giáo Phường ty trỗi nhạc Trung
Hòa vang dậy.
Chuông trống nổi lên, tiếng nhạc vang rền, quan
Hồng Lư Tự xướng tên Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa tại chỗ ba lần tỏ vẻ vinh danh, sau đó dẫn Tam Đỉnh Giáp từ đội ngũ tân khoa Tiến Sĩ bước ra, quỳ trên ngự đạo.
Tân khoa Trạng Nguyên quỳ ở vị trí đầu ngự đạo là Trương Mậu Tu, ngay sát bên Thủ Phụ đế sư Trương Cư Chính đứng
đầu văn võ đại thần, cách ngự tọa chỉ một bước, còn có một thân phận
khác là phụ thân của Trạng Nguyên.
Trương Cư Chính từ ái nhìn
Trương Mậu Tu chính giữa ngự đạo, vẻ mặt không khỏi tự đắc. Khoa thi kỳ
trước con thứ hai Trương Tự Tu của lão đoạt được Bảng Nhãn, lần này con
thứ ba cao cư Trạng Nguyên, con trưởng Nhị Giáp thập tam danh, cha là đế sư Thủ Phụ, con làm Trạng Nguyên Bảng Nhãn, còn có cái gì vinh dự hơn
chuyện này?
Không nghi ngờ chút nào, Trương Cư Chính hết sức hài lòng đối với Vạn Lịch Hoàng đế Chu Dực Quân trẻ tuổi trên ngự tọa.
Ngày hôm qua trình danh lục định ra cho bệ hạ, vốn là Trương Mậu Tu là Nhị
Giáp đệ nhất, cũng tức là Nhị Giáp đầu danh chỉ sau Trạng Nguyên Bảng
Nhãn cùng Thám Hoa, đây là kết quả do Trương Cư Chính suy tính, cũng
từng thử dò xét phản ứng của quân thần một phen.
Kết quả sau khi Chu Dực Quân, vị đệ tử thân truyền này của Trương Cư Chính thấy định danh vô cùng kinh ngạc:
- Nguyên phụ Thái Phó Trương tiên sinh tài học thiên nhân, Trương Mậu Tu
cùng trẫm có thể coi là đồng môn xuất sư, chẳng lẽ y không có tư cách
làm Trạng Nguyên sao?
Nội các Thứ Phụ Trương Tứ Duy, Tam Phụ Thân Thời Hành, Lễ bộ Thượng Thư Phan Thịnh, Lại bộ Thượng Thư Vương Quốc
Quang cùng nhiều đại quan triều đình Giang Lăng đảng, tất cả đồng thanh
mạnh mẽ tán thành chấm Trương Mậu Tu là tân khoa Trạng Nguyên. Thậm chí
Trương Tứ Duy bừng bừng chính khí nói:
- Xử lý việc trong nhà
không vị nể tình thân, xử lý việc bên ngoài không bỏ qua kẻ thù. Trương
thế huynh có tài học kinh thiên động địa, há bởi vì là con của Thái Nhạc tiên sinh mà cố ý chèn ép như vậy?
Trong một mảnh tiếng khen
ngợi của quần thần, Trương Cư Chính thuận theo thời thế đồng ý lấy con
thứ ba Trương Mậu Tu là tân khoa Trạng Nguyên.
Cha Thủ Phụ, con Trạng Nguyên, trong đại lễ Nhị Giáp đầu danh, phụ tử Trương gia oai phong bực nào, vinh dự bực nào?
Có người vui mừng có người buồn bã, Cố Hiến Thành đứng ở Nhị Giáp đệ nhị
danh nhìn cảnh tượng này, trong lòng dâng lên lửa đố kỵ như điên.
Tam Đỉnh Giáp đã bước ra khỏi hàng, y và Nhị Giáp đệ nhất Nhị Giáp đầu danh lập tức đứng ở phía trước nhất đội ngũ tân khoa Tiến Sĩ. Chỉ bất quá
vào giờ phút này đối với y tuyệt đối không phải là vinh dự gì, mà là vũ
nhục lớn lao, ngay cả một ít triều thần cùng thái giám đưa mắt nhìn cũng bị y cho là châm chọc và cười nhạo.
