Lúc này đám đại hán áo đen
nhất thời cảm thấy yên lòng, cho dù là chức quan Tần Lâm lớn tới mức nào cũng không thể hơn được Lưu Đô Đốc Cẩm Y Vệ.
Thanh Đại đã cứu tỉnh Tam thúc, Lý Kiến Phương cùng Trầm thị nhìn cảnh
tượng này kinh hồn khiếp vía. Mặc dù hai người bọn họ ở Kỳ Châu, nhưng
vì si mê công danh cho nên cũng hiểu được cẩm y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu là
quan lớn tới mức nào, nhất thời sợ hãi tới mức há hốc mồm cứng lưỡi.
Trầm thị trợn trừng hai mắt, lải nhải oán trách:
- Ta đã nói điệt nữ không nên xuất đầu lộ diện, lần này đã gây họa cho cô gia, ngay cả Tam thúc con cũng bị đánh…
Lý Kiến Phương từng trải nhiều hơn lão bà mình, thấy Lưu Thừa Hy đối với Tần Lâm cũng không có vẻ ngạo mạn của cấp trên đối với thuộc quan, vội
vàng kéo kéo lão bà, có ý bảo nàng ngậm miệng.
Thanh Đại không thèm để ý khẽ chu cái miệng nhỏ nhắn, cái gì Lưu Đô Đốc, quan lớn tới mức nào chứ? Trong lòng tiểu nha đầu, trên cõi đời này
cũng không có chuyện nào mà Tần ca ca không thể giải quyết, bất kể lúc
nào, nàng cũng tín nhiệm Tần Lâm vô điều kiện, trăm phần trăm.
Tần Lâm nghe lời của Lưu Thừa Hy, trong lòng chẳng qua là cười lạnh liên tục, quan trường này nếu không có quan hệ thân quyến, sư đồ, đồng niên, làm quan cùng nha chỉ là ngang hàng. Mặc dù hắn bất quá chỉ là một Chỉ
Huy Thiêm Sự, Lưu Thừa Hy cũng nên kêu một tiếng lão thúc, y chỉ chịu
gọi lão ca, chẳng lẽ Lưu Thủ Hữu có bối phận thúc bá của mình sao?
- Hừ, tiểu tử muốn chết!
Vốn Tần Lâm đã muốn đối phó Lưu Thừa Hy, lúc này lập tức trở mặt:
- Ai là lão ca ngươi? Lưu Đô Đốc có đứa con trai như ngươi lúc nào vậy? Ngươi dám giả mạo quan quyến, điên đảo thị phi sao?
Vốn võ công Lưu Thừa Hy rất khá, nhưng bị Tần Lâm bạo khởi làm khó dễ
cho nên không kịp phản ứng, lại nghe hắn quát mắng, chỉ cho là Tần Lâm
không tin, sợ trên Cẩm Y Hiệu Úy nóc nhà hạ sát thủ, không thể làm gì
khác hơn là không dám ngăn cản, một mực tránh né:
- Tần lão ca, tiểu đệ thật sự là con trai cẩm y Lưu Đô Đốc, tân khoa Võ Trạng Nguyên kia mà...
Thật sao, tân khoa Võ Trạng Nguyên bị Tần Lâm đuổi theo đánh điên cuồng, cũng không dám trả đòn. Người ngoài thấy vậy tặc lưỡi luôn miệng:
- Trời ơi, Tần tướng quân ngăn voi cứu giá quả thật là lợi hại, ngay cả Võ Trạng Nguyên cũng không phải là đối thủ của hắn.
Lưu Thừa Hy bị Tần Lâm đánh cho một tát tai váng đầu hoa mắt, sững sờ
không hiểu rằng Tần Lâm không chịu thừa nhận. Kết quả Tần Lâm lại bảo
Lục mập xuất thủ, đè lên người y đánh một trận điên cuồng. Đáng thương
cho mặt trắng của Lưu Thừa Hy sưng to như đầu heo, cơ hồ tương đương với mặt của Lục Viễn Chí.
Đây không phải là mặt sưng trở thành mập sao?
