Ngược lại triều đình mắt nhắm mắt mở đối với quyền quý buôn lậu, chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn.
Lâm Phượng chính là hải thương Quảng Đông, lấy Bành Hồ làm căn cứ, khai thác mua bán trên biển, lúc thịnh nhất có hơn ba trăm chiếc tàu thuyền, nhân viên bốn vạn trở lên.
Dĩ nhiên y không tuân theo chính sách hải cấm triều đình, cạnh tranh làm ăn với các quyền quý lũng đoạn, dĩ nhiên không được quan phủ công nhận, nhiều lần xảy ra xung đột với Thủy sư.
Sau đó Lâm Phượng dẫn dắt sáu mươi hai chiếc chiến hạm, hơn năm ngàn binh sĩ, dương buồm xuất phát nhắm vào thực dân Tây Ban Nha trên đảo Luzon (Philippines). Tấn công Manila chiến thắng, đánh gục tổng chỉ huy Tây Ban Nha Qua Duẫn Đặc đóng quân ở Philippines. Sau thành lập đô thành ven biển ở tỉnh Pangasinan, tự xưng quốc vương, thống trị cư dân địa phương.
Lâm Phượng là con dân Hoa Hạ, cũng từng thượng thư cầu xin triều đình chiêu an, nếu là triều đình sắc phong cho quan chức, chẳng phải là lúc đó Trung Quốc đã thừa dịp lấy luôn đảo Luzon, trở thành Đài Loan thứ hai sao?
Nhưng Binh bộ Thượng Thư kiêm Hữu Phó Đô Ngự Sử, Quảng Đông Tuần Phủ Ân Chính Mậu trời sanh tính tham lam không nghĩ như vậy, y lại phái binh cấu kết cùng Tây Ban Nha, liên hiệp tấn công Lâm Phượng xưng hùng đảo Luzon. Quyết chí đánh sụp Lâm Phượng, để người Tây Ban Nha thống trị đảo Luzon lần nữa mới cảm thấy hài lòng.
Chính là vì chuyện này, các thế lực trên biển như Kim Anh Cơ mới bất mãn lạnh lòng với triều đình, cũng không ôm ảo tưởng gì nữa. Thậm chí vì để tránh cho triều đình liên thủ cùng đại tiểu Bồ Đào Nha bóp chết, bèn liên lạc cùng Bạch Liên giáo, hy vọng dùng Bạch Liên giáo kiềm chế triều đình.
Trương Tử Huyên nghe thấy chuyện Lâm Phượng, nhất thời á khẩu không trả lời được, nàng có thể nói cho Kim Anh Cơ biết Ân Chính Mậu là đồng đảng của tiền nhiệm Thủ Phụ Cao Củng, cũng không nghe theo Trương Cư Chính sao? Nàng có thể giải thích Ân Chính Mậu cấu kết cùng quan thân buôn lậu Quảng Đông, cố ý muốn đẩy hải thương dân gian Lâm Phượng vào chỗ chết sao? Theo Kim Anh Cơ, Lâm Phượng thấy, bất kể Ân Chính Mậu, Trương Cư Chính hay là Vương Bản Cố đều là quan viên triều đình Đại Minh!
Nàng không thể làm gì khác hơn là đưa ánh mắt cầu viện nhìn về phía Tần Lâm.
Tần Lâm nhẹ nhàng để chén trà xuống bàn, hai tay đè xuống một cái:
- Hai vị, hãy nghe ta một lời.
- Nếu như không lấy được năm mươi vạn lượng bạc trở về…
Tần Lâm cười mấy tiếng, nhìn Trương Tử Huyên:
- Tuy rằng lệnh tôn không đến nỗi mất đi chức Thủ Phụ, e rằng cũng phải đau đầu nhức óc một phen, có phải không?
Trương Tử Huyên khẽ mấp máy môi, do dự gật đầu một cái.
