Tuy Trần Khắc Chí cảm thấy đồng liêu có chút quá đáng, nhưng lúc này
sĩ lâm quan viên đều chú trọng quan hệ đồng môn, đồng niên. Y và Hàn
Tiến là đồng niên, từ trước tới nay lại không quen biết với Tần Lâm, dĩ
nhiên phải giúp Hàn Tiến, cũng do dự gật đầu một cái.
Đại đội
nhân mã Kiêu Kỵ Hữu vệ bao vây bọn Tần Lâm cùng chủ tớ ba người Tư Vong
Ưu vào giữa, những quan giáo Kiêu Kỵ Vệ kia đều không có hảo ý nhìn chằm chằm đám Cẩm Y Hiệu Úy này, có người còn nháy nhó trêu chọc Điêu Thế
Quý:
- Ôi chao, đây không phải là lão Điêu nha môn Cẩm Y Vệ sao?
Lần trước đánh nhau với chúng ta ở Hạnh Hoa lâu, chính là y cầm ghế đánh vỡ đầu Tôn Thiên Hộ, ha ha, lần này coi như là rơi vào trong tay chúng
ta!
Xem ra Kiêu Kỵ Vệ cùng Cẩm Y Vệ mâu thuẫn không phải là một ngày hai ngày.
Chúng quan giáo Kiêu Kỵ Vệ tản ra hai bên, chừa ra một đường trống ở giữa.
Rất nhiều Chỉ Huy Sứ, Chỉ Huy Đồng Tri, Chỉ Huy Thiêm Sự, Thiên Hộ, Bá
Hộ tiền hô hậu ủng một viên quan võ giục ngựa xông ra.
Viên quan
võ này hơn ba mươi tuổi, mặt vuông chữ quốc, gương mặt đỏ ửng, râu dài
đen nhánh, mặc quan bào màu đỏ, ngực đeo bổ phục sư tử, thắt loan đái
bạch ngọc sư, vừa nhìn cũng biết là Đô Đốc chính nhất phẩm.
Tại sao là y? Điêu Thế Quý cùng Hoa Đắc Quan ngơ ngác nhìn nhau, thần sắc có vẻ cổ quái.
Đô Đốc liếc mắt liền thấy Tần Lâm cùng Từ Tân Di, thần sắc khẽ biến, tựa hồ lấy làm kinh hãi, dường như nhận ra bọn họ.
Tần Lâm cũng có vẻ kinh ngạc, cảm thấy Đô Đốc mặt đỏ rất quen mặt, lại
không nhớ nổi đã gặp qua y ở nơi nào, cẩn thận suy nghĩ một chút, lại
như cũng không nhận ra vị này.
Đô Đốc mặt đỏ nhảy xuống ngựa, nhìn tình huống một chút, hết sức uy phong quát to:
- Có chuyện gì vậy, ai là quan quản sự nơi này?
- Bẩm tiểu công gia, là hạ quan, là hạ quan...
Hàn Tiến cười híp mắt nghênh đón, mặc dù văn quý vũ tiện, nhưng cũng phải
xem thử là ai, y chỉ là một Lễ bộ Chủ Sự còn không dám tự cao tự đại
trước mặt Đô Đốc chính nhất phẩm.
Mãng Ứng Lý cũng nhận ra được
người này, hiểu được người tới gia thế hiển hách, quyền cao chức trọng,
là nhân vật có tiếng tăm ở triều Đại Minh, cũng vội vàng toét miệng nói:
- Tiểu công gia, ngày hôm trước Quang Lộc Tự triều đình ban yến, lệnh tôn bồi tịch, ngài cũng tham dự, chúng ta đã gặp qua một lần.
- A, thì ra là Miến Điện Mãng Ứng Lý vương tử...
Tiểu công gia lấy tay vỗ trán, cười chỉ đối phương hỏi:
- Vì sao dường như thiếu hai cái răng cửa…
Vừa rồi Mãng Ứng Lý bị Tần Lâm đá gãy hai răng cửa, nói chuyện gió thổi
vào. Nghĩ đến sau khi thừa kế vương vị sẽ là vị Đại vương thiếu răng,
không khỏi mất uy phong, Mãng Ứng Lý lại càng hận Tần Lâm đến tận xương
tủy, tức giận tố cáo:
- Tiểu công gia minh giám, là phụ thân ta
Bạch Tượng Đại vương ngưỡng mộ Trung Hoa thiên triều, mới lệnh cho tại
hạ tiến cống bạch tượng, chính là một tấm lòng thành. Không ngờ rằng bị
tên cẩm y quan này của quý triều làm nhục, đánh ra nông nỗi như vậy,
chẳng phải là cầu vinh bị nhục hay sao, không khỏi khiến cho sứ giả
chúng ta ở xa tới triều cống Đại Hoàng đế thất vọng vô cùng.
- Ủa, vậy sao?
Tiểu công gia lại sờ sờ cằm, tựa hồ rất dáng vẻ khổ sở, nhìn sang Tần Lâm.