Người có suy nghĩ giống như y trong số tân khoa Tiến Sĩ còn có vài tên, tỷ như Ngụy Doãn Trung, Lưu
Đình Lan đứng hàng Tam Giáp. Ngụy Doãn Trung là Hà Nam Giải Nguyên (đỗ
thủ khoa thi tỉnh), Lưu Đình Lan là Phúc Kiến Giải Nguyên, nhưng lần này có thể đạt được Tam Giáp cùng Tiến Sĩ xuất thân, bọn họ cũng tràn đầy
oán khí giống như Cố Hiến Thành, hơn nữa đều chĩa mũi giáo vào Trương Cư Chính, Trương Mậu Tu.
Bất kể trước
kia bọn họ có ủng hộ triều chính mới hay không, có từng nịnh nọt qua
Giang Lăng tướng quốc Trương Thái Nhạc hay không, kể từ hôm qua sau khi
biết được con của Thủ Phụ cướp lấy chức Trạng Nguyên, bọn họ lập tức
biến thành phe phản đối kiên định ngoan cố bảo thủ nhất.
Cố Hiến
Thành là Giải Nguyên Nam Trực Lệ, cộng thêm Lưu Đình Lan cùng Ngụy Doãn
Trung, đêm qua kết thành một minh hội nho nhỏ. Bởi vì ba người khởi
xướng toàn là Giải Nguyên của các tỉnh, cho nên minh hội này được gọi là Tam Nguyên Hội. Còn có mấy người tới sau gia nhập, tỷ như Mạnh Hóa Lý
danh sĩ Lý Học, Nhị Giáp nhị thập thất danh khoa này.
Nhìn Trương Kính Tu sau lưng cùng trong đội ngũ đứng hạng Nhị Giáp thập tam danh,
Cố Hiến Thành lạnh lùng hừ một tiếng, lộ ra vẻ hết sức khó coi.
Cố Hiến Thành đã có quyết định, y và Mạnh Hóa Lý thứ hạng tương đối cao,
lại nổi danh đã lâu, vào tuyển Thứ Cát Sĩ, thi tuyển Hàn Lâm cơ hồ mười
phần chắc chín. Tương lai điểm Hàn Lâm, nhất định phải đè Trương Mậu Tu
cùng Trương Kính Tu xuống trong Hàn Lâm viện, để cho người trong thiên
hạ đều biết ai mới thật sự là tài tử văn chương!
Về phần Tần Lâm
ngày hôm qua dám hất nước trà vào mặt Cố Đại tài tử ta… Cố Hiến Thành
lại liếc sang Tần Lâm trong đội ngũ quan võ, ánh mắt tràn đầy vẻ oán
độc.
Tâm tư Cố Hiến Thành không sao giấu được Tần Lâm, hắn mỉm cười tỏ vẻ không thèm để ý tới con ruồi bay vo ve này.
Tối hôm qua Tần Lâm nhận được tin tức cẩm y mật thám dò la được, thiếu chút nữa phá lên cười sặc sụa. Cố Hiến Thành làm gì cũng được, Tam Hợp hội,
Thiên Địa hội, nhân dân đại hội cũng được, lại đặt tên là Tam Nguyên
Hội. Tam Nguyên Hội cái rắm, lão tử là Tứ Đại còn lớn hơn Tam Nguyên,
đại học năm thứ tư đây!
Ngược lại sau khi Từ Văn Trường Từ lão
đầu tử nghe nói lai lịch Tam Nguyên Hội lấy làm kinh hãi, ba vị Giải
Nguyên cộng thêm một đống Tiến Sĩ, quả thật là khó đối phó!
Kết
quả đến khi Tần Lâm kể lại những lời mình khích bác Cố Hiến Thành cho
lão nghe, Từ Văn Trường lập tức lộ vẻ thoải mái phủi bụi trên y phục:
- Được rồi, trưởng quan ngài đã đẩy họ Cố xuống dưới vực sâu, chỉ cần một ngày Trương Tướng gia còn nắm quyền, y sẽ không bao giờ ngóc đầu lên
được nữa.
