Từ Tân Di lúc thì hôn lên cổ mềm mại của nàng, làm cho nàng mất hồn
không chịu nổi, một hồi lại nâng eo nàng hơi cao hơn, thuận tiện cho Tần Lâm thế mạnh lực trầm xung kích.
Từ tỷ tỷ xấu xa… Đôi mắt sáng rỡ của tiểu nha đầu trở nên mờ đi, hốc mắt dần dần tràn đầy nước mắt.
Cũng may phong thủy luân chuyển, không biết qua bao lâu, Từ Tân Di cũng rơi
vào tình cảnh càng khó coi hơn Thanh Đại: mặt nàng hướng xuống, hai đầu
gối quỳ ở trên giường, dùng hai cánh tay chống đỡ thân thể. Nước da bánh mật đã bị kích thích trở nên đỏ ửng, toàn thân mồ hôi chảy ròng ròng,
Tần Lâm ở phía sau giống như kỵ sĩ giục ngựa ra roi, không ngừng đẩy
nàng, thậm chí thỉnh thoảng vỗ một cái vào mông tròn căng của nàng.
Đáng thương, vì sao nữ tướng quân anh khí bừng bừng lại biến thành dáng vẻ này?
Thế nhưng Thanh Đại thân không mảnh vải còn ngồi bên cạnh, cười hì hì xoa nắn đôi ngọc phong mềm mại rũ xuống trước ngực nàng:
- Ôi, chỗ này của Từ tỷ tỷ lớn thật, cho nên Tần ca ca mới thích ăn nhất.
Hai chân hai tay chống đỡ sức nặng mình và Tần Lâm, còn phải chịu đựng hắn
xung kích, Từ Tân Di căn bản vô lực đối phó Thanh Đại, da thịt toàn thân đã nóng như lửa, thân thể khỏe mạnh run rẩy, mồ hôi to bằng hạt đậu từ
trên ngực chảy xuống.
-----------
Lục Viễn Chí kết hôn,
trong phủ Tần Lâm từ trên xuống dưới cũng chờ xem chuyện cười. Hiện tại
đã mở ra mấy ván đánh cuộc lớn nhỏ, liên quan tới vấn đề tên mập cùng nữ binh Giáp sẽ rời giường vào giờ nào sau đêm tân hôn.
Bất quá
khiến cho người ta mở rộng tầm mắt chính là, kẻ thức dậy trễ nhất không
phải là Lục Viễn Chí, mà là Tần Lâm. Cơ hồ gần đến buổi trưa, Tần trưởng quan mới cười hì hì từ hậu viện đi ra.
- Uống rượu lỡ chuyện, uống rượu lỡ chuyện…
Tần Lâm cười ha hả.
Tay béo núc ních của Lục Viễn Chí cầm tay Tần Lâm, đôi mắt nhỏ chớp chớp:
- Tần ca, huynh còn thân thiết hơn cả thân huynh đệ của đệ, rõ ràng tửu
lượng kém, tối hôm qua còn ngăn cản rượu mời thay huynh đệ …
Thì ra là có chuyện như vậy! Mọi người chợt hiểu ra, tối hôm qua đúng là Tần Lâm uống không ít.
Tần Lâm đảo mắt liên hồi, vỗ ngực bình bịch:
- Vì huynh đệ có thể hy sinh hết thảy, hôm qua là đêm động phòng hoa chúc của đệ, cho dù là Đại ca ta uống gục cũng không thể để cho đệ say mèm,
bỏ mặc cô dâu lạnh lẽo.
Đừng nói Lục mập cảm động đến nước mắt đầm đìa, cho dù là Ngưu Đại Lực, Hồng Dương Thiện và các thân binh Hiệu Úy cũng nhất tề khen một tiếng trong
lòng: Tần trưởng quan nghĩa bạc vân thiên.
Duy chỉ có Từ Văn
Trường nhìn bước chân có chút hư phù của Tần Lâm, trên khuôn mặt già nua gầy gò hiện lên một nụ cười quỷ dị: nghĩa bạc vân thiên? Hắc hắc,
trưởng quan chúng ta chẳng qua là da mặt thật dày, bất quá lão đầu tử
rất thưởng thức. Chu Dịch Tham Đồng Khế Nội Đan Huyền Công của ta nhất
định có người nối nghiệp...
Tần Lâm là chưởng ấn Bắc Trấn Phủ Ty, phụng chỉ giám sát chiếu ngục, thiên lao đại ngục chính là hắn trông
coi, thỉnh thoảng phải đi thị sát.
Kinh sư có vài chỗ ngục giam
đều nức tiếng bên ngoài, Hình bộ Lục Phiến môn có đại lao, nhốt các loại trọng phạm cả nước đưa tới, Thuận Thiên phủ có ngục giam, chuyên nhốt
phạm nhân kinh sư đủ các màu sắc Đông Xưởng theo như chế độ vốn là không có thiết lập ngục giam, nên hiệp đồng phá án cùng Cẩm Y Vệ, nhưng bây
giờ cũng tự xếp đặt xưởng ngục, tự thi hành các loại công việc bắt nhốt
cùng tra hỏi.
