Tần Lâm cười chắp tay một cái:
- Du tướng quân kiếm thuật vô
song, nếu Ngưu huynh đệ được ba phần chân truyền, tương lai tất thành
dũng tướng tung hoành chốn sa trường, hạ quan xin thay Ngưu huynh đệ đa
tạ Du tướng quân.
Du Đại Du lắc đầu một cái, ngược lại đứng dậy, đột ngột cung kính vái chào Tần Lâm thật sâu:
- Tần trưởng quan nói quá lời rồi. Bản tướng truyền cho Ngưu Đại Lực công phu, bất quá có thể địch trăm người mà thôi, ngài cùng lệnh nhạc cải
tiến súng ống, thuốc súng, chính là pháp môn sa trường địch hơn vạn
người. Hiền nhạc tế truyền Đồ Long thuật, bản tướng truyền chút tài mọn, không thể so sánh với nhau được.
Lục mập cùng Ngưu Đại Lực nhìn
nhau mà cười: Tần trưởng quan chúng ta chiếm tiện nghi khắp nơi, cho tới bây giờ không làm ăn thua thiệt, vừa rồi ăn canh bế môn, hiện tại đã
lấy được bồi thường nhanh như vậy.
Thủ Bị, Thiên Tổng, Bả Tổng,
Kỳ Bài quan, Trung Quân quan… xung quanh ai nấy ngơ ngác nhìn nhau. Du
tướng quân của bọn họ từ trước tới nay hết sức uy nghiêm, cho dù là quan lớn tới mức nào tới doanh cũng chưa từng tỏ ra khách sáo như vậy, cẩm y quan tuổi trẻ này quả thật cũng không phải là đơn giản.
Bàn về
quan hàm, Tần Lâm chính tứ phẩm Chỉ Huy Thiêm Sự, Du Đại Du lại là chính nhị phẩm Đô Đốc Thiêm Sự, lớn hơn xa. Nhưng bàn về chức vị, quyền lực
chưởng Nam Trấn Phủ Ty lại lợi hại hơn Tham Tướng xa doanh không ít.
Mấu chốt Du Đại Du là danh tướng chống Oa đã mấy chục năm, chiến công lừng
lẫy. Mặc dù Tần Lâm cũng phá án tập hung, ra hải ngoại chiêu an, lập
không ít công lao, nhưng nếu so với chiến công Du Đại Du huyết chiến mấy chục trận lớn nhỏ, san bằng loạn Oa, lại ra Sơn Tây Đại Đồng chống giặc Mông Cổ xâm lăng, vậy vẫn còn hơi ít.
Tần Lâm được quá yêu mà kinh sợ, vội vàng hai tay đỡ Du Đại Du:
- Lão tướng quân quá khen, hạ quan thẹn không dám nhận.
Trong lòng thầm nghĩ lão nhi này cũng không tới nỗi bất cận nhân tình, luôn
luôn đắc tội cấp trên, không ngừng mất chức oan uổng, cả đời lập vô số
công lớn vẫn còn làm Tham Tướng xa doanh giống như lời đồn đãi.
Nói chưa dứt lời, Du Đại Du đứng thẳng người ho khan hai tiếng, ngắm nhìn bốn phía, lại cất giọng sang sảng như hồng chung nói:
- Mới vừa rồi bản tướng vái chào là kính Tần Chỉ Huy cùng lệnh nhạc thông minh tài trí cải tiến hỏa khí, không phải là kính Tần Chỉ Huy tuổi còn
trẻ đã làm đến chưởng Nam Nha Cẩm Y Vệ, càng không phải là kính lệnh
nhạc Ngụy Quốc Công quyền thế hiển hách.
Chúng ta đã hiểu, chư vị quan quân xa doanh trong trung quân trướng ai nấy đều ưỡn ngực ngẩng
đầu, có một vị tướng quân có thể so với Chu Á Phu Hán triều như vậy, bọn họ rất kiêu ngạo.
Ta cũng đã hiểu, Tần Lâm dở khóc dở cười, rốt
cuộc minh bạch tại sao Du Đại Du cả đời không thăng nổi, nói cách khác
lão đầu này có thể làm được Tham Tướng xa doanh, cũng đã coi là một kỳ
tích. Nếu không phải Trương Cư Chính cùng Binh bộ Thượng Thư Phương
Phùng Thời yêu tài, sợ rằng với tính tình Du Đại Du đã sớm vào ngục từ
lâu.
Quyết định sang năm mới Ngưu Đại Lực sẽ đến xa doanh theo Du Đại Du tập võ, sau đó chuyển tới chính đề, Trung Quân quan đi gọi ba
tên quân sĩ mắt thấy Trần Minh Hào cùng Ma Sư Gia đánh nhau tới, nghe
Tần Lâm tra hỏi.
Ba tên binh sĩ này theo Trung Quân quan đi tới,
vừa nói vừa cười, trên người y phục ấm áp, trên mặt sạch sẽ, hoàn toàn
không có vẻ gì là suy sụp tinh thần. Người khác nhìn qua lập tức biết
không phải là cấm trại bắt bớ gì, mà là Du Đại Du bao che con cái, bảo
vệ bọn họ.