Tần Lâm chấp chưởng Bắc Trấn Phủ Ty, cũng không phải là quan Lễ bộ,
cũng không phải là trọng thần quốc gia gì cả, đại lễ điểm chọn tân khoa
Tiến Sĩ Nhị Giáp đầu danh, hắn cũng làm mặt dày chạy tới nơi này, chính
là ôm lòng chờ xem kịch vui.
Trạng Nguyên Trương Mậu Tu, Bảng
Nhãn Tiêu Lương Hữu, Thám Hoa Vương Đình Soạn bước ra khỏi hàng quỳ ở
giữa ngự đạo, được gọi tên ba lần, vinh dự vô cùng. Tiến Sĩ Nhị Giáp Tam Giáp còn lại chia làm hai bên, chỉ xướng tên một lần, không bước ra
khỏi hàng. Mặc dù tân khoa Tiến Sĩ vẫn rất oai phong, thế nhưng so với
Tam Đỉnh Giáp vẫn kém hơn không chỉ một bậc.
Bất quá Cố Hiến
Thành cũng không tuyệt vọng, còn có Thứ Cát Sĩ, chỉ cần điểm tuyển Thứ
Cát Sĩ, y vẫn có thể vào Hàn Lâm viện, có tư cách tương lai nhập các bái tướng.
Với văn danh của Cố Đại tài tử chấn động Giang Nam, Nhị
Giáp đệ nhị danh, còn sợ không được tuyển chọn Thứ Cát Sĩ sao? Đây không phải là mười phần chắc chín, mà là mười phần chắc cả mười phần.
Xướng tên kết thúc, đến khấu tạ hoàng ân, rất nhanh đại lễ Nhị Giáp đầu danh
sẽ kết thúc, kế tiếp chính là tuyên bố tuyển chọn danh sách Thứ Cát Sĩ.
Khác với dĩ vãng là lần này Lại bộ Thượng Thư Vương Quốc Quang không có cầm
danh lục, mà là tay không bước ra khỏi hàng, mặt không lộ vẻ gì quét
nhìn đám tân khoa Tiến Sĩ một vòng, không nhanh không chậm nói:
- Bởi vì nhân tài Hàn Lâm viện tràn trề phong phú, bệ hạ quyết định khoa
thi này không tuyển Thứ Cát Sĩ, tất cả các tân khoa Tiến Sĩ phát xuống
thực tập ở các bộ nha môn!
Giống như có một tia sét giáng xuống
đỉnh đầu, Cố Hiến Thành hoàn toàn bối rối, cho dù là y suy nghĩ nát óc
cũng không nghĩ ra, khoa thi lần này lại không tuyển Thứ Cát Sĩ. Nói
cách khác, trừ Tam Đỉnh Giáp trực tiếp thụ dư Hàn Lâm Biên Tu, Nhị Giáp
Tam Giáp còn lại cũng không có tư cách vào Hàn Lâm viện.
Căn cứ
thông lệ triều Đại Minh, không điểm Hàn Lâm sẽ không có cách nào nhập
các bái tướng, vì vậy giấc mộng Đại Học Sĩ của Cố Đại tài tử đến đây
hoàn toàn tan biến.
Đáng thương Cố Hiến Thành hoàn toàn rơi xuống vực sâu, dáng vẻ ngơ ngác đáng thương của y hiện tại quả thật khó có
thể dùng ngôn ngữ để hình dung, thân hình đột ngột lùn xuống ba tấc.
Ngay cả Tần Lâm cũng tặc lưỡi thở dài, giả bộ từ bi mèo khóc chuột, sắc mặt lộ vẻ hết sức tiếc nuối.
Phần lớn Tiến Sĩ Nhị Giáp Tam Giáp, mặc dù ngoài mặt bất động thanh sắc,
trong lòng cũng có vẻ vui mừng trước tai họa của kẻ khác.
Chọn Thứ Cát Sĩ yêu cầu văn tài xuất chúng, Thứ Cát Sĩ muốn Lưu Quán làm Hàn Lâm còn phải thi lại một lần, cũng chỉ có mấy người Cố Hiến Thành, Mạnh Hóa Lý tài văn vang xa bốn bể, Trương Kính Tu có người thân làm quan
trong triều là có cơ hội tương đối lớn, đa số những người còn lại thật
ra chỉ có hy vọng xa vời mà thôi.
