- Nàng...
Tạ Kiệt không nghĩ tới miệng lưỡi Kim Anh Cơ lợi hại như thế, giận đến
một câu cũng không nói được, dằn mạnh chén trà trên bàn, phất tay áo bỏ
đi.
Tiêu Sùng Nghiệp cũng không tiện nói nữa, sau khi hàn huyên với Tần Lâm vài câu bèn bưng trà tiễn khách.
Điền Thất gia vô cùng mất hứng, sắc mặt lộ vẻ lúng túng bực dọc, lại nói hai vị sứ giả thỉnh phong vương quốc Lưu Cầu nói năng không tầm thường, còn quen thuộc tình hình bản quốc hơn hai vị Tiêu, Tạ, không bằng đi
gặp bọn họ.
Lương Xán, Vệ Vinh một văn một võ, đều mặc y quan Trung Hoa, dung mạo
nói năng không khác chút nào với người Trung Quốc, nếu không phải Điền
Thất gia cố ý nói rõ, căn bản không nhìn ra là người ngoại quốc.
Hai người bọn họ đặc biệt tỏ ra tôn trọng Tần Lâm cùng Kim Anh Cơ, xưng
Tần Lâm là Thiên triều thiên tướng, Kim Anh Cơ là Thiên triều trưởng
quan, nghe nói nàng là Ngũ Phong thuyền chủ đương đại càng tỏ ra nghiêm
nghị cung kính.
Tần Lâm cùng bọn họ hàn huyên một phen, thắc mắc tại sao nói tiếng Hán lưu loát như vậy, hai sứ giả đều cười lên:
- Thiên tướng có chỗ không biết, tổ tiên hai chúng ta là Phúc Kiến Tuyền Châu phủ cùng Chiết Giang Ôn Châu phủ, vốn chính là người Trung Quốc,
ba đời trước đến Lưu Cầu làm quan, lại được quốc vương phái vào triều
làm sứ giả thỉnh phong, trong nhà của chúng ta đều là viết chữ Hán, nói
tiếng Hán.
Từ trên người Lương Xán cùng Vệ Vinh, Tần Lâm cảm nhận được đầy đủ vẻ ái mộ hiền hòa của người Lưu Cầu đối với Trung Quốc, nghĩ đến tao ngộ hậu
nhân bọn họ lại âm thầm cảm khái.
Nhìn hai vị người Lưu Cầu này thân mặc y quan Trung Hoa, nói lưu loát
Hán ngữ, Tần Lâm gật đầu một cái, trong lòng thầm nói: lần này các ngươi sẽ không lại bị ép hóa thành người Xung Thằng, cái tên Xung Thằng này
vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trong lịch sử, Lưu Cầu sẽ thuộc về Trung
Hoa...
Vương quốc Lưu Cầu vốn là có quan hệ thương mậu cùng Ngũ Phong hải
thương, Tần Lâm mơ hồ lộ ra chút phong thanh, hai vị sứ giả nghe hắn có
liên lạc với Trương Thủ Phụ trong triều càng thêm kính ngưỡng, mời Ngũ
Phong hải thương tăng cường lui tới thương mậu cùng Lưu Cầu, cùng nhau
chống đỡ Oa Nô và người Bồ Đào Nha gần đây hoành hành ngang ngược trên
biển.
Đúng như mong muốn, Tần Lâm cùng Kim Anh Cơ đáp ứng, hứa rằng Ngũ Phong
hải thương sẽ phái người đi Lưu Cầu, thăm viếng quốc vương Thượng Vĩnh.
- Không nghĩ tới cố ý trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu xanh um, cuối cùng lại đạt thành hiệp nghị với hai vị sứ giả vương quốc Lưu
Cầu.
Từ dịch quán đi ra, Tần Lâm cùng Kim Anh Cơ cười cười nói nói, Điền Thất gia cũng vui vẻ theo.
Bọn họ tuyệt không nghĩ tới rất nhanh lại gặp mặt hai vị thỉnh sứ Lưu Cầu này, hơn nữa là trong tình cảnh ngoài ý muốn.
