Phùng Bảo cùng Tần Lâm lặn lội trong cơn bão tuyết, cả đêm giải Tôn Hiểu Nhân về nha môn Đông Xưởng.
Chưởng Hình Thiên Hộ Từ Tước cùng Lý Hình Bá Hộ Trần Ứng Phượng chờ ở
phòng thư ký, trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, Đốc Công mình vào
cung vẫn chưa trở lại, hai người bọn họ nào dám ngủ.
Thấy Phùng Bảo cùng Tần Lâm sóng vai trở lại, thần sắc cũng không có vẻ
khác thường. Lúc này trong lòng Từ Tước, Trần Ứng Phượng mới đại định,
dẫn dắt mấy chục Quản Sự, Chưởng Ban, Ty Phòng nhất tề quỳ xuống, lớn
tiếng kêu lên:
- Thuộc hạ cung nghênh hổ giá Đốc Công!
Tất cả những cao thủ Đông Xưởng thân mặc áo nâu, đầu đội mũ tròn, chân
mang giày đen, lần này quỳ sụp xuống một mảng lớn. Cho dù bọn họ là loại người như hổ lang trên giang hồ làm cho người ta nghe tiếng kinh hồn
táng đởm, nhưng trước mặt Phùng Bảo Phùng Đốc Công tất cả đều cúi đầu
xếp tai, giống như một đám hung ưng, ác khuyển được người nuôi dưỡng.
Phùng Bảo trở lại địa bàn mình, nhìn một mảng lớn ưng khuyển hung thần
ác sát này, trong lòng không khỏi đắc ý, trợn mắt một cái, hùng hổ nói:
- Bọn nhỏ, bản đốc mang về cho các ngươi một người, lát nữa các ngươi
phải giở ra bản lãnh giữ nhà, đừng để cho Bắc Trấn Phủ Ty Tần tướng quân coi thường.
- A, mệt quá…
Tần Lâm ngáp dài một cái, tựa hồ không phát hiện vẻ chua chát trong lời Phùng Bảo.
Phùng Bảo nhìn nhìn Tần Lâm, vụ án trong cung tối nay trên căn bản là
một mình Tần Lâm nổi tiếng, Đốc Công Đông Xưởng là lão liên quan tới vụ
án, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đợi ở Từ Ninh cung, bị trói tay chân. Cho nên dù Tần Lâm nói có manh mối có thể làm cho Tôn Hiểu
Nhân mở miệng, lão cũng quyết định tự mình phải nghĩ biện pháp.
Nếu như phá được toàn án toàn là công lao của Tần Lâm, Phùng Đốc Công
thậm chí toàn bộ Đông Xưởng chỉ là bình hoa trang trí thôi sao, mặt mũi
của Phùng Đốc Công để ở nơi nào?
Từ Tước cùng Trần Ứng Phượng lập tức hiểu ý Phùng Bảo, cùng mọi người ầm ầm đáp lại:
- Cẩn tuân pháp chỉ Đốc Công!
Một đám cao thủ Đông Xưởng không có hảo ý nhìn chằm chằm Tôn Hiểu Nhân
bị trói gô như bánh chưng, giống như sài lang theo dõi con mồi. Phùng
Bảo khẽ gật đầu, Từ Tước, Trần Ứng Phượng đích thân động thủ, đưa Tôn
Hiểu Nhân vào hình phòng giống như chim ưng bắt gà.
Phùng Bảo làm như vậy có hơi xấu hổ, Tần Lâm lại không thèm để ý chút nào, cười hì hì đi theo vào tham quan.
Mười tám tầng địa ngục Đông Xưởng không phải là tầm thường, Từ Tước liếc mắt nhìn nhìn nhìn Tôn Hiểu Nhân, giở uy phong lên âm dương quái khí
nói:
- Tôn Hoài Nhân Tôn công công đúng không?! Ngày xưa chúng ta giao tình
không nhiều lắm, bây giờ phải chiêu đãi cho cẩn thận. Bọn nhỏ, trước hết mang trà cho Tôn công công đi.
Lập tức có hai tên sai dịch cởi trần đi tới, chỉ thấy bắp thịt toàn thân hai người bọn họ nổi vồng lên, trong tay xách theo roi da đầy gai, vừa
nhìn liền biết không phải là hạng người lương thiện.
Hai tên sai dịch không nói hai lời, vung roi da lên quất tới tấp. Roi da kia không biết làm bằng gì, Tôn Hiểu Nhân mặc áo bông thật dày, quất
xuống một roi lập tức xé rách áo bông, roi thứ hai liền trầy da sứt
thịt, roi thứ ba đánh cho Tôn Hiểu Nhân máu thịt bầy nhầy.
Mấy roi đầu, Tôn Hiểu Nhân bị đau thân thể khẽ run lên, đám sai dịch cho rằng y ăn sung mặc sướng trong thâm cung đã lâu, chỉ đánh vài roi ắt sẽ cung khai. Không ngờ rằng nụ cười quái dị trên mặt người này càng ngày
càng tỏ vẻ bất cần, càng đánh càng lên tinh thần, dường như thân thể bị
đánh không phải là của y, mà là của một người nào khác.