So với Thứ Cát Sĩ không thể Lưu Quán, ra ngoài làm Tri Huyện trễ mất ba năm vì không được làm Hàn Lâm,
không bằng chạy tới thực tập ở các bộ đường nha môn, tương lai làm Chủ
Sự trong bộ, hoặc ra ngoài làm Tri Châu còn hay hơn.
Mặc dù Cố
Hiến Thành cầm đầu Tam Nguyên Hội gấp tới mức giậm chân, phần lớn tân
khoa Tiến Sĩ cũng đã lạy phục xuống dưới sự dẫn dắt của Trạng Nguyên
Trương Mậu Tu khấu tạ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn. Không thể làm gì
khác, Cố Đại tài tử cũng chỉ có thể cố gắng nhịn đau quỳ xuống theo.
Thủ Phụ đế sư Trương Cư Chính đứng trên thềm rồng thật cao, ánh mặt trời
chiếu vào mãng bào màu đỏ thêu Ngũ Trảo Kim Long của lão, giống như phủ
thêm một lớp vàng lên thân thể lão, thân thể cao lớn càng lộ ra vẻ vĩ
đại.
Đôi mắt khép hờ quan sát Cố Hiến Thành trong đội ngũ tân
khoa Tiến Sĩ, khóe miệng Trương Cư Chính không khỏi khẽ nhếch cười nhạo.
Chính là Cố Hiến Thành trong trà lâu dám ném đá giấu tay chỉ trích Trương Cư
Chính bao che con trai đoạt chức Trạng Nguyên, sau đó lại còn tổ chức
Tam Nguyên Hội gì đó, muốn làm phản hay sao?
Cái gì gọi là lật
tay làm mây ngửa tay làm mưa, cái gì gọi là độc chưởng triều cương nhất
ngôn cửu đỉnh? Trương Cư Chính khẽ động đầu ngón tay út là có thể chèn
ép Cố Hiến Thành, dứt khoát cho Vương Quốc Quang thượng tấu Hàn Lâm viện nhân tài phong phú, khoa thi này không chọn Thứ Cát Sĩ.
Dù sao
Trương Cư Chính đã có hai đứa con trai làm Trạng Nguyên cùng Bảng Nhãn,
trực tiếp thụ dư Hàn Lâm Biên Tu, đã có được tư cách tương lai nhập các
bái tướng, dần dần bồi dưỡng là được. Con trưởng Trương Kính Tu cũng
không đi con đường Thứ Cát Sĩ, Hàn Lâm viện, nội các, đổi sang phát
triển hướng Lục bộ cũng có thể được.
Rất nhanh lực chú ý của
Trương Cư Chính đã dời đi khỏi Cố Hiến Thành. Trong lòng vị đế sư đương
triều này, Cố Đại tài tử chẳng khác nào con kiến.
Thủ Phụ đế sư
cũng không nhận ra, thân hình cao lớn của mình đã che chắn một phần tầm
nhìn của Vạn Lịch Hoàng đế trên ngự tọa. Vị học trò này đang nhìn vào
bóng lưng nghiêm sư, lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Đại lễ Nhị Giáp
đầu danh kết thúc, Lễ bộ Thượng Thư Phan Thịnh tay cầm mâm đựng bảng
vàng bên trong, cổ nhạc nổi lên, ra khỏi Hoàng Cực môn, ngọ môn, treo
bảng vàng lên thật cao ở Thừa Thiên môn (Thiên An môn ngày nay), tân
khoa Tiến Sĩ cùng văn võ bá quan đều theo sau ra xem bảng vàng.
Tần Lâm cười khanh khách đi trong đội ngũ quan võ, nói đùa cùng Định Quốc
Công Từ Văn Bích, Thành Quốc Công Chu Ứng Trinh quen biết. Cho dù là
Đông Xưởng Lý Hình Thiên Hộ Từ Tước, Chưởng Hình Bá Hộ Trần Ứng Phượng,
bởi vì quan hệ giữa chủ tớ Phùng Bảo và Tần Lâm sau sự kiện ngăn voi cứu giá có điều hòa hoãn, cũng ở bên cạnh góp vui.
