Đúng vào lúc này mắt bạch
tượng Cảm Trụ chợt trở nên đỏ ngầu, thình lình phát lực giãy thoát khỏi
Mãng Ứng Lý, tung chân xông về phía ngự giá bên dưới lọng vàng.
Mãng Ứng Lý bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, cố gắng nắm chặt dây cương
không buông, nhưng y làm sao chống lại được sức lực con voi. Dây cương
thô to siết vào bàn tay khiến cho máu tươi chảy ra đầm đìa, trong lúc
nhất thời đau tận xương cốt.
Biến hóa xảy ra quá bất ngờ, văn võ bá quan đều trợn mắt há mồm, cho dù là có võ thần dũng cảm cũng không phản ứng kịp.
Các Đại Hán tướng quân đã sớm rút lui ra xa, lúc này giữa ngự giá và
bạch tượng nổi điên lại không có một bóng người. Con vật khổng lồ chạy
thẳng tới ngự giá dưới Hoàng Cực môn, Vạn Lịch, Phùng Bảo cùng Trương Cư Chính đều đang ở đúng hướng nó xông tới.
- Bảo vệ bệ hạ!
Tần Lâm đột nhiên chợt lóe thân hình ngăn ở trước ngự giá, chỉ thấy hai
chân hắn đứng không ra chữ Đinh cũng không ra chữ Bát, nghiến răng
nghiến lợi làm ra vẻ thấy chết không sờn, hai mắt thần quang lấp lánh
nhìn như thực chất. Thân hình vững như Thái Sơn, một tay nắm quyền ngăn
cản trước ngực, một tay chỉ con voi nổi điên, quả thật là thần uy lẫm
lẫm, vừa nhìn giống như như Kim Cương trợn mắt, cẩn thận nhìn lại giống
như hộ pháp Vi Đà hạ phàm.
Vì vậy cảnh tượng này giống như một cảnh trong điện ảnh, vĩnh viễn in sâu trong ký ức Vạn Lịch Hoàng đế cùng văn võ quần thần.
Trương Cư Chính dẫn đầu phản ứng kịp, Thủ Phụ đế sư chỉ huy lập tức:
- Đại Hán tướng quân ở chỗ nào, mau ngăn trở voi, bệ hạ mau tránh ra!
Vạn Lịch đế sống lâu ở thâm cung, bình thời lại ít khi vận động, là một
kẻ mập mạp, chưa từng thấy qua tình cảnh như vậy. Mắt thấy con voi xông
thẳng lại, bước chân giậm mạnh khiến cho đất rung núi chuyển, y vẫn ngồi yên trên ngự tọa không nhúc nhích chút nào.
Trương Cư Chính vừa gọi, Phùng Bảo đứng ở bên cạnh ngự tọa lập tức tỉnh
táo lại, vị Đốc Công này bình thời sống sung sướng đã quen, nhưng tới
thời khắc mấu chốt cũng không hề tỏ ra sợ hãi, kéo tên mập Chu Dực Quân
ra khỏi ngự tọa, tránh sang bên cạnh.
Vạn Lịch Hoàng đế đội Thông Thiên quán mặc Giáng Sa bào, vốn là không có vấn đề gì, thế nhưng Phùng Bảo mặc một thân mãng bào màu vàng sáng mới
vừa kéo Hoàng đế rời khỏi ngự tọa được vài bước, bạch tượng Cảm Trụ lập
tức thay đổi phương hướng, nhìn chăm chú vào hai người bọn họ chạy thẳng tới.
Phùng Bảo thầm kêu khổ một tiếng, thầm nhủ trong lòng chẳng lẽ là gần
đây dự quốc yến ăn quá nhiều vòi voi, cho nên bạch tượng này muốn báo
thù cho đồng loại của nó? Thế nhưng từng ăn vòi voi cũng không phải là
chỉ mình Phùng Đốc Công ta.
- Bảo vệ bệ hạ!
Trương Thành cùng Trương Kình không hẹn mà cùng nhau ngăn ở trước người
Vạn Lịch, hai người còn gạt nhau ra tranh vị trí ngay phía trước bệ hạ,
duy chỉ có trước người Phùng Bảo không có một bóng người nào.
Hai tên chết bầm này… cơ mặt Phùng Bảo giật giật.
Trương Thành cùng Trương Kình cũng không dễ dàng gì, mắt thấy con voi
chạy như điên tới, thân thể hàng ngàn hàng vạn cân chạy nhanh như vậy
không thể nào ngăn nổi, hai người bọn họ bị dọa sợ đến chân mềm nhũn,
thân thể run lên lẩy bẩy.
Bạch tượng Cảm Trụ vốn là ôn nhu khả ái, sau khi nổi điên tựa như một
con yêu quái vung chiếc vòi dài, hai chiếc ngà không dài lắm trắng toát
lạnh lùng, ánh mắt đỏ như máu tràn đầy sát ý.
Đại Hán tướng quân còn chưa kịp từ hai bên xúm lại, văn võ quần thần
kinh hoảng thất thố, ngự giá nguy trong sớm tối, lúc này ai mới là bậc
trung lưu, ai có thể ngăn cơn sóng dữ?
