Cẩm Y Vệ

Chương 845: Chương 845: Dư nghiệt thái sinh




- Hải lão tiên sinh thà chịu từ quan cũng muốn bảo cử cho tại hạ, phần cao nghĩa này Tần mỗ bội phục vô cùng, bất quá...

Tần Lâm gãi gãi đầu, thình lình đổi giọng:

- Bất quá Tần mỗ là nhân viên phụng chỉ giáng chức, đày đến Bá Hộ Sở Quỳnh Châu làm việc. Hơn nữa án phát trước khi Tần mỗ đến Quỳnh Châu, thật sự là không có lý do gì nhúng tay!

Hải Thụy đỏ nét mặt già nua, Quỳnh Châu là quê nhà lão, lâu như vậy không phá được vụ án ba chiếc cầu, thể diện của Hải Thanh Thiên cũng có hơi khó chịu, chắp tay nói:

- Tần tiểu hữu, chưa bắt hung thủ kia giống như mãnh hổ còn trên núi, ắt sẽ còn tiếp tục làm hại nhân mạng, chúng ta há có thể ngồi nhìn bất kể? Mong rằng tiểu hữu nể mặt dân chúng Quỳnh Châu, điều tra kỹ án này.

- Tiếp tục làm hại nhân mạng?!

Tần Lâm cười, sờ sờ cằm, nói đầy ẩn ý:

- Dường như rất lâu không thấy hung phạm kia đi ra hành hung, có lẽ y sợ hãi uy danh Hải Thanh Thiên, đã thoát đi Quỳnh Châu rồi chăng!?

Giỏi cho tên Tần Lâm này! Râu Hải Thụy run lên, giận cũng không được cười cũng không được. Mặc dù lão đã từ quan bảo cử Tần Lâm, nhưng ngoài miệng Tần Lâm vẫn không buông tha người, thường đùa giỡn cùng Hải Thanh Thiên. Thử hỏi nếu như hung thủ kia thật sợ hãi uy danh Hải Thụy, vì sao gây ra ba vụ án cắt cơ quan sinh dục người liên tiếp ở Quỳnh Châu?!

Đường Kính Đình lại nghe ra được ẩn ý trong đó, lập tức kéo kéo Hải Thụy, thấp giọng nói:

- Nhắc tới cũng kỳ, kể từ khi Tần lão đệ đến Quỳnh Châu, vụ án cắt cơ quan sinh dục người không hề xảy ra nữa…

Đôi mày bạc trắng của Hải Thụy nhướng lên, vuốt râu chần chờ gật đầu một cái. Quả thật như lời Đường Kính Đình, ba vụ án kia đều xảy ra trước khi Tần Lâm đến, thời gian giữa mỗi vụ án cách nhau chừng năm sáu ngày, bảy tám ngày. Nhưng từ sau khi Tần Lâm đến Quỳnh Châu, đến hiện tại đã hơn một tháng lại không có vụ án nào mới xảy ra nữa.

Đường Kính Đình giữ gìn thể diện cho lão sư mình, thật ra thì trong lòng hai thầy trò đều có mối nghi ngờ, dường như hung thủ kia không phải là sợ hãi Hải Bút Giá Hải Thanh Thiên, mà là sợ hãi Tần trưởng quan mắt thần như điện mới phải!

Hải Thụy nửa tin nửa ngờ, run ống tay áo rộng lớn lên, trầm giọng nói:

- Tần tiểu hữu thật sự có nắm chắc, hung đồ kia sẽ không gây án lần nữa ư?

- Ta nghĩ y có chuyện quan trọng cần kíp hơn phải làm.

Tần Lâm trả lời đầy ý nghĩa sâu xa.

Hải Thụy híp mắt quan sát sắc mặt của Tần Lâm, nhưng đối phương vẫn tỏ ra hết sức bình thản không nhìn ra được gì. Lão nghĩ ngợi một chút, đột ngột vái chào Tần Lâm sát đất:

- Như vậy Hải mỗ thay mặt dân chúng quê nhà, đa tạ ân nghĩa Tần tướng quân!

- Hải lão tiên sinh cần gì như vậy, muốn giết Tần mỗ hay sao?

Tần Lâm mỉm cười hai tay đỡ Hải Thụy dậy.

Hải Thụy lại càng không nói nhiều, kêu Đường Kính Đình cáo từ rời đi.

- Lão sư, họ Tần không hề hứa hẹn một lời nào…

Đường Kính Đình nhỏ giọng nhắc nhở.

Hải Thụy cười mà không nói, Tần Lâm nhận lão vái chào cũng đã là đưa ra cam kết. Trước đó Tần Lâm phá được vụ án thảm tuyệt nhân luân Cố gia, Hải Thụy bảo cử hắn phục hồi nguyên chức, coi như là hòa nhau. Lần này Tần Lâm chịu xuất thủ lần nữa, Hải Thụy không biết lấy gì báo đáp, chỉ có vái chào mà thôi.

Bên trong khách sảnh mà bọn họ vừa nói chuyện, giọng lạnh lùng của Bạch Sương Hoa đột nhiên vang lên:

- Hải lão nhi tính toán thật tài, chuyện của quan địa phương lại giao cho ngươi.