-----------
Ngũ Phong hải thương cùng Tào Bang đạt thành hiệp nghị, đế quốc thương
nghiệp tương lai vượt qua biển cả, lấy hai đại dương Đông Tây và vận
chuyển đường thủy Trường Giang làm căn bản đã hình thành hình dáng ban
đầu.
Trước đó Tần Lâm đã giao thiệp với Tổng Đốc Tào Vận Lý Quăng, cùng với
tổng bộ Tào Bang tại Dương Châu, Tri Phủ Quy Mộ Quang. Kế hoạch buôn bán khổng lồ này phải được bọn họ hết sức ủng hộ, các loại tiền cữ thường
lệ có thể miễn là miễn, có thể giảm là giảm.
Hai bên xây dựng đế quốc thương nghiệp vốn là lấy quy mô khổng lồ dựa
vào địa vị lũng đoạn, còn được hưởng mức thuế ưu đãi rất thấp. Có thể
tưởng tượng được tương lai đế quốc thương nghiệp này sẽ nhanh chóng bành trướng giống như bơm bong bóng.
Bất quá, nộp quan thuế xuất nhập cảng ở Thị Bạc Ty, mặc dù có Đề Đốc Thị Bạc Thái Giám Hoàng Tri Hiếu chiếu cố, hoàn toàn có thể trộm thuế lậu
thuế, Tần Lâm lại yêu cầu cần phải nộp đúng nộp đủ, nếu như cần thiết
thậm chí có thể nộp nhiều hơn hạn mức. Có thể tưởng tượng được, khi một
lượng lớn bạc nộp thuế từ Hàng Châu Thị Bạc Ty vận chuyển đến kinh sư,
Trương Cư Chính mở ra hải cấm triều chính mới sẽ đạt được bình phẩm khen ngợi nhất trí thế nào.
Đây cũng là thực hiện một phần hiệp nghị đã lập với tướng phủ Giang Lăng
Lần thịnh hội thương mậu đầu tiên sau khi Hàng Châu khai cảng kết thúc
thuận lợi, Ngũ Phong hải thương lấy ưu thế áp đảo đánh bại đối thủ cạnh
tranh Hải Sa hội.
Có Tào Bang nắm giữ chuyển vận thủy lộ hiệp trợ, lại thêm Đề Đốc Thị Bạc Thái Giám Hoàng Tri Hiếu cùng Lãnh Ban Đông Xưởng Hoắc Trọng Lâu trấn
giữ, Ngũ Phong hải thương hoàn toàn đánh sụp Hải Sa hội chẳng qua là vấn đề thời gian.
Đến đây mục tiêu chuyến đi Hàng Châu của Tần Lâm căn bản đã đạt thành,
có thể chuẩn bị đi trở về phủ, nhưng hắn không vội vàng trở về Nam Kinh, mà là cho tên mập, Ngưu Đại Lực và các thân binh Hiệu Úy ba ngày nghỉ,
để cho bọn họ ở Hàng Châu đi dạo Tây Hồ, thăm Nhạc Vương miếu, mua ít đồ vật ly kỳ hiếm thấy của hai đại dương Đông Tây.
- Ha ha, tiểu biệt thắng tân hôn, Tần trưởng quan chúng ta muốn ở cùng Kim trưởng quan thêm mấy ngày...
Lục mập không giữ mồm miệng, lén lút nói với các vị huynh đệ nước bọt
tung bay. Lòng ngưỡng mộ của mọi người đối với Tần trưởng quan trong lúc nhất thời dâng trào như Hoàng Hà vỡ đê không thể thu thập.
Tần Lâm ở thêm mấy ngày dĩ nhiên không phải vì tư tình nhi nữ. Nói chuẩn xác hơn, không hoàn toàn như vậy.
Ngũ Phong hải thương cùng Tào Bang đều phải đem hai thành tổng lợi nhuận của mỗi bên cho Tần Lâm, không chỉ có bởi vì ân nghĩa trước, mà bởi vì
hắn lấy kiến thức thương nghiệp bén nhạy xúc tiến thành công liên minh
song phương. Cũng chỉ có hắn có thể làm cho Tổng Đốc Tào Vận Lý Quăng
cùng Đề Đốc Thị Bạc Thái Giám Hoàng Tri Hiếu cung cấp phương tiện, xây
dựng liên lạc với Thủ Phụ đế sư Trương Cư Chính, xúc tiến Hàng Châu
thành khai cảng, chiêu an hải thương... Có thể nói đế quốc thương nghiệp này căn bản là một tay hắn xây dựng.
