Đầu ngón tay Trương Cư Chính gõ trên quân chỉ vết mực đã sớm khô lại, hồi lâu sau thở dài một tiếng:
- Từ Tử Thăng, chỗ nào ta cũng mạnh hơn lão, chỉ có điều này, không thể làm gì khác hơn là cam bái hạ phong.
Trương Kính Tu, Trương Mậu Tu áy náy bất an đứng ở bên cạnh, nghe thấy
tên Từ Tử Thăng đầu tiên là trong lòng căng thẳng, lại nghe phụ thân
thừa nhận không bằng, mới thở phào nhẹ nhõm thật to.
Từ Giai tự Tử Thăng, năm Gia Tĩnh chính là một đời danh thần, đối với
Trương Cư Chính có ân cất nhắc. Vị Từ Các Lão này có một chuyện oanh
oanh liệt liệt cả đời là lật đổ gian tướng Nghiêm Tung và con là Nghiêm
Thế Phiên. Vì che mắt Nghiêm Tung, lão gả cháu nội gái cho con trai
Nghiêm Thế Phiên làm thiếp, sau khi lật đổ Nghiêm gia vì để tỏ rõ lập
trường lại độc chết đứa cháu gái đáng thương này.
Hùm dữ không ăn thịt con, nếu là người bình thường sẽ gọi cái này là
nhân luân thảm biến, nhưng trong triều đình không có đạo đức cá nhân,
hành vi của Từ Giai ngược lại được khen ngợi là hành vi tráng sĩ chặt
tay, vì lật đổ gian tướng Nghiêm Tung không tiếc hy sinh thân tôn nữ,
thật là trung liệt hết sức!
Trương Cư Chính tự nhận không bằng Từ Giai, dù sao lão cũng không phải là Từ Giai.
Trương Kính Tu khom lưng thật thấp, nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Phụ thân Đại nhân, tiểu muội nói Tần Lâm kia có tài kinh thiên vĩ địa, có lẽ hơi nói quá sự thật. Nhưng theo hài nhi thấy, hắn thật sự có tài
động triệt u minh, xét âm đoán dương, nếu phụ thân thương tiếc nhân tài…
- Nhân tài, nhân tài!
Trương Cư Chính cười lạnh:
- Vi phụ lật đổ, đuổi cổ nhân tài còn ít hay sao? Cao Củng, Hải Thụy,
Ngả Mục, Ngô Trung Hành và Triệu Dụng Hiền, người nào mà không phải là
nhân tài? Không thể phục vụ cho ta, thậm chí đứng ở phía đối lập của
triều chính mới, thứ nhân tài như thế càng phát triển, nguy hại lại càng lớn, càng phải sớm trừ đi!
Trương Kính Tu nháy mắt với đệ đệ, mặc dù biết rõ phụ thân đã nổi cơn
giận lôi đình, nhưng vì tiểu muội, cũng là vì bằng hữu, hai người bọn họ luôn luôn cố gắng hết mình.
Ca ca ngậm miệng không nói, Trương Mậu Tu lại nói tiếp:
- Theo ngu kiến của hài nhi, Tần Lâm không giống đám người Hải Thụy, Ngả Mục, trước kia nghe hắn nghị luận đối với triều chính mới, tựa hồ cũng
không phải là một mực phản đối, mà là có ý kiến của riêng mình.
Trương Mậu Tu gãi đầu một cái, không dám nói tiếp nữa, trên thực tế có
lúc nói chuyện phiếm nghị luận cùng Tần Lâm, thậm chí y cảm thấy Tần Lâm còn tích cực hơn với quan điểm cải cách so với phụ thân, còn đi xa hơn.
Trương Cư Chính lại hiểu sai ý, vuốt râu cười lạnh liên tục:
- Lão phu không cần một tên vũ phu như hắn coi trọng. Cho dù hắn là Tống Đề Hình sống lại, Bao Long Đồ tái thế, cũng chỉ là năng lại đoạn án,
hiền thần gìn giữ truyền thống của người đi trước, đối với nghiệp lớn
bất khả nhất thế cải cách triều chính mới có thể có được hiểu biết gì?
Ta thấy họ Tần kia cũng chỉ là nói những lời cũ rích nhạt nhẽo, hơn phân nửa lây nhiễm tính khí chua lét của đám tú tài Giang Nam, muốn chống
đối lão phu để mua danh chuốc tiếng. Hừ hừ, đạo bất đồng không thể cùng
mưu, lời này quả thật dễ nghe!
Hai huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, biết lần này là lão đầu tử thật sự nổi
giận, làm Thủ Phụ đế sư nhất ngôn cửu đỉnh, bao nhiêu Thượng Thư, Đô đốc cũng không dám không vâng theo, đích thân cầm bút viết một phong thư,
trong đó còn mơ hồ để lộ ý kén rể. Bị Tần Lâm cự tuyệt không nói, hắn
còn chạy đi làm thịt Vương Bản Cố...