Tần Lâm u oán nhìn nàng một cái: này, không nên xuất hiện vô thanh vô tức như vậy có được hay không? Nàng có biết đột nhiên đi tới sau lưng người khác nói chuyện, hết sức dọa người hay không?

Giáo chủ Đại nhân đã luyện đến cảnh giới thần quang nội chiếu, đi bộ không gây ra một chút thanh âm nào.

Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực cười cười nháy nhó với nhau. Câu nói vừa rồi của giáo chủ Ma giáo có vẻ như lo lắng quan tâm cho Tần trưởng quan…

Khụ khụ, Tần Lâm ho khan mấy tiếng, trợn mắt nhìn hai người e sợ cho thiên hạ bất loạn, nghiêm nghị nói:

- Thật ra thì ta nghi ngờ, chuyện này không tránh khỏi liên quan với bản thân mình, cho nên mới đáp ứng.

- Ý của ngươi là?

Bạch Sương Hoa khẽ cau mày liễu, lúc nàng ngưng thần suy tính vấn đề, sắc mặt lạnh lùng như băng giá có hơi giãn ra, lộ ra nét đẹp đặc biệt động lòng người.

Tần Lâm cười lạnh một tiếng:

- Ta nghĩ kẻ hạ độc ta trong tiệc mừng thọ Cố gia, có lẽ có mối liên quan nào đó đến vụ án ba chiếc cầu. Nguyên nhân chính Bạch Đại giáo chủ nàng đã từng nói…

Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực trợn tròn đôi mắt, hay thật, hai người này lén lút bàn tính với nhau che giấu chúng ta, thật là quá đáng!

- Ta từng nói qua ư?

Bạch Sương Hoa không hiểu gì cả, bất quá nàng là giáo chủ Ma giáo chấp chưởng mấy chục vạn giáo chúng, nghe lời của Tần Lâm chỉ cần hơi suy tư một chút, lập tức nghĩ ra:

- Đúng, ta từng nói Gia Tĩnh thu thập kinh nguyệt thiếu nữ luyện chế đan dược cũng là một loại pháp môn thái sinh... Thì ra là có chuyện như vậy, hừ, Ngụy triều ngụy đế truyền lưu di độc đến nay còn đang làm hại dân chúng!

Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực vẫn trợn tròn mắt không hiểu ra sao, tên mập gãi đầu nói:

- Tần ca, các ngươi đang nói gì vậy, vì sao chúng ta nghe không hiểu?

Tần Lâm khẽ mỉm cười:

- Người nào muốn ta vĩnh viễn không về được kinh sư, tốt nhất là chết trên Quỳnh Châu đảo này nhất?

- Vậy thì nhiều lắm!

Lục Viễn Chí cười hắc hắc xấu xa, giơ đầu ngón tay ra đếm:

- Trương Kình Trương công công, Lưu Thủ Hữu Lưu Đô Đốc, Trương Tứ Duy Thủ Phụ Đại nhân, Nghiêm Thanh, phía dưới còn có một đống cặn bã như Cố Hiến Thành… quả thật là nhiều không đếm xuể.

- Trong số này người muốn đưa Tần ân công vào chỗ chết nhất, hẳn là Trương Kình!

Ngưu Đại Lực không nói nhiều, nhưng mỗi lần nói ra đều đúng vào chỗ mấu chốt.

Lưu Thủ Hữu tranh quyền cùng Tần Lâm, bất quá bây giờ Lưu Đô Đốc nên đề phòng Lạc Tư Cung và Trương Tôn Nghiêu, Tần Lâm ngược lại không còn là đối thủ thiết yếu của y. Trương Tứ Duy là nội các Thủ Phụ, Nghiêm Thanh là Lại bộ Thượng Thư, cố nhiên bọn họ là chính địch với Tần Lâm, nhưng Tần Lâm là cẩm y vũ thần, sẽ không uy hiếp trực tiếp được bọn họ.

Hơn nữa bọn họ lật đổ Giang Lăng đảng, được Vạn Lịch đế tin sủng, ít nhất trong thời gian trước mắt, địa vị vô cùng vững chắc. Đương nhiên đám chuột nhắt Cố Hiến Thành cũng oán hận Tần Lâm rất sâu, nhưng vẫn chưa có thực lực vươn tay tới Quỳnh Châu.

Duy chỉ có Trương Kình, cừu hận với Tần Lâm không phải là ngày một ngày hai, đồng thời mấu chốt nhất chính là y và Trương Thành tranh đấu tương đối kịch liệt, Tần Lâm còn là một đồng minh quan trọng nhất của Trương Thành.

Tên mập vỗ đùi một cái:

- Khá khen cho Trương Kình lão tiểu tử, lúc đánh đình trượng bên ngoài ngọ môn đã muốn hại Tần ca, lần này nhất định là y phái người tới rồi!

Tần Lâm cười cười, thờ ơ nói:

- Trương Kình tưởng bở, ta bị cách chức đến Quỳnh Châu, y bèn thừa dịp ta bệnh muốn lấy mạng ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.