Tần Lâm tuyệt không phải hạng người mua danh chuốc tiếng, hắn không chút do dự thu nhận số bạc trên trời này. Bởi vì tính toán dựa trên tiền cữ
thường lệ được giảm miễn rất nhiều, cùng với địa vị lũng đoạn trên thực
tế, một năm sau con số Tào Bang cống hiến sẽ đạt tới tám vạn lượng bạc
trắng, mà bên Ngũ Phong hải thương sẽ cung cấp cho hắn mười lăm vạn
lượng, hơn nữa theo thời gian sẽ càng ngày càng nhiều.
Số tiền kia hắn cũng không chuẩn bị mang đi, mà là yêu cầu gửi lại ở Ngũ Phong hải thương.
Nghe thấy yêu cầu này, nụ cười Điền Thất gia hết sức mập mờ: nam chủ bên ngoài nữ chủ bên trong, bạc vẫn nên đặt trong tay quản gia bà.
Ánh mắt Kim Anh Cơ nhìn Tần Lâm lại thêm mấy phần nhu tình.
Bất quá Tần Lâm cũng không có chuẩn bị sử dụng nàng như quản gia bà, đợi sau khi Điền Thất gia rời đi, mới nói ra tính toán của mình.
- Dùng số bạc kia biên luyện Thủy sư cùng điểu thương binh ư?
Kim Anh Cơ giật mình trợn to hai mắt.
- Không sai...
Tần Lâm gật đầu một cái:
- Bây giờ nàng đã có chiêu bài chữ vàng Doanh Châu Trưởng Quan Ty, cũng
có quyền công khai chiêu mộ biên luyện Thổ Ty binh. Nếu ở trên biển, vậy đương nhiên là xây dựng Thủy sư rồi, về phần điểu thương binh, tương
lai nhất định phải dùng tới, chờ ta trở về Nam Kinh còn có điểu thương
loại mới cho nàng.
Sóng mắt Kim Anh Cơ lưu chuyển, che miệng nhỏ nhắn cười khanh khách:
- Tần trưởng quan tỏ ra yên tâm như vậy, không sợ nô gia nuốt chửng Thủy sư của ngươi sao?
Ương ngạnh ư… Tần Lâm không khách sáo chút nào, giơ ma thủ ra cù Kim
trưởng quan loạn xạ, tới khi nàng luôn miệng xin tha hắn mới dừng tay.
Ngũ Phong hải thương không xa lạ gì đối với hỏa khí, trên thực tế thậm
chí năm xưa Uông Trực là nhân vật mấu chốt truyền hỏa khí Tây Dương vào
Nhật Bản. Một mặt y chèn ép thực dân phương Tây, mặt khác khống chế ba
mươi sáu đảo Đông Doanh, phàm giao dịch hỏa khí nhất định phải trải qua
tay y, từ đó lũng đoạn mua bán binh khí điểu thương, pháo Bồ Đào Nha…
Cho nên đến hôm nay, Ngũ Phong hải thương vẫn có rất nhiều điểu thương,
đại pháo Bồ Đào Nha và Hồng Di, triển khai buôn bán võ trang ở hai đại
dương Đông Tây, lần trước đối phó Đảo Tân Gia, hỏa khí đã xuất lực không nhỏ.
Nhưng dù sao hải thương cũng là hải thương, thương thuyền võ trang cũng
không phải quân hạm, đánh hải tặc, đối phó loại chư hầu nhị lưu như Đảo
Tân Gia Nhật Bản còn có thể ứng phó, muốn tác chiến cùng Nhật Bản thống
nhất tương lai vậy không đủ lực. Ngoài ra thực dân phương Tây cũng đem
tới dồn dập thuyền to pháo mạnh, trước mắt lực lượng của bọn họ còn nhỏ, nhưng theo British East India Company các nước Âu châu thành lập, bàn
tay tham lam của bọn họ sẽ càng ngày càng vươn xa về phía Đông.
