Cửa sau hành dinh Khâm Sai, tên nội gián duy nhất giả dạng làm phu
khuân vác đang đi đi lại lại trong gió rét tìm mối làm ăn. Không phải là y thích đi lại như vậy, mà vì nếu đứng yên một chỗ trong tiết trời như
vậy, hai chân sẽ có nguy cơ bị đông cứng.
Khi nội gián đi tới góc tường, tầm mắt bị ngăn trở chỉ trong một sát na, một bóng người màu xám từ hành dinh Khâm Sai chạy ra ngoài, xách theo một cái rương mây thật
lớn, rất nhanh biến mất trong hẻm nhỏ.
Trong sân Kế Liêu Tổng Đốc phủ chỗ ở Lưu Lương Phụ đầy tuyết trắng, đám người làm Tổng Đốc phủ đều biết vị Sư Gia này là người Chiết Giang Thiệu Hưng, phương Nam ít
tuyết, cho nên y cố ý để cho tuyết chất đống ở trong sân không quét, để
có thể thưởng thức cảnh tuyết phương Bắc.
Một đầu sân thông với phòng văn thư Tổng Đốc phủ, đầu kia thông ra hẻm.
Lưu Lương Phụ đang ở nhà từ từ uống Thiệu Hưng hoàng tửu, y giúp đỡ Dương
Triệu làm chuyện xấu bấy lâu nay kiếm chác cũng không ít, tuổi tác cũng
đã cao, hiện tại đang suy nghĩ xem có nên thừa dịp chuyện lần này dứt
khoát cáo lão với Dương Tổng Đốc, mang theo tài sản tính cóp bao nhiêu
qua áo gấm về nhà hay không.
Ngày hôm qua Từ Văn Trường nói rõ
chuyện sổ bảo mệnh, sau đó Triệu Sư Thần mấy lần ra ám hiệu bảo y giao
ra sổ sách, tránh cho bị Khâm Sai đại thần lục soát được mọi người đều
phải xui xẻo, chuyện này càng làm cho ý tưởng rút người thối lui trong
lòng Lưu Lương Phụ trở nên mạnh mẽ hơn.
Thiệu Hưng Sư Gia làm sổ
giả thay người, mình nhất định phải lưu lại một phần sổ thật. Nếu không
vạn nhất án phát, Đông gia quan phủ sẽ đẩy trách nhiệm thất thoát tiền
bạc lên đầu Sư Gia. Thân là mạc tân không có quyền không có thế, trên
tay lại không có chứng cớ, đến lúc đó làm thế nào tự vệ? Chẳng phải là
làm người chết thay một cách oan uổng hay sao?
Không biết Dương
Triệu giao thiệp cùng tướng phủ như thế nào, có thể làm Kế Liêu Tổng Đốc cho tới bây giờ. Bất quá đây cũng là chuyện của Dương Triệu cùng Triệu
Sư Thần, không liên quan tới Sư Gia lương hướng Lưu Lương Phụ chỉ phụ
trách chuyện làm sổ sách giả.
Lưu Lương Phụ một mực từ chối yêu
cầu của Triệu Sư Thần, kiên quyết không thừa nhận mình giữ lại sổ sách
thật bảo vệ tánh mạng, nhưng sau đó nhớ tới họ Triệu này lòng dạ độc ác, y lại cảm thấy sợ hãi, trong lòng dần dần sinh ra ý thối lui.
Chợt vòng cửa bên con hẻm bị người gõ vang, Lưu Lương Phụ phục hồi tinh thần từ trong suy nghĩ đi tới cửa mở ra, lập tức tỏ ra kinh ngạc hỏi:
- Ủa, tại sao là ngươi?
Người tới vóc người khô gầy, mặc một bộ áo bông cũ thủng rách vài chỗ, đầu
tóc rối nùi như ổ quạ, chòm râu dê dưới cằm không đen không vàng, chính
là lão tiền bối Thiệu Hưng Sư Gia Từ Văn Trường.
- Tha hương ngộ cố tri, Lưu tiên sinh không mời lão đầu tử đi vào một chút sao?
Từ Văn Trường cười khả ái, chòm râu dê run run.
