Tần Lâm chỉ dấu chân nói với Lục Viễn Chí:
- Tên mập ngươi xem thử có chỗ đặc thù gì.
Lục mập ngồi xổm người xuống cẩn thận tra xét, lại ướm dấu chân mình vào so sánh, phát hiện dấu chân này hơi nhỏ hơn so với mình, nhưng chiều rộng phía trước bàn chân dường như không xứng tỷ lệ cho lắm, vị trí ngón chân cái đặc biệt sâu, chứng tỏ dùng sức nhiều.
Dạ hành nhân lưu lại dấu chân đúng là bất đồng cùng người khác, nhưng Tần Lâm nói chỉ dựa vào dấu chân là có thể phán đoán thân phận của người đến, tựa hồ quá tự tin.
Bạch Hạo chắp tay một cái:
- Tẩy Oan Tập Lục nhắc tới dấu chân, phân biệt chân trần cùng với cao thấp mập ốm là có đạo lý, nhưng làm thế nào từ dấu chân phán đoán thân phận nghi phạm, tại hạ thật sự là chưa từng nghe qua.
- Nếu không phải dấu chân này quả thật quá hiếm thấy, bản quan cũng không thể nhận định được!
Tần Lâm cười ha hả, chỉ dấu chân nói:
- Ngoại trừ quái thai trong vạn người không có một, hình dáng chân người trên đời này không chênh lệch nhau bao nhiêu. Chân của người Mông Cổ Mạc Bắc cùng chân của người Lĩnh Nam, lúc vừa sinh ra thật ra không khác biệt nhiều lắm. Sau đó một người hàng năm ngồi trên lưng ngựa, người kia chạy chân không khắp trên núi, lâu ngày dài tháng mới dần dần sinh ra khác nhau.
- Chư vị hãy nhìn dấu chân này, phía trước bàn chân đặc biệt rộng, mà vị trí ngón chân lại đặc biệt dùng sức, chứng tỏ ngón chân cái của y dang ra xa hơn so với bốn ngón còn lại…
Ngón chân cái dang rộng? Mọi người không nhịn được nhúc nhích ngón chân mình.
Rốt cuộc Từ Tân Di kiến thức rộng rãi, vui mừng kêu lên:
- Là giặc Oa! Ta nghe lão binh năm xưa chống Oa kể lại chuyện cũ, giặc Oa rất thích mang guốc gỗ, dây thừng kẹp giữa kẽ ngón cái và ngón trỏ, lâu ngày dài tháng ngón cái sẽ dang rộng ra so với bốn ngón còn lại.
Thật ra thì guốc gỗ bắt nguồn từ Trung Quốc, là vì người Trung Quốc cổ đại rất thích mang, từ Tùy Đường trở về trước kia lưu hành rộng rãi, nó là loại dép lê dưới đáy có răng cưa, thích hợp đi lại nơi bùn đất nhão.
Từ sau đời Tống, guốc gỗ đã từ từ thối lui ra khỏi đời sống thường ngày của người Trung Quốc, mà trở thành vật sử dụng đi mưa giống như đấu lạp, áo tơi. Dân chúng thường là vào lúc trời mưa xuống đi ra ngoài mới mang nó, ở một ít địa phương phía Nam ẩm ướt nhiều mưa, guốc gỗ vẫn còn được sử dụng tới gần hiện đại.
Nhưng guốc gỗ Trung Quốc cũng không dùng dây thừng làm quai kẹp giữa ngón chân, cũng không phải là mang quanh năm suốt tháng.
Chỉ có Nhật Bản sau khi bắt chước từ Trung Quốc mới dùng guốc gỗ để mang thường xuyên như giày. Các võ sĩ thường thường quanh năm mang nó, mà giặc Oa càng là không mang không được.
Thuyền bè đi lại trên biển, khí hậu ấm áp ẩm ướt, cộng thêm thức ăn tiếp liệu không thuận tiện như trên bộ, thủy thủ thiếu vitamin, cho nên bệnh chân nấm, phù chân phát triển không ít. Nếu như giặc Oa mang giày da giày vải kém thoáng khí, Thích Kế Quang có thể không cần luyện binh Uyên Ương trận làm gì, bởi vì như vậy chân của giặc Oa đã sớm hư thối tới mức không đi được.
Chỉ có guốc gỗ thoáng khí mát mẻ mới thích hợp viễn hành trên biển, cho nên tất cả giặc Oa đều phải mang thứ này.
Ngày hôm qua mặc dù dạ hành nhân kia thay đổi y phục, đổi lại mang giày nhẹ đế mỏng, nhưng đầu ngón chân y không có cách nào thay đổi, chỉ là một dấu chân đã làm bại lộ thân phận y rất rõ ràng.