Cố Hiến Thành cùng mấy vị bằng hữu ngậm máu phun người, thấy dáng vẻ Tần Lâm như vậy càng không nhịn được, nhảy ra giận quát:
- Họ Tần, có phải ngươi giở trò quỷ hay không? Đêm qua Tam Nguyên Hội
chúng ta tụ hội, có người nhìn thấy đám ưng khuyển thủ hạ ngươi đi tới
đi lui lén lén lút lút gần đó, không biết muốn làm gì?
Tần Lâm kinh ngạc chớp chớp mắt, dáng vẻ hết sức ngây thơ vô tội:
- Bản quan chưởng Bắc Trấn Phủ Ty, phụng chỉ tập nã gian đảng ác nghịch,
các ngươi tụ hội ở trọng địa kinh kỳ, ai mà biết được có phải có mưu đồ
gì xấu xa mờ ám hay không? Bản quan phái người tới xem xét, chẳng lẽ còn có vấn đề gì?
Phụt... Chớ nói Từ Văn Bích, Chu Ứng Trinh, cho dù là hai người Từ Tước cùng Trần Ứng Phượng thường xuyên gán tội danh,
gài tang vật hãm hại cho người khác nổi danh Đông Xưởng, nghe vậy cũng
phải phun ra ngoài.
Có câu nói ‘tú tài tạo phản ba năm không
thành’, Tam Nguyên Hội chỉ là văn hội do mấy tên tân khoa Tiến Sĩ lập
ra, cũng không phải là Bạch Liên giáo, Hải Sa hội. Nếu như vu hãm cho
mấy tên tài tử Tiến Sĩ trói gà không chặt như Cố Hiến Thành muốn tạo
phản, dù là gài tang vật một ngàn món binh khí, tìm được một vạn nhân
chứng, nói ra quỷ cũng không tin, chỉ tổ làm người khác cười đến trẹo
quai hàm.
Thế nhưng Tần Lâm lại nghiêm trang nói như vậy, chẳng lẽ không nực cười sao?
Từ Tước chắp tay cười cợt nhả:
- Khụ khụ, Tần tướng quân quả nhiên công trung với nước, cảnh giác cả ngày lẫn đêm như vậy, huynh đệ cực kỳ bội phục!
Chu Ứng Trinh cười một hơi, cũng nói:
- Cố Giải Nguyên, vị Tần tướng quân này của chúng ta trung can nghĩa đảm, không biết Tam Nguyên Hội các ngươi là văn hội, phái người đi hỏi thăm
một chút cũng không sai.
Cố Hiến Thành tức giận vô cùng, nhưng
ngay trước hai vị Quốc Công lại không phát tác được, không thể làm gì
khác hơn là chăm chú nhìn Tần Lâm:
- Nếu Tần tướng quân là hạng người lỗi lạc, nhất định không nói ra nội dung Tam Nguyên Hội chúng ta lấy văn kết bạn chứ?
- Không có không có, mặc dù thuộc hạ Hiệu Úy đã ghi lại lời nói của các
ngươi, nhưng bản quan là người thô lỗ, các ngươi nói cái gì chi hồ giả
dã, bản quan không hiểu được là có ý gì.
Tần Lâm thờ ơ khoát khoát tay.
Hừ, quả là một tên vũ phu thiển cận dốt nát! Trong lòng Cố Hiến Thành thầm
khinh bỉ Tần Lâm, cảm thấy ép đối phương thừa nhận không thông văn vẻ
trước mặt mọi người, cuối cùng cũng hả giận được một chút.
Ai ngờ Tần Lâm đột nhiên lại sờ sờ đầu, thái độ cực kỳ chân thành nói tiếp:
- Cũng là bởi vì bản quan không hiểu, cũng không biết các ngươi có thương lượng làm chuyện xấu hay không, cho nên không thể làm gì khác hơn là
giao nội dung ghi chép cho Lưu Thủ Hữu Lưu Đô Đốc. Ừm, phải rồi, đến bây giờ y còn chưa nói cho ta biết nội dung đó có ý nghĩa gì, sau khi trở
về bản quan phải thỉnh giáo lão nhân gia mới được.