Vào năm Vạn Lịch, làm Hình Danh, Tiền Cốc Sư Gia nha môn trong thiên hạ,
mười người có sáu bảy là người Thiệu Hưng, Triệu Sư Thần, Lưu Lương Phụ
cùng Từ Văn Trường đều là cùng quê. Chỉ bất quá Từ Văn Trường chí ở an
bang định quốc, Triệu, Lưu là giúp đỡ chủ nhân không chuyện xấu nào
không làm, hai bên thế như nước với lửa, căn bản không có giao tình gì.
Nếu như là trước kia, Lưu Lương Phụ đã sớm đóng cửa cho Từ Văn Trường ăn bế môn canh, nhưng hôm nay bất đồng dĩ vãng. Hôm qua sau khi Chính Khâm
Sai Tằng Tỉnh Ngô nhận được quân chỉ của Trương Tướng gia lộ ra khẩu khí thật không tốt, Lưu Lương Phụ cảm thấy hồi hộp vô cùng. Hiện tại thấy
Từ Văn Trường tới, cũng muốn nhân cơ hội này thăm dò một chút.
Lưu Lương Phụ lập tức mặt mũi tươi cười, hai hàng ria chuột bên mép vểnh lên:
- Lão tiền bối đại giá quang lâm, vãn sinh vô cùng vinh hạnh. Mời vào,
bên ngoài gió lớn, mau mời vào, vãn sinh ở nơi thô sơ như vậy, e rằng
khuất tất lão tiền bối.
Từ lão đầu không chỉ có lớn tuổi hơn một
chút, thành danh sợ còn sớm hơn Triệu Sư Thần, Lưu Lương Phụ mười mấy
hai mươi năm, nếu nói về hàng ngũ Thiệu Hưng Sư Gia, lão mà xưng đệ nhị
không ai dám nhận mình đệ nhất.
- Lưu tiên sinh khách sáo...
Lão tỏ ra hơi căng thẳng gật đầu một cái, cất bước đi vào viện.
Thấy Từ Văn Trường xách theo một rương mây, Lưu Lương Phụ có hơi kỳ quái, chưa kịp mở miệng hỏi, Từ Văn Trường liền nói:
- Hai ta vốn là đồng hương, lão đầu tử nghèo, mặt dày mang theo chút
Thiệu Hưng Trạng Nguyên Hồng, rau khô Thiệu Hưng, thịt nướng, đậu hủ
khô, còn có chân giò hun khói, cùng hưởng với Lưu tiên sinh.
Thiệu Hưng sản xuất món rau khô, đậu hủ khô, thời này người Thiệu Hưng ở bên
ngoài nhắc tới nước dãi chảy ròng ròng. Lưu Lương Phụ làm mạc tân cho
người ở biên tái đã có chừng mười năm, nghe có đặc sản quê nhà mang tới
nhất thời sâu thèm ăn ngọ nguậy trong bụng, luôn miệng nói:
- Lão tiền bối ban cho, vãn sinh thẹn không dám nhận.
Đồng hương lui tới, mang chút đặc sản quê nhà, đây quả thật là chuyện hết
sức bình thường, Lưu Lương Phụ không nghi ngờ gì, đi cùng Từ Văn Trường
vào phòng ngồi xuống.
Từ Văn Trường mở rương mây ra, quả nhiên là một ít đặc sản Thiệu Hưng, lấy từng món ra bày lên bàn. Dùng lò lửa
than nướng thịt rau khô Thiệu Hưng, cắt chân giò hun khói ra, lại mở
niêm phong bình rượu, hâm cách thủy bình Trạng Nguyên Hồng, sau đó rót
ra chén, sắc như hổ phách, mùi thơm xông vào mũi.
Cả hai đều hiểu đối phương không đơn thuần chỉ là vì tình đồng hương, sau khi được vài
chén rượu, Lưu Lương Phụ bèn mở lời trước:
- Lão tiền bối năm đó ở mạc phủ Hồ Tổng Đốc, hiệp chưởng chuyện chống Oa Đông Nam, uy chấn Mân
Chiết, danh chấn Giang Nam, sau hai mươi năm nhàn vân dã hạc, hôm nay
lại là mạc tân của Tần tướng quân, chẳng lẽ là chưa thỏa chí?