Tần Lâm không có quyền chỉ huy Thủy sư triều đình, hơn nữa hắn cũng
không muốn bị đảng tranh triều đình ràng buộc, vì vậy quyết tâm thành
lập một lực lượng trên biển nhỏ mà tinh hoàn toàn thuộc về mình. Từ Văn
Trường nói ‘Mượn thế’ cùng ‘Dùng sức’, Tần Lâm cũng cần bồi dưỡng thực
lực lượng bản thân.
Thật ra thì Ngũ Phong hải thương cũng cảm nhận được áp lực đến từ người
Nhật Bản cùng Tây Dương, đặc biệt là thực dân Tây Dương ép người từng
bước, cũng có nhu cầu xây dựng Thủy sư đặc biệt. Tần Lâm đề xuất Thủy sư bình thời hộ vệ hàng cho thương thuyền, lúc cần sẽ được hắn chỉ huy,
cùng đám hải thương cả hai bên đều có lợi.
Huống chi tuyệt đại đa số yêu cầu của Tần Lâm, Kim Anh Cơ cơ hồ không cách nào cự tuyệt.
Mấy ngày kế tiếp Tần Lâm thương nghị vấn đề cụ thể về Thủy sư với Kim Anh Cơ.
Về phương diện trang bị, Tần Lâm yêu cầu những hỏa khí truyền thống như
oản khẩu súng, tướng quân đồng. Pháo chiến tầm xa dùng Hồng Di đại pháo, khoảng cách gần dùng tử mẫu pháo Bồ Đào Nha.
Bản thân thuyền bè bởi vì phúc thuyền kiểu Trung Hoa thân thuyền rộng
lớn, vận tốc rất chậm, thích hợp chuyển vận hàng hóa mà không thích hợp
hải chiến viễn dương, cho nên áp dụng hình dáng thuyền người Bồ Đào Nha. Ngũ Phong hải thương từng giao thủ cùng người Tây Dương không chỉ một
lần, bây giờ trong thuyền đội còn có thuyền Tây Dương bị bắt sống, có ưu điểm thao túng linh hoạt vận tốc rất nhanh, lấy đó làm bản gốc phóng
đại, sao chép là được.
Kỹ thuật chế tạo thuyền vẫn áp dụng theo kiểu Trung Quốc, bánh lái, vách ngăn khoang kín nước đều sử dụng kỹ thuật bánh răng thoa mỡ bò, chính
là kỹ thuật chế tạo thuyền tiên tiến nhất trên thế giới vào thời này.
Kha Luân Bố, Vasco da Gama sử dụng thuyền bè chỉ mấy chục tấn, lượng
thoát nước hơn một trăm tấn, mà bảo thuyền của Trịnh Hòa nguy nga như
núi, thuyền lớn Ngũ Phong hải thương có thể chở hai ngàn người, boong
thuyền có thể cỡi ngựa chạy, quả thật là chuột so với voi.
Cụ thể làm thế nào đào tạo thủy binh, kiến tạo thuyền bè, vậy không cần
Tần Lâm phí tâm. Thứ nhất hắn căn bản không hiểu hải chiến, thứ hai Ngũ
Phong hải thương người ta vốn chính là chuyên nghiệp, từ quân tượng tạo
thuyền đến thủy thủ pháo thủ đều đầy đủ cả, kinh nghiệm hải chiến cũng
hết sức phong phú.
Bố trí xong chuyện này, Tần Lâm mới chuẩn bị rời đi Hàng Châu, Điền Thất gia an bài cho hắn một chiếc đại quan thuyền cực tốt vô cùng xinh đẹp,
theo Đại Vận Hà trở về Nam Kinh.
Đêm hôm đó, Tần Lâm nằm trên giường lăn qua lộn lại, nghĩ đến Kim Anh Cơ đang ở cách vách, không khỏi ngứa ngáy khó nhịn, nhiều lần cân nhắc xem có nên che mặt tập kích ban đêm hay không.
Chợt nghe một tràng tiếng bước chân dồn dập vang lên, Kim Anh Cơ chỉ mặc đồ ngủ, bên ngoài khoác áo choàng bằng lụa mỏng tiến vào phòng Tần Lâm.