Nhưng nếu nói quy mô to lớn, danh tiếng lẫy lừng,
đề phòng nghiêm mật, địa vị siêu nhiên, trên đời này không ngục giam nào có thể vượt qua chiếu ngục Bắc Trấn Phủ Ty Cẩm Y Vệ, tục xưng thiên
lao!
Chiếu ngục, phụng chiếu phá án, quan cũng là khâm phạm, bất
kể là đại thần triều đình, quyền yêm nội cung, giang hồ hào kiệt, Đại
tướng trong quân, đến chiếu ngục tất cả đều hồn phi phách tán.
Chiếu ngục nằm ở phía sau nha thự làm việc Bắc Trấn Phủ Ty, một dãy tường đá
xanh thật cao, trơn tới mức thằn lằn bò lên cũng phải rơi xuống. Tường
dày chừng ba thước, trên đỉnh bằng phẳng, Cẩm Y Hiệu Úy đeo Tú Xuân đao, trang bị cung mạnh nỏ cứng qua lại tuần tra, trên mặt ai nấy mang bảy
phần sát khí ba phần lệ khí.
Bên trong tường tối mờ giống như Sâm La địa ngục, dường như có tiếng oan hồn đang than thở.
Chợt một tràng tiếng ken két vang lên, bánh xe chuyển động, cửa sắt kéo lên, đám khâm phạm nhốt trong chiếu ngục nhất thời xôn xao một trận, ánh mắt nhìn về phía cửa ngục.
Một vị Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ trẻ tuổi tiền
hô hậu ủng ngang nhiên thẳng vào, Ty Ngục lão gia vô cùng cao ngạo trước mặt phạm nhân hiện tại cúi rạp người trước mặt hắn, giống như một con
chó nịnh chủ, hận không được cha mẹ sinh cho mình một cái đuôi, lúc này
mang ra vẫy vẫy.
Ty Ngục quan quản chiếu ngục bất quá chỉ là tiểu lại tòng cửu phẩm bất nhập lưu, đương nhiên biết Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ,
chưởng ấn Bắc Trấn Phủ Ty lớn hơn mình gấp bao nhiêu lần.
Tần Lâm không nhanh không chậm đi thong thả, đi trên thông đạo giữa các buồng
giam tiến về phía trước, quan sát phạm nhân trong buồng giam, kiểm tra
các tình huống.
Năm Vạn Lịch thứ tám cũng không phải là thời mà
Xưởng Vệ hoành hành, Vạn Lịch đế trẻ tuổi vẫn chưa có thói quen dùng thủ đoạn lôi đình biểu hiện oai đế vương. Thủ Phụ đế sư Trương Cư Chính
thân là lãnh tụ quan văn, theo bản năng giữ vững cảnh giác thích ứng đối với Xưởng Vệ, đối với phe phản đối áp dụng thủ đoạn giáng chức bãi
quan, mà không phải là nhốt bọn họ vào chiếu ngục.
Cho nên trong
chiếu ngục cơ hồ không có nhốt quan viên gì, số bị nhốt trong này toàn
là phản tặc các nơi, giang dương đại đạo cùng yêu nhân Bạch Liên giáo.
Ty Ngục quan họ Đoạn cười bồi, mỗi lần Tần Lâm nhìn vào một buồng giam liền giới thiệu tình huống căn bản thay hắn:
- Tần trưởng quan, tên gầy như que củi kia chính là Thái Hành Cự Phỉ nổi
danh, trộm nhà cướp của, bắt cóc tống tiền có thể nói không chuyện ác
nào không làm. Tuy rằng bề ngoài y gầy gò như vậy nhưng trước khi vào
đây hết sức vạm vỡ cường tráng, chỉ ở trong chiếu ngục chúng ta chưa tới ba năm đã trở thành da bọc xương.
Tần Lâm bĩu môi:
- Thứ người như thế còn nhốt trong ngục làm gì, chỉ tổ lãng phí lương thực.
- Trại của y bị quan binh đánh sập, tiểu lâu la bị giết hết, bản thân y
bị Cẩm Y Vệ chúng ta bắt được, công văn quan phủ địa phương lề mề kéo
dài...
Đoạn Ty Ngục vừa mới nói mấy câu, Tần Lâm nửa cười nửa
không liếc mắt nhìn y, Đoạn Ty Ngục lập tức kinh hãi trong lòng, vội
vàng cao giọng nói:
- Khải bẩm Tần trưởng quan, Thái Hành Cự Phỉ
Đổng Cái Thiên, vào năm Vạn Lịch thứ tám bệnh chết trong ngục, cắt lấy
đầu treo Chư Châu huyện Thái Hành sơn thị chúng.
Đổng Cái Thiên đột nhiên điên cuồng kêu lên, khuấy động xích sắt trói chặt tứ chi kêu lên loảng xoảng.
Mấy tên ngục tốt thân mặc y phục xám đen giống như hồn ma, bước chân vội
vàng đi vào buồng giam Đổng Cái Thiên, chốc lát sau đã không còn tiếng
động.
Tần Lâm hài lòng gật đầu một cái, hiệu suất giải quyết công việc của Hình bộ cùng Đại Lý tự quả thật quá thấp, xem Bắc Trấn Phủ Ty
chúng ta, đây mới gọi là hiệu suất cao.