Rốt cục cẩm y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu nghe thấy tin chạy tới, gương mặt đen
sạm đáng sợ, mang theo thật nhiều Cẩm Y Hiệu Úy thân tín bao vây Tần Lâm tầng tầng. Thấy con trai bị đánh suýt chút nữa mình không nhận ra, ánh
mắt y lập tức trở nên đỏ ngầu giống như muốn ăn thịt người.
- Có chuyện gì vậy?
Thanh âm Lưu Thủ Hữu cực kỳ lạnh lẽo.
Tần Lâm am tường đạo lý ác nhân cáo trạng trước, tranh trước chỉ Lưu Thừa Hy một cái:
- Lưu Đô Đốc, tên này dám giả mạo con trai của ngài!
Trương Chiêu, Bàng Thanh, Phùng Hân, mấy tên đường thượng quan cẩm y
thân tín đi theo Lưu Thủ Hữu tới đây nghe vậy suýt chút nữa ngã lăn ra
đất. Mặc dù Lưu Thừa Hy đã bị đánh như đầu heo, nhưng thật sự là con
ruột Lưu Đô Đốc, chuyện này còn có thể giả được sao?
Ngay trước mặt Lưu Thủ Hữu nói Lưu Thừa Hy không phải là con của y,
chẳng phải tương đương với mắng y bị cắm sừng, nuôi con người khác sao?
Sắc mặt Lưu Thủ Hữu lập tức trở nên xanh lét, chỉ Tần Lâm chuẩn bị ra
lệnh bắt lại. Y muốn liều mạng hôm nay hoàn toàn trở mặt với Tần Lâm,
cũng phải đòi lại công bằng cho con trai mình, lấy lại thể diện cho
mình.
Lưu Thủ Hữu dẫn theo thật nhiều thân tín Hiệu Úy, vừa tới lập tức vây
quanh Tần Lâm, Ngưu Đại Lực, Lục mập tầng tầng. Ngoài ra lại có không ít Hiệu Úy leo lên nóc nhà giằng co cùng thân binh Tần Lâm, hai bên kiếm
bạt cung giương, không khí đầy mùi thuốc súng, quả thật khiến cho người
ta phải ngạt thở.
Lại bị Tần Lâm mắng con trai không phải là thân sinh, Lưu Đô Đốc giận
tới mức không nói được nên lời, tay run run chỉ mặt Tần Lâm, lắp bắp nói mấy chữ ‘ngươi’ hồi lâu.
Các đại hán áo đen thủ hạ Thôi Tứ gia từ dưới đất đứng lên, cảm thấy có
chỗ dựa, không còn kinh hoảng thất thố giống như mới vừa rồi vậy.
Bản thân Thôi Tứ gia cười khổ không ngừng, đầu tiên là y bị che mắt muốn lấy lòng Lưu Thừa Hy, kết quả chọc phải nội quyến Tần Lâm. Mới vừa rồi
bị tình thế bắt buộc vì bảo vệ tánh mạng lại bán đứng Lưu Thừa Hy, hôm
nay bất kể Lưu Đô Đốc hay là Tần Chỉ Huy chiếm thượng phong, xong chuyện này rồi chắc chắn người ta sẽ quay lại thu thập y.
Từ trước tới nay đều là thần tiên đấu pháp, tiểu yêu chịu tai ương, bất
kể Lưu Thủ Hữu đại triển uy phong hay là Tần Lâm lật ngược thế cờ, tóm
lại cuộc sống Nhất Toát Mao Thôi Tứ gia hoành hành ngang ngược ở kinh sư mười mấy hai mươi năm, đạp trên hai đạo hắc bạch, khi nam hiếp nữ, hôm
nay coi như đã kết thúc. Cơ nghiệp của y ở kinh sư lần này coi như trôi
theo dòng nước, có thể giữ được tính mạng đã coi như may mắn, làm sao có thể vui được.
Lý Kiến Phương cùng Trầm thị cũng bị dọa sợ đến vãi ra quần, Đô Đốc Cẩm Y Vệ Lưu Thủ Hữu, đây là chức quan lớn tới mức nào? Cho dù là ở Kỳ Châu
cũng chỉ được nghe đại danh lão nhân gia.