Quả thật Trương Cư Chính bên trong cấu kết Từ Thánh Lý Thái hậu cùng Chưởng Ấn Ty Lễ Giám Phùng Bảo, bên ngoài lấy nội các khống Khoa Đạo, Khoa Đạo chế Lục bộ, Lục bộ đỡ nội các, lại thêm quyền lực trong tay, cho dù là bản thân Vạn Lịch Hoàng đế cũng không cách nào làm rung chuyển địa vị của y. Thế nhưng một số người thuộc phái ngoan cố bảo thủ nhất định sẽ mượn chuyện này công kích Nhất Điều Tiên Pháp đổi thu thuế lương thực thành thu bạc mặt, tạo ra phiền phức cho việc thi hành triều chính mới.
Đồng thời đột nhiên mất đi năm mươi vạn ngân lượng, chẩn tai Sơn Tây, lương hướng tướng sĩ chín trọng trấn, Thích Kế Quang luyện binh Kế Trấn tốn hao sẽ gặp thiếu hụt, cũng đủ cho Trương Cư Chính nhức đầu một trận.
Kim Anh Cơ nghe vậy khẽ bĩu môi, hơi nghiêng đầu cười lạnh, đám người Quy Bản Vũ Phu, Quyền Chính Ngân cũng rất có vẻ đắc ý.
Không ngờ kế tiếp Tần Lâm đột nhiên hỏi:
- Kim tiểu thư ở Bắc Cố sơn chờ bản quan tới bàn luận, không phải là vì chuyện rửa oan cho lệnh tôn sao? Theo ta được biết, hôm nay trên biển đại tiểu Bồ Đào Nha thế tới hung hăng, bên Nhật Bản cũng không yên ổn, thiếu đi mẫu quốc ủng hộ, phải chăng là cuộc sống các ngươi không được tốt?
Quy Bản Vũ Phu lui về sau một bước giống như thấy quỷ sống, ngơ ngác nhìn nhau với Quyền Chính Ngân:
- Làm… làm sao hắn biết?
Thực dân người Tây Ban Nha thế tới hung hăng, năm trước, Tổng Đốc Sandy đảo Luzon dã tâm bừng bừng trong một phần báo cáo dâng cho quốc vương Phỉ Lợi Phổ (Philip) đời thứ Hai đưa ra kế hoạch chinh phục Trung Quốc, trong báo cáo nói rằng ‘Chỉ cần bốn ngàn tới sáu ngàn người, trang bị trường mâu cùng hỏa thương, thuyền hạm, pháo cùng với đạn dược cần thiết’, ‘Có hai ngàn hoặc ba ngàn người, đã đủ để chiếm lĩnh bất cứ tỉnh nào muốn chiếm... Sau khi chinh phục một tỉnh, sẽ đủ để chinh phục cả nước’.
Mặc dù Philip cự tuyệt kế hoạch cuồng vọng tới cực điểm này, nhưng đồng ý cho Sandy chọn lựa tư thế tiến thủ tích cực ở Viễn Đông. Theo tập đoàn Lâm Phượng tại Quảng Đông bị triều đình cùng người Tây Ban Nha liên thủ nghiền nát tiêu diệt, thực dân người Tây Ban Nha lấy đảo Luzon làm căn cứ, thế lực càng ngày càng thâm nhập sâu vào Đông Hải.
Đồng thời sau khi thực dân người Bồ Đào Nha lấy thủ đoạn lừa gạt thuê mượn Ma Cao, giáo chủ Cổ Ni Lộ cùng quan chỉ huy Phí Nhĩ Nam Đa (Fernando) cấu kết cùng tập đoàn quan thân địa phương Quảng Đông, cũng tạo thành áp lực cực lớn đối với hải thương bản thổ.
Cùng lúc đó, thế cục Nhật Bản cũng phát sinh biến hóa, năm đó Uông Trực lấy Tùng Phổ cảng (Matsuura) Tát Ma Phiên (Satsuma) làm căn cứ, hiệu lệnh ba mươi sáu đảo, đại danh Đảo Tân Gia (Shimazu) của Tát Ma Phiên còn tương đối nhỏ yếu, Uông Trực là khách mạnh lấn chủ. Nhưng bây giờ thực lực dư đảng tập đoàn hải thương Uông Trực không lớn bằng lúc trước, Đảo Tân Gia triển khai dã tâm bừng bừng áp chế Cửu châu, ngược lại thành thế cục chủ lấn khách, ý đồ tóm thâu tập đoàn hải thương.