Trung Quân quan đã sớm nói qua nguồn cơn, ba tên binh
sĩ thấy Tần Lâm đang ngồi trước hết hành quân lễ với Du Đại Du, sau đó
nhìn về phía hắn ôm quyền.
Thái độ Tần Lâm cực kỳ hòa hoãn:
- Các vị không cần sợ, bản quan ở Cẩm Y Vệ chấp chưởng Nam Trấn Phủ Ty,
Hiệu Úy, Lực Sĩ, Đại Hán tướng quân phạm pháp tất cả thuộc về ta quản,
là vì án Trần Minh Hào đến chỗ này hỏi các ngươi một chút.
Ba người không lên tiếng nói, đều nhìn Du Đại Du.
- Nhìn bản tướng làm cái gì? Tần trưởng quan hỏi, các ngươi cứ đáp đúng
theo sự thật, không cho nói láo, có bản tướng ở đây, không ai có thể làm gì được các ngươi.
Du Đại Du nghiêm mặt hổ, nhìn như hù dọa người, trên thực tế trấn an cho binh sĩ thủ hạ của mình.
Du lão tướng quân bao che con cái quả nhiên danh bất hư truyền.
Tần Lâm cũng không vạch trần chuyện này, Du Đại Du chịu dạy Ngưu Đại Lực võ công đã là vô cùng may mắn, không có khả năng ai ai cũng dễ nói chuyện
như Mã Đức Bảo Mã Tham Tướng đại doanh Chiết binh ở Nam Kinh.
Ba tên binh sĩ lại càng yên tâm, lúc này mới nhìn Tần Lâm ôm quyền:
- Không biết Tần trưởng quan muốn hỏi gì, thuộc hạ thành thật trả lời là được.
Tần Lâm liền hỏi thăm tình huống cụ thể ngày đó đánh nhau, nhất là quá
trình Ma Sư Gia gia nhập xung đột, cùng với rốt cuộc trên đầu y là bị ai đánh trúng, có thấy rõ xác thực hay không.
- Ôi, quả thật Trần lão ca vô cùng xui xẻo…
Tên quân sĩ đầu tiên thở dài, lắc đầu liên tục:
- Vốn là Ma Sư Gia không có động thủ, chỉ có năm sáu tráng đinh trẻ tuổi
vây quanh Trần lão ca đánh. Mới đầu y còn chịu đựng, đến khi bị đánh
nóng nảy mới hoàn thủ, cũng không biết chuyện gì xảy ra lại đánh tới
trên đầu Ma Sư Gia, lập tức đánh y ngã lộn nhào ngay tại chỗ.
Tên quân sĩ thứ hai cũng vô cùng tiếc nuối:
- Trưởng quan, Trần lão ca đánh đám tráng đinh cũng không có chuyện gì,
tên nào cũng thân thể cường tráng, không sao cả. Không hiểu vì sao lại
đánh trúng Ma Sư Gia, họ Ma giống như cây chuối bị phạt gốc, một quyền
gục xuống, sau đó lại chết đi, quả thật chính là oan nghiệt kiếp trước
của Trần lão ca.
Ngưu Đại Lực tỉnh tỉnh mê mê không nghe ra được
chuyện gì, tên mập lại ngửi được có mùi gì khác thường, bất quá đầu óc
vẫn cảm thấy u mê, còn thiếu một bước mới có thể vào cửa, không thể nghĩ ra được.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỗ nào có cái gì không đúng? Tên mập nhăn nhúm mặt mày, ra sức suy nghĩ.
- Ý của các ngươi là, Ma Sư Gia cũng không có đánh nhau với Trần Minh Hào, Trần Minh Hào chỉ đánh trúng đầu y một cái thôi sao?
Tần Lâm đột nhiên đưa ra câu hỏi.
Giống như trong bóng tối lóe lên một đạo thiểm điện, lập tức thức tỉnh Lục
Viễn Chí, tên mập chợt vỗ vỗ đùi: đúng rồi, chính là chỗ này có cái gì
không đúng!
Rốt cục là Tần Lâm tìm ra nguyên nhân trước, trên y
phục Ma Sư Gia nhiều chỗ hư hại, đầu gối, cánh tay cũng có vết máu bầm.
Nếu biết y đánh nhau xong mới chết, như vậy đương nhiên lúc nghiệm thi
ai ai cũng cho rằng là vết thương do đánh nhau mà có.
Không ngờ
rằng theo như lời kể của mấy tên quân sĩ này, Trần Minh Hào cũng chỉ
đánh vào đầu Ma Sư Gia một quyền, như vậy rất nhiều vết thương còn lại
trên người y là từ đâu mà có?
- Chẳng lẽ, chẳng lẽ...
Tên mập trầm ngâm, chợt lớn tiếng nói:
- Có phải là sau khi Ma Sư Gia tách ra cùng mọi người, lại bị người nào
đánh cho một trận nữa, trận đòn thứ hai này mới là nguyên nhân chính
khiến cho y mất mạng?