Trong mắt hai người bọn họ, Thạch Vi Thạch Đại nhân đã là đại quan rất
lớn, thế nhưng so sánh với vị Tả Đô Đốc, Thái Tử Thái Phó, chưởng Cẩm Y
Vệ này, quả thật không bằng một hạt cát.
Mặc dù chức quan Tần Lâm cũng không nhỏ, nhưng Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ mới
là chính tam phẩm, còn kém Tả Đô Đốc chính nhất phẩm rất xa. Hơn nữa lúc này mới vừa tới kinh thành bao lâu, có thể so sánh được với Lưu Đô Đốc
thế lực thâm sâu, chằng chịt dây mơ rễ má sao?
- Nguy rồi nguy rồi, lần này chỉ sợ ngay cả mạng chúng ta cũng không giữ được…
Vẻ mặt Trầm thị áo não như đưa đám, một mực oán trách trượng phu:
- Cũng tại ông cứ một mực đòi tới kinh thành, tới Thái Y viện đáng ghét kia làm Thái Y quan. Bây giờ thì sao…
Lý Kiến Phương cũng coi là từng trải chuyện đời, thế nhưng nhìn thấy Lưu Thủ Hữu thân mặc quan bào màu đỏ, thắt lưng ngọc, đeo bảo kiếm, nghiễm
nhiên đại quan triều đình nhất phẩm, có thật nhiều đường thượng quan Cẩm Y Vệ tiền hô hậu ủng, lại còn đằng đằng sát khí nhìn sang bên này,
khiến cho y bị dọa sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn.
Hơn nữa bên tai Trầm thị nói huyên thuyên, chỉ cảm thấy tim mình như vừa bị một gáo nước tuyết tưới vào. Tâm ham mê danh lợi mơ ước vào Thái Y
viện, kết giao đạt quan hiển quý trong phút chốc biến thành một mảnh tro tàn, không khỏi oán trách:
- Ta đâu nghĩ như vậy, vốn cho rằng cháu rể là chỗ dựa vững vàng, không ngờ rằng hắn lại lỗ mãng như vậy…
Thanh Đại cũng không sợ, núp ở sau lưng Tần Lâm nhìn về phía Lưu Thừa Hy le lưỡi, trêu chọc y không
biết xấu hổ, lại thấp giọng hỏi Tần Lâm:
- Tần ca ca, huynh không có chuyện gì chứ?! Hì hì, Tam thúc Tam thẩm từ
trước đến giờ nói hươu nói vượn, huynh cũng đừng để trong lòng.
- Không sao cả...
Tần Lâm nắm tay nàng, lại nháy mắt một cái, ghé vào bên tai nàng nói:
- Có tin Tần ca ca làm cho Lưu Thủ Hữu đánh con trai mình một trận thật đau hay không?
- Không tin!
Tiểu nha đầu cười ngọt ngào, nhìn Tần Lâm làm mặt quỷ. Tần ca ca có thể
đối phó Lưu Đô Đốc, nàng không chút nghi ngờ, nhưng Lưu Đô Đốc rõ ràng
bảo vệ con trai ruột, vì sao lại đánh con mình?
Lưu Thừa Hy bị đánh phải như đầu heo, mới vừa thấy Thanh Đại nhìn về
phía mình le lưỡi, xương cốt toàn thân y lập tức mềm nhũn một nửa. Đến
khi chờ Thanh Đại cười híp mắt cùng nói chuyện Tần Lâm, bộ dáng vừa yểu
điệu vừa dịu dàng, trong lòng y càng phát ra lửa ghen thiêu đốt, kéo ống tay áo phụ thân tố cáo:
- Phụ thân Đại nhân, họ Tần không xem lão nhân gia ngài ra gì, đánh hài
nhi thành như vậy ngoài đường phố, còn... Còn bắn chết người hoành hành
bất pháp, ỷ thế hiếp người, phụ thân phải làm chủ cho dân chúng kinh sư.
Không hổ là con cháu thế gia, đầu óc Lưu Thừa Hy xoay chuyển nhanh
chóng, rất nhanh đã cho phụ thân một lý do hết sức đường đường chính
chính.