Mặc dù Tần Lâm không biết nội tình cặn kẽ như vậy, nhưng hắn hiểu được nửa cuối thế kỷ Mười Sáu thực dân phương Tây chen chúc đổ xô tới, cùng với Nhật Bản chiến quốc đến gần hồi cuối, các phe chiến thắng bắt đầu đưa mắt nhìn về xu thế hải ngoại.
Bởi vì triều đình Đại Minh dưới sự yêu cầu của tập đoàn buôn lậu quyền quý không chỉ có không ủng hộ, ngược lại còn đả kích tập đoàn hải thương bản quốc. Uông Trực, Lâm Phượng, Kim Anh Cơ xuất cảnh tương đối lúng túng, vất vả giãy giụa dưới thế lực khắp nơi chèn ép, vì vậy hải thương Trung Quốc tương đối suy sụp. Kéo dài mãi tới mấy chục năm sau mới có phụ tử Trịnh Chi Long, Trịnh Thành Công trùng chấn uy danh, thành lập bá quyền mua bán trên Đông Hải đạt tới mức như Uông Trực năm xưa.
Quả nhiên, nói đến cục diện trước mắt Kim Anh Cơ lập tức lộ ra thần sắc buồn bã, đầy cõi lòng bi phẫn nói:
- Triều đình thà rằng kết minh cùng đại tiểu Bồ Đào Nha Tây di, cũng muốn chém tận giết tuyệt đối với hải thương bản quốc, ngay cả gia phụ tung hoành trên biển, áp chế ba mươi sáu đảo cũng gặp tai ương, tiểu nữ tử có biện pháp gì?
Tần Lâm khoát khoát tay, ưỡn thẳng người lên, thần sắc nghiêm nghị nói:
- Tiền triều năm Gia Tĩnh đang lúc hạng người ngoan cố không thay đổi làm tắc nghẽn ngôn lộ, che mắt dư luận, cho nên lệnh tôn mới bị dụ giết. Hôm nay thánh thiên tử tại vị, lại có một đời hiền tướng Trương Thái Nhạc phụ tá, điều kiện thuận lợi vô cùng, quyết sẽ không giẫm lên vết xe đổ năm xưa.
Nghe mấy câu này, nụ cười Trương Tử Huyên hết sức rạng rỡ mê người, trong lời nói Tần Lâm rõ ràng thổi phồng cha nàng Trương Cư Chính lên rất cao.
Dĩ nhiên ý Tần Lâm không chỉ có bấy nhiêu, Trương Tử Huyên nghe hiểu, Kim Anh Cơ cũng vui vẻ trong lòng: Hồ Tông Hiến chiêu an Uông Trực thất bại, mà Trương Cư Chính chiêu an Yêm Đáp Hãn thành công, cũng không phải là không nên chiêu an Uông Trực, hoặc là Hồ Tông Hiến không có thành ý, mà là đại soái chống Oa Hồ Tông Hiến không nắm đại quyền như Giang Lăng Tướng Quốc Trương Cư Chính, bị các lộ thanh lưu công kích, cho nên thất bại.
Hôm nay Trương Cư Chính ở trong triều nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt sẽ không giẫm lên vết xe đổ Hồ Tông Hiến, chiêu an đối với phe Kim Anh Cơ tất nhiên sẽ thành công giống như Yêm Đáp Hãn vậy.
Chân mày Kim Anh Cơ hơi giãn ra, có vẻ hơi động lòng.
Tần Lâm rèn sắt thừa lúc còn nóng, ném ra mồi câu mà hắn đã chuẩn bị từ lâu:
- Lần này chiêu an, không chỉ có phải giải oan cho Ngũ Phong tiên sinh, bản quan cùng Trương tiểu thư còn muốn khuyên Trương Thủ Phụ hoàn toàn mở ra hải cấm, chấp thuận dân gian tự do mua bán!
