Mẫu cảng Ngũ Phong hải
thương thiết lập ở Kê Lung, cảng chuyển vận cùng nha môn Trưởng Quan Ty
đối phó triều đình thiết lập ở Đại Cù Sơn đảo, bên ngoài vịnh Hàng Châu.
Kê Lung khai thác xây dựng đại thể đi vào chính quy nề nếp, lưu ba tên
lão hải thương đức cao vọng trọng chủ trì mọi chuyện, Kim Anh Cơ bèn
xoay sở một số hàng hóa quý trọng của hai đại dương Đông Tây, dẫn dắt
mười chiếc cự hạm đi tới Đại Cù Sơn đảo đóng ở đó. Vừa nghe được tin tức Hàng Châu khai hải thông thương liền giao thiệp cùng quan phủ địa
phương, cập bến dỡ hàng trên bến thuyền.
Ngũ Phong hải thương từ di dân hải ngoại chuyển thành Thổ Ty được triều
đình công nhận, từ buôn lậu đổi thành mua bán thông thương hợp pháp, Kim Anh Cơ cũng không tránh khỏi phải giao thiệp với quan viên lớn nhỏ mua
bán cảng Hàng Châu, chống đỡ cục diện, mới làm ăn hòa thuận với phú
thương từ bốn phương tám hướng.
Kim Anh Cơ là chính lục phẩm Thổ Ty Trưởng Quan triều đình sách phong,
cho dù đạt quan hiển quý Hàng Châu thành là sắc quỷ tới mức nào, ngoài
mặt cũng phải giả làm chính nhân quân tử, hết sức quy củ xướng họa thi
tửu với nàng. Duy chỉ có Đại thiếu gia Bố Chính Sứ Lý Tự Hiền, được xưng Bá Tiền Đường Lý Giáp Lý Khôi Nguyên nhiều lần quấy nhiễu, dây dưa
không nghỉ, chọc cho Kim Anh Cơ sinh lòng chán ghét buồn bực.
Lấy tay xoa trán, ánh mắt Kim Anh Cơ nhìn Lý Giáp giống như nhìn một con chó ghẻ, nàng thấp giọng hỏi:
- Quyền tiên sinh, vì sao tên công tử bảo bối này cũng tới đây?
Quyền Chính Ngân cũng rất buồn bực:
- Kỳ quái, đình xem triều là Cung Miễn Cung Tri Phủ nhường cho chúng ta, vì sao con chó ghẻ này…
- Ôi, mắc bẫy rồi...
Kim Anh Cơ không thể làm gì bĩu môi, vẻ mặt thật sự buồn bực đến cực điểm:
- Nhất định là con chó ghẻ kia đòi đình xem triều từ cha y, lại bảo Cung Miễn ra mặt nhường cho chúng ta.
Quyền Chính Ngân nghe vậy ngẩn ra, tiếp theo cười khổ không ngừng, y tự
xưng là túc trí đa mưu, không nghĩ tới tên Lý Giáp kia lại hao phí tâm
tư trong chuyện như vậy, khiến cho nhất thời Quyền Chính Ngân cũng phải
mắc bẫy.
Sở dĩ tân nhậm Doanh Châu trưởng quan Kim Anh Cơ muốn xem triều vào ngày Mười Tám tháng Tám này, xuất hiện ở đình xem triều Hải Ninh dưới ánh
mắt hàng ngàn hàng vạn người chú ý, chính là muốn mượn vị trí hàng năm
chỉ có đạt quan hiển quý mới có thể chiếm cứ này tỏ rõ với thương khách
từ bốn phương tám hướng chạy tới, Doanh Châu Trưởng Quan Ty ta tài hùng
thế lớn, hợp tác cùng chúng ta nhất định có lợi ích không nhỏ. Cũng nói
cho các cấp quan lại Hàng Châu thành thậm chí cả Chiết Giang biết, chúng ta cũng không phải dễ khi dễ, muốn kiếm khoản thu bên ngoài nào, vậy
cũng đừng mơ tưởng.
Cho nên Cung Miễn nhường ra đình xem triều, Quyền Chính Ngân cũng không
nghĩ nhiều liền đón nhận, không ngờ xuất hiện chuyện này. Nếu tên Lý
Giáp kia lên tới đình dây dưa quấy rầy Kim Anh Cơ, vậy không những không đạt tới hiệu quả mong muốn, chỉ sợ còn sẽ bị người khác chê cười.
Nghĩ tới đây, Quyền Chính Ngân lo lắng trùng trùng liếc mắt một cái lên
trên Bình Hải lâu, quả nhiên thấy được Trần Bạch Sa cùng Triệu Hải Mã,
hai người đang nở một nụ cười tràn đầy vẻ chế giễu, dáng vẻ như đang xem kịch vui.
Con bà nó! Quyền Chính Ngân giận đến mặt đỏ tới mang tai.
Kim Anh Cơ uống chén trà sâm thị nữ bưng lên, Lý Giáp đẩy ra đám người
càng đi càng tới gần, nhìn sắc mặt dương dương đắc ý của một tên công tử nhà giàu phách lối ngang ngược như vậy, cũng cảm thấy ghê tởm như nhìn
một đống phân chó.