Quan viên dân chúng Ô Man Thị đều toát mồ hôi lạnh thay Tần Lâm. Nhìn dáng
vẻ dường như vị tiểu công gia thống lãnh Kiêu Kỵ Vệ này là người quen
với Mãng Ứng Lý, chẳng phải cẩm y quan sẽ xui xẻo hay sao?
Chỉ cần tiểu công gia thiên vị là đủ để dọa chết cẩm y trưởng quan này, huống chi bên cạnh còn có Hàn Chủ Sự quạt gió thổi lửa.
- Tiểu công gia, lệnh tôn là lão thần ba triều, mấy độ thay mặt đế tế
thiên, nhiều lần được triều đình ban yến, chiêu an man di...
Hàn Tiến xúi giục, giơ tay chỉ Tần Lâm:
- Nhưng hắn thì sao, không thèm để ý tới chính sách chiêu an man di ở xa
của triều đình, hai nước giao binh còn không chém sứ giả, vì sao hắn dám tự tiện đánh cống sứ? Quả thật là làm tổn thương danh dự thiên triều
ta, tổn thương quốc thể Trung Hoa ta!
Trong đám dân chúng có mấy
người trẻ tuổi nấp ở phía sau không sợ chuyện, dứt khoát kêu ồ lên. Rõ
ràng là vừa rồi cẩm y trưởng quan lộ hết vẻ uy nghi của Hán quan, Hàn
Tiến thỏa hiệp thối nhượng như vậy mới gọi là nhục đến quốc thể, khiến
cho khách Tứ Di tới đều coi thường Trung Hoa thiên triều ta.
Tiểu công gia thấp giọng trầm ngâm, chân mày cau lại:
- Thì ra là như vậy, thật đúng là quá đáng, Trần Chủ Sự, mới vừa rồi
ngươi cũng nhìn thấy sao? Nếu thật là như vậy, bản quan phải thượng tấu
triều đình, để mà nghiêm trị.
Dĩ nhiên Trần Khắc Chí phải giúp đồng liêu, hơi do dự một chút bèn nói:
- Quả thật như vậy, mặc dù Mãng Ứng Lý Đại vương tử lời lẽ kiêu ngạo, nhưng cẩm y quan kia cũng hơi cậy mạnh một chút.
Lời nói này có vẻ hơi uyển chuyển, mơ hồ muốn giải vây cho Tần Lâm. Dù sao
Trần Khắc Chí chưa mất thiên lương, không tới mức điên đảo thị phi giống như Hàn Tiến.
- Trong kinh sư, dưới chân thiên tử, làm sao có thể hoành hành ngang ngược như vậy?
Thần sắc tiểu công gia càng trở nên âm trầm, dường như đang cố nén giận.
Hàn Tiến cùng Mãng Ứng Lý liếc mắt nhìn nhau, hai người đều có vẻ đắc ý.
Mãng Ứng Lý càng tỏ vẻ khiêu khích nhìn nhìn Tần Lâm: hừ hừ, lần này xem ngươi làm sao bây giờ, phải cho ngươi một bài học nhớ đời…
Tiểu công gia chậm rãi đi thong thả, đi tới trước người Tần Lâm, không mặn không lạt nói:
- Tại sao vậy? Các ngươi làm như vậy cũng khiến cho ta hết sức khó xử…
Tần Lâm chắp tay một cái, cũng không biết danh hiệu quan cấp của y, liền gọi theo mọi người:
- Tiểu công gia minh giám, hạ quan là bởi vì vị Tư Vong Ưu tiểu muội muội này, chính là đứa con côi của Vân Nam Tuyên Úy Sứ Mạnh Dưỡng Tư Cá tận
trung vì nước, bị Miến Điện vương tử ỷ mạnh bức bách, lúc này mới trượng nghĩa ra tay...
- Đại ca ca, không thể liên lụy đến các ngươi được...
Tư Vong Ưu từ phía sau chui ra, dáng vẻ con nít học làm người lớn, nghĩa chính từ nghiêm nói:
- Phụ thân ta là giữ đất thay thiên triều mà chết, chỉ cần triều đình các ngươi không sợ xấu hổ, vậy cứ giao ta cho Mãng Ứng Lý là được. Chuyện
này do ta gây ra, không liên quan tới người khác, đại quan nhân, ngài
đừng làm khó dễ ca ca tỷ tỷ này!
Tiểu công gia rất là kinh ngạc
nhìn Tư Vong Ưu, ánh mắt mơ hồ có ý tán thưởng. Trung thần liệt sĩ ai ai cũng kính ngưỡng, tuy Tư Cá là Thổ Ty, nhưng nhìn nữ nhi của y trung
hiếu tiết nghĩa như vậy, cũng biết phụ thân nhất định là vị nhân sĩ
trung liệt.
- Tiểu công gia...
Tần Lâm còn chuẩn bị giải thích một tràng, chợt bị Từ Tân Di kéo kéo lại.
Đại tiểu thư một tay chống eo, một tay múa may giữa không trung, vô cùng tức giận:
- Được rồi, nói nhiều như vậy có ích gì? Coi như là chúng ta có lỗi, hỏi
người Miến Điện thử xem, phải làm sao mới bằng lòng không trở về, hoàn
thành triều kiến ba ngày sau?