Trương Kính Tu là con trai lớn, mơ hồ nghe ra chút phong thanh từ trong
lời nói của phụ thân, chợt thoáng động trong lòng, cố ý nói:
- Vương Bản Cố quả thật chết còn hại người, phụ thân vì lão tặc đã chết
mà trở mặt cùng thanh niên tài tuấn cố ý chiêu mộ, tiểu muội cũng không
hiểu chuyện, vì vậy gây ra lớn chuyện, cần gì phải khổ như vậy?
- Vương Bản Cố đã đáng là gì?
Trương Cư Chính hết sức khinh thường bĩu môi, nữ nhi duy nhất quỳ ở
ngoài cửa, lão cũng có năm canh giờ không có nghỉ ngơi, uống một hớp
trà, vuốt huyệt Thái Dương tức giận nói:
- Họ Tần kia lớn mật ngông cuồng, hắc hắc, dám trả lại thư của lão phu,
hắn cho lão phu là ai? Chẳng lẽ hắn cho là lão phu lấy thân phận Thủ Phụ đế sư, còn phải mang nữ nhi ra giao dịch với hắn sao, quả thật có muốn
nhịn cũng không nhịn được!
Phù... hai huynh đệ Trương Kính Tu, Trương Mậu Tu thở dài một cái, rốt
cuộc tìm được nguyên nhân thực sự khiến cho phụ thân nổi giận.
Trên thực tế lão không giận về chuyện Vương Bản Cố bị giết, ngược lại
Tần Lâm không vâng lời khiến cho Trương Cư Chính tức giận hơn. Lấy thân
phận Thủ Phụ đế sư đích thân viết thư có ý chiêu mộ, lại bị trả lại,
huống chi trong thư còn mơ hồ có ý kén rể... Lão đầu tử không nổi giận
mới là lạ!
Lần trước tự mình nhìn trúng Lưu Kham Chi thành ra kết quả như vậy, đã
làm cho lão đầu tử rất không cao hứng, lần này Trương Tử Huyên nhìn
trúng Tần Lâm, lại làm mất hết thể diện của Thủ Phụ đế sư. Lại thêm nữ
nhi còn một mực nói giúp cho hắn, quỳ ở bên ngoài khổ sở năn nỉ, lửa
giận của lão càng ngày càng mạnh.
Nghĩ tới đây, hai huynh đệ đều cười khổ trong lòng: phụ thân, muội muội
và tên Tần Lâm kia, tính khí ba người này quả thật là một khuôn đúc ra.
Lần này gây ra chuyện như vậy, không biết tới lúc nào mói có thể giải
khai.
Đột nhiên quản gia Du Thất chạy một hơi vào phòng.
Trương Kính Tu, Trương Mậu Tu trợn mắt nhìn y: không thấy muội muội cùng huynh đệ ta đều đang ra sức khuyên can phụ thân sao, ngươi vội vàng tới muốn lấy quân chỉ là có ý gì?
Thần sắc Du Thất rất là cổ quái, cũng không nhìn quân chỉ Trương Cư Chính đặt trên bàn, mà là lấy ra một phong thư trình lên.
Trương Cư Chính vừa nhìn phong bì cũng có chút giật mình, phất tay một
cái đuổi Du Thất đi ra ngoài, quản gia này lại dập đầu một cái, nhìn hai vị công tử gia cười cười nịnh hót mới xoay người rời đi, dù sao không
có lấy quân chỉ.
Hai huynh đệ đứng ở sau lưng phụ thân, nhìn thấy lạc khoản trên thư là
‘Cảnh Định Hướng Đô Sát Viện Nam Kinh’, cũng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Cảnh Định Hướng này cũng là nhân vật lãnh tụ rất có danh vọng trong
thanh lưu ngôn quan, quan cư Phó Đô Ngự Sử Đô Sát Viện Nam Kinh, còn có
đệ đệ ở kinh sư làm Thiêm Đô Ngự Sử, môn sinh cố lại rất nhiều, ở thanh
lưu cũng là nhất hô bá ứng.
Huynh đệ Cảnh gia cùng Vương Bản Cố là một đảng, thuộc về phái ngoan cố
bảo thủ, đả kích mãnh liệt triều chính mới, bất kể sự kiện ‘đoạt tình’
năm xưa hay là vụ án đo đạc ruộng đất ở Hưng Quốc châu mới đây, bọn họ
đều nhảy choi choi lên, ngày ngày viết tấu chương lên khiến cho Trương
Cư Chính ghét hận vô cùng.
Mặc dù phụ thân rất muốn dùng một cái tát đập chết huynh đệ Cảnh gia,
nhưng thứ nhất thế lực triều đình cần cân bằng, thứ hai danh vọng bọn họ lớn như vậy cũng không tùy tiện hạ thủ, cho nên đến bây giờ cũng không
làm gì được bọn họ.