Cẩm Y Vệ

Chương 889: Chương 889: Chim ưng chó vàng




Kế đó là Tri Châu Bồ Châu Hoàng Chí Liêm tới đưa thiếp bái kiến, sau đó mấy đứa cháu gái phủ Vương Sùng Cổ lấy thân phận khuê các tới bái phỏng Trương Tử Huyên. Cuối cùng Đồng Châu Mã Tự Cường Mã gia, Bồ Châu Dương Bác Dương gia cũng đều tìm cớ phái người tới đây.

Những hào môn thế gia Quan Trung này có truyền thừa trăm năm thậm chí lâu hơn, nhãn lực quan sát cục diện tình thế không kém chút nào. Trương Doãn Linh bên ngoài có con trai làm Thủ Phụ Đại Học Sĩ, bên trong là thế lực dây mơ rễ má chằng chịt đã khổ tâm tổ chức từ lâu ở Bồ Châu. Tần Lâm bị tước hết thảy quan chức chỉ dẫn theo chừng mười tên tùy tùng đi theo đến chỗ này, lúc đầu dĩ nhiên không ai coi trọng hắn. Suy đoán tên này ở trong thế trận Bồ Châu vững như tường đồng vách sắt cũng sẽ trầm luân trong đó, không còn ngày nào có thể ngóc đầu dậy được.

Không ngờ rằng ở Phong Lăng Độ, ở Vương Quan cốc, ở Giáng Châu vệ, ở Đồng Châu bờ Vị Hà, Thiếu Sư phủ chịu nhục hết lần này tới lần khác, Tần Lâm lại càng đánh càng hăng. Đánh cuộc qua sông đã thu phục được lòng dân chúng, Vương Quan cốc làm nhụt khí thế của Thiếu Sư phủ, ở Giáng Châu vệ ép nội tuyến Trương Doãn Linh sợ tội tự vận. Đến Đồng Châu, Uy Đức Pháp Vương vốn là đồng đảng Thiếu Sư phủ, lại bị Tần Lâm thu phục dễ dàng như trở bàn tay. Cuối cùng, ngay cả bản thân Trương Doãn Linh cũng một mạng ô hô không minh bạch!

Đương nhiên trước khi thế cục vẫn chưa chân chính sáng tỏ, những hào môn lão gian cự hoạt này sẽ không hành động quá rõ ràng, bất quá chỉ cho chi phái thân quyến tới thăm dò tình hình một chút. Dù sao Trương gia có con trai làm Thủ Phụ Đại Học Sĩ, Trương Tứ Duy chấp chưởng triều cương ở kinh sư, tay cầm quân quốc trọng quyền, mặc dù phụ tang theo quy củ phải nghỉ việc đinh ưu, nhưng ai mà biết được lão có bạo phát uy lực lôi đình, đảo lộn thế cục hay không?!

Về phần Vương Sùng Cổ, để cho cháu gái tới đây càng không có một chút áp lực nào. Muội muội lão Vương gả cho Trương Doãn Linh kia đã sớm chết rồi, em vợ dù sao cũng chỉ là em vợ, Trương Tứ Duy lại không phải họ Vương. Tần Lâm và Trương Tử Huyên âm thầm thương nghị, đều cho rằng dù là muội muội Vương Sùng Cổ kia vẫn chưa chết, kết quả cũng sẽ không có biến hóa bao nhiêu. Từ Giai vì lật đổ Nghiêm Tung còn có thể bỏ cả cháu ngoại, chẳng lẽ Vương Sùng Cổ tiếc một muội muội?!

Tần Lâm quá mức thuận buồm xuôi gió, nhưng hắn vẫn không vội vàng chạy tới chạy lui lôi kéo, bỏ rơi những kẻ có lòng vội vàng thăm dò sang bên không thèm để ý. Hắn chỉ lo sống cuộc sống ung dung nhàn nhã, ngày ngày nếu không ra khỏi thành đi săn vậy cũng leo núi ngắm cảnh. Trương Tử Huyên cùng các vị tiểu thư Vương gia ngâm thơ luận văn, làm ra mấy bài thơ hết sức thanh lệ thoát tục, nghiễm nhiên vẫn là thiên kim tướng phủ năm xưa đầy bụng văn chương.

Tần Lâm phóng ngựa thật nhanh, vó trước con ngựa vấp nhẹ một cái hố nhỏ, khiến cho Tần Lâm ngồi trên lưng ngựa có hơi lảo đảo.

- Tần tướng quân, Tần tướng quân coi chừng!

Ngạch Triều Ni Mã theo thật sát bên trái, thấy vậy thiếu chút nữa phi thân xuống ngựa, đặt mình dưới vó ngựa của Tần Lâm, dáng vẻ trung thành hộ chủ quả thật không bút nào tả xiết.

Không có cách nào khác, mặc dù Tần Lâm phát tin đi Quy Hóa thành, ngăn cản cử động Tam Nương Tử cùng Uy Linh Pháp Vương, nhưng ai có thể bảo đảm chắc chắn!? Hai giáo Hoàng Bạch bên mạnh lên bên yếu đi, tiên hiền truyền thừa Trát Luận Kim Đỉnh tự mấy trăm năm trước cũng liên quan chặt chẽ, hiện tại Ngạch Triều Ni Mã không dám để cho Tần Lâm có chút sơ xuất nào.