A, diễm phúc không cạn! Trong lòng Tần Lâm có một thanh âm tà ác đang điên cuồng hô: đẩy ngã, đẩy ngã nàng đi!
- Không... Không xong!
Kim Anh Cơ đi tới đầu giường, nàng không biết Tần Lâm vốn chưa ngủ, liền đưa tay đẩy.
- Hay lắm, hay lắm…
Tần Lâm cười xấu xa ôm mỹ nhân vào lòng, ma thủ nhanh nhẹn chui vào cổ áo, mân mê ngọc phong mềm mại.
Đột nhiên đầu vai đau đớn một trận, Tần Lâm kêu thét đẩy Kim Anh Cơ ra.
Sắc mặt nữ hải tặc vương ửng đỏ, hung tợn nhe răng:
- Mau... Mau rời giường, xảy ra chuyện lớn rồi!
Chuyện lớn gì? Tần Lâm còn muốn ăn vạ, nhưng thấy dáng vẻ Kim Anh Cơ
không giống đùa giỡn, không thể làm gì khác hơn là chịu nhịn tính tình
nghe nàng nói mấy câu, nhất thời sắc mặt liền thay đổi, một chiêu Lý Ngư Đả Đĩnh từ trên giường bật dậy, kéo nàng chạy như bay ra ngoài.
Bên ngoài phòng khách, Quyền Chính Ngân đầu đầy mồ hôi lạnh, không ngừng đi qua đi lại giống như kiến bò trên chảo nóng.
Thấy Tần Lâm cùng Kim Anh Cơ đi ra, y cũng không nói nhảm, vội vàng bẩm báo:
- Đại sự không ổn, nha môn Thổ Ty chúng ta thiết lập ở Đại Cù Sơn đảo
báo lại, một chiếc quan thuyền trôi đến bờ biển Đại Cù Sơn đảo, bị ngư
dân phát hiện. Trên thuyền không có một bóng người, boong thuyền, khoang thuyền đầy vết máu, lại phát hiện trong khoang thuyền có thánh chỉ sắc
phong quốc vương Lưu Cầu.
Mới vừa rồi thị nữ đi vào thông báo, Tần Lâm cùng Kim Anh Cơ đã biết
chuyện này, nhưng lúc này biết được từ trong miệng Quyền Chính Ngân vẫn
kinh ngạc không thôi.
Mấy ngày trước còn đi gặp qua hai vị sứ giả sắc phong quốc vương Lưu
Cầu, một người là Hộ Khoa Tiêu Sùng Nghiệp, người kia là Hành Nhân Ty Tạ Kiệt, bọn họ đã ra biển hai ngày trước, vì sao trên thuyền không có một người, còn trôi đến nha môn Doanh Châu Thổ Ty ở Đại Cù Sơn đảo?
Liên tưởng đến vết máu khắp nơi trên thuyền cũng biết hai vị này hơn
phân nửa không ổn. Tần Lâm, Kim Anh Cơ cũng không có bao nhiêu giao tình cùng bọn họ, nhưng Hàng Châu mới vừa khai cảng, Ngũ Phong hải thương
mới vừa tiếp nhận chiêu an đã xảy ra chuyện như vậy, có thể tưởng tượng
được tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt.
- Xin hỏi chuyện này bây giờ phải giải quyết thế nào?
Quyền Chính Ngân tỏ ra vô cùng lo lắng nói:
- Vất vả lắm chúng ta mới có được cục diện như vậy, sứ giả sắc phong bị
hại rất có thể khiến cho chúng ta dẫn hỏa thiêu thân. Có cần đẩy thuyền
trở lại biển, hoặc là dứt khoát thiêu hủy, tránh cho liên lụy chúng ta
hay không?
Kim Anh Cơ còn đang do dự, Tần Lâm đã tranh trước nói:
- Không được, chuyện này hết sức kỳ lạ, ta nghi ngờ là nhắm vào Ngũ
Phong hải thương, nếu như chúng ta làm bộ như không biết, ngược lại sẽ
trúng kế.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Kim Anh Cơ gật đầu một cái, không chậm trễ chút nào nói:
- Hết thảy ta đều nghe lời ngươi.