Kim Anh Cơ há cái miệng nhỏ nhắn ra tới mức tối đa, Quyền Chính Ngân trừng mắt to bằng hạt đậu tròn xoe, Quy Bản Vũ Phu sững sờ hồi lâu, mới thở ra một hơi thật dài:
- Yêu tây…
Mở ra hải cấm, tự do mua bán, đó là chuyện Uông Trực cả đời canh cánh bên lòng, thậm chí là nguyên nhân căn bản khiến cho y bị dụ giết. Tất cả tập đoàn hải thương lớn nhỏ Uông Trực, Lâm Phượng vân vân, rõ ràng là thương nhân, bị bức bất đắc dĩ mới trở thành đạo tặc. Cũng chỉ vì lệnh hải cấm này chỉ cho phép châu quan phóng hỏa không cho dân chúng đốt đèn, quyền quý tùy ý buôn lậu, dân gian không thể nhúng tay vào, không thể làm gì khác hơn là từ thương nhân trở thành đạo tặc.
Trương Tử Huyên lại nóng nảy, bất chấp tất cả, chộp lấy cánh tay Tần Lâm lắc đầu liên tục:
- Tần huynh! Ngũ Phong tiên sinh là bị làm hại vào năm Gia Tĩnh, ở giữa còn cách Long Khánh đế, bây giờ đã là năm Vạn Lịch, giải oan cũng không có trở ngại gì. Nhưng Nguyệt Cảng khai hải hết sức không dễ, nếu như mở ra hải cấm toàn diện, chỉ sợ gia phụ...
- Trước hết mở hai ba chỗ cũng được...
Tần Lâm lui một bước, lại hỏi:
- Tư gia càng ngày càng giàu, công sở càng ngày càng nghèo, nước yếu dân nghèo, đây chính là chuyện lệnh tôn một mực lo lắng phải không?
Trương Tử Huyên gật đầu một cái, không hiểu tại sao Tần Lâm phải hỏi như thế.
Tần Lâm cười cười, trong miệng thốt ra hai câu:
- Quan dân tự do mua bán, quan thân nạp thuế như nhau.
Trương Tử Huyên cũng hít sâu một hơi khí lạnh, đôi mắt sâu thẳm mê người cũng toát ra ánh sáng rực rỡ, ánh mắt nhìn Tần Lâm tựa như chưa từng quen biết.
Quan dân tự do mua bán chính là bình dân cùng quyền quý cũng có thể tham dự buôn bán trên biển, quan thân nạp thuế như nhau chính là nói bất kể thân sĩ quyền quý cũng phải nộp thuế buôn bán trên biển giống như thương nhân dân gian.
Một khi thương nhân dân gian có quyền tham dự buôn bán trên biển, mọi người đóng một mức thuế giống nhau, thử hỏi những tập đoàn buôn lậu quyền quý ỷ vào địa vị lũng đoạn để đại phát tài có thể cạnh tranh hơn được hải thương dân gian đã quen lam lũ, linh hoạt đa biến hay không? Mất đi đặc quyền, bọn họ chỉ là rác rưởi!
Những tập đoàn buôn lậu quyền quý trộm thuế lậu thuế này chính là ung nhọt ký sinh trên nửa dãy Đông Nam triều Đại Minh, đánh sập bọn họ chính là có thể thu thuế buôn bán trên biển. Lúc ấy hàng trăm hàng ngàn xe chở bạc trắng cuồn cuộn không ngừng vận chuyển vào kho Thái Thương, Trương Cư Chính còn sợ tài chính không đủ sao?
Ý nghĩ này hết sức rõ ràng, được mất cũng rất rõ ràng, Trương Tử Huyên không chút do dự hứa hẹn:
- Sau khi tiểu muội trở về sẽ bẩm báo với gia phụ chuyện hôm nay, xử lý thế nào sẽ do lão nhân gia làm chủ. Nhưng theo tiểu muội suy đoán, mở vài cảng biển cho phép các ngươi tự do mua bán, hẳn là tám chín phần mười.
Kim Anh Cơ che miệng cười duyên che giấu nội tâm kích động, nếu như triều đình giải oan thay Uông Trực, hứa hẹn mở ra hải cấm tự do mua bán, như vậy tập đoàn hải thương nàng có thể thừa thế xông lên, tái hiện huy hoàng của năm xưa.