Trời ơi… Cố Hiến Thành chợt cảm thấy mắt hoa đầu váng một trận, đột nhiên hiểu tại sao khoa Canh Thìn không tuyển Thứ Cát Sĩ.
Trong Tam Nguyên Hội bọn họ nói chuyện với nhau không có lời nào tốt đẹp về
Trương Tướng gia, mà mọi người đều biết, Lưu Thủ Hữu có quan hệ vô cùng
chặt chẽ với Trương Tướng gia.
- Thế nào, bản quan làm gì sai sao?
Tần Lâm tỏ ra ngây thơ vô tội, chỉ có ánh mắt lóe ra mấy phần hài hước vui vẻ.
Từ Văn Bích cùng Chu Ứng Trinh há hốc mồm cứng lưỡi, giờ mới hiểu ra Tần
Lâm mới là đầu sỏ tội ác, lần này đâm lén đã đâm cho Cố Hiến Thành thủng lỗ chỗ như cái rổ.
Từ Tước cùng Trần Ứng Phượng bội phục hắn sát đất: đây quả thật là sửa trị người đạt tới cảnh giới tối cao, Tần Lâm
Tần trưởng quan dùng dao nhỏ đâm người ta không thấy máu, quay đầu lại
còn giả bộ vô tội con bà nó. Không giống như hai người chúng ta, đi ra
ngoài từ quan phủ đến dân chúng đều nói là khốc lại, thật là tức chết
người.
- Ngươi... Ngươi!
Cố Hiến Thành chỉ Tần Lâm, không nói được nửa lời, mắt trợn trắng thở ra thì nhiều, hít vào thì ít.
May nhờ có mấy vị bằng hữu Mạnh Hóa Lý, Ngụy Doãn Trung, Lưu Đình Lan xoa
ngực, bấm Nhân Trung giúp, dần dần Cố Hiến Thành mới khôi phục lại.
- Cố huynh, phấn chấn tinh thần, nhất định chính nhân quân tử chúng ta
phải đấu đến cùng với những gian nịnh tiểu nhân, ưng khuyển Xưởng Vệ
này!
Lưu Đình Lan chính khí bừng bừng nói.
Mạnh Hóa Lý cũng nói:
- Chúng ta bằng một tấm lòng son Hạo Nhiên Chính Khí, nhất định có thể chiến thắng!
Bốn tên hảo hữu nắm tay lại với nhau, vẻ mặt thấy chết không sờn, dường như sắp sửa phải vào thiên lao chiếu ngục tận trung vì nước.
Từ Văn
Bích, Chu Ứng Trinh nghe vậy dở khóc dở cười, lắc lắc đầu liên tục,
miệng than thở không ngớt, mấy kẻ gọi là tài tử này quả thật là trăm vô
dụng.
Từ Tước, Trần Ứng Phượng
nhìn bọn họ với ánh mắt như nhìn người chết. Bị Thủ Phụ đế sư Trương Cư
Chính ghi hận còn muốn ngóc đầu sao, đám xui xẻo các ngươi chờ húc đầu
vào tường đi.
Bốn tên tân khoa Tiến Sĩ chính khí bừng bừng kết bạn đi xa, Lưu Thủ Hữu lại dương dương đắc ý đuổi theo từ phía sau.
Có thể thấy được tâm trạng Lưu Đô Đốc đang rất tốt. Ngày hôm qua Tần Lâm
nhăn nhó mặt mày cầm bản ghi chép tới trình cho y, nói đây là ghi lại
được của Tam Nguyên Hội tụ hội, giống như tiếng lóng giang hồ gì đó. Bởi vì Sư Gia Từ Văn Trường uống rượu say, mình xem không hiểu, không thể
làm gì khác hơn là trình cho Lưu Đô Đốc quyết định.
Lưu Thủ Hữu
vừa xem qua lập tức cười nghiêng ngã, đây đâu phải là tiếng lóng giang
hồ gì. Tất cả toàn là trích dẫn kinh điển, hơn nữa xuất xứ đều vô cùng
hiếm thấy, nếu không phải Lưu Thủ Hữu là danh thần thế gia, người bình
thường quả thật không phải là dễ dàng hiểu được.