Ánh mắt Lưu Thủ Hữu sáng lên, miệng cười lạnh hai tiếng:
- Tần tướng quân, kinh sư là địa phương dưới chân thiên tử, ngươi lại
dám giết người ngoài đường phố, chuyện này phải ăn nói thế nào? Bản quan thân là Tả Đô Đốc chưởng Cẩm Y Vệ, không thể không tạm thời bắt ngươi
lại, bây đâu…
Thần sắc Tần Lâm vẫn không biến hóa chút nào, bất quá là hài hước nhìn chằm chằm phụ tử Lưu Thủ Hữu:
- Lưu Đô Đốc, ngài vì một đứa con trai giả lại muốn đối nghịch với tướng quân thật là ta hay sao, cần gì phải khổ như vậy? Tuổi ngài đã cao, đầu óc không tỉnh táo rồi sao?
Lưu Thủ Hữu đang thời sung sức, đâu phải tuổi cao, lúc này bị Tần Lâm
nhiều lần châm chọc như vậy, rốt cục y cũng không nhịn được nữa, phất
tay hạ lệnh:
- Trương Chiêu, Bàng Thanh, Phùng Hân, dẫn người bắt tên táng tâm bệnh cuồng này lại!
Tần Lâm cười hắc hắc, đang định sử xuất đòn sát thủ, lại nghe nơi xa có người cất cao tiếng gọi:
- Chậm đã, khoan hãy bắt người!
Thiêm Đô Ngự Sử Trương Công Ngư, Tuần Thành Ngự Sử Tôn Thừa Nam mang
theo binh sĩ Ngũ Thành Binh Mã ty nhanh như sao xẹt chạy tới, Trương
Công Ngư cỡi trên lưng ngựa vô cùng ít thấy, chạy tới nỗi ô sa nghiêng
sang bên.
Tôn Thừa Nam chỉ vào đám Võ Tiến Sĩ:
- Trương Đô Đường, mới vừa rồi hai vị này báo án, ty chức lập tức dẫn
người chạy tới. Kết quả xa xa nhìn thấy chuyện này quá lớn, ty chức
không dám dừng lại, không thể làm gì khác hơn là chạy về nha môn Đô Sát
Viện, gọi ngài tới chủ trì đại cục.
Người mà y chỉ chính là Du Tư Cao cùng Trầm Hữu Dung, mới vừa rồi tranh
thủ thời cơ Lưu Thừa Hy dẫn đám Võ Tiến Sĩ ra khỏi quán trà chờ dịp anh
hùng cứu mỹ nhân, hai người bọn họ len lén chạy ra ngoài tìm Tuần Thành
Ngự Sử báo án.
Tất cả đám Võ Tiến Sĩ đều nhìn hai tên dị loại trong đám này với ánh mắt vô cùng kinh ngạc. Ánh mắt Lưu Thừa Hy lại cực kỳ âm lãnh, hận không
thể ăn tươi nuốt sống hai tên phản đồ này ngay tại chỗ.
Trầm Hữu Dung hết sức lúng túng, hận đất không nứt ra một cái lỗ chui
xuống. Mới vừa rồi lặng lẽ báo án còn nhờ Tuần Thành Ngự Sử kia giữ bí
mật, không nghĩ tới đảo mắt người ta lập tức bán đứng bọn mình. Bất quá
cũng phải nói rằng, ở trong mắt Ngự Sử Tam Giáp xuất thân, hai tên Võ
Tiến Sĩ chỉ là hạt cát, cần gì giữ bí mật cho bọn họ?
Thần sắc Du Tư Cao tỏ ra thản nhiên, tách khỏi Trầm Hữu Dung sải bước tiến ra:
- Không sai, chính là ta lặng lẽ đi báo án, những gì Lưu thế huynh làm, ta nhìn không thuận mắt.
- Hay, hay lắm, Thừa Hy ngươi giao du bằng hữu quả nhiên đại nghĩa thâm sâu!
Trong lời nói Lưu Thủ Hữu toát ra vẻ lạnh như băng, híp mắt quan sát hai tên Võ Tiến Sĩ to gan lớn mật này, trong lòng thầm tính toán nên thu
thập bọn họ thế nào.