- Tần trưởng quan ngăn voi cứu giá đơn kỵ phá trận, trong quân được xưng vô địch Tần Nhất Thương, công phu trên lưng ngựa tự nhiên xuất sắc, đại Lạt Ma quả thật là người nước Kỷ lo trời sập.

Quế Hữu Hoa theo sát bên phải Tần Lâm, nịnh bợ cực điểm, liều mạng vuốt mông ngựa.

Thân là cẩm y Tổng Kỳ, Quế Hữu Hoa mơ hồ biết được chuyện Trương Doãn Linh ngộ hại, thiếu chút nữa làm cho y tan gan vỡ mật. Vì tội không giám sát Tần Lâm chặt chẽ, bất kể thế nào, Thủ Phụ Đại Học Sĩ mất cha cũng sẽ không tha cho y, lâm vào bước đường cùng, tên này bèn bỏ hết thể diện tới đầu phục vào cửa Tần Lâm.

Tần Lâm không để ý tới Quế Hữu Hoa, xem y như không có, các huynh đệ cẩm y cũng không thèm nhìn tới tên này. Bất quá da mặt y cực dày, cả ngày theo sát bọn Tần Lâm như con chó ghẻ, đánh không hoàn thủ mắng không nói lại, còn vĩnh viễn tươi cười.

Triết Biệt cầm đầu sáu tên võ sĩ Mông Cổ phân ra tả hữu, vòng một vòng lớn gom dã thú lại, từ xa đã khản cổ kêu lên:

- Tới rồi, chủ nhân cẩn thận bắn tên!

Tần Lâm nhìn chăm chú vào một con báo đốm to màu sắc sặc sỡ, hai mắt mở ra tinh quang bắn loạn xạ, hai đùi kẹp vào hông ngựa, hai tay khai cung như ôm trẻ nít. Bảo Điêu cung lắp Kim Phi tiễn, giương cung tròn vành vạnh như vầng trăng bắn tên bay ra như sao xẹt, một vệt hàn quang bắn thẳng tới.

- Trúng!

Chúng tùy tùng cùng gào thét kêu lên.

- Tần trưởng quan thần xạ! Tần trưởng quan... Ặc...

Những lời nịnh bợ của Quế Hữu Hoa thình lình nghẹn lại trong cổ họng.

Chỉ thấy Kim Phi tiễn kia bay cách con báo xa chừng năm thước, báo đốm bị dọa sợ hết hồn, hung hăng nhìn thẳng về phía trước, không bỏ chạy mà giương nanh múa vuốt muốn xông tới.

Pằng, ngực con báo xuất hiện một lỗ máu, bốn chân giơ lên trời ngã lăn ra, giãy giụa mấy cái liền bất động.

Phù... Tần Lâm thổi thổi khói xanh trên họng súng, dùng súng vẫn lợi hại hơn, Tần Nhất Thương là Tần Nhất Thương, cần gì dùng cung tên?!

Chúng huynh đệ cất tiếng hoan hô như sấm động, Quế Hữu Hoa lập tức liều mạng nịnh hót, Ngạch Triều Ni Mã lời nói vụng về cũng không nói thêm lời nào, nhảy xuống ngựa đi tới vác con báo lên vai. Đường đường thủ tọa đệ tử đời thứ hai Trát Luận Kim Đỉnh tự lại làm phu khuân vác cho Tần Lâm.

Tần Lâm bật cười ha hả:

- Lão phu giở thói trẻ ngông cuồng, bên trái dắt chó vàng, bên phải là chim ưng, thì ra chính là như vậy.

Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực ngẩn ra, tiếp theo lên tiếng cười như điên, nơi này nào có chó vàng chim ưng gì, chỉ có Quế Hữu Hoa và Ngạch Triều Ni Mã!

Ngạch Triều Ni Mã không hiểu thơ từ người Hán, chẳng qua chỉ toét miệng cười khúc khích, Quế Hữu Hoa bị Tần Lâm mắng khắc nghiệt như vậy nhưng cũng không thể làm gì, ai bảo y làm trành cho hổ, làm tay sai cho Trương Doãn Linh. Nể tình y kịp thời quay đầu, tội chết có thể tha được, tội sống khó tha.

Tần Lâm đã có thu hoạch, chúng huynh đệ không còn khách sáo, rối rít rút súng tác xạ, bắn trúng không ít con mồi, số còn dư lại đều bị bọn Triết Biệt dùng liên châu tiễn bắn, cuối cùng khiêng hết thảy mồi quay về Bồ Châu.

-----------

Trạch viện Tần Lâm ở trên bờ Hoàng Hà phía Tây Bồ Châu thành dần dần đã trở nên tấp nập người đến người đi. Tuy rằng đám chủ sự trưởng bối hào môn Quan Trung chưa tới, nhưng thân tộc bàng chi và đám quản gia tôi tớ của bọn họ đã lui tới nơi này nhiều lần.

- Tần huynh rất có nhã hứng, lần này săn được nhiều quá!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.