Duy chỉ có Tần Lâm Tần trưởng quan không lùi mà tiến tới, bước lên một
bước nghênh đón con voi đang chạy tới như điên, cân trước co chân sau
duỗi, thân hình như một gốc tùng vững vàng trên đỉnh núi. Tay trái co
lại như ôm trăng sáng vào lòng, tay phải ngửa ra như đang nâng bảo tháp, hai mắt trợn tròn giống như Tần Thúc Bảo xông trận giữa vạn quân, khí
thế hùng hồn giống như Thường Sơn Triệu Tử Long cứu A Đẩu trên cầu
Trường Bản.
Đợi bạch tượng đến gần, Tần Lâm đột nhiên thổ khí quát to, giống như tiếng sét giữa trời quang.
Nhắc tới cũng kỳ, bạch tượng chạy như điên hung mãnh bực nào, nhưng sau
khi nghe tiếng rống này bước chân trở nên rối loạn, tựa hồ bị uy thế của hắn chấn nhiếp.
Người phàm có uy lực như vậy từ bao giờ? Từ Vạn Lịch đế đến cả triều văn võ, Đại Hán tướng quân hộ giá, tất cả đều ngây người sửng sốt, vào giờ
phút này quả thật Tần Lâm giống như thiên thần hạ phàm.
Tốc độ bạch tượng đã chậm lại, bất quá thân thể hàng ngàn hàng vạn cân lao tới như vậy, sức người làm sao có thể chịu đựng được?
Vạn Lịch đế nhắm hai mắt lại, không dám nhìn cảnh tượng kế tiếp, trong
lòng Phùng Bảo có cảm giác là lạ, Lưu Thủ Hữu có vẻ hả hê, Trương Cư
Chính tim chợt căng thẳng, Từ Văn Bích đưa tay muốn nói điều gì, lảo đảo nghiêng ngã, đám đại thần Vương Quốc Quang, Phan Thịnh, Trương Học Nhan vô cùng bội phục.
- Nghiệt súc, xem đây!
Thấy bạch tượng sắp chạy tới gần, Tần Lâm lại hét lớn một tiếng, bước
lên một bước lần nữa, ra quyền đánh thẳng trung cung, một người một voi
đối diện nhau hình thể chênh lệch vô số lần, càng khiến cho hắn thần uy lẫm lẫm.
Đang lúc tất cả mọi người đều cho là hắn sắp trở thành vong hồn dưới
chân voi, ngàn vạn lần không ngờ rằng bạch tượng dần dần chậm chân lại.
Đến lúc chạy tới trước người Tần Lâm đã trở thành như đi bộ bình thường, một quyền của Tần Lâm đánh thẳng vào vòi nó.
Bạch tượng chạy vội lực không dưới vạn cân, lại đẩy Tần Lâm lui về phía sau hai bước, lúc này mới ầm ầm ngã ngồi.
Nhìn lại bạch tượng không còn dáng vẻ hung hăng điên cuồng như vừa rồi,
hai chân trước nó quỳ sụp xuống, ôn nhu hiền hòa rống lên, chiếc vòi dài cong lên, lỗ tai to tướng vẫy vẫy, dáng vẻ như vừa làm sai chuyện gì,
đang muốn nịnh bợ lấy lòng Tần Lâm.
Phù…
Tần Lâm thở ra một hơi thật dài, nếu Cảm Trụ chạy thêm mấy bước, lão tử sẽ không chịu được nữa!
Toàn trường hỗn loạn một mảnh, tất cả mọi người không chú ý tới lúc bạch tượng nổi điên xông về phía trước, bốn tên quản tượng sau lưng chạy
theo nó, tên quản tượng vóc người nhỏ thó trong đó không ngừng chạy theo vỗ vỗ nó, luôn miệng kêu lên:
- Cảm Trụ, ngoan, Cảm Trụ, ngoan…
Hoặc có thể nói cho dù có người chú ý tới cũng sẽ không cảm thấy kỳ
quái, quản tượng phụ trách dạy voi, con voi nổi điên ngự tiền dĩ nhiên
bọn họ phải cố gắng thuần phục, bất quá hiển nhiên không có hiệu quả gì. Nếu như không nhờ có Tần trưởng quan đại phát thần uy, sợ rằng kết quả
là vô cùng đáng sợ.
Không nghi ngờ chút nào, trong mắt tất cả mọi người là Tần Lâm lâm nguy
không hãi sợ, nghênh khó mà lên. Trong lúc nguy cấp voi nổi điên uy hiếp bệ hạ, dứt khoát không để ý an nguy của bản thân mình, xông thẳng về
phía con voi giống như thiên thần giáng thế hàng phục voi điên.
Các Đại Hán tướng quân đã vây Cảm Trụ lại, ánh mắt mỗi người nhìn Tần
Lâm đều tràn đầy sùng kính: chậc chậc, một quyền của Tần trưởng quan sợ
rằng có lực vạn cân, thời cổ có Hạng Võ bạt sơn cử đỉnh, Trụ Vương đỡ xà đổi cột, Võ Tòng tay không giết hổ. Nhưng có thể tay không đánh voi, từ cổ chí kim duy chỉ có một mình Tần trưởng quan mà thôi.