Sau khi xem nội
dung cẩn thận, Lưu Đô Đốc nhất thời như nhặt được chí bảo: trời ơi, thì
ra Tam Nguyên Hội này là do ba Giải Nguyên tổ chức lập ra, lời lẽ trong
đó không phải là mắng xéo Trương Cư Chính sao?
Lưu Thủ Hữu dụ dỗ
Tần Lâm, nói đây là một bang giang hồ hội muốn cướp tiền ở kinh thành,
chỉ cần giao cho Ngũ Thành Binh Mã ty đi làm là được. Chờ Tần Lâm đi
rồi, y bèn xoay người chạy một mạch tới tướng phủ.
Quả nhiên hôm
nay Trương Tướng gia cho Tam Nguyên Hội này một vố thật đau, mà Lưu Đô
Đốc cũng được Trương Cư Chính khen ngợi một phen. Nghĩ tới lần này cuối
cùng cũng đã vượt qua được Tần Lâm một lần ở trước mặt Tướng gia, tâm
trạng Lưu Thủ Hữu đặc biệt khoái chí.
- Ra mắt hai vị Quốc Công gia, a, đây không phải là Tần tướng quân ngăn voi cứu giá sao?
Lưu Thủ Hữu ngoài cười mà trong không cười nhìn nhìn Tần Lâm, cố ý nói cho hắn biết:
- Ôi, đã điều tra xong, thì ra Tam Nguyên Hội kia là mấy tên tân khoa
Tiến Sĩ chỉ chó mắng mèo Trương Thủ Phụ, mới vừa rồi Trương lão tiên
sinh còn khen ngợi bản quan một phen. Đáng tiếc Tần tướng quân không có ở đó, bằng không bản quan đã bảo cử công lao của ngươi lên.
- Ôi chao, đáng tiếc!
Tần Lâm giả bộ tiếc nuối vô cùng, không ngừng gãi đầu:
- Xem ra không thông văn vẻ đã làm lỡ chuyện…
- Đa tạ, đa tạ!
Lưu Thủ Hữu hưng phấn sải bước rời đi, không có chú ý tới biểu lộ là lạ của bọn Từ Văn Bích cùng Chu Ứng Trinh.
Hai vị Quốc Công gia ngơ ngác nhìn nhau, hai vị đầu to Đông Xưởng cũng ngơ
ngác nhìn nhau, nhìn theo bóng lưng Lưu Đô Đốc đi xa, biểu lộ của mọi
người hết sức kỳ quái: Lưu Đô Đốc, bất kể thế nào chúng ta cũng là làm
quan đồng triều, thấy ngươi bị đùa giỡn tới mức như vậy, chúng ta cũng
không biết nên nói cái gì… Ngươi… quả thật ngươi hết sức ngu si đần độn!
Tần Lâm vẫn ra vẻ ngây thơ vô tội:
- Dường như Lưu Đô Đốc rất vui vẻ, ừm, hy vọng ngày nào y cũng cao hứng như thế, vậy cũng tốt.
Từ Tước, Trần Ứng Phượng đồng loạt chắp tay một cái, rời đi nhanh như chạy trốn. Không chịu nổi, quả thật không chịu nổi, nếu còn ở lại hai ta sớm muộn phải điên mất!
Từ Văn Bích dừng chân lại, quan sát Tần Lâm giống như không quen biết, từ đầu đến chân, từ chân lại lên đến đầu.
- Lão thúc, ngài làm gì vậy?
Chu Ứng Trinh hết sức kỳ quái.
Từ Văn Bích cũng không quay đầu lại:
- Nhìn xem tên muội phu này của ta, toàn thân trên dưới có bao nhiêu tâm nhãn (con mắt thứ ba).
Tần Lâm sờ sờ mũi, thành thật nói:
- Không nhiều lắm, cũng chỉ có năm sáu, bảy tám, chừng mười con.
Từ Văn Bích kéo Chu Ứng Trinh một cái, hai vị Quốc Công chạy nhanh như thỏ, rốt cục hai người bọn họ cũng không chịu nổi