Dân chúng sợ quan phủ, vốn bọn họ cố kỵ Vương Tượng Càn là Tri Châu
bản châu, không ai dám tranh cãi với y, nhưng nếu bây giờ hưng sư động
chúng, đã hoàn toàn trở mặt, bọn họ cũng không ngại buông lời khó nghe.
Vương Tượng Càn giận đến mặt đỏ tới mang tai, bĩu môi tức tối, lẩm bẩm một mình:
- Bản quan ở Văn Hỷ huyện công chính liêm minh, thế nhưng đến Kế Châu gặp phải đám điêu dân tin tưởng ngoại đạo này, há đâu có lý như vậy? Thu
thuế theo chính sách thì đắc tội với cung cấm, miễn thu cho bọn họ lại
không hoàn thành số lượng Khảo Thành pháp quy định, không có cách nào ăn nói với Trương Tướng gia, còn bị thóa mạ trước mặt dân chúng …
Tần Lâm nghe nói như thế liếc nhìn Vương Tượng Càn một cái thật sâu, vị
Vương Tri Châu này có vẻ thú vị, lời y nói lại càng thú vị hơn.
Khẽ mỉm cười, Tần Lâm đưa ra hai tay ra đè xuống, chờ hơi yên tĩnh một chút mới vỗ vỗ đầu A Sa, hắng giọng nói:
- A Sa, vừa rồi ngươi nói dấu chân trên viên gạch này là thỏ hay chuột, không chính xác chút nào.
Biết rõ Tần Lâm muốn mình phối hợp diễn trò mới có thái độ tốt như vậy, A Sa liếc hắn một cái, cuối cùng vẫn giả bộ thành thật ngây thơ:
- Ủa, không phải là chuột, cũng không phải thỏ, vậy rốt cuộc là con gì?!
- Lập tức cho ngươi xem câu trả lời...
Tần Lâm cười giá giá ngón tay cái với A Sa, khen nó chui ống khói rất tốt,
sau đó lại ra hiệu cho thân binh Hiệu Úy, gằn giọng nói:
- Chu Mãn Hưng, giao tên tòng phạm của ngươi ra đây.
Thân binh Hiệu Úy lập tức bắt lại Chu Mãn Hưng, không nói lời gì liền đoạt lấy con sóc trên vai y.
Tần Lâm lệnh cho Ngưu Đại Lực lấy một viên gạch ống khói khác dính đầy khói đen, nhưng trên đó hoàn toàn không có dấu chân mang tới, để bên cạnh
con sóc, lại để cho A Sa dắt Đại Hoàng đến sau lưng sóc.
Chó vừa
thấy con sóc bắt đầu nhe răng toét miệng gầm gừ, con sóc bị dọa sợ đến
nỗi kêu lên chí chóe, ra sức giãy dụa, chỉ tiếc Tần Lâm đã giữ chặt cái
đuôi to tướng đầy lông của nó, không thể chạy thoát.
Tần Lâm thấy đã tới lúc bèn buông tay ra, sóc kia lập tức chạy nhanh về phía trước,
giẫm lên viên gạch đầy khói đen chạy đi. Hiệu Úy đối diện nhanh tay lẹ
mắt, vươn tay ra bắt nó lại.
- Ồ, dấu chân trên hai viên gạch này giống nhau như đúc!
A Sa chỉ hai viên gạch, một viên là lấy xuống trước đó có sẵn dấu chân
vật gì không rõ, viên kia là lấy xuống sau, con sóc vừa mới giẫm lên,
trên đó có nhiều dấu chân nhỏ li ti, hoàn toàn giống nhau.
Diễn trò không tệ, Tần Lâm cười xoa xoa đầu A Sa, chọc cho A Sa cũng trợn mắt nhìn hắn một cái.
Dân chúng quan sát, quả thật dấu chân trên hai viên gạch không khác nhau
chút nào, mấy tên hậu sinh vô lại vừa rồi quạt gió thổi lửa, hiện tại
cũng á khẩu không trả lời được.
Chu Mãn Hưng bị Tần Lâm vạch trần gian mưu quá bất ngờ, bị dọa sợ đến té ngã trên đất, bất quá chưa tới
Hoàng Hà tâm bất tử, chưa thấy quan tài không rơi lệ, vào lúc tối hậu
quan đầu y lại lên tinh thần, gân cổ giảo biện:
- Tướng quân minh giám, Kế Châu ở gần quan ngoại, tiểu nhân nuôi sóc
không có gì ly kỳ, hơn nữa còn là nuôi hai năm trước, cũng không phải là mới nuôi gần đây, làm sao dùng nó để giết người? Nơi này có rất nhiều
sóc, e rằng dấu chân bên trong ống khói kia là do con sóc khác để lại.
- Lớn mật!