- Con bà nó, quả thật tà môn...
Từ Tước khẽ nhếch môi, cười gằn nói:
- Đám nhỏ các ngươi thêm chút sức, đừng để cho Tôn công công lơ lửng khó chịu, trách chúng ta tiếp đãi không chu đáo.
Chớ nói Chưởng Hình Thiên Hộ Từ Tước, ngay cả Phùng Đốc Công cũng ở đây, hai tên sai dịch phải cố gắng ra sức. Trong lúc nhất thời roi da đánh
xuống liên tục, cả phòng toàn là bóng roi phá không, mang theo tiếng gió vù vù, tạo ra những tiếng bốp bốp trên cơ thể Tôn Hiểu Nhân khiến cho
người ta phải ê răng.
Không nghĩ tới thân thể Tôn Hiểu Nhân như được đúc bằng sắt thép, toàn
thân bị đánh cho máu thịt bầy nhầy không ngờ rằng vẫn bất động thanh
sắc, sau đó cúi gằm đầu xuống không có phản ứng gì nữa.
Từ Tước khoát khoát tay ngăn sai dịch lại, sau đó dùng cán roi nâng cằm Từ Tước lên.
Không ngờ rằng Tôn Hiểu Nhân cũng không có chết ngất, hai mắt sáng ngời
nhìn chằm chằm vào Từ Tước, khiến cho vị Chưởng Hình Thiên Hộ này sợ hết hồn. Sau đó Tôn Hiểu Nhân lại cúi đầu, lè lưỡi liếm liếm máu tươi đầu
vai, tỏ vẻ hết sức khinh thường.
Phùng Bảo nhíu mày một cái, giọng âm trầm lạnh lẽo:
- Từ Tước, trà đãi khách của ngươi không đủ kình đạo, những món điểm tâm này coi như xong, hãy dọn bữa chính lên đi thôi!
Từ Tước vô cùng mất mặt, trao đổi ánh mắt với Trần Ứng Phượng một cái, người sau liền gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Không đợi bao lâu, Lý Hình Bá Hộ Trần Ứng Phượng đích thân bưng một vật
vào, bên dưới là đế gỗ, bên trên giống như lư hương đồng, mặt bên có lỗ
to bằng đầu ngón tay, toát ra khói xanh mờ mờ.
Trần Ứng Phượng nghiến răng nghiến lợi, khóe miệng co quắp, mặt mũi dữ tợn nở một nụ cười đáng sợ:
- Tôn công công, chớ trách lão tử không nhắc nhở, nếu như ngươi còn
ngoan cố không chịu cung khai, mùi vị bữa ăn chính này cũng không phải
là người bình thường có thể tiêu thụ!
Tôn Hiểu Nhân vẫn không nhúc nhích, ngay cả cái rắm cũng không đánh.
Trần Ứng Phượng đùng đùng nổi giận, nắm một đầu ngón tay Tôn Hiểu Nhân
lên nhét vào lỗ tròn hình cụ. Chỉ thấy Tôn Hiểu Nhân nhất thời sắc mặt
trắng bệch, toàn thân không tự chủ được giật giật, trên trán, hai bên
tóc mai chảy ra mồ hôi hột, hiển nhiên đau đớn vô cùng.
Tần Lâm đợi ở một bên quan sát, mới đầu Trần Ứng Phượng bưng hình cụ đi
ra hắn còn không hiểu là gì. Đợi đến khi bắt đầu dụng hình, đồ chơi kia
phát ra tiếng xèo xèo như thịt nướng, trong không khí xuất hiện mùi khét thịt người bị đốt, hắn mới chợt hiểu ra: thì ra hình cụ này chính là
một lư hương đặc chế, nhét ngón tay của phạm nhân vào đốt. Đây gọi là
mười ngón tay nối liền với tim, dây thần kinh trên đầu ngón tay vô cùng
phong phú nhạy cảm, đốt như vậy đau đớn không phải là tầm thường.
Chỉ bất quá, nếu Phùng Bảo muốn mượn đồ chơi này cạy miệng Tôn Hiểu Nhân, e rằng vẫn còn kém một chút.
Phùng Bảo thấy Tôn Hiểu Nhân đã đau đớn không chịu nổi, trong lòng không khỏi có mấy phần tự đắc, nhìn về phía Tần Lâm cười hăng hắc:
- Tần tướng quân, những đồ chơi của Đông Xưởng chúng ta hẳn là không kém Bắc Trấn Phủ Ty quý nha chứ?
- Quả thật không tệ...
Tần Lâm cười cười:
- Thủ hạ của ta phàm là loại huynh đệ tứ chi phát triển đầu óc đơn giản, thông thường ta sẽ không dạy cho bọn họ kỹ thuật điều tra phá án quá
phức tạp, mà dạy bọn họ bản lãnh đại hình ép cung. Dù sao tư chất có
hạn, đối với bọn họ hành hình ép cung tương đối dễ dàng mau lẹ, đơn giản thực dụng hơn.