- Tần công tử, Trương tiểu thư an bài mồi câu thật thơm, ta không nhịn được có chút động lòng!
Kim Anh Cơ cười híp mắt, đôi mắt mờ đi như sương khói lướt qua trên người Tần Lâm một lượt.
Tần Lâm cười cười, thấy đây là điều kiện đối phương không cách nào cự tuyệt, bèn lên tiếng đùa giỡn:
- Chính là muốn an bài mồi thơm câu kim ngao (rùa vàng trong thần thoại).
Tiếng cười Kim Anh Cơ càng ngày càng mê hoặc, môi đỏ mọng khẽ nhếch, giả bộ khổ sở đáng thương:
- Cho dù là biết rõ mồi thơm của công tử, ta cũng không nhịn được phải nuốt xuống.
Ừm, ừm... Trương Tử Huyên hắng giọng một cái, nghiêm mặt nói:
- Như vậy, hai bên đều đồng ý kết quả là Kim tiểu thư trả năm mươi vạn lượng bạc cho chúng ta, từ nay về sau một đao lưỡng đoạn cùng Bạch Liên giáo. Tiểu muội trở về bẩm báo gia phụ, cầu xin giải oan cho Ngũ Phong tiên sinh, cũng mở ra hải cảng, cho phép tự do mua bán. Kim tiểu thư, là như vậy phải không?
- Không đúng...
Sắc mặt Kim Anh Cơ trầm xuống:
- Còn phải cộng thêm một điểm... Đem Vương Bản Cố ra xử phạt mức cao nhất theo pháp luật!
Sắc mặt Trương Tử Huyên nhất thời ửng đỏ, đám người Lục Viễn Chí cũng lên tiếng trách cứ: Vương Bản Cố chính là quan viên triều Đại Minh, cho dù có lỗi cũng nên do triều đình xử trí. Nếu lấy xử trí lão làm điều kiện đàm phán cùng Kim Anh Cơ, quốc uy ở chỗ nào? Tương lai bị thanh lưu nói là vì cầu hòa cùng giặc Oa mà sát hại trực gián chi thần, tội danh này ngay cả Trương Cư Chính cũng không gánh nổi.
Kim Anh Cơ cười cười, vỗ tay một cái, Quy Bản Vũ Phu liền lấy ra một ít văn kiện thư tín đưa cho Tần Lâm, Trương Tử Huyên.
Màu sắc những thư tín này đều ngả vàng, nhìn qua có lai lịch chừng một hai mươi năm, Tần Lâm cẩn thận mở ra xem, nhất thời chân mày liền nhíu lại.
Phong thơ thứ nhất là Hồ Tông Hiến viết cho Tuần Án Ngự Sử lúc đó là Vương Bản Cố, khuyên lão hiệp trợ chiêu an Uông Trực, lợi dụng Uông Trực đi bình định hải tặc giặc Oa và đại tiểu Bồ Đào Nha.
Phong thơ thứ hai là thơ hồi âm Vương Bản Cố cho Hồ Tông Hiến, nói là đồng ý với ý kiến của Bộ Đường Đại nhân, nhất định sẽ dốc hết toàn lực.
Mấy phong thơ khác là một vị Thị Lang họ Hoàng trí sĩ hồi hương Huy Châu, một vị Cấp Sự Trung Hàng Châu, một vị Thiêm Đô Ngự Sử Thái Thương viết cho Vương Bản Cố, đều khuyên lão nghĩ biện pháp giết chết Uông Trực. Trương Tử Huyên thấy những cái tên này lập tức che miệng khẽ hô: tất cả bọn họ đều là đại đông gia lợi dụng thân phận quan viên tham dự mua bán buôn lậu!
Phong thơ cuối cùng Trương Tử Huyên không biết, nét chữ có hơi cứng, lạc khoản là Kim Trung Lương, cũng là xin Vương Bản Cố giết chết Uông Trực, bằng lòng lấy ngàn lượng hoàng kim cảm tạ.