-
Tần tướng quân tuy còn trẻ tuổi, đã là thiên tử nghe danh, hơn nữa cũng
không kiêu căng một chút nào, cực kỳ lễ hiền đãi sĩ, nhường cơm sẻ áo mà đãi lão phu...
Từ Văn Trường cười ha hả nói, trên mặt có hơi nóng lên.
Cái gì lễ hiền đãi sĩ, cái gì nhường cơm sẻ áo? Tần Lâm mới gặp gỡ thiếu
chút nữa bắt Từ Văn Trường vào trong ngục, sau lại thỉnh thoảng đe dọa
gọi Lý Thời Trân châm cho lão đầy đầu ngân châm, Lục mập và Ngưu Đại Lực suýt chút nữa vặt sạch bộ râu của lão.
Thế nhưng Từ Văn Trường vẫn một lòng một dạ đi theo Tần Lâm, bày mưu tính kế cho hắn.
Nếu để cho đám đạt quan hiển quý từng đưa ra trọng lễ cung kính mời Từ Văn
Trường xuống núi làm mạc tân cho bọn họ, nhưng lại bị lão từ chối ngoài
cửa biết được chuyện này, e rằng sẽ kinh hãi trợn mắt há mồm.
Lưu Lương Phụ gật đầu một cái, cũng tự khen:
- Hôm nay người Thiệu Hưng chúng ta làm mạc tân, mười có hết chín là đắc
ý. Không phải là vãn sinh tự khen, Triệu tiên sinh cùng học sinh ở chỗ
Dương Tổng Đốc cũng được giao phó trách nhiệm nặng nề, lương hướng hơn
mười vạn đại quân hàng năm xuất nhập trên trăm vạn, đều phải qua ngòi
bút của ta.
Thấy đã vào đề, Từ Văn Trường liền cất tiếng cười ha hả:
- Lưu tiên sinh, chuyện khác không nói, nhưng ngươi làm Sư Gia lương
hướng cho người, lão phu không thể không nhắc nhở ngươi phải giấu kỹ
quyển sổ bảo mệnh kia. Bằng không để cho Khâm Sai tra ra vụ án Dương
Tổng Đốc, lúc ấy y thoái thác đẩy trách nhiệm, ngươi phải làm người chết thay.
- Thế nào, Khâm Sai thật sự muốn tra Dương Tổng Đốc sao?
Mắt chuột Lưu Lương Phụ đảo mấy vòng, cố ý làm bộ như sợ hãi, thấp giọng hỏi:
- Nơi kinh sư, là Trương Tướng gia cố ý đối phó Dương Tổng Đốc hay là
duyên cớ gì khác? Học sinh thấy Dương Tổng Đốc cùng Trương Tướng gia rất là tương đắc, lão tiền bối nói như thế không khỏi có hơi quá đáng.
Hừ hừ, ngươi không biết sống chết, ngược lại muốn moi tin tức từ miệng lão phu ư? Từ Văn Trường cười lạnh trong lòng, cầm ly rượu lên chậm rãi
uống:
- Lưu tiên sinh hỏi cái này làm gì? Chúng ta làm mạc tân
cho người ta, cho dù là Đông gia rơi đài cũng không xen vào, đến lúc đó
cùng lắm chúng ta nộp quyển sổ bảo mệnh kia ra, cuốn gói cút đi, có gì
phải sợ?
Mạc tân không phải là quan lại chính thức trong nha môn, trong ba loại người mà quan viên mời thỉnh là Sư Gia, bằng hữu, môn
khách chỉ gánh vác trách nhiệm có hạn. Giống như năm xưa Hồ Tông Hiến bị hạ ngục oan, cũng không liên quan tới Từ Văn Trường quá nhiều. Lão chỉ
việc chạy về quê nhà coi như xong, dĩ nhiên danh dự bị tổn thương, lý
tưởng bị chùn nhụt lại là chuyện khác.
Lưu Lương Phụ lại tồn tâm
tư khác, nghe Từ Văn Trường nhắc tới quyển sổ bảo mệnh kia, mắt chuột
của y lóe lên vẻ xảo trá, giả như kinh hãi:
- Chuyện liên quan đến chén cơm vãn sinh, kính xin lão tiên sinh cho biết trước tin tức, để vãn sinh biết đường chuẩn bị.