Tổng Bộ Đầu Thuận Thiên phủ Bạch Hạo vái chào sát đất, thật là bội phục Tần Lâm không có lời nào diễn tả:
- Từ một dấu chân phán định thân phận giặc Oa của đối phương, Tần trưởng quan thần cơ diệu toán! Cao thủ phá án Lục Phiến môn chúng ta cũng không có được bản lãnh lợi hại như vậy.
Vương Thế Trinh cũng rất có hứng thú nhìn cảnh tượng này, thân là một đời văn tông, sĩ lâm danh túc, trong mắt của y phá án kỹ xảo rốt cục chỉ là ‘kỳ kỹ dâm xảo’. Nhưng sự thần kỳ của Tần Lâm cũng làm cho y không thể không có điều xúc động, âm thầm nghĩ ngợi nếu quan địa phương có được bản lãnh này, không những sẽ không gây ra oan án hủy diệt mũ quan, mà gặp phải kiểm tra Hình Danh ba năm một lần nhất định có thể lấy được lời phê ‘Đoạn án minh bạch’, ‘Xử án đắc lực’.
- Cố lão, xem ra kẻ vào trong nhà ngài thật sự không phải là người của Tần Lâm, mà là giặc Oa, năm đó Cố lão kiên trì giết chết đầu não giặc Oa Uông Trực... Ặc?
Vương Thế Trinh không nói được nữa, bởi vì y nhìn thấy sắc mặt Vương Bản Cố xanh tới mức đáng sợ, đôi môi thật sự biến thành màu tím, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hoảng, bộ dáng kia giống như sắp sửa phải ra pháp trường.
Vì sao lão già này càng già càng sợ chết? Vương Thế Trinh không khỏi cảm thấy kỳ quái, Vương Bản Cố lúc còn trẻ động một chút là bày ra tư thế Thi Gián (chức quan can gián), lấy được danh cảnh giới cao ngạo. Nhưng biểu hiện của lão hiện tại quả thật giống như bị sợ vỡ mật, thật sự gọi là nghe danh không bằng gặp mặt, hữu danh vô thực.
Tần Lâm cũng không nghĩ nhiều, dù sao con người sẽ thay đổi, thời gian đủ để làm lạnh lòng nhiệt huyết một người, phá hủy can đảm một người.
- Các vị, các vị cứu lão phu!
Thanh âm Vương Bản Cố ra vẻ nức nở, trong mắt già nua lộ vẻ đầy kinh hãi, rõ ràng là chật vật trước đó chưa từng có.
Trong lòng Tần Lâm đã có đầu mối, thấy bộ dáng này của Vương Bản Cố ngược lại sinh lòng nghi ngờ, cố ý hỏi thử lão một câu:
- Vương lão tiên sinh, chưa chắc là Uông Trực trả thù, có lẽ chỉ là giặc Oa bình thường vì cướp tiền mà tới đây thì sao?
- Nhất định là dư đảng Uông Trực, nhất định!
Vương Bản Cố the thé kêu lên, không còn chút phong phạm nào của danh sĩ thanh lưu.
- Lão già này cũng thật là nhát gan.
Từ Tân Di bĩu môi, thờ ơ nói:
- Nam Kinh là Đại Minh phó đô, có hơn mười vạn đại quân kinh vệ trú đóng, lại có năm doanh Chiết binh tinh nhuệ Thích đại soái năm đó luyện hiệp trợ phòng thủ. Cho dù có giặc Oa chỉ có thể một vài tên xâm nhập vào được, chỉ cần mời nhiều cao thủ hộ viện là có thể ngăn cản, lão sợ cái gì?
Tần Lâm cũng cảm thấy kỳ quái, Vương Bản Cố sợ hãi cũng quá khoa trương, thật sự là sợ vỡ mật, hơn nữa tại sao lão lại một mực khẳng định là dư đảng Uông Trực hành động trả thù?
Lập tức Tần Lâm nhớ lại bức họa ‘Ngũ Phong tiên sinh đạp ba đạo hải đồ’ trong phòng Kim Anh Cơ, cùng với Trương Tử Huyên kể lại tin tức năm đó Uông Trực bị giết. Lại thêm chiếc thuyền Bạch Liên giáo đến từ hải ngoại, lúc này mới xâu chuỗi các tình tiết vụ án lại với nhau, quy kết cho dư đảng Uông Trực mưu đồ trả thù đối với Vương Bản Cố.
Nhưng lão nhi này không hề nghĩ ngợi, nghe được dạ hành nhân là giặc Oa liền nói thẳng ra chân tướng, chẳng lẽ vào giờ khắc này lão được linh hồn Địch Nhân Kiệt, Bao Long Đồ phụ thể?
Tần Lâm nở nụ cười thích thú.
Dáng vẻ Vương Bản Cố như vậy, ngay cả Lưu Nhất Nho vốn cùng trận tuyến với lão cũng không nhìn nổi, cau mày nói:
- Lớp người chúng ta chấp pháp công bằng, ngay thẳng, đường đường chính chính, quang minh chính đại, Cố lão sợ cái gì?