Mấy tên đường thượng quan thân tín Lưu Thủ Hữu như Trương Chiêu, Bàng
Thanh, Phùng Hân, càng không có hảo ý nhìn chằm chằm hai người bọn họ,
nở nụ cười lạnh liên tục: hừ, đắc tội với Lưu Đô Đốc, sẽ cho các ngươi
chết mà không biết vì sao mình chết. Hiện nay trong kinh sư Chỉ Huy đầy
đường, Thiêm Sự nhiều như chó, Võ Tiến Sĩ chó cũng không bằng, giết chết hai người các ngươi cũng dễ dàng như giết chết loài trùng kiến.
Trương Công Ngư được tùy tùng đỡ từ trên lưng ngựa xuống, vì chạy quá
mau nên khom lưng thở dốc hồi lâu, sau đó mới tiến lên thi lễ:
- Lưu Đô Đốc, Tần tướng quân, đã xảy ra chuyện gì vậy? Mới vừa rồi nghe
nói người của Tào Bang cùng Thôi Tứ đánh nhau ngoài đường, thi thể nơi
này chẳng lẽ là vì đánh nhau mà chết?
Cho dù là người thường cũng có thể nhìn ra những thi thể kia không phải
là đánh nhau mà chết, đánh nhau có thể tạo ra lỗ thủng đầy máu trên ngực hay sao, đây là Trương Đô Đường giải vây cho lão minh đệ mình.
Lưu Thủ Hữu cũng là đại lão tại triều, huân thần quý thích kế dưới Phùng Bảo, Trương Cư Chính, nếu là Lục bộ Thượng Thư đương nhiên y còn nể mặt vài phần. Trương Công Ngư là Thiêm Đô Ngự Sử mới thăng tiến, danh tiếng trong thanh lưu lại không nổi bật, Lưu Đô Đốc không xem y ra gì, lúc
này lập tức phản bác:
- Tuy rằng Trương Đô Đường tuổi không lớn lắm, nhưng nhãn lực quả thật
kém cỏi vô cùng. Những thi thể này rõ ràng là do lệnh minh đệ hạ lệnh
cho thân vệ của hắn nổ súng bắn chết. Hừ hừ, bản quan thân là cẩm y Đô
Đốc, phen này phải bắt kẻ bại hoại trong mắt không vương pháp, hành hung giết người như hắn đem về thẩm vấn!
Trương Công Ngư nhìn Tần Lâm một chút, hạ quyết tâm cho dù là liều mạng
bất chấp ô sa cũng phải một lần vì chuyện tư mà làm sai luật. Bất kể thế nào cũng phải thả Tần Lâm đi, không thể để hắn rơi vào tay Lưu Thủ Hữu.
Ai ngờ Tần Lâm đối với Trương Công Ngư đưa mắt ra hiệu coi như không thấy, ngược lại thành thật thừa nhận:
- Đúng vậy, Lưu Đô Đốc nói không sai, những phỉ đồ áo đen này đều là bản quan hạ lệnh bắn chết.
- Trương Đô Đường còn gì để nói? Lệnh minh đệ cũng đã thừa nhận, ha ha...
Lưu Thủ Hữu cực kỳ đắc ý, dưới chân thiên tử tùy ý nổ súng giết người,
cho dù là Tần Lâm được mặt rồng ưu ái cũng không thể nào thoát tội phen
này.
Trương Công Ngư há hốc mồm, Lưu Thủ Hữu là đầu lãnh đặc vụ, đương nhiên
biết được y và Tần Lâm là minh huynh đệ với nhau. Muốn công khai ăn vạ
trước mặt vị cẩm y Đô Đốc này để bảo vệ minh đệ, cũng không phải có thể
làm được dễ dàng.
Tần Lâm đột nhiên cười khành khạch gian xảo, chỉ Lưu Thủ Hữu đấm ngực giậm chân, dáng vẻ vui mừng khó nhịn.
Đến nước này rồi ngươi còn cười được hay sao? Bọn Trương Công Ngư, Lý
Kiến Phương đều đang suy đoán xem có phải Tần Lâm cố gắng cười vui kéo
dài thời gian hay không.