Từ Văn Trường nhướng mày, cố ý nói vụ án đặc biệt nghiêm trọng:
- A, Lưu tiên sinh không biết được, chuyện này liên quan trực tiếp với tệ án Dương Tổng Đốc tham ô, là một đại án đầu năm nay. Đô Ngự Sử, Cấp Sự
Trung dâng tấu chương đạn hặc lên triều đình như bươm bướm, Trương Tướng gia tức giận, hạ lệnh phải điều tra kỹ án này. Tằng Thị Lang cùng tệ
đông ông Tần trưởng quan chẳng qua là đánh tiền trạm, sau đó còn có đại
đội nhân mã Cẩm Y Vệ, Đông Xưởng!
- Nói một câu không dễ nghe,
chén cơm của lão huynh không giữ được, nên thừa khi còn sớm giao quyển
sổ kia ra đây, lão phu sẽ xin tha giúp ngươi trước mặt tệ đông ông. Tần
trưởng quan không nể mặt tăng cũng nể mặt Phật, sẽ bảo đảm cho ngươi
bình an về quê là được.
Từ Văn Trường nói vài câu lại nhắc tới
quyển sổ, Lưu Lương Phụ cũng không phải ngu, không tới Hoàng Hà tâm
không chết, không tới thời khắc cuối cùng làm sao y chịu giao ra quyển
sổ liên quan tới tính mạng của mình?
- Cái này, vãn sinh vẫn còn có chút băn khoăn, kính xin lão tiên sinh thứ lỗi...
Lưu Lương Phụ tỏ ra lấp la lấp lửng, ánh mắt lấp lóe.
Từ Văn Trường thấy ngôn ngữ đối phương úp mở không thật, đứng lên chắp tay một cái, rất là thất vọng thở dài:
- Lão phu lấy lòng thành đối đãi, Lưu tiên sinh lại ôm dạ nghi ngờ. Ôi,
chuyện này cũng chỉ có thể nói hết lời, Lưu tiên sinh hãy tự lo cho mình đi thôi.
Lưu Lương Phụ tỏ ra hết sức áy náy tiễn Từ Văn Trường ra ngoài.
Lúc Từ Văn Trường rời đi mang theo rương mây của mình, bước chân tập tễnh
đi trong con hẻm nhỏ tuyết rơi dày, thoạt nhìn ủ rũ cúi đầu, tựa hồ hết
sức thất vọng.
Lưu Lương Phụ cười thầm trong lòng: lão già kia,
cho rằng chỉ hai ba câu là có thể hù dọa lão tử được sao? Hừ, cho dù là
lão gian ngoan như quỷ, phen này cũng phải uống nước rửa chân của lão
tử.
Sầm… Lưu Lương Phụ đóng mạnh cửa viện lại.
Y không biết Từ Văn Trường chuyển qua góc tường trong hẻm lập tức đứng
lại, tay vịn vách tường cười như điên không ngừng, mắt già say nhập nhèm vào giờ phút này trở nên hết sức tỉnh táo, chợt lóe hàn quang: Lưu
Lương Phụ ôi Lưu Lương Phụ, nếu thức thời mau mau giao quyển sổ tới tay
Tần trưởng quan, bằng không ngươi hãy tự cầu phúc cho mình đi.
Lưu Lương Phụ trở về ngồi trong phòng lại nghĩ ngợi một trận, cảm thấy tuy
rằng lời Từ Văn Trường nói ra không thể nào tin hết, nhưng cũng có giá
trị tham khảo không ít. Nhất là vào lúc ‘hoạn nạn’ này, nếu mình đi nói
cho đông ông Dương Triệu cùng Triệu Sư Thần biết, cũng tiện làm hòa hoãn cục diện căng thẳng hôm qua giữa hai bên bởi vì y không chịu giao ra
quyển sổ.
Về phần quyển sổ kia, đó chính là đòn sát thủ để Lưu
Lương Phụ bảo vệ tính mạng mình, chỉ có ở lại trên tay mình mới an toàn
nhất, không thể đưa cho bất cứ người nào.