Khẽ nhíu mũi, chân mày lá liễu khẽ cau, Kim Anh Cơ dùng tay áo che miệng giả bộ uống trà, tư thế phong tình vạn chủng, môi đỏ mọng thấp giọng
lẩm bẩm:
- Tên đáng ghét này, quả thật muốn giết chết y cho xong…
- Cáp y!
Quy Bản Vũ Phu gật đầu thật mạnh, xách đao lên đi ra ngoài.
- Đám người Nhật Bản các ngươi không nên ngu ngốc như vậy có được không?
Kim Anh Cơ càng thêm nhức đầu, lệnh cho Quy Bản Vũ Phu trở lại đứng phía sau, không được vọng động.
Thế nhưng nhìn con chó ghẻ không biết tốt xấu Lý Giáp càng ngày càng tới gần dưới đình xem triều, Kim Anh Cơ lại càng phiền não. Bây giờ có muốn lui bước cũng không còn kịp nữa, nữ trưởng quan Doanh Châu thấy thiếu
gia Bố Chính Sứ bỏ chạy, sẽ bị người có dụng ý đồn đãi thành chuyện xấu
tới mức nào?
Lý Giáp diễu võ giương oai chạy thẳng lên đình, nở một nụ cười vô cùng ghê tởm, cực kỳ đắc ý vỗ vỗ cẩu nô bên cạnh:
- Vượng Tài, kế sách ngươi rất tốt, sau khi trở về thiếu gia sẽ thưởng Xuân Hoa cho ngươi.
Tên ác nô tên Vượng Tài kia khom lưng gật đầu, cười nhăn nhúm cả mặt.
Mắt thấy sắp đi đến đình, chợt trong đám người truyền ra một tiếng gào thê lương tới cực điểm:
- Tiểu Cường... Ngươi chết thật thê thảm…
Bất kể dân chúng, thương khách tới xem triều, hay là đả thủ, ác nô Lý
Giáp mang tới, nghe tiếng gào này đều không hẹn mà cảm thấy toàn thân
nổi da gà, không tự chủ được dừng chân lại.
Chỉ thấy một người trẻ tuổi áo vải xanh cúi người xuống, đưa tay ra cầm
lên một vật gì đó bên cạnh chân một tên đả thủ đi đầu đang sờ soạng trên người tiểu tức phụ, vật này chỉ dài chừng một tấc, có màu xám đen. Định thần nhìn kỹ, thì ra là một con gián nửa chết nửa sống, mấy con chân
vẫn còn đang ngoe nguẩy.
Đương nhiên mọi người không hiểu người trẻ tuổi kia định giở trò gì, chỉ có Quyền Chính Ngân, Quy Bản Vũ Phu cùng bọn thị nữ trên đình xem triều thấy vậy đều thở phào nhẹ nhõm.
Doanh Châu trưởng quan Kim Anh Cơ mím môi mọng đỏ khẽ cười, lúm đồng
tiền như hoa, chân mày lá liễu giống như sóng biển chuyển động rạo rực,
hai mắt mơ hồ như ảo mộng phủ một lớp hơi nước mỏng.
Không cần phải nói, người trẻ tuổi nắm con gián kia chính là Phó Thiên
Hộ Tần Lâm Tần trưởng quan đã cách chức. Hắn từ Nam Kinh chạy tới Dương
Châu bố trí một phen, lại ngựa không ngừng vó đi tới Hàng Châu, đang
muốn đến đình xem triều gặp Kim Anh Cơ, lại nhìn thấy cảnh tượng Lý Giáp ngông cuồng phách lối.
Nhặt con gián không biết ở đâu ra lên cầm trong tay, Tần Lâm đấm ngực giậm chân gào thét:
- Đáng thương cho Tiểu Cường, ngươi chết thật thảm, theo ta suốt tám năm sống nương tựa lẫn nhau, không nghĩ tới, không nghĩ tới hôm nay lại bị
chó săn của rùa đen đạp chết, oan nghiệt, oan nghiệt…
Trên đình xem triều, Kim Anh Cơ nhận lấy trà từ trong tay thị nữ uống
một hớp nhỏ, nghe thấy Tần Lâm nói câu này nhất thời phun ngụm trà ra
ngoài, cười tới nỗi gương mặt nở hoa, nổi lên hai vầng mây đỏ càng thêm
quyến rũ, làn thu ba tập trung nhìn chằm chằm vào Tần Lâm.
Dân chúng nghe ra trong lời nói chủ nhân Tiểu Cường này chỉ chó mắng
mèo, chửi xéo chủ tớ Lý Giáp, ai nấy cười thầm không dứt, rồi lại lo
lắng thay hắn, sợ hắn sẽ nếm mùi đau khổ.
Lý Giáp không nghe ra Tần Lâm mắng xéo mình, vẫn trợn trắng mắt cười ha hả:
- Các ngươi thấy không, kẻ ngu xuẩn này cũng có vẻ hay hay, bản công tử
từng nghe nói nuôi dế, nuôi cào cào, không ngờ rằng lại có người nuôi
gián chơi, quả thật là hết sức ly kỳ con bà nó!