Ngưu Đại Lực quát to một tiếng như sấm động giữa trời quang, chấn động màng tai mọi người kêu lùng bùng, chỉ tay thóa mạ:
- Ngươi cho rằng Bắc Trấn Phủ Ty chúng ta dễ đùa giỡn lắm sao, chỉ cần
bắt ngươi trở về, đảm bảo có hàng ngàn hàng vạn biện pháp bắt ngươi phải ngoan ngoãn mở miệng!
Tần Lâm khoát khoát tay, nên lấy lý phục
người là hơn. Hiện tại Tri Châu Vương Tượng Càn rơi vào tình cảnh quẫn
bách như vậy, chúng ta không chỉ có trách nhiệm tra rõ vụ án, lấy lại
công bằng cho Chu Lão Hàm cùng Cẩu Đản, càng phải tranh đoạt lòng dân
với một ít thế lực ngầm có dụng ý khác, không thể để cho các hương thân
một mực bị bọn họ mê hoặc.
- Muốn chứng cứ phải không, rất đơn giản.
Ánh mắt Tần Lâm nhìn Chu Mãn Hưng giống như mèo nhìn con chuột đang giãy chết:
- Người đâu, lục soát trên người y, lấy thức ăn cho sóc ra!
- Ngoan ngoãn chút đi!
Lục Viễn Chí tiến lên sờ soạng ngực áo Chu Mãn Hưng, giây lát móc ra một
bọc giấy nhỏ, mở ra xem chỉ thấy trong đó chứa đầy hạt thông.
Theo mệnh lệnh của Tần Lâm, A Sa buộc sợi dây nhỏ lên người con sóc, sau đó leo thang lên nóc nhà, thả sóc vào miệng ống khói.
Lúc này bất kể quan dân, tất cả đều bình thanh tĩnh khí, chỉ nghe con sóc
kéo dây thừng nhỏ sột soạt bên trong ống khói, thanh âm rất nhỏ, nếu
không cẩn thận lắng nghe sẽ không thể nào nghe được. Có thể tưởng tượng
được, Chu Lão Hàm cùng Cẩu Đản trong khi say ngủ tuyệt đối sẽ không chú ý tới.
Lục Viễn Chí đi tìm một cây gài cửa, đi vào ngôi nhà ông cháu Chu gia ngộ hại, gài cửa lại từ bên trong.
Nhân vật phụ vào chỗ đâu đó sẵn sàng, nhân vật chính Tần Lâm mới long trọng
đăng tràng. Một tay hắn cầm túi quả thông kia, ngồi xổm xuống trước cửa
đóng, ra sức đẩy mạnh vào trong, dưới cửa lập tức xuất hiện một khe hở
đủ đút lọt nắm tay.
Lúc này Tần Lâm mở túi hạt thông ra, đặt ở khe cửa, sau đó ung dung điềm tĩnh chờ đợi.
Thấy tình cảnh này, trán Chu Mãn Hưng toát ra mồ hôi to như hạt đậu, từ chóp mũi chảy xuống cằm.
Chỉ chốc lát sau, con sóc bị mùi thức ăn dẫn dụ, kéo sợi dây từ khe hở chui ra, lấy hạt thông trong lòng bàn tay Tần Lâm ăn hết sức ngon lành.
Dân chúng thét một tiếng kinh hãi, đến bây giờ bọn họ đã hoàn toàn hiểu chân tướng vụ án.
- Còn muốn ta tiếp tục biểu diễn ngươi làm thế nào nhét khăn lau kia vào ống khói bục ngủ Chu Lão Hàm không?
Tần Lâm nở một nụ cười khả ái nhìn Chu Mãn Hưng, ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo.
Sắc mặt Chu Mãn Hưng xám như tro tàn, không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Lâm, thân hình mềm nhũn ngã ra đất.
- Ừm, con sóc này là tòng phạm của ngươi, nó không biết nói chuyện, bất quá ta còn có thể hỏi một tên tòng phạm khác…
Tần Lâm cười lạnh nhìn Chu Dụ Đức:
- Nói chuẩn xác phải là chủ mưu vụ án, Chu Dụ Đức Chu Lý Trưởng, ngươi
cảm thấy lời bản quan nói nãy giờ rốt cục là đúng hay sai?
Chu Dụ Đức nhìn Tần Lâm một cái thật sâu, y tự xưng là âm hiểm sắc bén, vốn
cũng cho là chuyện này làm kín đáo giọt nước không lọt, hơn nữa đã an
bày mấy loại mưu kế biến hóa để đối phó, đủ để đùa giỡn tất cả các bên
liên quan trong lòng bàn tay.
Không nghĩ tới cũng chỉ vì đánh giá thấp bản lãnh phá án tập hung của Tần Lâm, ở bước mấu chốt đầu tiên đã
bị hắn đoán ra được, cho nên từng phần mưu kế an bài phía sau đều trôi
theo dòng nước, uổng phí tâm cơ.
Rốt cục Chu Lý Trưởng lắc đầu cười khổ nói:
- Thành thật mà nói, hôm nay con sóc này còn chạy nhanh hơn hôm qua, có
lẽ là tối qua đã đi một lần, hôm nay đã quen thuộc đường lối.