Suy nghĩ cặn kẽ xong, Lưu Lương Phụ mở cửa viện đi thông tới Tổng Đốc phủ, mới vừa bước ra một bước đã giật mình đứng lại.
Chủ nhân Kế Liêu Tổng Đốc Dương Triệu cùng Tổng Văn Án Triệu Sư Thần đang
vội vàng đi tới. Dương Triệu từ trước tới nay vốn hết sức âm trầm, lúc
này nét mặt lộ ra vài phần kinh hoảng, gương mặt lồi lõm của Triệu Sư
Thần lại càng âm trầm tới mức đáng sợ.
Lưu Lương Phụ không hiểu chuyện này, lại còn tươi cười tiến tới mấy bước nói:
- Đông ông, Triệu tiên sinh, học sinh có chuyện muốn tìm hai vị nói
chuyện một chút, mới vừa rồi Từ Văn Trường Từ lão nhi đến tìm học
sinh...
Giọng sài lang của Triệu Sư Thần kêu lên, cắt đứt lời y:
- Nếu chúng ta đến chậm một bước nữa, họ Lưu ngươi sẽ giao quyển sổ cho Từ lão nhi rồi phải không?
Lưu Lương Phụ cả kinh lui về sau một bước, miễn cưỡng cười nói:
- Triệu, Triệu tiên sinh, vì… vì sao ngươi nói như vậy? Chẳng lẽ huynh đệ làm ra chuyện ăn cây táo rào cây sầu đâu như vậy sao?
Dương Triệu sa sầm nét mặt, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lưu Lương Phụ, khiến cho y cảm thấy trong lòng phát rét, không nói một lời.
Triệu Sư Thần tiến tới gần từng bước từng bước:
- Từ lão nhi mang theo rương mây to như vậy tới tìm ngươi, lúc tới trong rương chứa cái gì, lúc đi trong rương chứa cái gì?
- Không có, không có gì, chỉ là chút Trạng Nguyên Hồng, rau khô, đậu hủ khô Thiệu Hưng…
Lưu Lương Phụ thành thật đáp, đột nhiên bừng tỉnh ngộ, vỗ đùi đánh đét:
- Ôi chao không tốt, chúng ta trúng kế ly gián của lão rồi!
Đúng như Dương Triệu đưa cho Tần Lâm dê vàng, heo sữa, giấu thật nhiều bạc
trong bụng dê vàng, chơi liên hoàn kế ‘từ không sinh có’. Tần Lâm phái
Từ Văn Trường xuất mã, dùng gậy ông đập lưng ông, cũng dùng kế ly gián
thay mận đổi đào.
Hiện tại đang là thời khắc mấu chốt, đổi lại là Dương Triệu, Triệu Sư Thần, ai dám tin rằng Từ Văn Trường tới chỗ Lưu
Lương Phụ mang theo một cái rương chứa đầy rau khô, đậu hủ khô? Ai dám
tin rằng giữa Lưu Lương Phụ và Từ Văn Trường chỉ nói những lời vô bổ dò
xét lẫn nhau?
Nghi người trộm búa…
Sắc mặt Lưu Lương Phụ như đưa đám:
- Bọn họ làm như vậy là cố ý ly gián chúng ta! Từ lão nhi thật sự là mang tới rau khô Thiệu Hưng và Trạng Nguyên Hồng, đúng rồi, trên bàn vẫn
còn. Đông ông, Triệu tiên sinh, các ngươi không thể mắc bẫy bọn chúng,
nhất định phải tin tưởng học sinh!
Dương Triệu một mực nghiêm mặt, hồi lâu sau chợt cười lên:
- Lưu tiên sinh, ngươi nói xem phải thế nào mới có thể làm cho bản quan tin tưởng ngươi?!
Triệu Sư Thần cũng lộ vẻ uy hiếp nói:
- Quyển sổ kia… hay là Lưu tiên sinh giao ra đây trước đi, nếu không lỡ như bị Tần Lâm, Từ Văn Trường lấy đi...
- Không có, học sinh cũng không có ghi quyển sổ nào khác.
Lưu Lương Phụ lắc đầu lia lịa như trống bỏi, trong lòng vô cùng oán hận Triệu Sư Thần.